Thất Sơn Bảy Núi mơ màng trời mây
Chiều quê xa thẳm rừng cây
Núi cao vời vợi ai hay nỗi niềm ?
Dòng sông soi ánh đèn đêm
Nghiêng chao làn má môi mềm tóc bay
Êm êm con nước tháng ngày
Phù sa đọng lại những ngày nước dâng
Mưa chiều nhẹ bước bâng khuâng
Đường xưa phố cũ mấy lần tiển đưa
Hoàng hôn bóng nắng lưa thưa
Về chưa anh đợi đường xưa đây mà !?...
Vắng rồi người cũ tình xa
Con tim còn nhớ chiều qua tím màu
Ta đi bên những hàng cau
Trắng màu hoa rụng tím màu hoa rơi
Người xưa lạc mất tôi rồi !...
Thuyền xưa bến cũ tim côi lỡ làng
Mai em về bến đò ngang
Thăm làng Châu Đốc có sang Châu Thành
Dáng xưa chìm giữa lòng anh
Dòng sông in bóng mong manh nỗi niềm
Ta về ngắm lại đồi sim
Tìm trong làn nắng sương đêm bóng mờ
Tơ tình còn lại niềm mơ
Bơ vơ trời đất thương chờ An Giang !...
Tác giả: Trần Ròn
>>> Xem thêm tại: Thơ Ninh Thuận - Lời ru của miền đất nắng rát nhưng dịu dàng
Ai một lần hãy đến đất An Giang
Nghe thoang thoảng hương nhẹ nhàng của lúa
Để thấy lòng ấm tình người đất lửa
Để con tim rung động nhịp đung đưa
An Giang tôi cánh cò bay thẳng cánh
Bầy cá ngon vui lượn nước trong lành
Cảnh núi non đẹp tựa bức tranh thanh
Và di tích cổ lừng danh đây đó
Hãy đến quê tôi vào những ngày nắng tỏ
Ven theo khúc sông bé nhỏ, hiền hoà
Lắng nghe tiếng rì rào lời của gió
Sẽ thấy lòng quên hết nỗi âu lo
Quê hương tôi êm ả những điệu hò
Nghe tha thiết như hoà vào nhịp thở
Quê hương tôi ngôi nhà luôn rộng mở
Nơi thênh thang chắp cánh những ước mơ.
Tác giả: Khánh Ngân
Ngày mơ về lại An Giang
Tâm hồn lộng gió tình càng thêm tươi
Gặp em, anh mỉm chi thôi
Thương chi e ấp đôi mươi tuổi đời
Long Xuyên, Châu Đốc…kia rồi!
Châu Thành, Châu Phú…nối lời tình nhân
Lời ca Chợ Mới, lâng lâng
Tịnh Biên, An Phú… tình gần nhau hơn
Quê hương ngồn ngộn cá tôm
Cánh đồng lúa hát, mảnh vườn bóng quê
Thương cây thốt nốt, vụng về
Giữa trưa nước mắt dầm dề cơn đau
Ươm tơ, dệt lụa, trồng dâu…
Là vùng đất khát Tân Châu bồi hồi
Ghé qua Bảy Núi một hơi
Xà rong em mặc tình phơi áo hời
Núi Sam đẽo đá đau đời
Bàn tay người thợ tuyệt vời kì công
Thoáng nhìn mặt nước mênh mông
Giữa mùa lúa nổi nước ròng ngẫm thương
Vía bà Chúa Xứ thập phương
Tâm linh muôn thuở vấn vương trong đời
Cù Lao Giêng, riêng tiếng cười
Cù Lao ông Hổ, cả đời tri ân
Ở đây, anh thích món ăn
Gỏi sầu đâu, cốm dẹp nâng niu tình
Mắm Châu Đốc, in bóng hình
Bò Cạp Bảy Núi, ai rinh trong chiều?
An Giang một thoáng tơ yêu
Tạ từ, mắt ghé trông theo một người.
Tác giả: Thiên Ân
Anh về Châu Đốc nghe em kể
Mà thương con nước rẽ ba dòng
Đường Đất Cúng, con kinh Vĩnh Tế
Chùa Bà Bài nằm kế bờ sông!
Đầu Bờ, Bến Vựa rồi Bến Đá
Núi Sam phượng nở tới đỉnh cao
Nhìn xuống ruộng đồng xanh bát ngát
Không khí trong lành thêm nhớ nhau!
Chiều xuống Cầu Quan nghe sông hát
Kinh Ông Cò, đường lá me bay
Cây Bồ Đề mang từ Ấn Độ
Cầu sắt An Biên thương nhớ ai!
Trường Đua, anh thở hồn hương lúa
Thoại Ngọc Hầu mở đất, chưa vơi
Chùa Bà vẫn khói nhang nghi ngút
Tiếng chuông ngân, ngộ đạo và đời!
Châu Đốc quê mình thêm đẹp lạ
Hai chiếc cầu nối nhịp bờ vui
Tình yêu còn mãi trong ánh mắt
Anh nắm tay em nở nụ cười!
Đèn nào cao bằng đèn Châu Đốc
Dốc nào cao bằng dốc Cần Thơ
Anh thương em lững đững lờ đờ
Giả như Tôn Các mà chờ Bạch Viên.
An Giang ơi
Chưa qua đã nhớ
Điên điển vàng
Rực một bến sông
Hoa như cánh bướm
Về tương ngộ
Với mùa nước nổi
Chạm mênh mông
An Giang ơi
Chưa yêu đã nhớ
Bảy núi trong sương
Đứng đợi người
Thấp thoáng đồi xa
Mai chợt nở
Thắp lên nắng ấm
Ở bên trời
An Giang ơi
Chưa xa đã nhớ
Tóc em dằng dặc
Cánh cò bay
Đi suốt bao năm
Về một thuở
Đồng bằng xanh ngát
Tận chân mây.
Tác giả: Trịnh Bửu Hoài
Phải lòng cô gái An Giang
Thướt tha dáng ngọc dịu dàng rất xinh
Quê em Sông Núi hữu tình
Đồng xanh ruộng thắm lung linh sắc màu
Sông ngồi chẳng chịch biết bao
Thất Sơn Bảy Núi đi vào thơ ca
Vì em cô gái hiền hoà
Anh trai xứ Huế khách xa mến nàng
Em là cô gái An Giang
Dịu dàng tánh nết đảm đang nhất nhì
Anh là khách lạ tình si
Si người con gái bởi vì anh yêu
Anh yêu màu tím lam chiều
Hoàng hôn óng ả biết nhiêu ân tình
Hỡi người gái nhỏ xinh xinh
Hãy vui chắp nhận kết tình thắm duyên
Thương em cô gái ngoan hiền
Anh trai xứ Huế từ miền xứ thơ
Huế tình lắm cảnh mộng mơ
Mong em chắp nhận dại khờ tình xa...
Tác giả: Thanh Bình.
Nắng gượng thở, mây thả hồn trên núi
Lá bồ đề reo tiếng phạn vi vu
Ba nhánh sông, phù sa như tươm mật
Phía Cồn Tiên, huyền ảo chút sương mù!
Quê lụa Tân Châu, mùa xuân khép nép
Bỗng thèm thương màu áo tím sen bay
Và lòng anh ngập tràn mơ ước cũ
Buổi ban đầu, tay chẳng muốn rời tay!
Quán bến tàu, ngụm cà phê đăng đắng
Bay qua tay sợi khói thuốc treo hồn
Bạn bè nhớ, quên đầy trong ngăn kéo
Nhìn cuộc đời cứ bàng bạc như sương!
Chuông giáo đường ngân vang vào nỗi nhớ
Dõi mắt nhìn, biền biệt những chốn xưa
Trên ngã rẽ, khi buồn,vui đối mặt
Nói bao giờ cho hết chuyện nắng, mưa!
Anh với em, ân tình cùng chia sẻ
Vườn ái ân, ngày tháng lạ đâm chồi
Mở cánh cửa cho lòng nghe chim hót
Đời dẫu gì, cũng đáng sống em ơi!
0-An Giang quê nhà
Đồng bằng mình bỗng dưng mà thiếu nắng
Lũ tràn về thành biển khắp đồng xa
Em thấy không, con người luôn nhỏ bé
Nhưng con người ý chí thật bao la!
Nước mỗi ngày cứ ghi thêm thành tích
Người mỗi ngày phải đấu trí thiên tai
Đói và khổ hãy cùng nhau gánh vác
Nước mắt đâu là cứu cánh em ơi!
Người và của đã chìm sâu trong nước
Lam lũ một đời phút chốc trắng tay
Sống và chết lúc nầy như thân thiện
Người và trời ai đã nợ nần ai!
Ta không thể khoanh tay chờ cái chết
Hãy cùng nhau vượt nghịch cảnh, đau lòng
Hãy yêu thương để cùng thêm sức mạnh
Nước trắng đồng rồi đây sẽ đơm bông!
Qua cơn lũ, mặt trời lên rực rỡ
Đất và người cùng gieo hạt sinh sôi
Cánh cò trắng ngậm muồi câu vọng cổ
An Giang quê nhà nở nụ cười tươi!
Xôn xao lạ cù lao Ông Hổ
Nắng chen vai trời thả tơ hồng
Hoa hứa hẹn bướm về ươm mật
Đời dạt dào theo những nhánh sông
Thương với nhớ gieo cầu lưu luyến
Muôn sắc màu áo lụa người qua
Xin thở với hương đồng gió nội
Gánh ân tình canh cánh trong ta
Xanh hơn trước bên vườn cây trái
Tóc em thơm đón tuổi xuân về
Ta bắt gặp tình em nhú lộc
Thời gian cùng hòa nhịp đam mê
Cửu Long ơi, trời quê bát ngát
Phù sa bồi đẹp lắm gian nan
Thương biết mấy tình làng nghĩa xóm
Mỹ Hòa Hưng hồn đất An Giang!
Ta về Châu Đốc núi Sam
Nơi bà Chúa Xứ khói lam đường chiều
Gặp em tuổi mới đôi mươi
Mặt mày rạng rỡ nụ cười thêm xinh
Dòng đời xuôi ngược mênh mông
Vô thường một cõi giữ lòng tĩnh tâm
Trở về cát bụi trầm luân
Làm thân sỏi đá giữ phần hoang liêu
Ngoài kia lá đổ muôn chiều
Tơ trời rớt xuống hơi nhiều khói sương
Ra giêng lễ hội cát tường
Lòng tin cho vững đời thường bình yên
Dòng người vẫn cứ đông hơn
Những bàn chân lạc qua miền tâm linh
Ta về Châu Đốc bâng khuâng
Thương đời rồi lại thương mình hôm nay!
Tác giả: Nguyễn Minh Quang
Lục bình trôi nổi giữa dòng sông
Em gái An Giang mải kén chồng
Bến cũ đìu hiu, heo heo quạng
Chợ chiều tấp nập, mãi mãi đông
Châu Đốc tỏa ra nơi bốn cõi
Long Xuyên tụ lại ngã ba đông
Tình thơ em gái luôn mong đợi
Chúc em năm mới hết nằm không.
Tác giả: Nguyễn Quang Tuyển
An Giang có Bảy Núi
Cổ tích giữa đời thường
Núi Nguyễn Vương thoát hiểm
Huế có Thiên Thụ Sơn
Đỉnh Mồ Côi năm nao
Thiên Cấm Sơn có phải
Ngắm ảnh sắn An Giang
Nhớ hoài kênh ông Kiệt
Tu Phật tới Phú Yên
Tu Tiên lên Bảy Núi
Đức lớn nuôi chí bền
Đường trần đi không mỏi.
Tác giả: Hoàng Kim
>>> Xem thêm tại: Thơ về Hà Nam - Âm vang tình quê mộc mạc thiết tha
Đường về Châu Đốc buồn hơn
Tháng ba nắng có giận hờn mây không?
Thất Sơn nay quá chạnh lòng
Lũ chim chiền chiện bên đồng ngẩn ngơ…
Thương ai kia kéo đờn cò
Đưa câu vọng cổ theo đò qua sông
Từ hôm lịch sử thay giòng
Tiếng con bìm bịp gợi lòng thêm đau!
Người về Châu Đốc lao xao
Thăm “Bà Chúa Xứ” mong cầu giàu sang
Còn tôi qua bến Châu Giang
Nghe kinh Phật thệ ăn năn phận đời!
Tác giả: Minh Sơn Lê
Ai về vùng đất An Giang
Ghé thăm xứ lụa bạt ngàn Tân Châu
Sông Tiền vang vọng canh thâu
Tiếng đàn trầm bổng khắc sâu bóng hình
Làng quê xứ lụa ân tình
Có chàng trai trẻ lung linh dáng người
Đất Tân An – một nụ cười
Nhẹ nhàng, sâu lắng rạng tươi đất trời.
Nơi đây vùng đất tuyệt vời
Ủ nồng hương lứa muôn nơi đâu bằng.
Bạc ngàn sắc lụa phong trần
Lụa thương, lụa nhớ, lụa gần bên nhau.
Thương người cậy mớ trầu cau
Thưa cha, thưa mẹ mình mau nên tình.
Tác giả: Hoàng Hân
Về An Giang mới thương mùa nước nổi
Nơi đầu nguồn sông Hậu ngọt đỏ phù sa
Nơi thấm máu xương tiền nhân thời mở cõi
Nơi tình đất tình người bền chặt thịt da.
Bước chân ta đi suốt dặm dài biên giới
Sông Tiền, Phú Hữu, Lạc Quới, Vĩnh Hội Đông...
Vùng biên viễnTây Nam -Thất Sơn huyền thoại
Có những con người thầm lặng giữ biên cương.
Về An Giang nhớ thăm Óc Eo – Gò Tháp
Soi bóng hoàng hôn tìm dấu vết Phù Nam
Qua Châu Giang lung linh sắc màu thổ cẩm
Từng nét hoa văn uốn lượn tựa mây ngàn.
Nước lớn lại ròng sông dập duềnh tôm cá
Mênh mông đất trời - vùng Tứ giác Long Xuyên
Ánh điện giăng giăng sáng làng bè chợ nổi
Ta thương từng câu hò điệu lý đưa duyên.
Về An Giang sao quên cù lao ông Hổ
Đình làng xưa - nhà lưu niệm Bác Tôn
Người anh hùng treo cờ trên Hắc Hải
Suốt một đời sáng mãi tấm lòng son.
An Giang ơi! Cánh buồm tràn căng sức sống
Yêu từng con người bất khuất kiên trung
Yêu từng dòng sông, yêu xóm làng, phum sóc
Xanh mãi bốn mùa nghe đất nước vào xuân.
Dù thời gian trôi xa, An Giang vẫn luôn in đậm trong tim người qua những vần thơ dịu dàng, chân thành. Thơ về An Giang không chỉ là lời tri ân đất mẹ, mà còn là bản nhạc nhẹ ru lòng những ai từng gắn bó với miền Tây sông nước nghĩa tình này.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.