Chốn quê mộc mạc nâu trầm đá ong
Ô kìa! Trên mái đình cong
Thời gian đã phủ rêu phong nỗi người
Cổng làng đứng đó mà chơi
Rồi mang cũ kỹ của đời khoác lên
Lầm rầm kể chuyện không tên
Thăng trầm, dâu bể mà nên bây giờ
Nước chè xanh ngọt câu thơ
Kẹo lạc thơm phức cuộc cờ giòn tan
Chum sành phơi nắng chang chang
Nặng lòng ôm ấp hương làng, vị tương
Mát lành chan chứa yêu thương
Trong veo giếng sữa gió sương giãi dầu
Bao năm rặng duối đứng chầu
Đền cụ Ngô đã nhuộm màu sử xanh
Từ nơi chùa Mía yên bình
Bay lên hạc trắng vẽ hình cung mây
Đình Phùng Hưng vẫn còn đây
Lưu danh hậu thế đất này hai vua
Nghe trong văng vẳng chuông chùa
Đường Lâm kể lại nắng mưa chuyện mình…
Về Sơn Tây hay ngày mưa rây rây
Bãi mật cỏ thơm lác đác phố gầy
Tiếng guốc gõ khô dọc thành đá cũ
Chỗ bác Tản Đà uống rượu còn say
Xe ngựa lăn lăn lưng chiều mỏng nắng
Người Tây Tiến ấy đã về đất vắng
Câu thơ vẫn còn ngọn khói độc hành
Yêu đuơng vẫn còn cái thuở tóc xanh
Môi ướt qua đêm đèn trăng bóng lá
Đòi cong mái lều thuơng cho cọng rạ
Dòng sông Tích Giang gió quẩn lõm đồi
Bến xưa con đò neo sóng vào tôi
Con gái không còn yếm thủng
Ngẩng mặt lên nhìn mắt đen đăm đắm
Nụ cười người đi áo trắng quán mây
Xa thẳm Đường Lâm, xa thẳm Chùa Thầy
Bạn hữu lạ quen chụm đầu nhấp chén
Cứ để cho lòng buồn giăng tơ nhện
Cứ để cho hồn lãng đãng sương khuya
Tôi về Sơn Tây mới mẻ Ba Vì.
Tác giả: Ngân Vịnh
Con đường lên Sơn Tây
Trời đang xanh trong cây
Núi xa dăng trước mặt
Bờ đê cao bông may...
Con đường lên Sơn Tây
Lúa đang vào vụ gặt
Trâu cạp rạ đầu bờ
Chim vườn ran ngõ xưa...
Con đường lên Sơn Tây
Nắng nghiêng chiều hoa lý
Ngựa sững vó đầu làng
Quán gầy xôi nếp thơm...
Con đường lên Sơn Tây
Sông Hồng tung sóng hát
Áo chàm xanh mắt giặc
Ba Vì vang chân mây...
Con đường lên Sơn Tây
Tháng năm vồng rễ cây
Cổng thành đá ong nứt
Hào trong soi bóng đầy...
Con đường lên Sơn Tây
Hẹn em về bến Gió
Triền đay hoa trắng vỗ
Ô, bạt ngàn bướm bay!...
Con đường lên Sơn Tây...
Em ở thành Sơn chạy giặc về
Tôi từ chinh chiến cũng ra đi
Cách biệt bao ngày quê Bất Bạt
Chiều xanh không thấy bóng Ba Vì
Vừng trán em vương trời quê hương
Mắt em dìu dịu buồn Tây Phương
Tôi nhớ xứ Đoài mây trắng lắm
Em có bao giờ em nhớ thương?
Từ độ thu về hoang bóng giặc
Điêu tàn thôi lại nối điêu tàn
Đất đá ong khô nhiều ngấn lệ
Em có bao giờ lệ chứa chan
Mẹ tôi em có gặp đâu không
Những xác già nua ngập cánh đồng
Tôi nhớ một thằng con bé nhỏ
Bao nhiêu rồi xác trẻ trôi sông
Đôi mắt người Sơn Tây
U uẩn chiều lưu lạc
Buồn viễn xứ khôn khuây
Tôi gửi niềm nhớ thương
Em mang giùm tôi nhé
Ngày trở lại quê hương
Khúc hoàn ca rớm lệ
Bao giờ trở lại đồng Bương Cấn
Về núi Sài Sơn ngó lúa vàng
Sông Đáy chậm nguồn qua Phủ Quốc
Sáo diều khuya khoắt thổi đêm trăng
Bao giờ tôi gặp em lần nữa
Chắc đã thanh bình rộn tiếng ca
Đã hết sắc mùa chinh chiến cũ
Em có bao giờ em nhớ ta?
Tác giả: Quang Dũng
Tường vi nở hồng sau hàng dậu thưa
Xe ngựa lăn trên đường đá trắng
Những đám mây bông như là ngày xưa
Chầm chậm về trên vòm trời màu cốm
Những ngõ phố nối tới bao lối mòn
Tiếng guốc thanh tân khẽ khàng xa khuất
Không gian lưu lại làn hương phảng phất
Làm non tơ tinh khiết đến mê hồn
Tích Giang trôi như một vệt tình thương
Len lỏi giữa tâm hồn phố nhỏ
Sẽ núi gọi nhau run run trong ngói cũ
Trái tim ta trong ngực cũng run run
Một tấm tình tưởng mất đã bao năm
Dường như Sơn Tây vừa đem trao lại
Lòng bỗng khát thèm yêu đường mới mẻ
Đặng quên đi bao đau đớn nhọc nhằn
Lại muốn phụng sự một mối tình tha thiết
Đã bừng cháy lên ngọn lửa hân hoan.
Tác giả: Anh Chi
Người Sơn Tây yêu hoa sen từ trong giấc ngủ
Trong giấc ngủ mơ về hoa sen
Trong giấc ngủ hát ru hoa sen
Xin đừng hỏi vì sao
Hoa tỉnh giấc hoa sang kiếp khác!
Từng chầm chậm Thanh Thuỷ sang Bất Bạt
Từng dụi mắt trước thành cổ Sơn Tây
Từng một chiều cùng anh quán bờ đê Hà Nội
Người Sơn Tây ngước nhìn mây bay...
Xứ Đoài thơm cho Hà Thành trái quả
Người Sơn Tây có rất nhiều mùa thu
"Chúng mình không còn nhiều thời gian nữa đâu" -
người Sơn Tây nói thế
Núi Tản sông Đà trầm tích thời gian!
>>> Xem thêm tại: Những vần thơ nhẹ nhàng về Lạng Sơn đất mẹ thân thương
Này mây trắng Ba Vì gọi ngàn tuổi bay
này thành quách đá ong dẫn lối về phế hoang chiều cổ đại…
Tôi vào Sơn Tây bằng cổ thành xưa rỉ máu, bằng trung du cuộn đỏ
lúng liếng xứ Đoài những nàng răng đen hạt nhót đang cười duyên
các nàng liếc tôi bằng sâu thẳm bầu trời thị giác
bằng cả những phía sau mi cong
Áo lụa dệt mềm mắt tôi, khăn nhung mỏ qụa buộc tôi bằng sợi xúc cảm
các nàng cổ nhân rồi. Tôi cứ sống thời các nàng mười tám tuổi
mê mẩn yếm đào cầu ao khoả gió
rúc rích chợ quê, bánh tẻ thơm ngang vai trần sương nõn
tôi đi qua ngàn năm để đỏng đảnh một chiều váy ngắn
Tích Giang vỗ lõm bình minh thành cổ
nhoẻn miệng cười lúng liếng nhân gian
Tôi cưỡi mây trắng bay điệp điệp sông Hồng
bay phiêu du bằng dân dã hồn làng
có cánh diều làm nghiêng cả một vòm trời lãng mạn
có bầu trời tự do thúc ngựa hí những khát dâng trong ngực
có trái tim già dắt trái tim non đi vấp váp trên con đường nhân bản
nối đời này đời nọ gió lành Sơn Tây
Kìa mây kìa mây dẫn tôi non Tản, dẫn qua sông Đà, tôi về Thanh Thuỷ
sông ngàn tuổi đương giai
những triền bãi nằm dài liu riu ngủ sau mê mệt cường dâng mùa lũ
mía ngọt ngô lùi khói sương đơm nhớ
sông hổn hển kể ngày những nàng thôn nữ ra bến quê giặt yếm
giặt những nụ cười duyên
giặt cái dịu dàng, giặt phồn thực
các nàng giặt tôi, kì cọ tôi bằng chiều quê cổ điển
bằng cổ tích Ba Vì, bằng cả bây giờ quần jean, tóc hấp
Tôi đi qua Sơn Tây, chưa qua hết những buổi chiều mây trắng
đá ong nằm rỗ mặt thời gian
có một vòm trời răng đen hạt nhót
mỉm tôi
môi chiều
Trăng lên nhẹ phủ thành cổ, bóng lá lung linh
Hơi thu dịu dàng len lỏi khắp Ba Vì
Thời hoa niên rực rỡ sắc thị xã
Nắm chặt chân người, níu bước chân đi.
Hoa tường vi hé nở sau hàng rào thưa
Xe ngựa lặng lẽ qua con đường đá trắng
Những áng mây bồng bềnh như dạo thuở trước
Trôi nhẹ trên nền trời xanh non tơ
Những con ngõ nhỏ đan xen bao lối mòn
Tiếng guốc vang vang nhẹ nhàng xa dần
Không gian còn lưu giữ hương thơm thoảng thoảng
Dòng Tích Giang trôi êm đềm như làn thương nhớ
Vượt qua bao tâm hồn phố nhỏ mộc mạc
Núi rừng gọi nhau run rẩy dưới mái ngói cũ
Trái tim ta thổn thức cũng rung động
Một tình cảm tưởng đã mất từ lâu
Như Sơn Tây vừa trao lại dịu dàng
Lòng bỗng ngập tràn khát khao yêu thương mới
Quên hết bao nhọc nhằn, phiền muộn cũ
Và lại khao khát dâng hiến một mối tình tha thiết
Ngọn lửa hân hoan bừng cháy rực rỡ.
Tác giả: Anh Chi
Sơn Tây cuối chiều mây chậm rãi
rải suốt con đường nắng chói chang
quanh co len giữa cây và núi
góc vạt rừng thưa nhuộm sẫm vàng
Cheo leo thác đổ bụi trắng xóa
vách đá rêu phong đã dạn dày
nắng ngập ngừng xuyên dầy kẽ lá
âm thầm suối đẩy trôi ngàn mây
Dáng nhỏ, con đường mòn cũng nhỏ
đàn kiến tìm theo vết bánh rơi
lá khô ẩm mốc hương trinh nữ
Mây thấp, non cao vốn kiệm lời
Sơn tây nắng chiều dùng dằng mãi
ráng đỏ tình ai có muộn màng
đi em nắng xẻ đôi vành nón
Cuối hoàng hôn đợi vẫn chang chang ...
Tác giả: Quang Dũng
Dẫu chúng tôi đi
Khắp núi khắp sông đất nước
Lòng vẫn nhớ thiêng liêng
Mảnh đất ban đầu
Đã luyện chúng tôi vào chiến đấu.
Nhớ Sơn Tây hơn một mối tình!
Tỉnh nhỏ
Cây bàng thắp búp xanh
Những mùa ra lộc
Rợp bóng che tháng năm tháng sáu
Sơn Tây
Những con số nhà mời mọc
Chợ Nghệ bên hào xưa nước lặng
Những mảnh tường cổ thành
Còn vọng tiếng ốc thu quân
Lửa trại Cờ Đen Lưu Vĩnh Phúc
Cầu vào Cửa Tiền
Đã chôn vùi một binh đoàn Ả-Rập
Thời Tây mới sang
Sơn Tây vốn từ xưa
Là đất dữ
Không dung lâu quân thù
Những trại quân dế quốc
Ta về
Đóng chiến khu
Khi cờ đỏ mọc lên
Trên nền xanh núi Tản.
Những học sinh quân khoá một, khoá hai
Trần Quốc Tuấn
Từ sau trận Đông Khê
Từ sau Bông Lau
Từ sau lúc Mường Thanh trói tướng
Đờ Cát quy hàng
Trên bản đồ đất nước dọc ngang
Bây giờ đang ở những đâu?
Cao vút Trường Sơn
Mây trắng
Mưa rừng
Chớp lửa
Những học sinh quân
Đeo phù hiệu và trẻ măng một thuở
Hai mươi năm nay
Thành những người ra đi
Chiến đấu dạn dày
Chúng ta đi rộng dài sông núi
Vẫn nhớ về đất nhỏ Sơn Tây
Nhớ bài học đầu tiên
Đồi đá ong dạy ta từng tử giác
Đêm Tích Giang
Là bài mục vượt sông đêm khó nhọc
Những hình khe thế núi một phương Đoài
Những địa hình trung du
Thôn ấp - đồng lầy
Công thủ, xung phong
Quân xanh, quân đỏ
Chúng ta học
Giữ núi sông, thôn xóm
Theo giáo trình, bài mục
Và mảnh đất đầu tiên
Đã dạy ta giữ từng thước vàng Tổ Quốc
Lại là Sơn Tây
Tình nhỏ êm đềm
Là Sơn Tây
Kỷ niệm đầu tiên
Của một lớp người chiến đấu.
>>> Xem thêm tại: Thơ hay viết về Hội An - Phố xưa đậm tình người và ký ức
Cô gái Sơn Tây, yếm thủng tày dần,
Răng đen hạt nhót, chân đi cù lèo.
Tóc rễ tre chải lược bờ cào,
Xù xì da cóc, hắc lào tứ tung.
Trên đầu chấy rận như sung,
Rốn lồi quả quít, má hồng trôn niêu.
Cô tưởng mình cô ái ố mỹ miều,
Chồng con chã lấy, để liều thân ru?
Hai nách cô thơm như ổ chuột chù,
Mắt thì gián nhấm, lại gù lưng tôm.
Trứng rận bằng quả nhãn lồng,
Miệng cười tủm tỉm như sông Ngân Hà.
Con rận bằng con ba ba,
Đêm nằm nó ngáy cả nhà thất kinh.
Hàng xóm vác gậy đi rình,
Hoá ra rận đực nóng mình bò ra.
Bánh đúc cô nếm nồi ba.
Mía re tráng miệng hết và trăm cây.
Giã gạo vú chấm đầu chày,
Xay thóc cả ngày được một đấu ba.
Đêm nằm nghĩ hết gần xa,
Giở mình một cái gãy mười ba thanh giường.
Giữa nhịp sống hiện đại, Sơn Tây vẫn giữ trọn nét xưa cũ, hiền hòa và đậm chất văn hóa dân tộc. Những vần thơ về Sơn Tây như tiếng lòng vọng về quê hương – nơi khởi nguồn ký ức, nơi lưu giữ một miền thanh tịnh trong tim người xa xứ.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.