Xuân về em lại nằm mơ
Những ngày Tết của tuổi thơ qua rồi
Chúng em quê ở núi đồi
Đón xuân chỉ biết chơi rồi đạp xe
Lượn qua Bản Xá, gốc me
Đi vào Nậm Cản, bụi tre đầu cầu
Núi rừng, sông, suối...xanh mầu
Nơi đông vui nhất là cầu Hang Tôm.
Đa phần xe đạp lôm côm
Mà sao thích vậy, mấy hôm rộn ràng...
Xuân về em lại mơ màng
Mong ngày về với bản làng quê em.
Mong về Bản Hốc ăn kem
Mong về Nậm Cản để xem ném còn
Mong về thăm những lối mòn
Khởi nguồn cuộc sống vuông tròn hôm nay.
Mong về thăm suối Nậm Lay
Thăm sông Đà với sân bay quê mình
Mong về mảnh đất nghĩa tình
Hoa Ban xuân nở trắng tinh thơm lừng…
Tác giả: Kim Oanh
Trái tim đập không một ai nhìn thấy
Ở ven trời Tây Bắc có Lai Châu
Hoa ban nở thành người con gái Thái
Đám mây bay trong thau nước gội đầu.
Nơi sông Đà vặn mình rung núi
"Lối Ma Ly Pho là sợi chỉ xuyên qua xống váy mèo"
Thị xã nhỏ như chiếc áo cài trên ngực đất nước
Núi hai đầu mây đến đá lông nheo
Nơi con thác giữ nụ cười em lại
Tiếng Thái thương như cầm được giữa tay mình
Tóc em đó như mùa màng gặt hái
Mỗi cái nhìn ẩn chứa một bình minh
Nơi ngủ dậy núi đã đầy trong mắt
Trong chiêm bao còn vọng tiếng nai chiều
Tiếng ngựa thồ gõ vào mây rậm rịch
Em gội đầu để suối suốt đời reo.
Nơi em về bản Chi Luông, bản Xá
Hoa rừng thơm như có kẻ theo cùng
Bản mới dựng mắt em là chiếc lá
Rơi bập bùng chân cứ muốn đi chung.
Nơi vách đá còn ghi bia Lê Lợi
Lịch sử ngược sông Đà, nước réo tiếng gươm xưa
Em đứng đó mỉm cười khi anh hỏi
Như hoa ban chỉ nở lúc sang mùa.
Nơi dấu tích còn ghi thời thống khổ
Cô gái xòe xưa lao mình xuống sông Đà
Chỗ em khóc sân vua Đèo giờ biếc cỏ
Anh đi tìm nước mắt gặp lời ca.
Anh đã gặp những con người như lửa
Giấu khói lửa đi như thời bếp Hoàng Cầm
Điện Biên của mọi người dành riêng em điệu múa
Những đời thường nhập lại hoá nhân dân.
Lai Châu của lúa thơm sắn ngọt
Của tình em cho thị xã trăng rằm
Của ngọn gió kéo mặt trời qua dốc
Tiếng khèn Mèo làm suối cứ băn khoăn.
Anh xin mang tiếng sông Đà về với biển
Để lòng em tìm lại buổi ban đầu
Em đứng đó mây ven trời vô kể
Để suốt đời anh mắc nợ Lai Châu...
Có một Lai Châu ủ hồn trong truyện cổ
đồi Xôi Nướng chín thơm đồng Mường Thanh
tiếng súng Điện Biên còn rung bài lịch sử
quân reo... vang từ phía xa xanh.
Đã có một Lai Châu trong tôi như hơi thở
trời vắt chiều thành ngọc, trăng vương hương rừng
lấp lánh khăn Piêu. Em. Mái sàn, bếp lửa
hoa ban dâng mây trắng rưng rưng.
Thác réo sôi, hồn lau thì phơ phất
chiếc gậy mẹ tra ngô cắm xuống cỗi cằn
đêm bí ẩn rừng sâu nai tác
sông Đà...
thuyền đuôi én nổi nênh.
Tuổi trẻ đời tôi và nhà tôi ở đó
bàn chân tướp máu nẻo cuối trời
thắp một đức tin rằng hoa sẽ nở
chim sẽ bay về
dẫu năm tháng đầy vơi.
Lòng biết thâm sơn đã mọc lên thành phố
ngọn đuốc hồng hoang hoá điện sáng đêm rừng
nhưng cần rượu vẫn nồng nàn thương nhớ cũ
gió dội về ào ạt
tiếng ngàn xanh...
Tác giả: Hiền Xuân
Nọong ơi gà gáy rồi
Trời ửng hồng quấn núi
Tiếng Mông Dao í ới
Tíu tít vang tiếng cười
Chợ phiên gọi bao người
Thành chợ tình của núi
Giữa đại ngàn mây suối
Quyến luyến tình chợ phiên
Lai Châu xứ thần tiên
Chợ rợp màu thổ cẩm
Mường Than ruộng xanh mướt
Ngát hương chè Than Uyên
Điệu xòe nụ cười duyên
Rượu San Lùng ta hát
Giữa đất trời bát ngát
Gió trăng ngàn suối reo
Điệu khèn ta về theo
Hoa Ban rừng dẫn lối
Nếp nương thơm chiều tối
Ấm bản tình Lai Châu.
Tác giả: Đào Chính
Trăm ngọn núi nghiêng về một hướng
Như những chiến binh canh giữ đất trời
Như dáng mẹ gùi mây trên núi
Như hình cha cõng nắng lên rừng
Dáng núi quê mình - bóng hình cha mẹ
Che chở ta khôn lớn nên người
Ai đã hát “Lời ru bóng núi”
Càng thêm yêu dáng núi quê mình.
Núi xây thành lũy thép biên cương
Bảo vệ quê hương giữ gìn đất nước
Dáng mẹ bồng con đợi chờ thao thức
Khát vọng yêu thương núi đứng hẹn hò
Như đỉnh Thái Sơn công cha nghĩa mẹ
Suốt một đời vất vả chở che
Sớm nắng chiều mưa còng lưng núi đỡ
Đời mẹ qua rồi mà núi vẫn non.
Núi có tên mà không có tuổi
Để muôn đời vẫn gọi núi non.
Tôi lớn lên cùng tuổi thơ tôi
Cùng những con đường đạp xe không mệt mỏi
Dốc Đồi Cao, cầu Nậm Cản, Giá Cao xưa
Những cái tên như khắc chạm trong đầu
Cứ ngỡ thời niên thiếu đã qua lâu
Sao càng lớn càng mơ về thơ ấu?
Lấy ngây thơ trèo me, nhặt sấu
Làm thước đo cho những quãng đời
Tôi như người của năm tháng xa vời
Nhặt nhạnh những cũ xưa gom góp về thực tại
Tập làm người với những điều khôn dại
Tập nhìn đời nhân hậu như trẻ thơ
Cô bé con hai bím tóc ngày xưa
Luôn nhìn tôi (thật buồn cười!) nghiêm nghị
Tôi có quên, có quên gì không nhỉ:
Ngôi nhà thân yêu nuôi lớn những ước mơ
Câu chuyện kể đêm mưa với kết thúc bất ngờ
Những trò chơi triền miên bên đống cát
Đêm lửa trại hát tình người Tây Bắc
Ngày ra trường nước mắt đẫm vai nhau...
Nửa đời người nhìn lại đã trôi qua
Vẫn thấy mình bé hơn cô bé có hai bím tóc
Nhớ về tuổi thơ đã qua
Ngậm ngùi, nuối tiếc,... hoài mong.
Tác giả: Mai Diệu Huyền
Ngày anh về với Lai Châu
Bức tranh huyền ảo sắc màu gieo thơ
Tấm lòng ở bản Sìn Hồ
Giao duyên, men rượu...lòng mơ mộng nhiều
Tiên Sơn một thoáng tơ yêu
Ở Pu Sam Cáp, nắng chiều ngủ quên
Phan Xi Păng, thầm gọi tên
Ai thua leo núi bắt đền nụ hôn?
Thác Tình trùng điệp núi non
Tựa như cô gái dáng thon thả lòng
Lạc vào thế giới mênh mông
Như trong truyện cổ cánh đồng Mường Than
Món ăn lạ mắt trên ngàn
Ve sầu, xôi tím...đa đoan tấc lòng
Nộm măng, cá bống... thơm nồng
Thịt trâu, rêu đá… người trông, kẻ chờ
Lai Châu là một bài thơ
Điện về thắp sáng giấc mơ đêm ngày
Thương nhau tóc ngắn, tóc dài
Trăm năm duyên nợ trả vay cho tròn.
Tác giả: Thiên Ân
Tác giả: Huỳnh Nguyên
Nóng giội lửa đồi tranh khô khốc
Núi hun hơi rát phả mặt người
Đất trời bất chợt luồng gió lốc
Anh chiến binh đội nắng lên đồi
Bạc áo thời khai sơn phá thạch
Đoàn quân đi tiễu phỉ trừ gian
Lòng nhân ái trên vùng đất nghịch
Nơi dữ dằn đã hóa yêu thương
Xanh cao nguyên chè san bát ngát
Đỏ phố phường đất mẹ Than Uyên
Đã nghe vang vọng lời em hát
Đất này đang mỗi bước vào xuân
Qua tháng năm bàn chân hóa đá
Mỗi bước núi mòn, chân cứng thêm
Trong gian khó con người đẹp lạ
Lại ngắm trời xanh ngọc bích trên đầu.
>>> Xem thêm tại: Thơ về Bến Tre - Hồn quê mộc mạc qua từng vần thơ ngọt
Tác giả: Trương Huy
Lai Châu mùa này mưa đến rồi em!
Nước đổ xuống ta bước vào vụ cấy
Gót bùn lầy anh cày bừa thang ruộng
Em dúi đôi tay mềm reo mạ xuống bùn non.
Lai Châu mùa này mưa trắng trời xa
Tưới nước mát tắm cho ngàn cây cối
Những nhựa trồi căng tràn mắt lá
Chờ nước về bung nở tốt tươi.
Lai Châu mùa này rừng đã lên xanh
Khắp rẻo cao căng tràn sự sống
Ngút ngàn biên cương, trập trùng đồi núi
Mát mắt người dịu ngọt yêu thương!
Lai Châu mùa này rực rỡ ngàn hoa
Tỏa sắc hương tô màu sông núi
Sau trú đông ong kéo về xây tổ
Đàn bướm xinh tung cánh rập rờn.
Lai Châu mùa này ríu rít hoan ca
Những đôi chim đang chọn nơi làm tổ
Chúng cùng nhau tha từng cọng cỏ
Xây cho mình mái ấm yên vui.
Lai Châu mùa này đâu chỉ có mưa
Vì có em nên trời cho nắng gió
Sau cơn mưa có cầu vồng rực rỡ
Trời trong veo như mắt em hiền.
Tác giả: Huy Long
Mùa đông hết tự bao giờ
Cúc quỳ sáng bừng trong nắng
Xa xa Tả Lèng thấp thoáng
Giữa mây và biếc đại ngàn
Kìa ai đi chợ San Thàng
Áo chàm cúc cườm lóng lánh
Nhạc ngựa xua tan sương lạnh
Khèn ai giục tiếng gà rừng
Mùa xuân xanh dãy Nùng Nàng
Hoa ban tím lời mong nhớ
Ngọn gió giang hồ lang thang
Thoáng tiếng lộc non tình tự
Và em thung thăng xuống chợ
Nụ cười rơi dọc sườn non.
Tác giả: Hải Yến
Trên mốc giới đỉnh núi Phàn Liên San
Tôi ngắm nhìn hiên ngang Tổ quốc
Phía thăm thẳm mây cuối trời Phong Thổ
Gió sánh đặc
quẩn đèo cao.
Mốc giới 79 cao nhất Tổ quốc tôi
Đường bờm ngựa dựng ngược
Bóng Thánh Gióng lính biên phòng lừng lững
Trấn ải tầng trời quê hương.
Đứng dưới cột mốc thiêng liêng
Nghĩ suy nào cũng trở nên nhỏ hẹp hơn
Tan biến những hão huyền lo nhà cao cửa rộng
Ở nơi đây gió ca bài lý tưởng
Ai chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ dành phần ai?
Đến mốc giới một lần hiểu thêm nhiều lần hơn
Từng tấc đất cũng là xương, là máu
Thấm vào lòng bao điều tưởng đã cũ
Ngấm đậm trong tim ý chí Tiên - Rồng.
Khơi lại dòng chí khí ngoan cường
Của những ngày máu lửa chiến tranh mà không lo mình thiệt
Ngày bè lũ cướp nước tràn vào, sức mạnh hùng cường chiến đấu
Giữ mốc giới quê hương không xô lệch một phần.
Yên bình hôm nay đánh đổi gấp bao lần
Trên mốc giới có những người khắc tạc vào thế núi…
Con nghe mẹ kể ngày xưa:
“- Thuở nô lệ dân ta mất nước
Cảnh cơ hàn trời đất tối tăm…”(*)
Cuộc đời thiếu áo đói cơm
Kiếp làm nô lệ quanh năm dãi dầu
Cha con đói lả rừng sâu
Mẹ đau con khát cháo rau qua ngày
Bản làng hiu hắt gió lay
Ruộng hoang, đồng vắng cỏ cây khô cằn
Chỉ vì bè lũ thực dân
Gây nên bao cảnh quê hương điêu tàn.
Đảng về thắp lửa Mường Kim
Lửa hồng tỏa sáng bóng đêm tan dần
Kết thành sức mạnh lòng dân
Đuổi quân xâm lược diệt bầy sói lang
Trường kỳ kháng chiến chín năm
Viết nên trang sử Điện Biên anh hùng…
Đảng là ngọn đuốc tiên phong
Cùng các dân tộc anh em kết đoàn
Góp phần giải phóng Miền Nam
Thống nhất đất nước mở đường đi lên
Bảo vệ Tổ quốc - biên cương
Dựng xây đời mới - quê hương mạnh giàu
Lửa hồng sáng mãi Lai Châu
Bảy mươi năm Đảng ơn sâu nghĩa tình.
Non cao mây phủ trắng đầu
Đường về Tây Bắc, Lai Châu ngỡ ngàng
Hoa ban trắng, bắp ngô vàng
Gặp em gái Thái cầu thang ngập ngừng
Mời anh chén rượu San Nùng
Nhấp môi chưa uống mà lòng đã say
Bồi hồi khi lúc chia tay
Miệng cười mà nước mắt cay lệ nhòa
Dẫu mình biết phải chia xa
Sao em cứ níu chân ta đừng về
Váy xòe như thả bùa mê
Hồn anh lạc mãi khi nghe điệu khèn
Mai về phố thị đua chen
Ngẩn ngơ còn nhớ câu then núi rừng
Vui trong tiếng nhạc tưng bừng
Vẫn nghe văng vẳng trập trùng suối reo
Xe qua ngoảnh lại bên đèo
Mà sao nghèn nghẹn giữa chiều Lai Châu.
Tác giả: Vũ Nhang
Tôi nhớ Lai Châu
một đêm yên tĩnh
Đêm ấy
cả làng chìm sâu vào giấc ngủ
Chỉ còn tôi với Lai Châu dắt tay về phía sơn nguyên.
Đêm se se lạnh
Lai Châu tựa đầu vào ngực tôi
Sợi tình lan khắp
Tôi yêu Lai Châu như sóc yêu rừng
Lai Châu đẹp như trăng mười sáu
Những ngọn cỏ mướt túa vào nhau óng ánh
Bàng bạc tình yêu
Bàng bạc vị trẻ
Tôi đắm đuối vào Lai Châu
Lai Châu đuối đắm vào tôi
Dế giun bẽn lẽn thì thầm
Chỉ còn Lai Châu nép vào tôi nghe tình yêu hát
Những lời tình tỏa hương
Mắt môi đắm đuối nhìn
Chúng tôi hít vào nhau như thể giữ trong nhau
Cỏ cây hoa lá như lồng thương nhớ
Trăng vằng vặc chứng giám
Lời tình yêu hòa máu tan vào nhau.
Có nỗi nào da diết như nỗi nhớ Lai Châu?
Tôi xa Lai Châu mùa Then King Pang - khi những đồi hoa đang thì rực rỡ
Lai Châu ơi!
Lai Châu mong tôi trở về
Lai Châu đợi tôi như trâu đợi mùa gianh
Lai Châu nhớ những buổi hò hẹn trên Pu Sam Cáp
Tự mình tô son điểm phấn
Lai Châu lung linh
Lai Châu lấp lánh
Giữa ngàn rừng Lai Châu là bông sơn tra
Tôi thương Lai Châu mùa gió chướng
Se sắt lòng những quạnh hiu.
Sẽ trở về Lai Châu vào hội Hạn Khuống
Uống với Lai Châu để cặp má hồng
Nghe Lai Châu rót lời đêm thâu
Ôm hôn Lai Châu để đôi môi sóng sánh
Tự tình đêm ngày như chưa từng chia xa
Lai Châu đắm đuối
Để tình yêu cao vút tựa Hoàng Liên Sơn.
Em về Nậm Nhùn mùa mưa
Cuồn cuộn sông Đà giận dữ
Nhớ lời cha ông nhắn nhủ
Giữ gìn muôn dải núi sông.
Cầu Nậm Bắc ai ngóng trông
Bản Nậm Hàng tươi ngói mới
Rừng cao su đã vào mùa
Mây Pú Đao chờ em tới.
Nậm Cày có anh đang đợi
Em về cấy lúa vụ mùa
Bát cơm dẻo "khẩu can hắc"
Thơm bùi hương vị ấm no.
Hẹn em nên anh vẫn chờ
Đưa em đi thăm thủy điện
Kể em nghe bao câu chuyện
Tặng nồng nàn một vòng tay...
Lỡ hẹn mấy lần về với bản em
Phiêng Lúc qua rồi tháng năm gian khó
Đốt nương, phá rừng, chặt cây lấy gỗ
Nắng hạ, mưa giông, sông lũ bất thường.
Nhưng giờ đây miền đất yêu thương
Đang đổi mới đẹp lòng dân, ý Đảng
Phiêng Lúc bản em ngày thêm tươi sáng
Hạnh phúc ngập tràn, cuộc sống mới sang trang.
Bao nhà xây vươn tầng cao tỏa nắng
Điện tưng bừng soi sáng suốt canh thâu
Trường trạm khang trang, cảnh đẹp muôn màu
Nông thôn mới lòng người đều phấn khởi.
Đồi núi bây giờ khoác màu áo mới
Dổi, quế, mắc ca mướt mát màu xanh
Bên dòng Nậm Mu nước mát ngọt lành
Nhịp xòe chiêng rộn ràng sao vui thế.
Bên ấm trà thơm, bao câu chuyện kể
Bữa cơm thường ngày thêm con cá con tôm
Thủy điện Nà Ke rạo rực sớm hôm
Bức tranh quê đẹp mê hồn lữ khách.
Đã lâu rồi mới lại về Phiêng Lúc
Thêm mến yêu một miền đất ân tình!
Anh có lên biên giới
Xin mời tới Dào San
Cao nguyên xanh ngút ngàn
Gió mây tràn nắng núi.
Đỉnh Ma Can vời vợi
Về Suối Thàng nước trong
Đồi xanh Tông Qua Sủ
Bếp đỏ lửa Dền Thàng.
Mời anh lên Dào San
Thăm chợ phiên biên giới
Nơi gặp gỡ đất trời
Nơi hẹn hò giao duyên.
Dào San quê hương em
Đường thênh thang đón gió
Mùa xuân về rực rỡ
Sắc hoa đào biên cương.
Hai hồ xanh như hai lá phổi xanh
Con người tạo ra giữa lòng thành phố
Rộng tầm nhìn, hồ còn là khí thở
Chiều dần buông, ánh điện sáng lung linh
Hồ Thượng chiều về nhộn nhịp, yên bình
Lữ khách đến thăm yêu người mến cảnh
Ngắm mây bay trong thu về se lạnh
Nhìn mặt hồ nghe sóng nước lao xao
Hồ Hạ ban mai thơ mộng biết bao
Thiên nga bơi, nước xanh trong như ngọc
Cuộc sống thanh bình vơi đi khó nhọc
Của một thời vất vả đã lùi xa
Lai Châu ơi, lòng ta yêu thiết tha
Tình đất, tình người mấy nơi có được
Nặng nghĩa ân tình với người đi trước
Tạo dựng Lai Châu “sơn thủy hữu tình”
Hồ Thủy Sơn mãi mãi đẹp xinh
Như thiếu nữ tuổi trăng tròn tạo dáng
Dạo bước quanh hồ lòng ta thanh thản
Xa Lai Châu rồi… Nhớ lắm Thủy Sơn ơi!
Nơi bạt ngàn chè xanh và núi biếc
Hoa rừng thơm giao duyên cùng suối mát
Chim hót vang lừng bên thác đẹp như mơ.
Về Tân Uyên anh cùng em xuống phố
Ngày chợ phiên, áo thổ cẩm khoe màu.
Cô gái Mông chân bước mau mau
Miệng cười duyên, lúm đồng tiền đôi má.
Đêm Tân Uyên nghe câu hát dân ca
Nhớ chuyện xưa của trung đoàn tám mốt
Bộ đội chuyển ngành, công nhân nòng cốt
Để nông trường thành phố thị hôm nay.
Tân Uyên bây giờ cảnh đẹp ngất ngây
Nâng chén rượu vui mà lòng bỡ ngỡ
Tân Uyên xa nhưng không hề cách trở
Bao lứa đôi hò hẹn với miền quê.
Về Tân Uyên, về cùng anh, em nhé!
Ta bên nhau son sắt một câu thề
Tân Uyên hương lúa hương chè
Tình cây, tình đất, tình quê ấm nồng.
>>> Xem thêm tại: Thơ về Đà Lạt - Thành phố sương mờ và những nỗi nhớ
Pu Ta Leng ơi!
Chốn trần gian mà cứ ngỡ thiên đường
Hoang sơ, huyền ảo, mộng mơ, cổ tích
Ai đã đến rồi lòng sẽ ngẩn ngơ.
Rừng thảo quả bên sườn non xanh mướt
Trải lụa mềm cho núi gối đầu mây
Rừng cây trúc như “tằng cẩu” búi dày
Buông dịu dàng bên nhà sàn xứ núi.
Suối róc rách để gội đầu thiếu nữ
Nước xanh trong như em tấm chân tình
Cây cổ thụ ngắm gương qua dòng suối
Gió và chim ca hát rộn ràng vui.
Rừng đỗ quyên kiêu hãnh giữa trời mây
Là váy Mông em diện mùa cơm mới
Trải thảm sắc màu cho mây vờn núi
Nắng trẩy hội xuân giữa đại ngàn hoa.
Xa em rồi mà lòng vẫn đắm say
Như rượu ngô ngấm sâu vào nỗi nhớ
Bước chân đi mà tim còn lưu luyến
Cổ tích Pu Ta Leng giữa đại ngàn mây…
Chưa kịp xa mà trong lòng đã nhớ
Một triền sông nắng hắt phù sa
Tha thiết đợi đôi nhành hoa cỏ dại
Mang theo về ru ấm hoàng hôn
Lòng bỗng hát bài ca sóng nước
Lênh đênh trôi day dứt gió sông Đà
Thuyền độc mộc thuyền đi đi mãi
Bếp lửa hồng vẫn đợi dẫu tàn tro
Kan Hồ đấy xa xôi thăm thẳm
Dẫu say xe, dẫu mệt đường dài
Vẫn mong ước một mai về lại
Ôm Kan Hồ trong cô gái Si La
Ta xa núi rồi sẽ về bên núi
Để hòa mình vào hương quế rừng xanh
Gọi tên đất, tên bản làng yêu mến
Khi Kan Hồ vời vợi nhớ trong tim…
Mùa Đông rồi em có hẹn Noong Quang
Khi băng giá tràn về bên khung cửa
Mái ngói gỗ thông, gió về vần vũ
Bếp lửa hồng than ấm ủ thâu đêm.
Hua Đán đêm nay trăng gọi bên rèm
Trước cửa sổ tràn khoảng không màu trắng
Chợt tự hỏi, kia là sương hay nắng
Và giờ này… ban ngày hay đêm khuya?
Mùa Đông về, lên với Khoen On đi
Rừng ban trắng đợi mưa về ngậm nụ
Huổi Quảng xanh giấc say nồng ngái ngủ
Nậm Mở rộn ràng nhịp bước cầu treo.
Mùa đông Khoen On, mây ngủ lưng đèo
Bản Mùi thơm những nồi xôi gạo mới
Đệm bông lau thêu hoa còn nhắn gửi
Người thương ơi, về nhé, núi đang chờ…
Rủ nhau leo đỉnh Pú Đao
Bóng người, dáng núi lẫn vào thung mây
Mặt trời vừa uống rượu say
Quên không đón khách, ngỡ ngày là đêm
Lối mòn như lạ như quen
Thoắt ẩn thoắt hiện trong men hương rừng
Gặp sơn nữ bỗng rưng rưng
Thương em hái nấm giữa lưng chừng trời
Chào nhau bằng ánh mắt cười
Phút giây ngắn ngủi trọn đời tơ vương…
Tác giả: Bùi Thị Sơn
Từ đỉnh núi mù sương đến những triền ruộng bậc thang, thơ về Lai Châu đưa ta vào không gian đầy chất thơ, nơi cảm xúc được thăng hoa qua từng câu chữ mang hơi thở núi rừng.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.