Chùm thơ hay về Thái Bình mang hồn quê lúa Việt Nam

Thái Bình – quê lúa hiền hòa, nơi hun đúc hồn thơ từ đồng ruộng, dòng sông đến con người mộc mạc. Những vần thơ về Thái Bình như tiếng lòng yêu thương gửi trọn về quê hương dấu yêu.

Thơ về Thái Bình hay và ý nghĩa nhất

Tột cùng gian truân, tột cùng hạnh phúc

Tác giả: Bằng Việt

Anh choáng váng trước chân trời rộng lớn

Cả cánh đồng vàng rực buổi chiều đi

Một tấm thảm dắt ta vào thần thoại 

Sau lưng hai ta, bờ bãi Thái Bình

Những nhà đổ in lên màu đất cháy

Đôi mắt em soi mặt trời tận đáy

Mặt trời rung như một nốt đàn cao!

Em nghe hết lòng anh nôn nao

Chân ta dẫm qua tầng tầng gạch vụn

Tiếng ngói dòn khô kêu đau dưới chân

Suốt dọc Thái Bình, Phủ Lý,

Sau lưng ta có còn gì nhỉ

Những mái đỏ ngây thơ, quân địch cố san bằng...

Anh qua con sông nước ngập buổi chiều

Bỗng sửng sốt gặp cánh đồng bảy tấn,

Anh không khóc trước những gì tàn nhẫn

Mà trước cái nhìn trong sạch của em!

Ôi cánh đồng rất mực bình yên

Đã gieo giống ngay trên nền bão tố

Thái Bình ơi, Thái Bình!

Loa hát lớn sau buổi chiều phẫn nộ

Cây cứ thế tưng bừng búp trổ

Cái chết qua đi như phút trở trời!

Chưa bao giờ anh hiểu hết cuộc đời

Chỉ càng lớn, anh càng thương cảm nó!

Em đứng đó, thu bàn tay bé nhỏ

Vào trong im lặng của chiều

Thu hết mọi gian truân, mọi điều trắc trở,

Chỉ để lại nụ cười cởi mở

Nụ cười em trao cho anh!

Nét rám hồng qua hai cuộc chiến tranh

Ngỡ đâu chỉ hai mùa hè cháy nắng.

Anh choáng váng trước chân trời rộng lớn

Cái bộn bề kinh ngạc của đời ta...

Quá khứ chóng lùi xa

Như ta sống gấp hai lần thế kỷ

Những bước ta đi dài không tính xuể

Tới tột cùng... Hạnh phúc sáng dần ra...

Hạnh phúc quá bao la

Một hạnh phúc của những người thử lửa

Biết làm chủ niềm vui và nỗi khổ

Mỗi xúc động đi qua đều không thể nửa vời!

Em đứng soi trong ánh mặt trời

Trái đất và em hòa một

Cây ứa nhựa yêu đời như máu rót

Lúa ngả đòng, nhân mãi sức sinh sôi.

Anh muốn kêu lên

Rạo rực một điều thôi:

Ta yêu lắm, khi ta càng đánh giặc

Càng thấm tột cùng hạnh phúc

Khi qua tột cùng gian truân!

Tột cùng gian truân tột cùng hạnh phúc nơi đây
Tột cùng gian truân tột cùng hạnh phúc nơi đây

Trở lại Thái Bình

Tác giả: Bằng Việt

Gió dậy giữa đêm đầu tiên tôi về

Không dễ gì ngủ được!

Gió thơm và đượm

Ngọn gió của mùa no.

Tôi lạc trong hàng triệu đám mỏ vàng những đàn vịt rung rinh,

Sắc tơ tằm nghìn năm, càng nhìn càng óng lại,

Màu cói màu đay bạt ngàn đồng bãi,

Con sông trôi còn lạ cỏ đôi bờ!

Giống lúa Xuân, mới mẻ đến nghi ngờ

Đã đứng vững trên đất nhiều chua mặn,

Vôi giữa nắng, càng tôi càng trắng,

Nón trong cây, soi mắt đen ngời!

Tiếng máy bơm, máy khoan đất liên hồi,

Tiếng búa đập, tiếng cưa bào hối hả,

Thuyền đạm, thuyền than, thuyền đá

Đi về ba cửa nước mênh mông...

Ruộng từng tầng, đắp nổi vòng cung,

Đê lấn biển nhấp nhô ngoài bãi sú

... Dấu đạn, dấu bom, dấu nghìn đời đói khổ

Mới vừa đây, đang xoá đi rồi!

Làng trên bãi sa bồi

Tôi đi, nghe dưới chân còn rùng rùng mạch biển,

Nhưng mái rạ, bờ tre lấn đến,

Trẻ con câu tôm bên lạch mới đào,

Hương cau non mùa đầu xôn xao

(Như phảng phất hương nghìn xưa, vị trầu cau của những đời lập nước!)

Không khí say nồng, nắng tươi như uống được,

Da đồng hun, thấm chất muối no lành!

Đất mới sinh

Mái rạ, cánh đồng mới sinh, ngọn khói bếp mới sinh,

Trẻ con mới sinh, chiếc nôi tre mới sinh, tiếng ru hời cũng mới,

Hai bàn tay chai lấm lem, nóng hổi,

Tay không - vét đất chống trời!

Chưa bao giờ tôi trải hết cuộc đời

Chỉ càng lớn, tôi càng chăm chút nó!

Chỗ cuối bãi cùng sông, với mọi nỗi phập phồng sướng khổ

Cũng vẫn là máu thịt trong tôi!

Tôi thành người khai mương dưới nước bỏng như sôi,

Thành người đồng cói, mắt thâm quầng, gối mùa không kịp ngủ,

Thành chú bé lặn lội kéo bè trên con kênh nước lợ,

Thành ông già chăn vịt nắng sương đen nhẻm trên đồng...

Đổ sức lực nặng nề làm nên cuộc đời tốt đẹp

Tôi yêu cái chai ráp, dắn thô, làm lớn dậy con người!

Hồn tôi sinh sôi cùng mảnh đất sa bồi

Luôn phấp phỏng trước con đường mới mãi,

Trái tim đập không thể gì cưỡng lại

Trước những lo toan thiết thực ăn làm!                 

Những ý nghĩ miên man

Từ hạt lúa củ khoai, cách làm phân nhân giống,

Đến những công trình lớn lao xa rộng

Như một vòng mắt xích nối vào nhau.

Tới mai sau

Cái gốc của đời vẫn chỉ là chuyện làm ăn, là cách làm ăn luôn đổi mới,

Cái gốc không thể nào nghĩ xổi,

Chỗ băn khoăn quyết định mọi thời.

Năm tấn vượt qua rồi,

Trước mắt lại là tám, là mười, là mấy mươi tấn nữa...

Tôi trở lại Thái Bình lần này không dễ ngủ

Bao nhiêu dự định chất chồng...

Mỗi việc chưa làm, mỗi ngày chưa qua... đều có trăm ngàn điều phải nghĩ,

Tầm nghĩ càng xa, càng phải gắng không cùng!

Gặp lại Thái Bình

Tác giả: Trần Lê Văn

Chúng tôi vào sân, gặp liễu với đào

Đào với liễu chưa phải mùa trang trí

Tình chẳng ồn ào, chỉ mấy lời thủ thỉ

Như rượu không nồng, lâu ngấm lại say lâu

Tôi với Thái Bình, hai mươi năm xa nhau

Gặp lại hai ngày, sao nguôi nỗi nhớ!

Soi mắt bạn, có mình trong đó

Như một người thân chưa bị bỏ quên

Sông vơi rồi sông lại đầy lên

Bến Tân Đệ đợi chờ, không nỡ cạn

Vốc táo chín trao từ tay bạn

Quả táo năm nào ăn vẫn còn nguyên

Cây đề chùa Keo, chiều lặng gió yên

Lá cứ rung lên, phải đâu vì gió

Ba quả chuông, nào tay ai gõ

Mà lòng mình biết mấy chuông ngân

Bạn bè tìm nhau, sát cánh quây quần

Đêm thơ nhóm lên, không ai tổ chức

Thơ cứ tuôn tràn từ nhiều lồng ngực

Ngỡ chim cu đối đáp giữa trưa hè

Được nâng niu nhiều là âm điệu Gò Me

Của người vắng mặt

Một tập thơ gửi đời, một đời người gửi đất

Đất thì hiền, đời vẫn đáng yêu

Những bàn tay bè bạn chắt chiu

Một hình ảnh hết mưa dông nắng gắt

Cái còn lại ở anh thật nhất

Là tấm lòng Gò Me

Thái Bình đây! Tôi gặp lại bộn bề

Những cái hữu hình, cái không trông thấy được

Câu chuyện còn dở dang, ra đi khó bước

Nhánh liễu cành đào cũng hẹn một điều chi...

Dạt dào cảm xúc gặp lại Thái Bình xưa
Dạt dào cảm xúc gặp lại Thái Bình xưa

>>> Xem thêm tại: Thơ viết về Hạ Long - Miền di sản lắng đọng cảm xúc

Thái Bình quê em

Anh có về Thái Bình với em không?
Nơi có nắng mai hồng lung linh toả
Đồng lúa trải xanh rờn mênh mông quá
Những bãi bồi óng ả sắn ngô khoai!

Con gái quê duyên dáng mái tóc dài
Quê đổi mới gái thay trai mọi việc
Yêu cha mẹ yêu quê hương tha thiết
Chăm cấy cày nối tiếp bước cha anh!

Qua Triều Dương, quê em đó trong lành
Về làng Hới long lanh màu chiếu đỏ
Tay em dệt gửi yêu thương vào đó
Đêm trăng ngà đón làn gió mơn man!

Đường thênh thang trong màu nắng ngập tràn
Hương rơm rạ toả lan say nồng quá
Vườn cây trái trên cành sai trĩu quả
Ngắm đất trời thêm yêu cả miền quê

Cồn Vành đây, nghe biển hát vỗ về
Đồng Châu gọi niềm say mê tôm cá
Sóng xô sóng mỗi chiều khi bóng ngả
Từng đoàn thuyền hối hả vượt trùng khơi!

Tới nơi đây bao cảnh đẹp tuyệt vời
Em sẽ dẫn thăm mọi nơi anh ạ
Mùa lễ hội nghe hát chèo vui quá
Kìa cánh cò bay lả… cánh đồng xanh!

Tác giả: Vũ Loan

Quê hương Thái Bình

Tư hào quê hương Thái Bình.
Quê hương năm tấn lung linh đất trời.
Thái Bình quê lúa ta ơi!
Xin được gửi đến ngàn lời yêu thương
Đẹp giàu trên khắp phố phường.
Tình người tình đất vấn vương mĩ miều.
Đất đai đồng ruộng phì nhiêu.
Bốn mùa trái ngọt lại nhiều rau xanh.
Từ thôn quê đến thị thành.
Đẹp tựa như thể bức tranh Đông Hồ.
Sánh ngang bậc với thủ đô.
Chung tay xây dựng cơ đồ Nước Nam.

Đã khéo tay lại hay làm.
Nhân dân Thái Bình siêu phàm giỏi giang.
Việc nước việc nhà đảm đang.
Thi ca hội họa rộn ràng khắp nơi.
Quê hương năm tấn tuyệt vời.
Địa linh nhân kiệt sáng ngời ngàn năm.
Lung linh trẩy hội đêm rằm.
Lời ca tiếng hát đằm thắm ngọt ngào.
Con Lạc cháu Rồng tuyệt sao.
Quê hương Thái Bình tự hào ngàn năm.
Ao ước một lần đến thăm.
Mảnh đất trù phú tiếng thơm lẫy lừng.

Tác giả: Nhiêu Nguyễn

Thái Bình tôi yêu

Chưa một lần về thăm đất sông Châu
Mảnh đất giàu phù xa sông bồi đắp
Cánh đồng lúa xanh tắp chẳng thấy bờ
Bãi dâu xanh đồng cói đẹp nên thơ

Các chị tôi đang chờ mong hội ngộ
Vần thơ yêu cho bớt nhớ quê người
Nhớ chùa Keo qua lời kể chị tôi
Lòng sao xuyến bồi hồi em cảm tác

Mùa hạ về tiếng ve kêu lác đác
Cơn mưa chiều có mát mẻ hơn không
Em lắng nghe tiếng nói của dòng sông
Tiếng sóng biển chất chồng nghiêng ngả

Nghe chị kể Thái Bình đẹp lắm nhá
Khu thương mại phố xá cao trọc trời
Thái Bình nay đổi mới khắp mọi nơi
Tượng đài bác đời đời con cháu nhớ

Thái Bình ơi ..!. thân thương và rạng rỡ
Từ con người nỗi trăn trở vươn lên
Mỗi danh lam sắc thái khó mà quên
Để nỗi nhớ cứ thêm dài thêm rộng.

Tác giả: Đỗ Thanh Khương

Thái Bình quê tôi

Thái Bình quê tôi đó
Gió xanh mát Đồng Châu
Bao quanh sông Trà Lý
Xa xa là Thái Thụy
Một vùng đất nên thơ
Thái Bình đó Quê Tôi
Bao năm chừng vất vả
Bao con người khốn khó
Làm nên đất anh hùng
Biết bao năm chiến tranh
Cùng nhau ra trận tuyến
Cung cấp gạo và tiền
Gửi vào nơi chiến trận
Để có gạo nuôi quân
Tất cả những người dân
Đã cùng nhau đoàn kết
Nay đói nghèo đã hết
Mọi người được ấm no
Không phải lo gạo tiền
Sống cuộc sống bình yên
Nhà nhà đều hạnh phúc.

Tác giả: Đặng Thiện

Đong đầy thương mến Thái Bình quê tôi
Đong đầy thương mến Thái Bình quê tôi

Thái Bình ơi!…

Thái Bình thi thoảng ghé qua
Mà sao lại thấy trong ta rất gần!…
Thái Bình thịnh trị rất cần
Để dân no ấm, góp phần, chung tay!…

Kiến Xương, Tiền Hải đất này
Vũ Thư, Thái Thụy cò bay la đà
Một vùng đồng ruộng bao la
Quê hương năm tấn, bài ca một thời!…

Người Thái Bình đi muôn nơi
Máu xương cống hiến cho đời nở hoa!…
Về Quỳnh Phụ nhớ ghé qua
Dâng hương Hưng Đạo…, mời ra A Sào!…*

Đông Hưng sản vật dồi dào
Nhớ mua Bánh Cáy…, quà nào, có đây!
Ngàn năm lịch sử đất này
Nhớ Triều Trần tựa đất này dấy binh!**

Địa linh nhân kiệt hùng anh
Lê Quý Đôn với sử xanh hào hùng***
Doanh điền sứ, vị tôi trung
Tài tâm trọn vẹn, anh hùng nổi danh****

Bến Không Chồng thủa chiến tranh*****
Vinh danh gái đảm lưu danh muôn đời
Chúc Thái Bình đẹp rạng ngời
Giàu sang phú quý, đất trời sang trang!…

Tác giả: Phạm Văn Đại

Thơ về con gái thân thương

Em là cô gái Thái Bình

Em là cô gái Thái Bình
Quê hương năm tấn, tươi xinh, dịu dàng...
Ngày xưa, Tân Đệ ... phà sang
Ngày nay cầu đã bắc ngang sông rồi!...
Trà Lý bên lở, bên bồi
Đồng Châu - Tiền Hải tuyệt vời làm sao...
Cồn Đen sóng biển rì rào,
Thái Thụy gỏi nhệch, mực xào, lẩu gion...
Bánh cáy Nguyên Xá rất ngon,
Quỳnh Phụ - củ ấu đang còn mùa đây...
Cánh đồng hoa cải năm nay,
Vũ Thư tháng chín, những ngày hội Keo...
Chùa Keo mở hội hát Chèo,
Đồng Xâm - chạm bạc, em theo anh về...
Lúa vàng chín khắp chân đê,
Đền Trần mở hội, anh về nghe anh...
Cồn Vành, nước biển trong xanh,
Kiến Xương - Cồn Nhất coi anh người nhà...
Sa Cao vẫn có bến phà,
Chả rươi em gói làm quà nhé anh...
Cá Mòi có vẻ hơi ... tanh,
Nhưng là đặc sản đó anh - quê mình...
Hưng Hà phong cảnh hữu tình,
Đền Trần gốc ở quê mình anh ơi!
Nhớ không - canh cá Quỳnh Côi?
Quỳnh Phụ, chiếu cói cha ngồi, mẹ khen...
Nhớ không anh, buổi quen em,
Đền Quan - Thành phố... anh chen ngang người...
Chùa Tiền - gặp lại, anh cười,
Có duyên nên gặp lại người là em...
Chợ Bo ngày ấy sao quên,
Ổi Bo em sắp lễ Đền gặp anh...
Kính nào nhìn cũng... long lanh,
Đông Hưng - Lịch Động - tuổi xanh một thời...
Thái Bình đẹp lắm anh ơi!
Ai ai cũng có... một thời để yêu...

Dịu dàng duyên dáng em là cô gái Thái Bình
Dịu dàng duyên dáng em là cô gái Thái Bình

Thái Bình tôi ơi

Thái Bình đất ít người đông

Biển thời chút xíu, ngòi sông không nhiều

Tài nguyên đâu có bao nhiêu

Dựa vào nông nghiệp là điều chờ mong.

Cấy trồng vất vả long đong

Gió mưa bão lũ đau lòng bà con

Không rừng cũng chẳng núi non

Người khôn của hiếm vẫn còn khó ghê.

Lâu lâu có dịp trở về

Thương quê với những bộn bề nghĩ suy

Từ đất này ta ra đi

Luyến lưu để lại những gì tuổi thơ.

Nhớ sao tiếng mẹ ầu ơ

Thương cha lam lũ sớm trưa ngoài đồng

Chị em nghĩa thắm tình nồng

Mẹ cha chăm sóc vun trồng chăm nom.

Một mình ta vào Sài Gòn

Thái Bình yêu dấu mãi còn chờ trông

Sau khi chị cả lấy chồng

Ba em nhỏ anh bế bồng vui chơi

Lớn lên mỗi đứa một nơi

Nhớ yêu lắm Thái Bình ơi Thái Bình!

Thơ: Nguyễn Thanh Ru

Chào em cô gái Thái Bình

Chào em cô gái quê nhà
Chào em cô gái mặn mà dễ thương
Anh đi bao dặm nẻo đường
Vẫn không quên được quê hương Thái Bình

Cò bay thẳng cánh quê mình
Màu xanh cây lúa yên bình quê ta
Anh đi bao dặm đường xa
Quê mình thay thịt đổi da từng ngày

Cày bừa gặt hái sát xay
Công việc nặng nhọc máy thay sức người
Làng quê đổi mới xanh tươi
Quê mà như phố mọi người yên vui

Sông Trà uốn khúc bãi bồi
Phù xa bồi đắp xanh tươi ruộng đồng
Ai không có một dòng sông
Để mà luôn nhớ trong lòng tuổi thơ

Quê mình thay đổi từng giờ
Anh về dệt lại ước mơ năm nào.

Thơ: Nam Nguyễn

Nắng ấm quê tôi Thái Bình

Mời anh ghé đến quê em
Ngắm hoàng hôn xuống êm đềm như mơ
Sông Trà nước chảy đôi bờ
Đồng Châu sóng vỗ tiếng thơ ngọt ngào

Ngất ngây với rặng Phi Lao
Gió miên man thổi rì rào khúc ru
Trời xanh che áng mây mù
Hương đồng thoảng dưới nắng Thu dịu dàng

Bóng đò luôn đợi khách sang
Chiếu hoa em dệt mời chàng ngả lưng
Chùa Keo hội lớn tưng bừng
Đồng Xâm chạm trổ vang lừng tiếng tăm

Mênh mông ruộng lúa vườn tằm
Trồng đay trồng cói quanh năm anh à
Gái quê thùy mị nết na
Mời anh ghé đến về là nhớ nhung.

Tình người ấm áp bao dung
Anh ơi đừng có ngại ngùng nghe không
Quê em rộng mở tấm lòng
Đón anh với cả mênh mông đợi chờ.!!!

Thơ: Song Linh

Bình yên trải dài nắng ấm quê tôi Thái Bình
Bình yên trải dài nắng ấm quê tôi Thái Bình

>>> Xem thêm tại: Quảng Ninh qua vần thơ - Miền đất mỏ đầy chất thơ

Thái Bình quê mẹ

Tác giả: Đăng Vinh Trần

Thái Bình quê mẹ ta ơi

Bốn mùa mưa nắng xanh ngời đồng quê

Con đê dẫn lối ta về

Triều Trần - đất Tổ, bao nghề nổi danh.

Địa linh nhân kiệt đất lành

Quê hương bát ngát "như tranh họa đồ "

Bao đời đánh giặc, làm thơ

Chắt chiu hạt gạo gửi cho chiến trường.

Bao dòng sông, bấy dòng thương

Mang phù sa ngọt tô hương cuộc đời

Nước sông có lúc đầy vơi

Đường quê in dấu một đời mẹ, cha.

Xa quê tâm để lại nhà

Sông quê vẫn chẩy thiết tha trong người

Mỗi bước chân nhớ khôn nguôi

Biết bao kỷ niệm xa xôi tái hồi

Ai về quê mẹ ta ơi!

Cho ta nhắn gửi đôi lời thăm quê

Quê cha - đất Tổ, nguyện thề

Dẫu xa cách mấy nhớ về chốn xưa!

Về quê hương Thái Bình

Tác giả: Phùng Nhuận

Em có về đất Thái với anh không

Ta cùng ngắm mặt trời hồng biển lúa

Sông Trà Lý êm đềm như dải lụa

Sóng Cồn Vành đẹp tựa những niềm mơ.

Em có về đất mẹ ngọt tứ thơ

Nong tằm óng trải tơ vàng dưới nắng

Dâu khoe sắc một màu xanh biếc thẳm

Dưới ráng chiều đằm thắm giọng chèo quê.

Nào cùng anh dạo bước dưới chiều hè

Từng con phố nghe giàn ve dạo nhạc

Chìm tiếng mõ Chùa Keo buồn mang mác

Tình quê hương mộc mạc đậm ân tình.

Thái Bình ơi mảnh đất ấy đẹp xinh

Chờ em với cùng bạn mình ghé lại

Anh muốn được cùng em ta sống mãi

Nơi quê nhà mềm mại những lời thơ.

Nét quê Thái Bình

Tác giả: Võ Sơn Lâm

Thái Bình quê lúa ta ơi.!.

Thênh thang một dải đất trời nên thơ

Ngắm cầu Tân Đệ ngẩn ngơ

Sông Hồng cuộn đỏ đôi bờ phù sa...

Một miền trù phú...quê ta

Cánh cò bay lả.. bay la...sớm chiều...

Vi vu khúc nhạc sáo diều

Ngân nga câu hát điệu chèo mê say

Tìm về quê lúa hôm nay

Bao đôi trai gái...đắm say.. chiếu hồng

Biển quê Tiền Hải nhớ mong

Bánh quê đặc sản nức lòng khách du

Yêu sao yêu thế cho dù

Đi xa luôn nhớ Thầy U quê mình

Nét đẹp hương đất Thái Bình

Con người nhân hậu nghĩa tình kiên trung.!

Gợi bao kỷ niệm nét quê Thái Bình dịu dàng
Gợi bao kỷ niệm nét quê Thái Bình dịu dàng

Thơ về Thái Bình không chỉ là lời ca ngợi quê hương mà còn là ký ức, là tình thân, là niềm tự hào của bao thế hệ. Mỗi câu thơ là một lát cắt đẹp trong tâm hồn người con đất lúa.

 

Bình Luận

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.