Sông Thu Bồn lẳng lặng êm trôi
Đâu rồi hình bóng em tôi
Chiều mưa kỷ niệm, phai phôi nhạt nhòa.
Anh trở lại vườn hoa góc phố
Nhặt hương thầm, tìm chỗ yêu xưa
Lệ nhòa trong buổi tiễn đưa
Anh rời phố hội, chiều mưa hôm nào.
Trên đỉnh dốc lao xao mưa phớt
Cầu Cẩm An rơi rớt tiếng cười
Nghịch đùa nét ngọc xinh tươi
Đèo vai anh cõng, đưa người sang sông!
Con sáo sậu sổ lồng sang bến
Quên người xưa, lời hẹn câu thề
Chùa Cầu trầm mặc ủ ê
In hình đáy mộ, nẻo về hư không!
Góc phố cổ nghiêng lòng con nước
Chiều không em anh bước độc hành
Tìm em đâu, giấc mộng lành
Soi chung bóng nước sông xanh Thu Bồn!
Tác giả: Nguyễn Lan Hương
Có nỗi nhớ giục em về Cửa Đại
Gặp mênh mang mặt nước sông Hoài
Có câu hát gọi em về phố Hội
Đêm đèn lồng mời gọi bóng hình ai.
Vòm cửa nhỏ khép hờ bên hiên vắng
Tiếng rao hàng rộn rã phía chợ đêm
Bà lão bán hàng rong cười móm mém
Tiếng nước ngoài nghe cụ nói thật êm
Cầu Nhật bản im lim soi bóng nước
Khách thập phương bước mòn ván Chùa Cầu
Anh có đợi bên kia đường La Hối
Bóng chiều tàn ngơ ngẩn bước về đâu?
Nghe đài báo nước về dâng phố Hội
Hàng bằng lăng bỗng xơ xác tiêu điều
Con sông Hoài oằn mình trong nước xiết
Ánh đèn lồng tắt vụt mấy mùa yêu.
Có nỗi nhớ gọi em về phố Hội
Gửi cho anh một chút nắng quê nhà
Cho ấm lại bát mì thơm xứ Quảng
Thắp lại ngọn đèn lồng khi mùa bão đi qua ...
Tác giả: Lê Hương
Em đến quê anh xứ biển Hội an
Đất miền trung mưa dầm và nắng chan mặt đất
Nơi xóm chài quanh năm tất bật
Giàu mỗi nụ cười luôn chân thật trên môi
Mới gặp mà thương như đã lâu rồi
Đôi tay trần xạm đen màu của nắng
"Thuyền ra khơi xa, tìm luồng cá lặn"
Con cá tình người chát mặn mồ hôi
Em đến từ vùng đất xa xôi
Đâu phải lần đầu em xốn xang với biển
Nhưng đất quê anh thật là đáng mến
Thương cái thật thà, chất phác lạ như quen
Em chỉ cười không hiểu mấy giọng Quảng nơm (Quảng Nam)
Nhưng đoán được cái ngọt ngào của tình anh trong đó
Hương biển xôn xao trong chiều nắng đổ
Lời thì thầm trong gió, nhớ Hội An ...
Tác giả: Phan Huy Hùng
Phố đo được bằng bước chân
Nhà đếm được từng ngôi một
Sao đi mấy ngày không hết
Mắt ta ai vẽ thêm đường ?
Lối này ngõ phố rêu phong
Nhà cổ cột lim nhẵn bóng
Lối kia hoa văn Hội Quán
Đến rồi đâu dễ dời đi.
Chùa Cầu thương cảng ngoài kia
Nơi người xưa từng hội nhập
Vươn xa mà đâu có mất
Những gì muôn thuở trời Nam?
Xuôi làng nghề cổ Hội An
Tinh hoa bao đời truyền lại
Đâu bàn tay vàng thuở ấy
Dựng cung đình Huế huy hoàng?
Dừng chân bên dãy quán hàng
Cao lâu đượm mùi Trà Quế
Điện Bàn ngọt thơm đường mía
Mát lòng du khách đường xa.
Mấy ngày cưỡi ngựa xem hoa
Dùng dằng nửa đi nửa ở
Ngoái trông dòng xanh Hoài Phố
Buồn như giã biệt người thương ...
>>> Xem thêm tại: Thơ về Quảng Trị - Vùng đất anh hùng vang vọng ngàn đời
Tác giả: Phạm hồng Giang
Anh chưa từng đặt chân đến Hội An
Chiều nắng rạn nghe điệu hò xứ Quảng
Sông Thu Bồn mây mù giăng lãng đãng
Nhớ con đò buổi sáng ấy sang sông.
Biển An Bàng cát còn trắng hay không
Đêm vào hội đỏ đèn lồng phố cổ
Tường rêu phong tháng năm dài loang lổ
Chuông chùa Cầu vừa đổ một hồi xa.
Anh hãy về kẻo tháng bẩy sắp qua
Nắng miền trung nhạt nhoà miền gió cát
Biển Cửa Đại chưa bao giờ hết khát
Cái gió Lào bỏng rát gót chân ai.
Bánh mì Phượng du khách xếp hàng dài
Hai mươi phút chờ hoài chưa đến lốt
Đường La Hối anh ơi đừng dại dột
Lạc chân qua chờ em đốt lồng đèn.
Anh hãy về phố Hội với bon chen
Chiều xứ Quảng....
Nắng mưa chèn....
Nhung nhớ!
Tác giả: Lê Viết Hòa
Tháp Chàm, Tháp Chàm thành quách cũ
Dây giăng mối dợ hận Đồ Bàn
Bao hồn vất vưởng trên đất rũ
Vọng cõi xa vời tiếng cuốc kêu
Hội An,
Hội An màu rêu phủ
Ruộng hạn đồng khô xót một thời
Phố xưa trơ trọi ngàn năm khóc
Còn lại Tháp Chàm đứng chơi vơi...
Thơ : Bùi Thế Uyên
Khoảnh khắc bên nhau em nhớ chăng
Cầm tay nguyện ước kết kim bằng
Hội An* ngày đó hoa đầy ngõ
Kỷ niệm An Bàng ngắm biển sao.
Nụ hôn ngọt thắm buổi duyên trao
Chiều trên phố cổ nhớ ngày nào
Sánh bước cùng em thăm hội quán*
Ghé lại Tân Kỳ dạ nao nao.
Lặng lẽ Chùa Cầu thầm ước ao
Mộng được bên em gió động dào
Văn Lầu lạnh lẽo sầu cô quạnh
Mọng ngày hội ngộ thỏa khát khao.
Tác giả: Hoàng Minh Tuấn
Hội An thương cảng một thời
Con đường tơ lụa rạng ngời Chăm Pa
Thương thuyền Ả rập, Ba Tư
Đi về nơi ấy, tên là Phố Lâm
Từ Trung quốc đến Trung đông
Con đường gốm sứ viếng thăm nơi này.
Kinh doanh phồn thịnh lâu nay
Từ Âu sang Á qua đây chào hàng
Bồ, Pháp, Nhật đến Hà Lan
Ba trăm năm một Hội An thương trường
Kinh doanh cũng lắm bất thường
Hội An bỏ cảng thông thương ra ngoài
Nét nguyên cổ kính trang đài
Hội An Di Sản người người viếng thăm
Khi đất nước có ngoại xâm
Hội An dân chúng đồng lòng đấu tranh
Đoàn kết quyết chí bền gan
Anh Hùng lực lượng vũ trang nhận về
Trong lao động rất say mê
Anh hùng lao động thời kỳ kinh doanh
Đôi điều tản mạn loanh quanh
Hội An như thể bức tranh muôn màu!
Tác giả: Thanh Trang
Phố lên đèn đánh thức cả trời đêm
Thướt tha quá ngọt mềm như làn gió
Cây đưa đẩy bên đèn lồng trước ngõ
Hội An cười như có bóng người thương.
Tiếng rao đêm như giọng hát mật đường
Hàng ăn nhỏ tỏa mùi hương thật nhẹ
Như mời gọi, như vẫy chào anh ghé,
Ghé tìm em cô bé mộng của trời.
Hội An giờ bình yên lắm em ơi
Khuya con phố gói lời anh gửi đến
Bước thật nhẹ ta mình cùng hò hẹn
Ngắm phố khuya tim anh bén chút tình.
Đẹp lắm thay cô nàng nhỏ xinh xinh
Thướt tha quá để cho mình đắm mãi
Say giọng hát, say mùi hương mềm mại
Phố cổ, em duyên dáng tự buổi nào.
Tác giả: Bùi Văn Tạo
Hội An ơi mấy trăm năm tuổi và bao lần người đến!
Ngõ nam hoàng thành Huế thuở kinh đô
Những phố xá người Hoa, người Việt
Văn hóa làng, Đông Tây, Nam Bắc,… điểm tô
Nước sông Hoài triều lên xuống đường trăng
Trăm nỗi nhớ thương lòng cứ băn khoăn
Cầu Cẩm Nam chiều nhìn xuôi nhìn ngược
Ta đời ta rong ruổi cánh chim bằng !
Mang theo em bay về vùng cửa Đại
Qua rặng dừa Bảy Mẫu cuối hoàng hôn
Chiều bảng lảng để tình yêu say mãi
Giữa lặng yên trống ngực cứ đổ dồn !
Đường bên sông, phố đêm ánh đèn khuya
Cầu Thân Tuất vầng trăng nghiêng sẻ chia
Em hờn dỗi đường nào anh sai đúng
Kỷ niệm còn mai mốt nữa thế kia…
Gốc rơm ra đường Duy Xuyên - phố Hội
Vườn cau xanh níu giữ phía ngoại thành
Năm tháng đổi chỉ tình em không đổi
Gió đường xa yêu nhớ cõi riêng dành!
Tôi về phố cổ Hội An
Một chiều đầu tháng ngập tràn nắng xuân.
Khách nơi xa lẫn khách gần
Cảnh quan đô hội níu chân từng người.
Trên sông cô gái mỉm cười
Con đò chờ đón đưa người qua sông.
Thu Bồn – dòng nước xanh trong
Còn in kỷ niệm trong lòng không phai
Ra về lưu luyến cùng ai!
Hội An phố cổ – nhớ hoài không quên.
Tác giả: Đức Trung
Đêm Cửa Đại lung linh huyền ảo
Sắc đèn lồng quyện sáo trên sông
Có đôi trai gái mặn nồng
Tự tình âu yếm như không có người .
Giữa trời biển đẹp tươi hùng vĩ
Họ trải lòng thủ thỉ tâm giao
Đắm say tình ái ngọt ngào
Dịu êm môi khát họ trao ru tình .
Hoà tim đập rung rinh cháy bỏng
Mờ ảo đèn soi bóng yêu thương
Bình dị trong cõi vô thường
Đong đầy thương nhớ vấn vương tơ lòng .
Trong tĩnh lặng họ mong luôn mãi
Nắm tay nhau cùng trải cuộc đời
Yêu thương nhau mãi chẳng ngơi
Bên nhau trọn kiếp suốt đời TÌNH SI!
Tác giả: Khách Du Lãng
Hội An phố cổ nét rêu phong
Du khách dừng chân xao xuyến lòng
Nhà ngói lung linh trong hẻm ngõ
Ánh đèn rực rỡ dưới nhành sông
Nhịp sống yên bình không hối hả
Dòng đời lặng lẽ vẫn thong dong
Xuôi chèo lướt nhẹ theo dòng nước
Rũ bỏ phong sương cõi bụi hồng.
Tác giả: Pha Lê
Đây phố hội, lung linh nét cổ
Phố đèn lồng, rực rỡ về đêm
Trăng thanh nước chảy êm đềm
Thu bồn gợn sóng, hoa đêm nở màu.
Nơi góc phố, chùa cầu ẩn náu
Phủ bụi trần, thẩm thấu thời gian
Rêu phong ấp ủ bạt ngàn
Nét người thiếu nữ, dịu dàng thiết tha.
Về phố hội, du hành khám phá
Bao nhiêu đời, ngói đã phủ rêu
Mơ hồ tựa bức tranh thêu
Nét thơ nét mộng, sớm chiều trầm tư.
Nơi phố cổ, hoa tranh án ngữ
Ngã ba tình, liệt nữ nhị trưng
Khắp nơi vui hội đón mừng
Bài chòi truyền thống, tưng bừng nở hoa.
Làng an hội, đua tranh hội họa
Cẩm Nam miền, bánh đập hến xào
Giữa lòng phố hội bán rao
Món ngon đặc sản, cao lầu nước thiên.
Rời phố cổ, trãi dài ra biển
Sóng nhấp nhô, uyển chuyển gợi tình
Cù lao xanh biếc gồng mình
Trải qua mưa nắng, chung tình biển khơi.
Hội An phố cổ gửi lời
Thập phương lữ khách, xin mời về đây..!
Tác giả: Phi Vũ
Về thăm phố cổ Hội An
Vàng tươi sắc nắng ngập tràn hương đưa
Gió xao xác lá hàng dừa
Con sông Hoài nước bốn mùa chảy xuôi
Quán kem góc phố cùng ngồi
Ngắm mây cuối ngả nhẹ trôi bềnh bồng
Bao ngày mơ ước đợi trông
Hôm nay dạo bước thỏa lòng bao lâu
Xa xa thấp thoáng Chùa Cầu
Ra về mến gửi bao câu ân tình
Quảng Nam mảnh đất tươi xinh
Hội thơ gắn kết chúng mình gần thêm.
Tác giả: Bằng Lăng Tím
Lòng háo hức về thăm Phố Cổ
Hội An mùa Lễ Hội Hoa đăng
Xuồng qua Cửa Đại dùng dằng
Sương chiều lơ đãng giăng giăng lối gầy
Hương sắc nhạt phôi phai Trà Quế
Thánh Địa buồn hoang phế Mỹ Sơn
Lửng lơ dòng nước Thu Bồn
Đưa tình dang dở vùi chôn kiếp này
Đêm khắc khoải Tam Kỳ bán dạ
Tối mơ màng Bích Họa Tam Thanh
Tình qua năm tháng chòng chành
Bây giờ bạc mái đầu xanh giật mình
Tô Mì Quảng đượm tình ai đó
Vị ngọt bùi thêm nhớ Quảng Nam
Nhớ đêm trăng sáng Tháp Chàm
Nhớ người em gái Múa Chăm dịu dàng.
Tác giả: Nguyễn Nhật
Chiều phố cổ Hội An dạo bước
Từng dòng người xuôi ngược vui sao
Thoảng hương mì Quảng quyện vào
Đèn lồng, đèn xếp trên cao đủ màu
Ta lại ghé Chùa Cầu ngắm cảnh
Ly cà phê sóng sánh hương nồng
Tình người xứ Quảng mênh mông
Hội An đã đến là không muốn về
Làng bích họa miền quê yên tĩnh
Tam Thanh đây xa tỉnh dặm đường
Trong lòng mãi nhớ vấn vương
Tiếng hò còn vọng canh trường rộn vang
Đồi chè rộng Đông Giang xanh ngát
Thác GRăng ca hát đêm ngày
Cù lao chín ngọt trái cây
Quảng Nam miền đất tràn đầy thương yêu.
Tác giả: Bằng Lăng Tím
Phố và nắng ngỡ cùng ngưng đọng
Tự thời nào, cuối thế kỷ XV.
Thương cảng xưa còn gì,
Khách buôn đổi khác rồi, dòng sông hầu cũng khác,
Biển đâu đó một tầm tay, lặng phắc
Tiếng guốc mòn vang tận cuối đường trưa,
Hoa nở đẹp mà không lan toả gió
Nước mênh mang kè lại, giống như hồ!
Tâm hồn phố cũng chừng chưng cất lại
Tự bao đời đâu dễ gọi thành tên…
Em gái ngước nhìn tôi, đôi mắt đen lay láy,
Rợp bóng nhà mái ngói cũ âm dương
Mái quá đẹp, gánh thời gian quá nặng
Biết cách nào gánh nổi tới mai sau?
Cả dãy phố đã tường xiêu cửa mục
Chỉ giữ mái ngói kia làm chứng tích tự hào!
Dĩ vãng đội trên đầu, âu lo và sống động,
Không dám đổi thay gì, không được phép đổi thay,
Cả thành phố đã trở thành di vật
Du khách đến rồi đi… Còn em sống sao đây?
Em gái khẽ nhếch môi, nụ cười như mộng ảo
Hiền dịu đến như em, đâu dễ muốn tỏ bày!
Cả thành phố vẹo xiêu, cần đầu tư bạc tỷ
Quá khứ đẹp vô cùng, treo giá cũng vô song,
Nhưng làm giá cho ai, nếu thiếu đời sống thực,
Nếu chỉ còn những chứng tích rỗng không?
Tôi đứng trước Chùa Cầu, ngắm mãi con chó đá,
Suy ngẫm những phế hưng vô định, chẳng nên lời!
Đường rất vắng, mà tôi thì rất vội,
Đi một vòng, thảng thốt những buồn vui…
Không thấy có chút gì nên mua làm kỷ niệm,
Phố ban trưa đã cửa đóng, then cài.
Thôi đành vậy… Biết khi nào trở lại
Ăn một miếng “cao lầu” – riêng của Hội An thôi!
Tác Giả: Xuân Quỳ
Bước chân lên Chùa Cầu
Mái ngói mờ rêu phủ
Lòng rưng rưng nguyện cầu
Thời gian buông thạch nhũ.
Hạc vàng đã bao năm
Đứng đội đèn không nghỉ
Trên, trầm hương mây toả
Dưới gầm cầu nước trôi.
Tay thỉnh hồi chuông nguyện
Tiếng vàng gieo ngân nga
Tháng năm như lùi xa
Tháng năm như gần lại…
Chùa Cầu in bóng nước
In tóc mình sương pha
Thời gian như gió lướt
Xuôi mãi về phương xa.
>>> Xem thêm tại: Những vần thơ nhẹ nhàng về Lạng Sơn đất mẹ thân thương
Tác giả: Nguyễn Khoa Điềm
Ngoài kia những chiếc thuyền câu đốt đèn trôi theo sông
Đuổi theo một nghề nghiệp cũ
Ở đây trên bậc thềm giả cổ
Người thi sĩ không ngủ
Ngồi đập muỗi
Đợi một làn gió mặn.
Tất cả chúng ta rồi sẽ già nua
Bên giòng sông tăm tối này
Sẽ chết
Mà không được đóng dấu kiểm dịch
Đặng bình tâm trong miệng kẻ khác.
Ôi bác ngư dân già nua
Anh ngư dân trẻ
Đêm nay vợ anh nằm trên nửa chiếc giường hẹp
Đợi anh về
Quạnh quẽ quê hương nhiều thế kỷ
Tìm một chỗ sống.
Người thi sĩ im lặng
Quanh anh không vệt lân tinh dự báo
Cả dòng sông không biết nói
Cả cửa biển không lời thở than
Mùa thuvề trên bến vắng…
Tác giả: H. Man
Chỉ còn lại những rêu phong
Phố xưa, thành cổ nào trong mắt người
Ngày vui đã nát môi cười
Ngày xa “trong héo ngoài tươi” cũng đành
Cung cầm ký vãng lên xanh
Lời yêu thương cũ em dành cho ai?
Dáng xưa đã lạ hình hài
Tình xưa thì hẳn nhạt phai lắm rồi
Ừ thì “bèo dạt mây trôi”
Ừ thì đêm của riêng tôi quạnh buồn
Mười lăm năm nước bỏ nguồn
Tay tôi cầm mối tình suông theo đời
Trách chi đen bạc giấu lời
Mà đem kỷ niệm về khơi huyệt lòng?…
Tác giả: Nguyễn Vân Thiên
Mưa đuổi tiếng guốc ai vào sau vòm cửa lạ
Nét hoa văn nhạt nhoà gỗ đá buồn hiu
Mưa qua sân chùa cổ ướt cả tiếng chuông chiều
Đàn sẻ vụt bay, hoàng hôn vỡ rơi trên mái ngói
Thấy em không dám gọi
Sợ mưa ướt tên người
Nhớ xưa run lạnh môi cười
Ngoại phố lang thang chiều tóc rối
Dù nhỏ chung che nghiêng về phương gió thổi
Nụ hôn tình đầu đẫm lệ và mưa
Về thăm phố cổ tìm lại tình xưa
Mơ áo trắng ai bay chiều tan học
Phố hẹp không cây oan hồn lá khóc
Mưa Hội An thì thầm hát gọi ngàn thu
Mỗi bài thơ về Hội An như một mảnh ghép gợi nhớ về phố cổ trầm mặc, gợi nên xúc cảm dịu dàng của một thời đã xa. Dù bạn đã đến hay chưa, những vần thơ ấy vẫn đưa tâm hồn ta phiêu lãng giữa miền ký ức đầy chất thơ và tình người.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.