Tuyển chọn thơ hay về Tây Bắc - Vùng đất sương giăng kỳ vĩ

Tây Bắc – miền đất hùng vĩ với những dãy núi trùng điệp, bản làng thấp thoáng trong sương và ruộng bậc thang uốn lượn như dải lụa. Những vần thơ về Tây Bắc chính là tiếng lòng của bao người yêu thiên nhiên, yêu vẻ đẹp mộc mạc và chân thành nơi đại ngàn.

Thơ về Tây Bắc và tình yêu, nỗi nhớ

Tây Bắc

Anh sẽ đưa em về miền Tây Bắc

Nơi bạt ngàn rừng thẳm tiếp trời xanh

Nơi chim chóc chuyền cành kêu ríu rít

Hoa rừng thơm, bên suối mát ngọt lành.

Về Tây Bắc cùng em leo dốc núi

Chiều chợ Phiên màu thổ cẩm lượt là

Cô gái Dao miệng cười duyên bên suối

Đêm chợ tình sơn nữ đẹp như hoa.

Về Tây Bắc khi mùa xuân vừa tới

Ngắm hoa Ban nở trắng cả lưng đồi

Lửa bập bùng giữa rừng đêm mở hội

Điệu múa Xòe ai uốn lượn, lả lơi…

Về Tây Bắc ngắm trăng vàng, núi biếc

Nhớ chuyện xưa Quốc Mẫu, Mẹ Âu Cơ

Dắt con trẻ lên non cao lập nghiệp

Biến hoang sơn thành phố thị bây giờ.

Về Tây Bắc nơi rừng thương, núi nhớ

Rượu cần say như tình thuở ban đầu

Tuy xa lắm nhưng không hề cách trở

Như tấm lòng đôi lứa đã yêu sâu!

Về Tây Bắc, về cùng anh, em nhé!

Sống đời thường với non, nước, trời, mây…

Như cái thuở Cha vừa quen với Mẹ

Men trầu cay hòa lấy vị nồng vôi!

Về Tây Bắc mình sống những ngày vui!

Sắc núi rừng gọi mời trong Tây Bắc giữa đại ngàn xanh
Sắc núi rừng gọi mời trong Tây Bắc giữa đại ngàn xanh

Bồng bềnh Tam Đảo

Bồng bềnh Tam Đảo trong mây
Mỗi ngày thời tiết đổi thay bốn mùa
Quanh co đèo dốc sương mờ
Say mê ngắm cảnh nguyên sơ núi rừng
Núi non hùng vĩ điệp trùng
Đây hồ Đại Lải, kia vùng Tây Thiên
Phải chăng tạo hoá khai thiên
Hay người xưa đã tạo nên chùa Đồng
Áo xiêm thêm thắm má hồng
Âm vang gió núi thì thầm rừng cây
Diệu huyền Tam Đảo trong mây
Khiến cho lữ khách, ngất ngây hương rừng.

Tác giả: Xuân Huyến

Lên Tây Bắc

Tác giả: Tố Hữu

Sáng nay ra trận lên Tây Bắc

Hai đứa ta cùng đi đánh giặc

Tay dao tay súng, gạo đầy bao

Chân cứng đạp rừng gai đá sắc

Rất đẹp hình anh lúc nắng chiều

Bóng dài lên đỉnh dốc cheo leo

Núi không đè nổi vai vươn tới

Lá ngụy trang reo với gió đèo...

Quê hương anh đó: gió sương mù

Và rú rừng đây của chiến khu

Cỏ ngập đồng khô mờ lối cũ

Tan hoang làng cháy khói căm thù.

Anh đi tìm giặc, tôi tìm anh

Người lính trường chinh áo mỏng manh

Mỗi bước, vàng theo đồng lúa chín

Lửa vui từng mái nứa tươi xanh

Po Tào, Mường Khủa, Mường Tranh

Mường La, Hát Lót, chân anh đã từng.

Anh về, cối lại vang rừng

Chim reo quanh mái, gà mừng dưới sân.

Anh về, sáo lại ái ân

Đêm trăng hò hẹn trong ngần tiếng ca...

Nhưng rồi khói từ xa gió thổi

Núi kêu anh bộ đội lên đường

Lại những ngày đi, vắt với sương

Ngô bung xôi nhạt, nước lưng bương

Đêm mưa rình giặc, tai thao thức

Mùa lại mùa qua, rét nhức xương.

Ai biết trưa nay giữa bụi bờ

Anh nằm sưởi nắng mắt lơ mơ

Tôi ngồi, không ngủ, nghe anh thở

Khe khẽ lòng ngâm lên tiếng thơ...

Mùa xuân hoa trắng

Ai đem hoa ban giữa rừng Tây Bắc

Về điểm trang cho thành phố mù sương

Thiếu tiếng khèn giao duyên tình đôi lứa

Vẫn nồng nàn hơi thở đất phương Nam.

Em đem cả mùa xuân về phố núi

Nghe lòng mình xao xuyến gịọt sương mai

Từng sợi nắng vàng tươi màu áo lụa

Thả bên đồi đàn bướm ngất ngây bay.

Tôi trở lại ngày cuối năm phố núi

Ngỡ lòng mình lạc giữa chốn đào nguyên

Hoa ban nở trắng trong tình sơn nữ

Mắt mơ màng nghe tiếng hót chim quyên.

Tiếng suối chảy gởi tình tôi theo gió

Sợi tóc mềm em trói cả hồn tôi

Dáng ai nghiêng đợi bên hàng liễu rũ

Sóng ven hồ lất phất phấn thông rơi.

Lũ chim bay về gọi mùa xuân tới

Tôi lang thang tìm em trong giấc mơ

Em ơi có nghe đâu đây nhạc ngựa

Nhịp kiệu khua giòn một góc phố xa.

Đà Lạt xuân ngập tràn hoa ban trắng

Đường Quang Trung em về dưới cơn mưa

Tôi nhớ thương em qua mùa mê hoặc

Sao lòng còn thao thức những mùa xưa.

Tác giả: Nguyễn An Bình

Nhớ Tây Bắc

Tác giả: Phạm Ngọc San

Sớm sương muối, tối sương mù,

Trưa hoe hoe nắng, chiều tù mù mây.

Heo may xao xác hàng cây,

Thu đi không để dấu giày thời gian.

Lam chiều tím nỗi miên man,

Gợi lòng ta cảnh đại ngàn sang đông.

Thảo nguyên Châu Mộc nhớ không?

Một thời lính trẻ tang bồng chưa xa.

Mỏ Mù, Tây Bắc, lau già...

Kỷ niệm xưa bỗng trắng nhoà sắc ban.

Gió đầu đông se lạnh khiến lòng nhớ Tây Bắc
Gió đầu đông se lạnh khiến lòng nhớ Tây Bắc

>>> Xem thêm tại: Thơ hay về Bắc Giang - quê hương đất vải ngọt lành

Nhắn về Tây Bắc

Tác giả: Lê Gia Hoài

Thu qua rồi Tây Bắc chắc vào đông

Nhớ giữ ấm trái tim hồng em nhé

Bởi biết đâu cơn gió mùa quạnh quẽ

Sẽ vô tình làm băng giá tim em.

Gửi Tây Bắc lời ước nguyện môi mềm

Và nụ hôn êm đềm như màu nắng

Vẫn hôn lên vùng đồi đầy mây trắng

Mây của núi rừng tươi thắm mộng uyên ương.

Bình an nhé cho anh gửi lời thương

Lời nồng say vấn vương đầy nỗi nhớ

Để rừng chiều ngát thơm hương hoa nở

Hoa của núi rừng xứ xở bạt ngàn lau.

Rồi một ngày ta sẽ kề vai nhau

Xóa mùa đông nhạt màu trời Tây Bắc

Cùng hát vang lời yêu thương giăng mắc

Như xuân về đầy sắc tím ban mơ…!

Xin gửi về Tây Bắc cả trời thơ…!

Phố núi và em

Anh về phố núi với em không?
Trời bây giờ đã chuyển vào đông
Hoa ban không hương nồng khoe sắc
Chỉ Dã Quỳ vàng rực trổ bông

Anh về phố núi với em không?
Nghe vi vu gió hát đồi thông
Nghe róc rách thác nguồn suối chảy
Uống rượu Cần say giấc mơ hồng

Anh về phố núi với em không?
Cô gái sơn cước vẫn má hồng
Trên vai trĩu nặng gùi hoa cỏ
Gùi cả yêu thương của nhớ mong

Anh về phố núi với em không?
Ban mai phố núi vẫn say nồng
Không náo nhiệt như nơi phố thị
Chỉ đèn đường heo hắt gió đông

Anh về phố núi với em không?
Hãy về...cùng sưởi ấm tim nồng
Hãy về...núi rừng ngày ngóng đợi
Có người vẫn vời vợi...nhớ mong

Anh về phố núi với em không?
Sao cứ cho em mãi ngóng trông
Vắng anh phố buồn...buồn nhiều lắm
Hãy về...ta cùng thỏa nhớ mong.

Tác giả: Vũ Như

Chuyện tình mây và núi

Chuyện kể rằng: Mây và Núi yêu nhau
Từ cái thuở đã xa xưa lắm lắm
Có chàng Núi yêu nàng Mây say đắm
Mây dịu dàng cũng yêu núi thiết tha.

Núi ngọt ngào ôm Mây chẳng rời xa
Mây khẽ hát bài tình ca cùng Núi
Núi giang rộng đôi bờ vai chờ đợi
Chở che người mà Núi đã yêu thương.

Thế rồi tình cũng như thể giọt Sương
Đọng trên lá rồi tan cùng với Nắng
Vào một ngày trong rừng xanh sâu thẳm
Mây dỗi hờn bỏ theo Gió bay xa.

Núi buồn rầu tìm Mây giữa bao la
Hỏi ai cũng trả lời không hay biết
Núi âm thầm nhớ nàng Mây da diết
Tự trách mình sao không thể cùng Mây.

Núi âu sầu vì quá nhớ thương Mây
Nhưng Mây bỏ đi xa nào hay biết
Nên em hỡi tình đâu là bất diệt
Hết duyên rồi đành ly biệt thôi em.

Thơ hay về Tây Bắc

Mùa đông Mèo Vạc

Mèo Vạc lạnh lắm anh ơi
Mưa bay, tuyết phủ cả trời quê hương
Mấy nay khách ở thập phương
Đông vui tấp nập vấn vương nơi này

Tuyết dầy lạnh, lại đắm say
Hoa mơ hoa mận phủ đầy tuyết sương
Mời anh một đĩa cao nương"
Sắn lùi lửa đỏ quyện hương núi rừng

Ô mai, mận với vị gừng
Hương rừng, gió núi ngấm từng vị cay
Núi rừng mộc mạc hương say
Câu thương, câu nhớ mong ngày anh lên

Thương rồi anh mãi gọi tên
Em người dân tộc có bền không anh !?
Gia tài chỉ có một nhành
Phong lan núi Tuyết chân thành tặng anh

Tuyết rơi sương đọng long lanh
Như đôi mắt ngọc, đừng nhanh đi mà
Tuyết này trong trắng ngọc ngà
Miền xuôi, vùng ngược một nhà nhé anh!

Tác giả: Minh Thanh

Len lỏi tình người trong mùa đông Mèo Vạc
Len lỏi tình người trong mùa đông Mèo Vạc

Biển tình giữa lòng Tây Nguyên

SÁNG Tây Nguyên núi rừng hùng vĩ

Có biển hồ tri kỷ bên anh

Mắt nàng tô sắc trong xanh

Sương rơi bờ cỏ long lanh ánh tình

TRƯA Tây Nguyên duyên mình khoe nắng

Biển thì thầm sâu lắng lời yêu

Tơ- Nưng vang vọng tiếng tiêu

Đàn reo suối đá phiêu diêu lạ thường

CHIỀU Tây Nguyên điểm hường đôi má

Gió lợn lờ nấn ná vờn mây

Ngượng ngùng biển hát tình say

Khiến vầng trăng ngọc vui lây chốn tình

ĐÊM Tây Nguyên duyên mình nồng cháy

Lửa bập bùng khơi đẩy khát khao

Trống chiêng thôi thúc ngàn sao

Biển tình, tim đã đem trao về người.

Tác giả: Kim Minh Châu Nam

Về Tây Bắc nha anh

Anh có về Tây Bắc với em không?

Mùa mận chín đỏ hồng môi sơn nữ

Hoa vẫn nở đắm say bên lối nhỏ

Tóc mây bồng hỏi anh có về chơi

Đỉnh Pha Luông mùa này vắng tuyết rơi

Đồi thông đã xanh ngời niềm hy vọng

Về anh nhé để lúa thêm vàng óng

Mắt môi cười chín mọng cả hè sang.

Anh có về? em gặp lại tình lang

Phiên chợ cũ từng nhỡ nhàng thủa trước

Nay nối lại tình duyên xưa có được

Anh trở về Tây Bắc ngược mùa yêu.

Tác giả: Thủy Tiên

Tây Bắc quê em

Mời anh về thăm Tây Bắc quê em

Nơi phố thị chẳng nhiều đèn cao áp

Chỉ núi sông cứ bạt ngàn trùng điệp

Thêm điệu khèn da diết giữa rừng ban.

Mời anh về ngắm những cánh hoa lan

Đang nở rộ giữa đại ngàn Tây Bắc

Ta cùng kiếm bữa rau rừng đạm bạc

Nghe gió chiều khẽ hát khúc tình ca.

Mời anh về thăm những bản làng xa

Nơi ẩn hiện bao mái nhà nhỏ bé

Tiếng đùa vui của bầy con thơ trẻ

Bên nếp sàn nắng khẽ chạm đầu hiên.

Mời anh về ngắm cảnh đẹp như tiên

Bên dòng suối dịu hiền cô sơn nữ

Thả tóc buông khiến nắng chiều tư lự

Đẹp dịu dàng........anh có thử ghé thăm ?

Tác giả: Thu Hà

Tây Bắc Gọi Tên

Núi xoè dáng núi sông lượn nhánh

Mây mỏng cánh ban gió dẫn đường

Nhớ em Tây Bắc thư từng cánh

Điệp trùng Tây Bắc, điệp trùng thương

Tây Bắc là lửa đêm xoè hội

Tây Bắc là cơm thơm bàn tay

Tây Bắc là rượu từng giọt mắt

Tây Bắc là xanh của ngàn mây

Núi cao rừng rộng bàn tay vẫy

Đỉnh dốc cũng đang đợi ai lên

Ngày ngược sông Đà anh đã khác

Tây Bắc xoè hoa thầm gọi tên.

Tác giả: Trương Thiếu Huyền


Xôn xao gió rừng như Tây Bắc gọi tên

Tây Nguyên Mùa Dã Quỳ

Mùa đông sang vàng rực rỡ Dã Quỳ

Cùng khoe sắc dọc lối đi phố núi

Hoa dân dã mà hồn ta đắm đuối

Trên các nẻo đường rong ruổi Tây Nguyên

Loài hoa xinh tươi rất đỗi dịu hiền

Như cô gái đang cười duyên trong gió

Trên núi rừng miền cao nguyên đất đỏ

Sức sống tràn trề như cỏ hoang sơ

Cứ hiên ngang trên sỏi đá cằn khô

Mặc cho gió rét tím mờ đông giá

Vẫn biếc xanh trên từng chiếc lá

Hoa thắm màu nhuộm vàng cả mùa đông

Có ai về Tây Nguyên với ta không

Ngắm Dã Quỳ khi mùa bông đang nở

Cùng uống rượu cần Y Miên một thuở

Múa bên nhau khi ánh lửa bập bùng

Tiếng chiêng ngân vang hùng vĩ núi rừng

Cô gái Ê Đê thẹn thùng ánh mắt

Cho ta say mê khi lần đầu gặp mặt

Rượu cạn bình lửa tắt vẫn còn say.

Thơ: Nguyễn Đình Huân

Những bài thơ nổi tiếng về Tây Bắc

Tây Nguyên Mùa Gió

Anh lên Tây Nguyên một chiều lộng gió.

Cây lá xanh tươi hùng vĩ núi rừng.

Lễ hội tưng bừng lung linh rực rỡ.

Men rượu cần xen lẫn tiếng tờ rưng.

Rất tình cờ gặp em cô gái nhỏ.

Đang múa xoang bên ánh lửa bập bùng.

Ánh mắt giao nhau làm em mắc cỡ.

Lòng xốn xang bỗng nhiên nhớ người dưng.

Gặp nhau lần đầu vẫn còn bỡ ngỡ.

Em cười xinh tươi bẽn lẽn thẹn thùng.

Như hoa núi không màu mè rực rỡ.

Nhưng hương thơm man mác giữa không trung.

Anh chia tay miền cao nguyên đất đỏ.

Sao bước chân anh chợt thấy ngập ngừng.

Có lẽ xa em nên anh không nỡ.

Mới gặp lần đầu sao đã nhớ nhung.

Khi xa nhau vương sợi thương sợi nhớ.

Vẫy tay chào mà không nỡ quay lưng.

Thơ: Nguyễn Đình Huân

Tây Bắc… Xuân Anh Về

Anh về Tây Bắc nhé người thương

Ngắm cánh hoa xuân khép môi hường

Ngắm mây lơ đãng vờn quanh núi

Tay nắm tay nhau dạo phố phường.

Áo Cóm xinh tươi cứ điệu đàng

Váy buông nghiêng núi, núi mênh mang

Hội xuân em nhé cùng nhau hát

Gửi thêm niềm vui tới bản làng.

Tiệc xòe ta lại nắm tay nhau

Trao trọn giấc mơ buổi ban đầu

Vũ khúc tình xuân cùng ước hẹn

Đôi ta duyên thắm nghĩa cau trầu.

Rượu cần một chút để tình say

Giao bôi rốc cạn chén xuân đầy

Để mai về lại miền xuôi đó

Anh mãi ngả nghiêng nhớ nơi này.

Thơ: Lê Gia Hoài

Tình Mây Núi

Anh là ngọn núi biếc

Em mây trắng bềnh bồng

Trao nhau tình thắm thiết

Giữa đất trời mêng mông

Núi nghiêng mình đứng đó

Che chắn gió đại ngàn

Vầng mây xa chẳng nỡ

Bên núi ngày bình an

Hoàng hôn dần khuất núi

Mây cúi xuống nhìn theo

Nắng muộn màng tiếc nuối

Vương sợi nhớ lưng đèo

Mùa Thu về lá rụng

Hoa hứng giọt sương lành

Trong tim em chứa đựng

Vẹn nguyên hình bóng anh.

Thơ: Bằng Lăng Tím

Vần thơ tình vương trong tình mây núi bồng bềnh
Vần thơ tình vương trong tình mây núi bồng bềnh

Tây Tiến

Tác giả: Quang Dũng

Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!

Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi.

Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi,

Mường Lát hoa về trong đêm hơi.

Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm,

Heo hút cồn mây, súng ngửi trời.

Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống,

Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi.

Anh bạn dãi dầu không bước nữa,

Gục lên súng mũ bỏ quên đời!

Chiều chiều oai linh thác gầm thét,

Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người.

Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói,

Mai Châu mùa em thơm nếp xôi.

Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa,

Kìa em xiêm áo tự bao giờ.

Khèn lên man điệu nàng e ấp,

Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ.

Người đi Châu Mộc chiều sương ấy,

Có thấy hồn lau nẻo bến bờ?

Có nhớ dáng người trên độc mộc,

Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa?

Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc

Quân xanh màu lá dữ oai hùm.

Mắt trừng gửi mộng qua biên giới,

Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm.

Rải rác biên cương mồ viễn xứ,

Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh.

Áo bào thay chiếu, anh về đất,

Sông Mã gầm lên khúc độc hành.

Tây Tiến người đi không hẹn ước,

Đường lên thăm thẳm một chia phôi.

Ai lên Tây Tiến mùa xuân ấy,

Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.

Đường lên Tây Bắc

Tác giả: Phan Lạc Tuyên

Nhớ về chiến dịch ngày nào

Đường lên Tây Bắc núi cao biếc trời

Sơn La dằng dặc núi điệp trùng

Nước bầu cơm ống súng đeo lưng

Thân Uyên gió cuốn mù bụi đá

Lửa sáng rừng đêm gợi nhớ nhung

Tsin-hồ đèo cao người ngựa mỏi

Sạn Đạo xứ Thái mây vời cao.

Hun hút Đà giang

Đoàn quân biên cương

Phong Thổ mấy mùa lưu động chiến

Vắt muổi đầy rừng rét thấu xương

Pa-ma hoang vu không suối nước

Nhựa chuối từng hơi thay nước uống.

Rau nương nha phiến

Cơm ướt sương đêm

Phiên gác trăng rừng áo vá lưng

Súng địch bên sông hoa lửa đỏ

Reo hờn hốc núi đạn tua sao

Nằm gối súng mưa rừng run rấy lạnh

Vượn hú buồn heo hút giữa rừng lau.

Biên thuỳ Trung Hoa lửa sầu dâng cao

Viễn xứ đêm trăng lạnh áo bào,

Thương nhớ đường về quê cũ,

Từ quy khắc khoải hơi sương

Đèo cao mây đi tha hương...

Sương phủ nhẹ đường lên Tây Bắc quanh co
Sương phủ nhẹ đường lên Tây Bắc quanh co

>>> Xem thêm tại: Tuyển chọn thơ hay về Lào Cai - Miền núi non hùng vĩ

Tiếng hát con tàu

Tác giả: Chế Lan Viên

Tây Bắc ư? Có riêng gì Tây Bắc

Khi lòng ta đã hoá những con tàu

Khi Tổ quốc bốn bề lên tiếng hát

Tâm hồn ta là Tây Bắc, chứ còn đâu

Con tàu này lên Tây Bắc, anh đi chăng?

Bạn bè đi xa, anh giữ trời Hà Nội

Anh có nghe gió ngàn đang rú gọi

Ngoài cửa ô? Tàu đói những vành trăng

Đất nước mênh mông, đời anh nhỏ hẹp

Tàu gọi anh đi, sao chửa ra đi?

Chẳng có thơ đâu giữa lòng đóng khép

Tâm hồn anh chờ gặp anh trên kia

Trên Tây Bắc! Ôi mười năm Tây Bắc

Xứ thiêng liêng rừng núi đã anh hùng

Nơi máu rỏ tâm hồn ta thấm đất

Nay rạt rào đã chín trái đầu xuân 

Ơi kháng chiến! Mười năm qua như ngọn lửa

Nghìn năm sau, còn đủ sức soi đường

Con đã đi nhưng con cần vượt nữa

Cho con về gặp lại mẹ yêu thương

Con gặp lại nhân dân như nai về suối cũ

Cỏ đón giêng hai, chim én gặp mùa

Như đứa trẻ thơ đói lòng gặp sữa

Chiếc nôi ngừng bỗng gặp cánh tay đưa

Con nhớ anh con, người anh du kích

Chiếc áo nâu anh mặc đêm công đồn

Chiếc áo nâu suốt một đời vá rách

Đêm cuối cùng anh cởi lại cho con

Con nhớ em con, thằng em liên lạc

Rừng thưa em băng, rừng rậm em chờ

Sáng bản Na, chiều em qua bản Bắc

Mười năm tròn! Chưa mất một phong thư

Con nhớ mế! Lửa hồng soi tóc bạc

Năm con đau, mế thức một mùa dài

Con với mế không phải hòn máu cắt

Nhưng trọn đời con nhớ mãi ơn nuôi

Nhớ bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ

Nơi nào qua, lòng lại chẳng yêu thương?

Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở

Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn!

Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét

Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng

Như xuân đến chim rừng lông trở biếc

Tình yêu làm đất lạ hoá quê hương 

Anh nắm tay em cuối mùa chiến dịch

Vắt xôi nuôi quân em giấu giữa rừng

Đất Tây Bắc tháng ngày không có lịch

Bữa xôi đầu còn tỏa nhớ mùi hương

Đất nước gọi ta hay lòng ta gọi?

Tình em đang mong, tình mẹ đang chờ

Tàu hãy vỗ giùm ta đôi cánh vội

Mắt ta thèm mái ngói đỏ trăm ga

Mắt ta nhớ mặt người, tai ta nhớ tiếng

Mùa nhân dân giăng lúa chín rì rào

Rẽ người mà đi, vịn tay mà đến

Mặt đất nồng nhựa nóng của cần lao

Nhựa nóng mười năm nhân dân máu đổ

Tây Bắc ơi, người là mẹ của hồn thơ

Mười năm chiến tranh, vàng ta đau trong lửa

Nay trở về, ta lấy lại vàng ta

Lấy cả những cơn mơ! Ai bảo con tàu không mộng tưởng?

Mỗi đêm khuya không uống một vầng trăng

Lòng ta cũng như tàu, ta cũng uống

Mặt hồng em trong suối lớn mùa xuân.

Mùa xuân cho em

Xuân đã về trên núi
Rừng mặc toàn áo hoa
Sương trắng dang ngang suối
Bàn chân ai bước qua.
Súng sính màu áo mới
Thơm tho làn tóc mây
Làn gió nào đưa đẩy
Lắt lay vạt nắng say.
Gặp em trên bản nhỏ
Cô giáo hiền như Nai
Đồng Nghê về Suối Nánh
Xuôi theo dòng Đà Giang.
Tiếng sáo vi vu gọi
Khèn bạn khắp chào mời
Mường Chum sang Bản Hạ
Ngây ngất mùi cơm xôi.
Thiên nhiên thêu cảnh đẹp
Em dệt chữ xây đời
Xuân về yêu biết mấy
Cô giáo miền xa xôi.

Hành Tây Bắc

Tác giả: Trịnh Bửu Hoài

Tây Bắc trập trùng mây chớn chở

Hồn cao như núi thân như cỏ

Lương Sơn một dải lúa xanh rì

Đà Giang bóng nước cuốn chiều đi

Cô gái Mường thoăn thoăn gót nhỏ

Điệu múa nghiêng lòng ai thương nhớ

Ta say ánh mắt men rượu cần

Một chút hương nồng sao lâng lâng

Nửa đêm trống lạnh căn nhà gỗ

Có phải hương người trong hương gió

Thổi qua giấc mộng đầy sương bay

Núi rừng im ắng có ai hay

Bạn tiễn ta một ly rượu cẩm

Hồn nếp đen tan vào ngực ấm

Theo ta trong suốt chuyến đi dài

Mặc mưa dầm nắng táp gió ngàn phai

Đèo quanh co vực sâu sừng sững

Thung Khe vách núi cao dựng đứng

Trời xanh như muốn chạm mái đầu

Nghe lòng xao xuyến chiều Mai Châu

Mộc Châu nghiêng đồi theo ngọn thác

Dừng chân ta ngắm mây Chiềng Hạt

Nắng xối rừng xanh xanh Yên Châu

Ấm lạnh mơ hồ trên dốc cao

Đêm cao nguyên thở cùng sương khói

Khuya Sơn La quán ai còn đợi

Tiếc rằng khoảnh khắc chẳng là bao

Gặp gỡ thêm làm nặng lòng nhau

Ta thức giấc phố khuya hiu quạnh

Sương đẫm áo mà lòng không lạnh

Đôi môi người cháy đỏ đêm thâu

Quán thâm tình rượu rót cạn đâu

Ta như lạc ngoài men chếnh choáng

Ánh mắt ấy một trời lãng mạn

Tiếc rằng chân lỡ bước giang hồ

Để lại người một nửa vần thơ

Mang bóng hình em qua Suối Muội

Ngất ngưởng Pha Đin mây tháp núi

Bữa cơm Tuần Giáo rượu Sán Lùng

Ngã ba đường chợt buồn mông lung

Mường Phăng mùa nắng rêu còn ẩm

Hun hút đường lên Lồng Ba Khách

Hồ Pa Khoang chạm bóng mây giăng

Nước biếc đồi cao cợt gió ngàn

Ta bồi hồi qua sông Nậm Rốm

Điện Biên mây trắng bay lồng lộng

Nghiêng mình trước bia mộ vô danh

Ngọn cờ chiến thắng đỏ Him Lam

Đồng lúa Mường Thanh thành đất hứa

Huyền thoại hồ U Va không còn nữa

A Một xưa hào khí ngang trời

Chiến trường nay cỏ biếc chân đồi

Đường Lai Châu quanh quanh đèo dốc

Ta lại đi qua những cầu Tinh Tốc

Mường Lay ơi phố sáng lưng đồi

Đường xa chạnh nhớ bóng một người

Nậm Na nước xiết leo ghềnh đá

Khe núi cao người như cánh lá

Ta là ai giữa gió bụi Pa Tần

Mà cô gái Thái mắt bâng khuâng

Phong Thổ chiều êm thi vị quá

Núi đã kề đôi chờ khách lạ

Rượu uống cháy lòng người phương xa

long lanh đáy cốc ánh trăng tà

Nghe kể chuyện tình chàng trai Mán

Yêu cô gái Mèo một thời lãng mạn

Người thương người không thể chia phôi

Hoá kiếp bên trời cây đa đôi

Ta đi như bơi trong sương trắng

Hoàng Liên Sơn chộc trời mà khát nắng

Biết tìm đâu đỉnh Phanxipăng

Chập chùng xa tháp ruộng bậc thang

Vắt vẻo sườn non dòng thác Bạc

Ô Quý Hồ ngàn cây che mắt

Thương hoa riềng dại trắng lưng đèo

Ngàn năm đá thức giữa cheo leo

Sa Pa như thể trôi đi được

Trong dòng sông sương áo người tha thướt

Ta không yêu cũng chợt động lòng

Cô gái miền cao má ửng hồng

Bỏ lại hàng thông trên triền núi

Ta đắm mình trong Lào Cai mưa bụi

Rộn ràng Cốc Lếu chợ biên cương

Cầu Kiều đôi chiếc một ngả đường

Xuôi nhánh sông Hồng về Yên Bái

Thấp thoáng Cam Đường ai ngoái lại

Qua Phố Lu nhớ rượu Bắc Hà

Đường xanh bóng mát chạn lòng xa

Xin giã biệt núi đồi Tây Bắc

Muốn giữ muôn hình trong đáy mắt

Gió rừng tiễn ta về phương Nam

Nặng oằn vai một gánh tình thâm.

 

Gió ngàn thổi mát lối hành Tây Bắc hoang sơ
Gió ngàn thổi mát lối hành Tây Bắc hoang sơ

Những vần thơ về Tây Bắc là lời thì thầm từ núi rừng, từ tiếng khèn gọi bạn, từ ánh mắt người vùng cao mộc mạc. Giữa bộn bề cuộc sống, thơ mang ta về với thiên nhiên hoang sơ, với tình người thắm đượm và những ký ức chẳng thể phai mờ.

 

Bình Luận

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.