Thơ Ninh Thuận - Lời ru của miền đất nắng rát nhưng dịu dàng

Ninh Thuận, mảnh đất đầy nắng gió nhưng cũng chan chứa tình người, là nguồn thi cảm sâu lắng cho bao tâm hồn thi sĩ. Từ đồng cừu, cánh đồng nho đến biển xanh và văn hóa Chăm độc đáo, mọi thứ nơi đây đều có thể hóa thành thơ đầy rung động.

Thơ về Ninh Thuận hay và ý nghĩa nhất

Về Ninh Thuận đi em

Về Ninh Thuận nghe biển tình ngân hát

Ninh Chữ chiều lộng gió mát hồn thơ
Đêm Bình Sơn trăng dát vàng mờ tỏ
Hang Rái hồng rực rỡ đón bình minh.

Biển Bình Tiên như nữ thần yên tĩnh
Và nơi kia Núi Chúa mộng ân tình
Suối Lồ Ồ cầu treo như mặc định
Xanh ngàn xanh đá chồng đá chất chồng.

Em cùng ta về Đồi cát Nam Cương
Ghé Tháp Chàm trên núi Trầu xanh thắm
Sao không có vườn cau để mình say đắm
Kết se duyên Nguyệt Lão chẳng đi tìm.

Cát Phước Dinh kiều nữ chẳng lặng im
Trên đường đua đi qua miền gió cát
Thác ChaPơr hương rừng thơm ngào ngạt
Đèo Sông Pha (Ngoạn Mục) đẹp đường lên.

Về Phan Rang đi dạo Xích Lô Đèn
Say ngây ngất ngắm vườn nho Ba Mọi
Đi rất nhiều nhưng chẳng hề mệt mỏi
Cặp môi hường khi gặp nụ cười xinh...

Về Ninh Thuận đi..thấy đất nước mình
Tình đất, tình người luôn luôn thắm thiết
Mắt nhìn nhau đắm xanh màu biển biếc
Gió cát nhiều ngân hát cháy tình thơ.
Tác giả: Văn Chung

Về Ninh Thuận đi em để nghe gió hát bên đồng muối trắng
Về Ninh Thuận đi em để nghe gió hát bên đồng muối trắng

Biển sông quê hương

Về miền nắng nóng quê Em,
Hiền hoà biển đẹp tình đem trao người...
Biển xanh sóng nhẹ xinh tươi,
Tình Anh gởi lại ... nụ cười tặng Em !

Xa xa gió nhẹ biển êm,
Về đây nhớ lai tình Em thuở nào...
Biển xanh Ninh Chử mời chào,
Anh ơi hãy đến cùng trao ân tình !

Quê Em nắng gió hữu tình,
Qua cầu nối nhịp Sông Dinh đôi bờ,
Sông Dinh với Biển nên thơ,
Lồng lộng gió thổi đợi chờ nước lên,

Anh đi chớ cố tình quên,
Nơi xa nhớ lấy từng đêm ... quê mình !
Biển xanh sóng nhẹ hữu tình,
Yêu thương nước sạch Sông Dinh dạt dào !

Tác giả: Hiền Võ 

Ninh Thuận quê tôi

Về cùng Ninh Thuận quê tôi

Quanh năm nắng gió núi đồi ung dung

Tháp Chăm kiến trúc gạch nung

Công phu Nghệ thuật miền Trung lẫy lừng

Lụa tranh đồi cát Nam Cương

Có làng Trúc gốm đặc trưng diệu kỳ

Nơi đây có vịnh Vĩnh Hy

Bình Tiên, Ninh Chữ trải dài màu xanh

Rừng thông Núi Chúa Rái Hang.

Mũi Dinh hòn đá ai đang thổi hồn.

Bãi Tràng cát trắng kem son

Hoang sơ nét đẹp leo non Phước Bình

Nhà nhà đời sống chân tình

Bà con Bác Ái huyện mình đổi thay

Con thơ vui học từng ngày

Thầy cô vất vả mà say cùng trò

Ninh Sơn nét đẹp hẹn hò

Hoà Sơn, Ma Nới ai ơi! nên vào

Quê hương Ninh Thuận đón chào

Bao nhiêu điểm đẹp tự hào hôm nay.

Tác giả: JB.Nguyễn Hùng

Ninh Thuận chiều mưa

Bãi Ninh Chử chiều nay mưa lấm tấm

Gợi nhớ về hình bóng cũ xa xôi
Người em gái kề bên choàng Thổ Cẩm
Nho ngọt ngào hương vị đọng bờ môi

Tôi đứng dưới hàng Dương nghe gió thổi
Dạ khúc buồn man mác nỗi niềm riêng
Đi hay ở lòng phân vân bối rối
Bước ngập ngừng trên phố biển Phan Rang

Đêm trăng lạnh Tháp Chàm xưa thấp thoáng
Tiếng Chế Linh nức nở Hận Đồ Bàn
Tiếc triều đại rêu phong cùng dĩ vãng
Sót lại gì vương quốc của Chăm Pa

Nguyễn Ánh 9 hồn buông theo nốt nhạc
Khắc khoải đời với Tình Khúc Chiều Mưa
Ninh Thuận hỡi bao năm rồi trở lại
Biết ai còn nhớ kỷ niệm ngày xưa.
Tác giả: Nguyễn Nhật

Nhớ Phan Rang

Nhớ cái nắng đất Phan Rang thật lạ

Nắng như thiêu bỏng rát cả chân trần

Rộn ràng khúc nhạc ve ngân

Tháp Chàm đứng đó bần thần đợi ai

Nho Ba Mọi nhớ hoài hương vị ngọt

Chim từng đàn vui hót gọi bình minh

Sóng bên bờ cát tỏ tình

Biển màu ngọc bích lung linh mây trời

Mỗi Hạ đến lòng không vơi nỗi nhớ

Lối ta về hoa muống nở rực bông

Nụ hôn khẽ chạm môi hồng

Tình anh khắc đậm mãi không xóa mờ

Hang Rái Cá biển nên thơ cảnh đẹp

Bức tranh màu ai khéo ghép trong sương

Xa xa Núi Chúa khiêm nhường

Đứng nhìn du khách thập phương tìm về

Đồi cát trắng nơi miền quê yên tĩnh

Xương rồng hoa nhựa dính kết thân cành

Mỗi lần sánh bước bên anh

Phan Rang Ninh Thuận viết thành bài ca.

Thơ: Bằng Lăng Tím

Nhớ Phan Rang khi chiều nghiêng nắng qua cánh đồng nho
Nhớ Phan Rang khi chiều nghiêng nắng qua cánh đồng nho

Phan Rang

Nếu anh hỏi quê hương nào đẹp nhất

Em trả lời rằng quê ấy Phan Rang

Có biển xanh cát trắng, gió đại ngàn

BÃI NINH CHỮ như liềm cong mềm mại

Bình minh tỏa tím hồng bên HANG RÁI

Mây soi mình trên làn nước trong xanh

Những rong rêu và màu đá tạo thành

Cảnh sơn thủy như bức tranh kỳ ảo

Đường họa tiết với công trình độc đáo

Những THÁP CHÀM trầm mặc đứng ngàn năm

Pô Klong lưu lại chốn dương trần

Mùa lễ hội, điệu Biên tín ngưỡng

VƯỜN NÚI CHÚA có nhiều loài linh trưởng
Khỉ đuôi dài, beo lửa, gấu, sơn dương

Vách đá treo hồ nước tựa thiên đường

Nhiều thực vật, được ghi vào sách đỏ

GỐM BẦU TRÚC, với chiều dài tuổi thọ

Đứng lâu đời bậc nhất phía Đông nam

Cô gái Chiêm yêu đắp tượng, hay làm

Đẹp nét vẽ xứ Chăm Pa huyền bí

BIỂN CÀ NÁ trên cung đường thiên lý

Sóng lao xao ca hát dưới chân đồi

Nắng trải vàng lên các đảo ngoài khơi

Chỗ trú ngụ của nhiều loài chim biển

NHO BA MỌI, tên khu vườn nổi tiếng

Rượu bồ đào chiêu đải khách muôn phương

Mùi hương thơm lan tỏa suốt dọc đường

Buổi thăm viếng khi về còn nhớ mãi

Ngành du mục CỪU AN HÒA Ninh Hải

Hàng ngàn con vàng rực cả thảo nguyên

Phút thả mình trong thế giới bình yên

Ta cứ ngỡ…nhà giả kim huyền thoại

MUỐI PHƯƠNG CỰU đàn hải âu bay mỏi

Trên cánh đồng lớn nhất của miền Trung

Người diêm dân cần mẫn đến khôn cùng

Tạo nên nét đặc thù riêng Ninh Thuận

Đường uốn lượn như Tây Thi múa lụa

BIỂN VĨNH HY tô điểm một góc trời

Rặng san hô nhiều tôm, cá đang bơi

Nơi đáy bể như Thủy cung kỳ ảo

MŨI DINH đứng dưới trời đêm chỉ bảo

Giúp ghe thuyền trên hải lộ bình yên

Biển quê em sóng lặn, nước trôi hiền

Mang hình ảnh ngư dân vùng Ninh Thuận

PHAN RANG đẹp như lòng người thánh thiện

Mời anh về mình chép khúc du ca

Cho âm đàn tiếng hát mãi vang xa

Đẹp thi vị như thơ em miêu tả.

Tác giả: Thiên Lý

Bức tranh Ninh Thuận

Mời anh đến thăm quê em Ninh Thuận

Xem những đoàn thuyền vượt sóng ra khơi

Biển mênh mông bát ngát tận chân trời

Nguồn hải sản dồi dào đi khắp xứ

Mời anh đến thăm bến bờ Ninh Chữ

Ngắm cát vàng in bóng khách viễn phương

Gió vi vu reo mãi khúc nhật thường

Sóng nhảy múa, thông hoà âm réo rắt

Em đưa anh vào thiên nhiên muôn sắc

Rừng nguyên sinh hùng vĩ xứ Phước Bình

Hương ngọt ngào mùa cam, quýt, bưởi xanh

Mang thương hiệu đi mọi miền đất nước

Mình đi đến xem dê cừu Ninh Phước

Từng bầy đàn chạy nhảy đẹp như tranh

Đất quê em có trái ngọt cây lành

Vườn nho, táo nặng quằn sai trĩu quả

Hàm Thuận Bắc đi ngang qua Cà Ná

Nước mắm ngon anh nhớ nhắc mang về

Bao năm trời lưu lạc phải xa quê

Dòng ký ức trôi về miền thơ ấu

Vào thị trấn Ninh Sơn nhiều dưa hấu

Tặng cô công nhân sáng sớm quét đường

Có ai người hiểu được cảnh gió sương...

Ôi! đẹp lắm những con người lương thiện

Yến Ninh Thuận đang rợp trời bay liệng

Trao muôn ngàn lời ríu rít yếm âu

Nước sông Dinh trong leo lẻo một màu

Ai khéo vẽ cầu vồng trên bến Mống

Quà cha mẹ, ta mua về bình ấm

Hàng mỹ nghệ Bầu Trúc mấy trăm năm

Điệu nước reo như tiếng lục huyền cầm

Mãi đứng vững trên thị trường Quốc tế

Mùa thu tới anh nhớ về xem lễ

Hội Ka Tê rực sáng khắp muôn nơi

Tháp kiên gan vẫn đứng vững giữa trời

Tiếng cuốc cuốc.... Po Klong Garai xúc động

Quà lưu niệm qua Mỹ Nghiệp mua võng

Hàng thổ cẩm cả thế giới say mê

Bầu bạn anh trong những lúc đêm về

Vơi thương nhớ phôi phai buồn cô lẻ

Đường Trưng Nữ dưới nắng chiều nhè nhẹ

Phượng bùi ngùi đưa tiễn bóng Duy Tân

Nhớ thương nhau đọc lưu bút bao lần

Trang nhật ký tương tư màu áo trắng

Những bẩy đá Phước Thành ghi chiến thắng

Tên anh hùng Pi Năng Tắc lưu danh

Chim líu lo ca hát ở trên cành

Nhạc Suối Lạnh mừng thi nhân ghé bước

Đập Đa Nhim chứa chan tình sông

Là công trình kỳ vĩ mấy trăm năm

Dưới trời đêm tựa cô gái đang nằm

Sóng cuồn cuộn.. ngân nhạc đàn giao hưởng

Lên Ngoạn Mục xem rồng bay, rắn lượn

Ngất lưng trời chót vót tận mây xanh

Ông cha ta đã đắp lũy xây thành

Để con cháu noi gương phòng chiến sự

Thơ em viết, gửi về anh cất giữ

Hãy phổ vào những tác phẩm văn thơ

Tình đôi ta năm tháng chẳng phai mờ

Vẫn đẹp mãi như BỨC TRANH NINH THUẬN.
Tác giả: Thiên Lý

Bức tranh Ninh Thuận rực rỡ màu nắng và gió chan hòa
Bức tranh Ninh Thuận rực rỡ màu nắng và gió chan hòa

Thơ về con người Ninh Thuận

Về Ninh Thuận

Em hãy về Ninh Thuận với anh

Để ngắm biển xanh – biển xanh Ninh Chử;

Để tắm nắng vàng, gió vàng Phan Rang;

Để được nhìn những cánh đồng muối trắng, thênh thang

Của Cà Ná, Đầm Vua, Phương Cựu;

Để được cầm trong tay những chùm nho xanh, tím, đỏ

Của quê hương Ninh Thuận yêu thương;

Để được trông tháp Pô Klông sừng sững, rêu phong,

Màu không gian, màu thời gian hội tụ;

Để được đi dưới phượng hồng quyến rũ

Của con đường Tháp Chàm – Phan Rang;

Để được nhìn đôi bàn tay rất đỗi khéo léo, dịu dàng

Của mẹ, ở làng gốm cổ xưa Bàu Trúc;

Để được ngắm những cô gái, cô tiên làng Mĩ Nghiệp,

Dệt bướm thêu hoa trên thổ cẩm quê hương;

Để được nghe tiếng trống gi-năng,

Tiếng trống pa-ra-nưng

Và tiếng kèn sa-ra-nai rộn ràng, vang vọng.

Ninh Thuận quê mình vòng tay mở rộng,

Ninh Thuận quê mình nhịp đời sôi động –

Nhịp tình yêu, nhịp sống… khôn nguôi…

Em phải về Ninh Thuận với anh thôi!

Về với Ninh Thuận

 Anh về Ninh Thuận, quê em

Hôn lên mắt lá ru êm bốn mùa

Tháp Chàm cỏ dại xa đưa

Một trời nắng gió trêu đùa với mây

Một mùa nho chín oằn dây

Em còn ấp úng, đôi tay ngọc ngà

Thanh long chín đỏ, mắt ta

Vị ngon và ngọt đậm đà chất quê

Vào mùa lễ hội Ka-Tê

Em say điệu múa vụng về ,lả lơi

Gốm Bàu Trúc, nét tinh khôi

Bàn tay người thợ vẽ vời kì công

Về rừng Núi Chúa, mênh mông

Chim kêu, vượn hú tiếng lòng xa bay

Vĩnh Hy anh đến, một ngày

Anh say gió biển, đời trai phong trần

Ghé qua Ninh Chữ, một lần

Nước xanh cát mịn đôi chân vào đời

Trong lành mát mẻ ai ơi!

Lần sang Cà Ná bầu trời hát ca

Như nàng Công Chúa môi hoa

Ngủ quên đánh thức tình xa giấc hồng

Anh về Ninh Thuận vui không?

Cơm gà no mắt, món Dong say mồi

Thơm mùi nước mắm biển khơi

Yêu nhau kết chặt cau vôi với trầu.

Tác giả: Thiên Ân

Nhớ Suối Thương

Nắng hạ đốt cháy hồn thơ

Làm sao đến được bên bờ "Suối Thương" ?!
Quê tôi có một "Suối Thương"
Phải qua "Đèo Cậu" là đường Quảng Sơn ...
Đường đi nắng hạ không trơn
Hoa tươi cảnh đẹp đồi non hữu tình
"Ông Tiềm" khai thác một mình...
Năm xưa ông đã tạo hình nơi đây !!!
Nhiều người đã đến nơi này
Có ai hiểu được người xây thành dòng ?!
Năm xưa nguồn nước rất trong
Ngày nay vẩn đục hết mong ngâm mình...
"Ông Tiềm" đành phải làm thinh
Để Thủy điện đấp bờ kênh nắn dòng...
Nước đục hay là nước trong
Do người khởi phát trên dòng thiên nhiên !!!

Nhớ Suối Thương róc rách giữa những vạt rừng xanh
Nhớ Suối Thương róc rách giữa những vạt rừng xanh

>>> Xem thêm tại: Thơ hay viết về Hội An - Phố xưa đậm tình người và ký ức

Đôi mắt Phan Rang

Đôi mắt Phan Rang, trong trẻo

Nắng gió trải thảm giấc mơ

Em múa điệu chi uốn éo

Nốt nhạc ngủ quên vai hờ.

Đôi mắt Phan Rang, biển vắng

Cửa sổ tâm hồn, mênh mông

Đăm chiêu gót hài thầm lặng

Dấu chân kỷ niệm khơi dòng.

Đôi mắt Phan Rang, say đắm

Trong vườn táo chín đếm, đong

Chùm nho, no tròn trĩu nặng

Thơm môi thiếu nữ chưa chồng.

Đôi mắt Phan Rang, vời vợi

Tháp Chàm cổ kính, xa xưa

Mặt trời vừa thay áo mới

Hứng tròn nhung nhớ sớm trưa.

Đôi mắt Phan Rang, bừng sáng

Nở hoa hạnh phúc muôn màu

Chim bay cuối rừng lãng đãng

Ngày về khéo nhặt tình mau.

Tác giả: Thiên Ân

Lỗi hẹn Phan Rang

Ta cứ hẹn năm nay rồi năm nữa

Trở lại thăm ngôi tháp Chàm yêu

Hoa tàn tạ, nơi lòng ta đã hứa

Mà bây giờ xanh phủ mấy mùa rêu?

Ta lại hẹn sẽ về thăm Ninh Chử

Ngắm hoàng hôn trên sóng biển chiều

Trên cát mịn xưa lâu đài tình ái

Đợi em về đơm nắng miệt vườn yêu.

Và lại hẹn đêm trăng trên sóng nước

Sông Phan Rang nghe em lựa khúc đàn

Trong gió lộng tiếng em nhè nhẹ hát

Tôi ngỏ lời trên sóng nước mênh mang.

Bao nhiêu hẹn mà ta không về được

Ơi Phan Rang ngọt lịm trái nho hồng

Đêm trăng sáng làn môi tìm hơi ấm

Biển bây chừ còn nhớ sóng xưa không?

Tác giả: Ngọc Thạch

Phan Rang một tình yêu

Phan Rang ơi em về miền gió cát

Biển rì rào gió hát giữa trời mây

Ngoài khơi xa thuyền chở cá tôm đầy

Hương muối mặn ngất ngây hòa trong nắng.

Em lang thang dọc theo triền cát trắng

Đường chân trời xanh thẳm một màu yêu

Tháp Chàm kia mây phủ bóng trời chiều

Các Chăm nữ phiêu diêu theo điệu múa.

Dòng sông Dinh êm đềm như thảm lụa

Tóc em thơm hương lúa chín ngọt ngào

Nắng ngả nghiêng vàng lên những khát khao

Như sóng biển dạt dào bao thương nhớ.

Chiều Phan Rang yến bay về làm tổ

Gió đưa mây về cuối phố thầm thì

Cho em mơ hạnh phúc tràn lên mi

Đôi mắt biển diệu kỳ trong sâu thẳm.

Về Phan Rang ru lòng em say đắm

Phượng vào mùa đỏ thắm khoảng trời yêu

Ngày chia tay ai ước hẹn thật nhiều

Vẫn còn đây tình yêu và nỗi nhớ.

Tác giả: Hồng Lĩnh

Phan Rang một tình yêu mộc mạc mà cứ lặng thầm sâu
Phan Rang một tình yêu mộc mạc mà cứ lặng thầm sâu

Nhớ về Ninh Thuận

Em nhớ về Ninh Thuận, em nhớ anh

Nhớ biển xanh, bờ cát dài Ninh Chử

Nắng Phan Rang và gió từ viễn xứ

Hát trên đồng muối trắng mênh mang.

Cà Ná, Đầm Vua, Phương Cựu, Đông Giang

Nhộn nhịp thuyền về, mặn mòi nước mắm

Con mực, con tôm, nhớ nhiều, thương lắm

Giăng giăng đèn trên mặt biển chiều hôm.

Theo anh về, em ngược mạn hương thôn

Phước Hậu bạt ngàn nho xanh, tím, đỏ

Bắp vàng sân và ửng hồng đôi má

Lóng lánh đen tròn đôi mắt yêu thương.

Tháp Pô Klong sừng sững, rêu phong,

Màu không gian, màu thời gian hội tụ,

Em say bước dưới phượng hồng quyến rũ

Bùng cháy lưng trời bảo tháp – Phan Rang.

Thấp thoáng tay ai khéo léo, diu dàng

Nét diệu huyền mặt gốm xưa Bàu Trúc

Những cô gái, cô tiên làng Mỹ Nghiệp

Dắt bướm hoa về trên thổ cẩm quê hương.

Nghe đâu đây ngàn tiếng trống Ghi-năng

Và tiếng kèn sa-ra-nai rộn ràng, vang vọng

Ninh Thuận quê mình nhịp đời sôi động

Nhịp tình yêu, nhịp sống khôn nguôi

Em nhớ về Ninh Thuận lắm anh ơi!

Nắng Phan Rang

Ta đi giữa Phan Rang trời đổ nắng

Nắng trưa hè như vòm lửa bao la

Ngọn lửa thiêng thiêu rụi vạn thối tha

Thấy quanh ta lặng im và linh thánh.

Phan Rang buồn như em tôi im tiếng

Đôi mắt quê hương chứa nỗi u trầm

Tay mẹ gầy mòn mỏi ngóng trông con

Cuộc tình ta cứ ly tan, diệu vợi.

Nắng Phan Rang đưa ta về huyền thoại

Mênh mông buồn tháp mãi đứng kiêu sa

Dòng người kia vô ý hay hững hờ

Mà cứ đến rồi đi không lần ngoảnh lại.

Tri thức u mê, tâm linh lạc lối

Làm sao ta thấy trọn vẹn linh hồn

Cảm thông với cô đơn tháp một lần

Một lần thôi giữa Phan Rang nắng lửa.

Ta thẫn thờ lê bước chân hoang dã

Về chốn trần gian, trở lại cõi người.

Tác giả: Chế Mỹ Lan

Thơ về các địa danh Ninh Thuận

Tôi yêu Ninh Thuận

Tỉnh thị là một mẹ cha

Tứ Ninh Bác Ái quê nhà yêu thương

Núi rừng sông suối ruộng nương

Ôm bờ cát trắng đượm nguồn phù sa.

Ninh Thuận một cõi lá hoa

Nho hương thơm gió, biển ca đắm lời

Sông Dinh bên lở bên bồi

Đạo Long xuyên ánh, nước vời vợi trôi.

Một dân tộc, một mặt trời

Tươi dòng máu đỏ thắm ngời trái tim

Cát nằm từng hạt lim dim

Xương rồng trổ đóa hoa chìm bụi sương.

Tôi người viễn khách tha phương

Về đây xây dựng bước đường tương lai

Ơn Ninh Thuận nghĩa đất trời

Yêu quê cha mẹ yêu người Phan Rang.

Nắng vàng trải mật quê hương

Rêu phong tháp cổ phủ dòng thời gian

Câu thơ lục bát cưu mang

Tình người Ninh Thuận nồng nàn thâm sâu.

Chín năm tách, đẹp đuôi đầu

Nghĩa trang Cà Đú hai cầu qua sông

Nối tình Nam Bắc mênh mông

Ngàn năm hiện có đôi rồng vờn mây.

Tác giả: Trần Đình Sơn

Tôi yêu Ninh Thuận bởi sắc nắng vàng và tình người
Tôi yêu Ninh Thuận bởi sắc nắng vàng và tình người

Tháp Chàm

Ngút ngàn ở giữa rừng xanh

Hiện lên ngọn tháp một mình cô đơn

Người xưa đã chọn mặt tường

Để lưu giữ lấy tâm hồn thiêng liêng.

Nắng chiều ngọn tháp đổ nghiêng

Thời gian ăn rỗng cả viên gạch hồng

Vậy mà trong thớ đất nung

Vẫn còn in đậm chân dung con người.

Còn đây vũ nữ lả lơi

Trăm năm vẫn múa không người lại xem

Thần tình yêu nép bên thềm

Mũi tên số phận chưa tìm đích bay.

Còn đây một mẩu cánh tay

Một bàn chân gãy, một cây gươm cùn

Một con ngựa mất yên cương

Một cây cung cháy, lửa cồn xung quanh.

Những gì thuộc của chiến tranh

Chẳng còn giữ được nguyên lành, lạ không!

Bao năm gió táp mưa rừng

Vẫn không xóa được chân dung con người.

Để chiều nay trước mắt tôi

Một người múa với một người đứng xem

Vô tư như một ngọn đèn

Tháp Chàm lặng lẽ sáng lên giữa rừng.

Tác giả: Văn Lê

Quê tôi Ninh Thuận

Sông quê nước chảy một dòng

Tình người thà thật như lòng sông quê.

Ai về Ninh Thuận mà coi

Ghe thuyền tấp nập nửa trời ra khơi

Nước non Ninh Chử gọi mời

Có vườn Núi Chúa có lời sử thi.

Bức tranh Sơn Thủy Vĩnh Hy

San hô một dải đứng ghi muôn đời

Cá đùa, cá vẫy, cá bơi

Nam thanh nữ tú, dạo chơi bên bờ.

Ra về lòng nhớ ngẩn ngơ

Núi non hùng vĩ làm thơ Phước Bình

Xinh xinh chanh, quít, cam sành

Cây lành trái ngọt trĩu cành bưởi xanh.

Mây vờn đáy nước long lanh

Bên dòng Suối Lạnh bia dành một trang

Sử xanh ghi lại mấy hàng

Giặc thua giặc chạy tan hoang tơi bời.

Ninh Sơn hoa quả đón mời

Dưa hường trăm mẫu trao lời yêu nhau

Mướp, cà, bầu, bí một màu

Xinh tươi như tấm tình đầu Ninh Sơn.

Nhớ thương Mỹ Nghiệp trách hờn

Thổ cẩm em dệt, bướm vờn lá hoa

Dưới trăng Chiêm nữ thướt tha

Giao duyên em hát tình ca mượt mà.

Chiều chiều Bàu Trúc mời trà

Mua về bình ấm làm quà cho cha

Nước reo địu sáo nghe qua

Giọt châu nhỏ xuống bình hoa vỡ òa.

Chim non Mỹ Hải hát ca

Vua yến Ninh Quý bước ra đón mời

Tung bay lơ lửng trên trời

Trao duyên ríu rít muôn lời yếm âu.

Sông Ngân mặt nước rầu rầu

Anh về đốt nén hương cầu mưa ngâu

Rừng nho Ba Mọi một màu

Hồng hồng ngọt lịm như màu môi em.

Mời anh hãy bước đến xem

Vân Sơn hành tỏi hương nem ngát trời

Du khách thường ghé đến chơi

Mua về hàng tấn để mời bà con.

Chăm Pa di tích vẫn còn

Dáng hoa tiên nữ trên non tháp Chàm

Tưng bừng lễ hội Y Lam

Đường xa vạn lý anh ham tìm về.

Tháng Tám đón Tết Ka-tê

Mừng mùa lúa mới ta về hát ca

Tiếng khèn, tiếng trống vang xa

Tiếng chiêng, điệu múa ngân nga sum vầy.

Ninh Thuận đẹp tựa áng mây

Cây lành trái ngọt ngất ngây lòng người

Ninh Thuận đẹp tựa tiếng cười

Ninh Thuận ấm áp tình người muôn nơi

Tác giả: Thiên Lý

Quê tôi Ninh Thuận nơi hội tụ nắng gió và tình
Quê tôi Ninh Thuận nơi hội tụ nắng gió và tình

>>> Xem thêm tại: Chùm thơ về Sơn Tây - Miền đất gắn với hồn quê đất Bắc

Về với tháp Chàm

Tháp Chàm một thuở rêu phong

Ai còn đếm bóng nỗi lòng giằng co

Nhện giăng muôn lối tơ vò

Nắng mưa sừng sững đắn đo sự đời.

Trăm năm vật đổi sao dời

Phong sương gánh nặng muôn lời trắng đen

Khen cho tạo hóa dệt nên

Đôi tay nắn nót, lãng quên nhọc nhằn.

Chiều rơi, thăm thẳm vạn lần

Ai còn tìm lại dấu chân hẹn hò

Tươi như hoa nở, tình cờ

Tóc còn buông lửng, vai hờ lặng trôi.

Thoảng nghe, đôi chút bồi hồi

Lòng man mác nhớ, cuộc đời bâng khuâng

Tháp Chàm cổ kính, hồn xuân

Bốn mùa trăn trở, vết nhăn vợi buồn.

Tháp Chàm ôm ấp yêu thương

Kẻ đi, người đến bốn phương nao lòng.

Tác giả: Thiên Ân

Về Ninh Thuận

Ninh Thuận cùng về với bạn thôi

Phan Rang Bác Ái đến nơi rồi

Biển xanh muối trắng tình vời vợi

Tháp cổ chùa xưa thật tuyệt vời.

Bàu Trúc gốm chăm màu sáng tỏa

Vườn nho Ba Mọi quả xanh ngời

Para Nưng tiếng trống vui ngày hội

Nhịp sống bừng lên xây dựng đời.

Ninh Thuận

Ninh Thuận thu về không hơi lạnh

Nắng vàng thiêu đốt những giàn nho

Em đưa nước tưới ngàn tia trắng

Sương tự bàn tay tỏa khói mờ.

Ninh Thuận gió chiều ru bờ cát

Bạc đầu biển trắng, đợi chờ ơi

Trăng đã nhô lên từ đáy nước

Mà hẹn hò xưa để lỡ rồi.

Tác giả: Ngọc Thạch

Gió Phan Rang

Ninh Thuận trời trong ấm nắng vàng

Những cồn cát nổi bữa em sang

Tháp Chàm in dáng hoa tiên nữ

Ngọt lịm môi cười gió Phan Rang.

Tác giả: Ngọc Thạch

Dưới chân tháp

Những Chiêm nữ quay cuồng dưới chân tháp

Apsara – mê khúc tuyệt vời

Trăm năm hồn đất nung màu ngói

Giữa trời sừng sững tháp Chàm ơi!

Tác giả: Huỳnh Hữu Võ

Hương quê

Thương sao tiếng dạ dịu dàng

Ấm tình em giọt nắng vàng Phan Rang

Vang nho sóng sánh nồng nàn

Say trong tiếng dạ dịu dàng hương quê.

Tác giả: Thái Sơn Ngọc

Hương quê thoảng trong nắng Ninh Thuận chiều lặng
Hương quê thoảng trong nắng Ninh Thuận chiều lặng

Mỗi vần thơ về Ninh Thuận là một nét chấm phá tinh tế, khắc họa một miền đất khô cằn nhưng giàu cảm xúc. Dù mang vẻ đẹp mộc mạc, Ninh Thuận vẫn đủ sức khơi dậy những dòng cảm xúc sâu lắng và là nơi gợi nhớ với bao tâm hồn yêu thiên nhiên và quê hương.

 

Bình Luận

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.