Trăng vẫn hòa mình trong âm nhạc của cơn mưa
Nhưng giờ đây, không còn bóng dáng em đi qua chốn này.
Mùa này, Đà Lạt, nhớ hình bóng em
Nhớ mái tóc hương thơm nồng nàn
Vai nhỏ, ánh mắt sâu thẳm, bàn tay bé nhỏ
Hồn em liệu có hiện hữu trong đêm không?
Đà Lạt, giờ đây là biểu tượng của thơ mộng
Ánh đèn đường chói lọi, làm mờ ánh trăng mơ mộng
Ngàn hoa vẫn rơi, nhưng giờ đây là hình ảnh lạnh lẽo
Phố trở nên trống vắng, phố đơn độc!
Thơ: Long Vương
Thành phố buồn, bước chân tôi lang thang
Dòng mưa nhẹ ướt nhòa tâm hồn
Cuộc sống tràn ngập những ảo mộng
Nỗi buồn nặng trĩu biến thành sầu uất.
Thành phố buồn, nỗi buồn ai hiểu được
Đồi thông Hai Mộ ôm sầu uất
Hồ Xuân Hương im lặng, đầu gục xuống
Nơi nào đó giữa tím Than Thở.
Thành phố buồn, giọt sương nhòa lạc lõng
Trăm sắc hoa đời hương nồng ngát
Tại sao thuyền đánh dấu vết ngược dòng
Chia cách, trái tim chống chọi nỗi đau.
Thành phố buồn, lạnh buốt như trái tim co quắp
Hàng thông reo vang như làn khói mơ
Khóc cho hồn tan nát, màu nâu phai nhạt
Bước đi trên con đường tình, đầu gục ngã.
Thành phố buồn, giấc mơ tình yêu tan vỡ
Sân ga buồn chia ly như tình đau đớn
Con tàu rời đi, để lại phía sau sự cô đơn
Nỗi ghen hờn vẫn ngấm đọng trong quá khứ!
Đà Lạt, một buổi sáng tràn ngập ảo mộng
Bước chân in dấu trên con đường hồn thơ
Tim hòa mình vào nhịp đập hồi hộp
Tiếng gọi mơ màng, tình yêu như đang nói
Đây, nơi hồn than thở say đắm
Nơi đồi thông hai mộ tràn ngập hương xuân
Bước chân phiêu lưu giữa thế giới phong trần
Lang thang trong cõi mộng, tình yêu đa đoan
Tiếng reo thông điệp của gió, làn mây thoảng qua
Tiếng nhạc êm dịu, như giọt lệ tình thương
Hương hoa cam ly réo rắt, nhịp đàn của tình yêu
Xuân Hương hòa mình vào làn sóng dịu dàng
Parenn dốc thẳm bước chân, đánh thức những cảm xúc
Lòng hòa mình trong bồn chồn, tiếng gọi nhẹ nhàng!
Chuyến thăm vùng đất tưởng chừng như thiên đường
Những biệt thự huyền bí che phủ bởi tấm sương mỏng
Đỉnh núi thông xanh mát, bắt bình minh tinh khôi
Lòng thung điện rực sáng, chiếu sáng cả đêm dài
Dòng suối Cam ly hòa quyện với mây và nước
Thiền viện với mái chùa bồng bềnh khói hương
Đà Lạt, mơ ước của những người ở xa quê hương
Cảnh đẹp thơ mộng, như một thiên đường trên đất liền.
>>> Xem thêm tại: Chùm thơ hay về Thái Bình mang hồn quê lúa Việt Nam
Chiều nay, tấm sương mỏng phủ lên đường phố
Nhớ về Đà Lạt, lòng tràn ngập những kỷ niệm
Núi đồi hùng vỹ, đẹp ngỡ ngàng
Đèo dốc núi, mây trôi nhẹ nhàng bên trời.
Chiều nay, hồn nhớ mãi chiều nay
Tiếng thông reo khắp nơi, chân đèo sương mơ
Đỉnh núi xinh đẹp, thay đổi theo thời gian
Dòng suối Cam Ly thác đổ, nước chảy êm đềm.
Kia, gió thổi qua đỉnh đồi
Tiếng chuông Thiền vang dịu dàng, hòa mình vào tâm hồn lưu ly
Trúc Lâm Thiền viện, nơi linh thiêng
Khói hương thoang thoảng, mang mùi hương tịnh lặng.
Đây, Hồ Than thầm thì hồi ức
Nhiều năm qua, chứng nhận tình yêu trọn vẹn
Nước non hữu tình, nước nước hữu tình
Hồ Xuân Hương, trái tim còn đọng mãi tình thương.
Phố phường phủ lên mình màn sương dịu dàng
Khói lam thoảng qua con đường êm đềm
Dù cho thời gian có trôi qua thế nào
Chợ chiều vẫn còn đọng lại những câu chuyện của chúng ta.
Hãy bước vào, thưởng thức điều này
Một ngụm nước cuối cùng, chào em lên đường
Ánh chiều buông, gương mặt phản chiếu ửng hồng
Bên hồ, đôi lứa vẫn giữ lời thề thầm.
Chiều Đà Lạt, không gian tri âm
Ta bước đi, nhưng hồn vẫn giữ mãi những kỷ niệm.
Dường như ai đó khóc trên bầu trời
Ngưu Lang Chức Nữ mãi mãi ghi chép tình yêu
Nhìn từng giọt mưa rơi như những hạt nước lệ
Em ơi, Đà Lạt giờ đây gởi đi những nỗi buồn?
Tháng bảy quá xa vời, khó chạm tới
Lệ em, giọt Ngâu rơi lạnh lùng không gian?
Nỗi nhớ mùa sang chạm tận cùng
Trái tim reo vui, hồn ta rộn ràng.
Mưa buốt thấm sâu… mưa nhẹ nhàng
Mưa vuốt nhẹ góc phố, lòng tràn ngập cảm xúc
Tiếng mưa gõ nhẹ trên âm thanh không tên
Rung động từng cung bậc, thấm đẫm tâm hồn.
Mưa lạc lõng… mưa điệu đà
Mưa bay nhẹ nhàng, vuốt ve tâm hồn sâu thẳm
Tình cảm kết nối trăm năm không rời bỏ
Lệ vẫn nhỏ, thầm đợi cuộc gặp gỡ.
Thời gian như mất màu
Cuộc sống trôi đi, tuổi trời chừng qua mau
Nhìn những hạt mưa rơi như thơ mộng
Em ơi, Đà Lạt vẫn mãi mưa Ngâu đẹp đẽ?
Trở về từ những ngày cuối thu
Đà Lạt ơi, sương mù vẫn hiện hữu trong tâm hồn
Thành phố ươm mầm màu sắc của những đóa hoa
Khiến tâm tư trỗi dậy, nhớ về những chiều bồi hồi
Mây trắng trôi nhẹ trên bầu trời
Lời ca của ai đó vang lên, làm tim tôi đầy ắp kỷ niệm
Lặng lẽ chìm đắm trong sự tĩnh lặng
Đà Lạt ơi, nỗi nhớ in sâu trong tâm hồn.
Nghe nói rằng ngày xưa, toàn tướng tá
Chọn cao nguyên Đà Lạt làm điểm nghỉ ngơi
Nhưng với tôi, người bình dân, nơi đây quá mới lạ
Sương mù khuất sau những câu chuyện cổ tích.
Y như rằng Đà Lạt như một thiếu nữ
Tinh khôi, thuần khiết mọc xanh bên đường
Bông hoa nở, tươi tắn, e lệ mỗi khi mở cửa
Hèn gì, người vua chúa cũng mê mải khám phá.
Nhưng thực tế, thế giới như một lối chợ
Mỗi người như bông cải, tự tin, chờ đợi thời gian
Ta ao ước tìm được một người như ông Lý Bạch
Nhưng bất ngờ, thế giới này lại thiếu sót ánh sáng từ Thiên Ly.
Đất đai nơi đây cũng giống như một cây gươm giáo
Chuẩn bị cho trận chiến, mặt đất tím bầy
Một ngày nọ, ta bỏ tiền mua một đỉnh núi
Nhưng hóa ra, trong tảng đá có vàng bay tỏa ánh sáng.
Chiều nay sương trải mặt đường
Tìm về Đà Lạt nhớ thương nao lòng
Núi đồi điệp điệp trùng trùng
Quanh co dốc núi ngập ngừng mây bay.
Chiều nay, nhớ mãi chiều nay
Thông reo khắp nẻo chân đèo sương mây
Đây rồi chân núi đẹp thay
Cam Ly thác đổ nước đầy nước vơi.
Kia rồi văng cả ngọn đồi
Tiếng chuông thong thả chơi vơi cõi Thiền
Trúc Lâm Thiền viện linh thiêng
Khói hương đượm một mùi thiền tịnh tâm
Đây Hồ Than thở âm thầm
Bao nhiêu năm, chứng ái ân cuộc tình
Nước non non nước hữu tình
Hồ Xuân Hương cũng chung tình nhớ thương.
Phố phường phủ kín màn sương
Khói lam phảng phất con đường em đi
Thảnh thơi đôi lứa thù thì
Chợ chiều còn có những gì hở em?
Thôi thì ta bước vào xem
Nhâm nhi ngụm nước tiễn em lên đường
Chiều buông ráng đỏ mặt gương
Bên hồ đôi lứa vẫn đương thì thầm.
Chiều Đà Lạt, cõi tri ân
Ta đi còn đó ta thầm nhớ nhung.
Lặng nhìn thương giọt mưa rơi
Lòng ai thương nhớ bóng người phương xa.
Thông reo như khúc tình ca
Nhớ mong ngày tháng... đợi chờ vấn vương.
Phố xa nên cứ nhớ thương
Đồi cao..gió lộng sương rơi mơ màng
Nhớ ai dáng nhỏ dịu dàng
Thiết tha tôi tiếng lang thang câu tình.
Nhớ nhau mấy thuở tình mình...
Lòng thương ai thấu... câu tình gọi nhau.
Núi cao sương thắm má đào
Lặng yên anh nhớ... ngọt ngào môi em...
Chiều thu gió thổi bên thềm
Sương rơi ướt đẫm bên thềm ru êm.
Vấn vương tóc phủ vai mềm...
Tiếng chuông thương nhớ nhà thờ gọi ai.
Chân buồn đếm bước u hoài
Kết hoa chờ đợi... ngóng trông gọi mời
Đà Lạt ơi...người ở phương trời
Cho tôi tiếc nuối tình người với tôi.
Đưa em dạo phố sương mù
Hiu hiu gió thổi mây mù bay bay
Đà Lạt phố núi chiều nay
Hoa vàng trải lối hương bay nồng nàn.
Dã quỳ kiêu hãnh sắc vàng
Hoa cúc đại đóa dẫn mùa thu sang
Păng- xê tím thẫm hôn hoàng
Đồi Cù lộng gió nắng vàng thông reo.
Cam Ly thác đổ trên đèo
Langbiang nhớ xóm nghèo vườn hoa
Sương giăng mây trắng là đà
Màu hoa Đà Lạt mộng hoa chập chùng.
Tình yêu Than thở thuỷ chung
Hồ Xuân Hương nhớ trùng trùng cao nguyên
Đà Lạt nợ Đà Lạt duyên
Đà Lạt hương sắc nghiêng nghiêng Sài Gòn
Chào tạm biệt, dòng thông reo vút cao
Xuân Hương ơi, ai đang soi bóng năm nào?
Những lời than thở vẫn như ngày xưa
Đồi Cù chiều, gió nhẹ lay động.
Hòa Bình hân hoan trước phố, hoa đào thắm
Áo len rực rỡ, đôi má hồng tươi
Cô gái cao nguyên bước đi chậm rãi
Tiếng chuông ngân từ đỉnh tháp Con Gà.
Dốc xuôi, sương mờ thác Prenn hiện về
Để lại phía sau niềm nhớ thương không ngừng
Đèo cao đã làm bao hành trình của ta
Mơ mộng, quyến luyến cảm xúc bồi hồi.
Đà Lạt ơi, trong tâm hồn tôi đọng mãi
Quanh co đường dốc, hòa mình trong ảo ảnh sương chiều
Xa xa, Đà Lạt, nơi đây gợi lên nhiều kỷ niệm
Nhớ mãi, Đà Lạt thân yêu ơi!
Em và anh sẽ quay về Đà Lạt
Khi những giọt sương đêm còn đỏ lòe
Khi khói mây bắt đầu tập trung cơn lạnh
Và những hình ảnh mơ mộng rơi trên đầu.
Em và anh sẽ trở về Đà Lạt, nơi đậm chất
Hồ Xuân Hương mang đến màu xanh luyến nhớ
Dòng thông reo hòa vào bản tình ca
Đèo quanh co chứa đựng những tâm tư và cảm xúc.
Em và anh sẽ quay lại Đà Lạt, đắm chìm trong hồi ức
Gặp gỡ những kỷ niệm ngọt ngào từ quá khứ xa xôi
Gói hành trang của chúng ta nhưng sao trở nên nặng nề?
Tuổi xuân ơi, tại sao im lặng mà đau đớn?
Anh sẽ trở lại Đà Lạt, trong những ngày xanh
Hồ Than Thở mong manh, êm đềm như hơi thở
Thác Cam Ly nằm lặng lẽ sầu nhớ
Vườn hoa kia vội vã nở như chuyện cổ tích.
Anh sẽ quay về Đà Lạt, nơi gió hát rì rào
Muôn ngọn gió như những người kể chuyện
Thung Lũng Tình Yêu bồi hồi xao xuyến
Dốc đá hờn giấu mình ở đâu đó.
Anh sẽ trở lại Đà Lạt, nơi mộng mơ và ngây thơ
Mái tóc vuốt vai gầy của em mười bảy
Thuở xưa ta vô tư nhặt những cỏ dại
Lời tỏ tình bay nhảy cao tận bầu trời.
Đà Lạt ơi, tôi trở lại đây
Chào đón con phố, hàng cây đón gió
Trái tim xao xuyến như ngày xưa
Nửa muốn ra đi, nửa muốn đứng lại nhìn.
Phố núi nhộn nhịp, nắng ấm lòng
Hồ xanh mát êm đềm trời Đà Lạt
Du khách đến ngạc nhiên, muốn hòa mình
Thung lũng mây bay, nắng vàng nhấp nhô.
Cơn gió chiều ru mái phố xôn xao
Lên dốc, xuống đèo, hoa nở rực rỡ
Hoàng hôn rơi êm đềm, hồ Than Thở
Đồi thông reo, ai đó chờ đợi quay về.
Tháp Cam Ly, du khách mê mải
Đồi Hai Mộ kể chuyện tình nồng thắm
Tôi muốn đến Hồ Xuân Hương đứng ngắm
Hoàng hôn buông, níu chân tình đẹp đẽ.
Đà Lạt mơ mộng, Đà Lạt thân yêu
Ai chưa ghé thăm hãy đến ngay nhé
Đà Lạt ấy dễ thương như đứa trẻ
Mỉm cười hạnh phúc, lòng muốn ôm thôi.
Nhẹ nhàng như tiếng sáo tơ tình
Đẹp như cánh phượng đỏ trên đồng lúa
Chiều thu Đà Lạt phô diễn hùng vĩ
Vàng óng ánh nhớ, mây trắng trôi lững.
Lưng đồi hòa mình trong cỏ hoa thơm ngát
Ánh chiều vàng óng ả chạm bờ môi thì thầm
Heo may len lỏi nhẹ nhàng qua bức bình minh
Cõng câu lục bát, tô điểm bời hồng chiều.
Hàng thông lóng ngóng, liêu xiêu trên cao
Nhẹ nhàng reo vang trong gió, như nhấp nhô nhớ ai
Mặt hồ gợn sóng bồng lên như là điệu nhảy
Trăm con chuồn đỏ lượn, kết hoa như nơi đậu chân.
Nhìn xa, xa tít mù xa vời
Mây hoàng hôn ửng như là bức tranh thêu
Rồng bay phượng múa trên bức canvas trời chiều
Thiên nhiên vẽ lên mình những đường cong dịu dàng.
Phố phường dìu dập, bóng hồng tô điểm
Nam thanh nữ tú, tay trong tay đùa giỡn
Tím, vàng, xanh, đỏ hòa quyện như bức tranh
Những chiếc ô dù nhỏ đùa giỡn dưới làn mưa thu.
Dốc sương mù trông xa xăm
Lời tình ru nhẹ dịu dàng trên đỉnh dốc
Gió thổi, mây bay lung linh bên núi cao
Lang Biang đứng lặng lẽ, chỉ có mình ta.
Đà Lạt, thành phố ngàn hoa rực rỡ
Chiều thu kia, Đà Lạt tựa như thiên đàng Bồng Lai
Ai đã từng qua chắc sẽ khắc sâu trong trí nhớ
Hồn ta đắm chìm trong vẻ đẹp tuyệt vời này.
Con nắng nhạt vàng rơi trời Đà Lạt
Vần thơ bát ngát, cung tình rộn
Hoàng hôn ánh điện sáng lung linh
Kể khát rùng mình, lòng lả đầy.
Đêm Đà Lạt tỏa hương thơm dễ thương
Anh đến uống giọt hồn em say
Đắm chìm rồi! Ngắm cánh hoa mềm
Tưởng chừng đã say, lời thơ vọng mãi.
Gió Đà Lạt nhè nhẹ hương bay lên
Dìu dịu, như sống giữa cung tiên
Mây trôi bồng bềnh khắp lũng – triền
Hoa ngũ sắc cánh hiền dáng sương phủ.
Lời thơ rót mãi không đủ đậy
Nét đậm đà buông rơi chân mây
Một lần thôi anh ghé chốn này
Tình em đong đầy hồn cát sỹ.
Trời Đà Lạt, những ngày mộng mị
Gieo hồn người ngập đậm thiết tha
Mưa bui giăng trên lối vắng xa
Thiên đường cõi bao la, trời Đà Lạt!
>>> Xem thêm tại: Thơ về Bến Tre - Hồn quê mộc mạc qua từng vần thơ ngọt
Lại nhớ lắm rồi...Đà Lạt ơi!
Dáng ai ngày ấy khuất chân đồi
Ngàn hoa dị thảo còn vương vất
Sương trắng đường thông mộng chẳng vơi
Bây chừ Đà Lạt giữa mùa mưa
Đà Nẵng nơi đây nắng lại thừa
Những lối ngày xưa ta đẵm nước
Hỏi người năm củ có về chưa?
Bên gốc phượng quen có một người
Sắp từng hoa nhỏ để tìm vui
Ta xin sắc tím về nhung nhớ
Thi thoảng bâng quơ nở nụ cười.
Lững thững bao chiều mấy dốc cao
Đồi thông quyện gió mãi rì rào
Quẩn quanh trăm lối chân không mỏi
Sợ ngã ba về... phải nói sao?
Một mai trở lại bến Xuân Hương
Tìm góc ngồi xưa lặng nhớ thương
Khi ấy biết đâu người trở lại
Cùng ta kéo nhẹ tấm màn sương.
Mùa đông đã về trên đồi thông lạnh
Nghe núi rừng xào xạc gió vờn cây
Trời rất cao dăm ba cụm mây bay
Bên triền giốc vài cánh hoa tươi thắm.
Tôi thích thú, tôi say mê lặng ngắm
Từ đồi cao xuống thung lũng sương mờ
Nắng cao nguyên, vàng, rực rỡ, nên thơ
Ở buổi sáng, một mùa đông Đà Lạt.
Tôi lặng ngắm chập chùng thông bát ngát
Vùng núi đồi trùng điệp một màu xanh
Tấm lụa vàng là màu nắng long lanh
Trải rất nhẹ như choàng vai vạn vật.
Bỗng nhớ quá những ngày xưa... xa khuất
Cũng nơi đây trong khổ lụy quân trường
Cũng nơi đây cùng điếm cỏ cầu sương
Sinh tử mịt mờ, trăng treo vó ngựa.
Rồi khi tàn cuộc binh đao khói lửa
Bạn bè xưa, mỗi đứa một phương trời
Kẻ tù đày, người bỏ xác biển khơi
Dăm ba đứa bạc đầu nơi xứ lạ.
Phút hồi tưởng tâm hồn như hóa đá
Tiếng thở dài như tiếng vọng sơn khê
Giọt sương rơi làm nặng trĩu lối về
Về đâu nhỉ, đâu đường xưa lối cũ!
Trăng ảo ảnh lập lờ trong sương trắng
Ngọn gió nhà ai thấp thoáng ở bên đồi
Tiếng móng ngựa gõ ròn trên dốc vắng
Nghe mơ hồ một chiếc lá thông rơi.
Em nhóm bếp bằng củi ngo chẻ nhỏ
Ngọn lửa lấp đi khoảng vắng giữa hai người
Tôi lơ đãng nhìn em nhìn lơ đãng
Siêu nước pha trà vừa ấp úng sôi.
Em biết chứ, chả ai lơ đãng cả
Hòn than kia đang đỏ đến hết lòng
Mà ngọn lửa cứ giả vờ le lói
Mùi nhựa thông theo sợi khói đi vòng.
Thơ về Đà Lạt là những rung động nhẹ nhàng giữa khung trời mù sương, những hàng thông reo, làn sương trắng và ký ức tình yêu đọng lại. Đọc thơ, để lòng như được quay về miền mộng mơ lãng đãng.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.