Những vần thơ nhẹ nhàng về Lạng Sơn đất mẹ thân thương

Lạng Sơn, miền đất nơi địa đầu Tổ quốc, với núi non điệp trùng, sương mờ bảng lảng và con người chất phác, luôn khơi nguồn cảm hứng thi ca. Thơ về Lạng Sơn là những dòng cảm xúc dịu dàng, gói trọn vẻ đẹp thiên nhiên và tình quê sâu đậm.

Thơ về Lạng Sơn dạt dào cảm xúc

Xuân xứ Lạng

Hoa đào e ấp đâu đây
Lộc xuân còn ngủ trên cây im lìm
Ngoài trời buốt lạnh thấu tim
Đất trời xứ Lạng nằm im ngập ngừng
Bình minh ngày mới sáng bừng
Xuân về tất cả vui mừng biết bao
Cỏ cây nhựa sống căng trào
Khắp nơi đỏ rực hoa đào đón xuân
Lạng Sơn giờ đẹp tuyệt trần
Hoa đào như muốn níu chân mọi người
Đi đâu cũng thấy tiếng cười
Bao nhiêu gương mặt rạng ngời chứa chan
Cảnh xuân tha thiết nồng nàn
Tình xuân ấm áp chứa chan yêu đời
Phố phường tấp nập nơi nơi
Hội hè náo nức người người du xuân
Bao nhiêu thiếu nữ xa gần
Phất phơ tà áo trắng ngần kiêu xa
Bao nhiêu giọng hát thiết tha
Ngợi ca đất nước, ngợi ca quê mình
Ban ngày ấm áp ân tình
Đêm về rực rỡ lung linh ánh đèn
Bao câu Sli lượn hát then
Ngân vang cùng những điệu khèn đón xuân
Lạng Sơn ơi! Đẹp tuyệt trần
Xin mời các bạn ghé chân nơi này
Đến rồi sẽ thấy mê say
Cùng uống chén rượu vui ngày đón xuân.

Tác giả: Chân Tình

Xuân xứ Lạng rực rỡ sắc đào nở giữa trời biên cương
Xuân xứ Lạng rực rỡ sắc đào nở giữa trời biên cương

Lạng Sơn vào xuân

Ai gói đông lại trên cành mận trắng
Những bông hoa nhỏ tan lắng giọt sương
Ai đã trải xuân sớm trên đường
Những sườn núi đào phai vương sắc thắm
Em ơi đường lên xứ Lạng xa lắm
Đỉnh non cao thăm thẳm mây giăng
Em có kịp về dự hội Đồng Đăng
Mang hơi thở miền đồng bằng qua núi
Gió vùng cao cuốn đi những cát bụi
Trong mát mưa xuân đã phủi sạch chiều
Đổ dốc cùng anh những dải cheo leo
Ruộng bậc thang rơi trong veo suối nhạc
Mây quấn quanh núi bao nhiêu vòng bạc
Mênh mông rừng chiều lác đác giọt mưa
Tiếng khèn ai đang theo gió đu đưa
Xuân rẻo cao em về chưa anh đón.

Tác giả: Kim Dung

Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa

Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa,

Có nàng Tô Thị, có chùa Tam Thanh.

Ai lên xứ Lạng cùng anh,

Tiếc công bác mẹ sinh thành ra em.

Tay cầm bầu rượu nắm nem,

Mảng vui quên hết lời em dặn dò.

Gánh vàng đi đổ sông Ngô,

Đêm nằm tơ tưởng đi mò sông Thương.

Vào chùa thắp một nắm hương,

Miệng khấn tay vái bốn phương chùa này.

Em đi tìm bạn anh đây,

Bạn thấy em khó bạn nay chẳng chào.

Đường lên xứ Lạng

Người lên xứ Lạng xa xưa,
Để câu tình sử, bây giờ giục ta,
Đường lên biên giới dẫu xa,
Đồng Đăng giục giã bước ta đến cùng,
Động Tam Thanh tựa mê cung,
Nàng Tô Thị vẫn lệ rưng tình đời.
Tân Thanh phố núi đợi người,
Tựu hàng hoá cả muôn nơi trưng bày,
Du khách tấp nập đêm ngày,
Rộn ràng siêu thị, khách say mua hàng.
Đồng Đăng tình sử sang trang,
Kỳ Lừa khởi sắc bởi hàng hoá nay.
Ai lên xứ Lạng đang say,
Nối vần thơ tạc hôm nay vọng về .
Tân Thanh - xứ Lạng ta mê,
Hương rừng vẫy gọi người về vui chung.

Tác giả: Tân Thanh

Mời anh về xứ Lạng

Mời anh về với quê em,

Núi rừng bát ngát dịu êm bốn mùa
Quê em có nhịp cầu dừa
Có nàng Tô Thị có Chùa Tam Thanh.
Chim ca ríu rít trên cành
Quê hương tươi đẹp đất lành nước trong
Ngắm cánh đồng lúa mênh mông
Ai đặt chân đến lòng không muốn về.
Cách diều nghiêng ngả triền đê
Từng câu sáo trúc tràn trề niềm vui
Quê hương ấm áp tình người
Đẫm trang kỉ niệm đẹp thời thu sang.

Tác giả: Mỹ Hoa Lê

Mời anh về xứ Lạng nghe câu sli vọng giữa núi rừng
Mời anh về xứ Lạng nghe câu sli vọng giữa núi rừng

Xứ Lạng gọi mời

Thu về xứ Lạng người ơi

Chim kêu vượn hót gọi mời bạn xa
Về đây sum họp một nhà
Hát câu then lượn dân ca Tày-Nùng
Quê em rừng núi điệp trùng
Có con sông nhỏ Kỳ Cùng trong veo
Nơi thôn xóm nhỏ còn nghèo
Nhà tranh mái lá còn đeo bám hoài
Em mời các bạn ngày mai
Đặt chân lên đất thôn Đoài nhà em
Cơm canh rau muống măng kèm
Tuy nghèo, hiếu khách anh em hiền hoà
Tiếng đàn tiếng sáo ngân nga
Dưới trăng ca hát chan hoà vui tươi
Bên nhau trò chuyện yêu đời
Nơi đây em đợi người ơi từng giờ
Lạng Sơn cảnh đẹp nên thơ
Mẫu sơn đỉnh núi sương mờ bao quanh
Không khí thoáng mát trong lành
Khu đô thị mới Tân Thanh đón chào.

Tác giả: Mỹ Hoa Lê

Mời anh về xứ Lạng 2

Mời anh về xứ Lạng

Ngắm những áng mây xanh

Mẫu Sơn rượu ngọt lành

Đượm mùi thơm lúa trổ

Mời anh về Thành Cổ

Thăm con phố Kỳ Lừa

Ghé qua đi tích xưa

Tam Thanh chùa đệ nhất

Anh về sẽ ngây ngất

Điệu Nàng ới em ca

Nước Kỳ Cùng dịu hòa

Vòng quanh động Tiên cũ

Nàng Tô thị ủ rủ

Bao năm đợi chồng về

Son sắt một lời thề

Đứng bồng con hóa đá.

Mời anh về xứ Lạng

Để vương áng tình thơ

Người con gái vẫn chờ

Gảy cung đàn tiếng Tiếng.

Tác giả: Hoa Mùa Hạ 

Mùa đông về thăm xứ Lạng quê tôi

Một chiều năm xưa, tôi về thăm xứ Lạng
Qua Ải Chi lăng, gió bấc chan đầy
Đèo Sài Hồ, phủ trắng một màu Mây
Tô Thị bồng con, chờ chồng năm tháng

Đông năm nay, tôi lại về thăm xứ Lạng
Ngắm dòng Kỳ Cùng, chạng vạng Hoàng Hôn
Tuyết rơi đầy, trên đỉnh núi Mẫu Sơn
Một mùa Đông, trong lòng tôi nhớ mãi

Dù mai đây, trên đường đời bươn trải
Vẫn khắc khoải, nỗi buồn nhớ quê hương
Dẫu Thành đạt, ở tứ xứ muôn phương
Vẫn nhớ về quê hương tôi xứ Lạng.
Tác giả: Thăng Vũ 

Quê Lạng tôi

Có ai biết đến Lạng Sơn?

Sông Kỳ Cùng chảy mên mơn Thị thành,

Lên đỉnh Mẫu Sơn du hành,

Biết bao lữ khách thịnh tình ghé thăm,
Nàng Tô Thị đứng ngóng trông,

Bên thành nhà Mạc chờ chồng năm xưa.

Lạng Sơn có chợ Kỳ Lừa,

Có dòng suối chảy bên Chùa Tam Thanh,
Ai đã từng được lên Sứ Lạng,

Tuy dân quê nhưng rất mến người,

Thắm lòng mến khách ai ơi,

Khi nào có dịp xin mời ghé thăm…

Tác giả: Sen Lý

Quê Lạng tôi bình dị mà ấm nồng tình quê xứ sở
Quê Lạng tôi bình dị mà ấm nồng tình quê xứ sở

>>> Xem thêm tại: Thơ về Lâm Đồng - Dịu dàng như sương sớm cao nguyên

Thơ về các địa danh Lạng Sơn nổi tiếng

Ải Chi Lăng

Tác giả: Nguyễn Duy

Ải Chi Lăng! Ải Chi Lăng!

lưỡi gươm đẫm máu Liễu Thăng thuở nào

gập ghềnh lũng thấp đồi cao

vũng lầy thành ruộng đã bao nhiêu mùa

Chập chờn trận mạc xa xưa

quân reo ngựa hí gươm khua dậy trời

thịt xương xưa hoá đất rồi

nợ xưa còn để nặng đời sau ư?

Gió trên vách đá ù ù

nghe tù và dội xuống từ cao xanh...

Lạng Sơn 1989

Tác giả: Nguyễn Duy

Ta về thăm chiến trường xưa

Em-hoa đào muộn Kỳ Lừa mùa xuân

Gió đi để lạnh mưa dầm

Người đi để buốt dấu chân trên đường

Đồng Đăng… Ái Khẩu… Bằng Tường…

Chợ trời bán bán buôn buôn tít mù

Ta đầy một bị ưu tư

Giá như cũng bán được như bán hàng

Trớ trêu nỗi Hữu-Nghị-Quan

Giá như máu chẳng luênh loang mặt đèo

AQ túm tóc Chí Phèo

Để hai bác lính nhà nghèo cùng thua

Nỗi Tô Thị xót xa chưa

Giá như đừng biết ngày xưa làm gì

Giá như đã chả vô tri

Để ta hỏi lối trở về thiên nhiên

Giá như ta chớ gặp em

Để không mắc nợ cái duyên Kỳ Cùng

Giá như em đã có chồng

Để bòng bong khỏi rối lòng người dưng.

Lạng Sơn

Tác giả: Xuân Hoàng

Biên giới, từ nghe tiếng Lạng Sơn

Chi Lăng là ải trấn Nam Môn

Na Sầm mạn bắc, người qua sợ

Mấy thuở binh đao vó ngựa dồn?

Tổng trấn nơi đây sớm bạc đầu

Giữ đồn? Ngăn giặc? Vợi canh thâu:

Hoả bài cấp báo về kinh ruổi

Núi đá bên đường trắng xoá lau

Tất cả qua rồi! Đây, Lạng Sơn

Táo lê đất núi dịu mùi thơm

Tiếng Sli, tiếng lượn đêm vào chợ

Thêm ấm tình ai mấy dặm đường

Ở đây hoa sữa vương đường phố

Gởi lại Non Tiên một nét chùa

Tô Thị bồng con im dáng đợi

Có buồn không nhỉ nỗi buồn xưa?

Lạng Sơn nơi biên cương rực sắc đào phai mùa xuân
Lạng Sơn nơi biên cương rực sắc đào phai mùa xuân

Tiên Thành

Tác giả: Mai Lâm

Có nàng Tô Thị, núi Tam Thanh,

Có tượng Ngô Công, dấu Mạc thành.

Muôn thủa đào thơm tìm suối ngọt,

Bốn mùa gió dịu đón trăng xinh.

Quanh quanh nước quấn giòng vô tận,

Lớp lớp non vây vẻ hữu tình.

Chùa động vì đâu tiên vắng bóng?

Nhiệm mầu đá biếc đối cây xanh!

Lạng Sơn, một mùa thu ký thú

Tác giả: Phạm Đình Ân

Chi Lăng

với Quỷ môn quan,

Hữu Nghị quan

với cây số không,

Bắc Sơn

với hang động người nguyên thủy và đội quân du kích

Và Đồng Đăng

đủ là Lạng Sơn.

Nhưng, chưa đủ

Tôi đã tận hưởng ở đây một mùa thu kỳ thú

Gió rừng lùa mây bay dưới lòng máng trũng

đột ngột đồng bằng mênh mông trên miền cao

một nghìn héc-ta cánh đồng Thất Khê

Sông Kỳ Cùng, tôi lội

cuối nguồn tuổi già

đầu nguồn tuổi trẻ

Mềm mại đồi gần, núi. Xa đá phiến đỏ vàng

hòa sắc đá vôi xám trắng.

Tôi ngọt mát trong quả vườn lúc lỉu

lê Tràng Định, hồng Văn Lãng, đào Mẫu Sơn

quýt ai ăn bóc vỏ để ai thèm

sóng sánh mật ong đường đèo xuống chợ.

Tiếng hát, giọng ru xa thẳm thời mẹ cha

nghĩa nước, tình nhà

Núi Vọng Phu ba mươi ba đập đá

Chùa Nhị Thanh, Chùa Tam Thanh và nàng Tô Thị

đủ là Lạng Sơn.

Nhưng, chưa đủ

Tôi đã tận hường ở đây một mùa thu kỳ thú

Hoa cúc dại ngẩn ngơ vàng biên giới chẳng bình yên

Rượu bát, rượu thìa, người say chỉ một

Say điệu hát lượn, sli, rừng núi ngả nghiêng mười

Trao gửi trọn niềm riêng vào thổ cẩm

Sắc vui buồn muôn thuở đất lòng nhau.

Lạng Sơn, năm 1979, tháng 2 ấy

ngỡ hiện về

Lê Đại Hành

Lý Thường Kiệt

để rồi sau đó

tôi đã tận hưởng ở đây một  mùa thu kỳ thú

được tan ra và được trộn vào

hương hồi bay trong phấn hoa bay.

Lạng Sơn một mùa thu ký thú nhẹ trôi trong gió lạnh
Lạng Sơn một mùa thu ký thú nhẹ trôi trong gió lạnh

Về với Lạng Sơn

Lạng Sơn ngày ấy bên nhau
Mẫu Sơn mây núi bắc cầu sang tim
Mùa Đông nhiệt độ xuống liền
Tuyết rơi lạnh giá một miền dân ca
Chi Lăng lắng đọng trong ta
Tam Thanh hùng vĩ lăn qua mắt hờn
Thương nàng Tô Thị bồng con
Hồn trinh hóa đá lệ còn đánh rơi
Kỳ Lừa mua bán nụ cười
Nam thanh nữ tú gởi lời tri âm
Long Đầu suối chảy rì rầm
Bàn tay mười ngón ôm cầm thuyền ai?
Sen hồ ôm nhớ trúc mai
Về thăm Xứ Lạng mong ai hiểu dùm?
Chiều chiều Hang Gió ung dung
Anh vào ghé chỗ Kỳ Cùng với em
Hoàng hôn rụng cánh nhá nhem
Lòng anh khao khát chợt thèm môi trinh
Vịt quay no mắt, đôi mình
Rượu Mẫu Sơn, môi xinh xinh em à!
Mật ong dệt mộng đôi ta
Đào, hồng, gà, phở…thiệt là thích ghê!
Lạng Sơn vào tuổi cập kê
Thương em gió cứ mân mê mây chiều.

Tác giả: Thiên Ân 

Thơ về đất và người Lạng Sơn

Lạng Sơn 2

Tác giả: Bùi Thị Ngọc Điệp

Lạng Sơn cảnh sắc say mê,

Lộc Bình cùng rủ nhau về bạn ơi.

Khu linh địa cổ bên trời,

Tôn thờ Thần Núi bao đời cùng chung.

Mẫu Sơn huyền ảo mông lung,

Sương mù bảng lảng một vùng cảnh quan.

Có mùa đông lạnh ngập tràn,

Tuyết rơi trắng xoá mang mang đất trời.

Xuân về, đào ửng hồng tươi,

Điểm thêm một nét duyên nơi núi rừng.

Bước chân ai bỗng ngập ngừng,

Hoa lê, hoa mận trắng bừng tinh khôi.

Cao Lộc năm tháng đợi người,

Đồng Đăng- Đền Mẫu bao đời linh thiêng.

Chi Lăng một cõi trời riêng,

Giặc thù khiếp vía nơi miền tiền tiêu.

Thành phố biết mấy thân yêu,

Thành nhà Mạc, dấu hoang liêu bên đời.

Thời gian thắm thoát đưa thoi,

Thành cổ năm tháng ru lời hao hanh.

Động Nhị Thanh, động Tam Thanh,

Chùa trong lòng núi rành rành dấu xưa.

Bồng con đứng đợi bao mùa,

Núi Tô Thị - Huyền thoại xưa mơ màng.

Và đây huyện núi Văn Quan,

Hồ Bản Nầng nước mơ màng thêu tranh.

Văn Lãng chờ bước chân anh,

Tà Lài- Lễ hội cùng canh nhau về.

Tràng Định - Vựa lúa Thất Khê,

Mỗi mùa lúa trổ say mê mắt nhìn.

Bình Gia nồng đậm ân tình,

Thác Đăng Mò cảnh hữu tình nên thơ.

Bắc Sơn ai đợi ai chờ,

Thung lũng hoa một nét thơ tặng đời.

Cùng về Hữu Lũng đi thôi,

Viếng đền Bắc Lệ người đời tôn vinh.

Hồng vành khuyên ngọt môi mình,

Bánh chưng đen một chút tình xứ xa.

Quýt Bắc Sơn, mận Bình Gia,

Cơm lam, khâu nhục quê xa ân cần.

Phở chua nhớ thử một lần,

Bánh áp chao nóng thơm ngần trên môi.

Nem nướng Hữu Lũng chào mời,

Đào Mẫu Sơn món quà người phương xa.

Xứ Lạng gọi mời

Tác giả: Mỹ Hoa Lê

Thu về xứ Lạng người ơi

Chim kêu vượn hót gọi mời bạn xa

Về đây sum họp một nhà

Hát câu then lượn dân ca Tày - Nùn

Quê em rừng núi điệp trùng

Có con sông nhỏ Kỳ Cùng trong veo

Nơi thôn xóm nhỏ còn nghèo

Nhà tranh mái lá còn đeo bám hoài

Em mời các bạn ngày mai

Đặt chân lên đất thôn Đoài nhà em

Cơm canh rau muống măng kèm

Tuy nghèo, hiếu khách anh em hiền hoà

Tiếng đàn tiếng sáo ngân nga

Dưới trăng ca hát chan hoà vui tươi

Bên nhau trò chuyện yêu đời

Nơi đây em đợi người ơi từng giờ

Lạng Sơn cảnh đẹp nên thơ

Mẫu sơn đỉnh núi sương mờ bao quanh

Không khí thoáng mát trong lành

Khu đô thị mới Tân Thanh đón chào.

Xứ Lạng gọi mời với bao nét duyên mộc mạc đậm đà
Xứ Lạng gọi mời với bao nét duyên mộc mạc đậm đà

Cây đa bên câu Kỳ Lừa

Kỳ Lừa còn một cây đa

Tán xòe bóng cả rườm rà xanh tươi

Năm xưa giặc phá tơi bời

Bên cầu trụ vững cho đời vợi đau

Qua sông lại bắc nhịp cầu

Lối sang Hữu Nghị, lối sâu hận thù...

Bá quyền tàn mảnh trăng lu

Thần cây đa bóng nhập nhòa bên sông

>>> Xem thêm tại: Thơ về Quảng Trị - Vùng đất anh hùng vang vọng ngàn đời

Lỗi hẹn với Lạng Sơn

Tác giả: Nguyễn Đình Xuân

Vẫn tin Tô Thị bồng con hóa đá

Sông Kỳ Cùng chảy ngược phía lòng tôi

Bạn bè ơi một thời bao gắn bó

Nghĩ đã lỡ một đời câu hẹn ước

Lên Lạng Sơn người ta vẫn một mình

Thôi thì em cứ là cột mốc

Phía đợi chờ phương ấy đón trăng lên.

Chẳng lãng quên nhưng mà đành cất giấu

Trái tim non khắc khoải một thời xa

Bông phượng đỏ tàn mùa hè ngơ ngác

Lạng Sơn ai biết nỗi diết da.

Vui một đêm ngày mai em tạm biệt

Mẫu Sơn giờ man mác trắng sương thu

Người vẫn đông từ hai bên cửa khẩu

Mà mắt người nhoà lệ rối ưu tư...

Nét chiều Lạng Sơn

Tác giả: Phạm Ngọc Cảnh

Bầu trời trong xanh sóng bủa

Bâng khuâng đợi tiếng chim gù

Chân cột mốc rừng chông tủa

Mõ trâu về như hát ru

Xe pháo mở hình nan quạt

Hành quân qua những rặng đào

Ngọn lửa từ trong ruộng đất

Gặp mùa xuân dẫn lên cao.

Xứ Lạng

Tác giả: Nguyễn Thụy Kha

Mặc áo chàm em vẫn thành hoa hậu

Sao vô duyên mình cách xa nhau

Giá như bữa ấy em đừng hát như ai mách bảo

Bài "Bắc Sơn" của bác Văn Cao

Thì xứ Lạng vẫn chỉ là em ngọt ngào

Là Tam Thanh, Nhị Thanh, Tô Thị

Sông Kỳ Cùng mà cùng như thể

Em chảy đi vời vợi chẳng quay về

Vì em hát quá hay nên xứ Lạng hoa lê

Cả rừng hồi ngan ngát mùi súng kíp

Lại rầm rập bước chân Cứu Quốc Quân theo Phùng Chí Kiên đi phục kích

"Bắc Sơn đây núi rừng chiến khu..."

Sử viết ra ai có thể chối từ

Như em đẹp xinh đứng chỗ nào chẳng thế

Nào lại hát "Bắc Sơn" rồi hát Then nữa nhé

Đàn tính hai dây còn một hoá đàn bầu.

Xứ Lạng mùa nào cũng mang theo nét duyên rất riêng
Xứ Lạng mùa nào cũng mang theo nét duyên rất riêng

Dạ hương 

Tác giả: Tặng Hoàng Tú

Sẽ rất nhớ dáng người vừa thoáng gặp

chiều Lạng Sơn súng nổ rụng hoa đào

những giọt máu của vườn cây vung vãi

Trường sơ tán rồi, cô giáo còn chốt lại

khẩu súng thép chéo lưng con gái

ôi tấm lưng kia ngỡ sinh ra để mà mềm mại

Dáng điệu ấy chốt lại lòng ta mãi

như dạ hương thoáng gặp một đêm nào.

Man mác Lạng Sơn

Tác giả: Ngọc Anh Lê

Phố núi mỏng mảnh

Dốc vắng nhẹ tênh

Sương chiều xao xác

Bờ cỏ chênh vênh

Nhà ôm chân đá

Lúng liếng rét đài

Bích đào rộ muộn

Sắc cháy lòng ai

Âm vang núi Mẹ

Khoáng đạt núi Cha

Trong veo tiên tửu

Rầm rì suối xa

Kỳ Cùng tịch mịch

Áo trắng áo xanh

Hai hàng rước lễ

Quan phủ Tuần tranh

Này em cô bé

Đông Kinh lối nào

Chợ chiều có hẹn

Ngơ ngác đổi trao...

Đường xuôi tấp nập

Chạng vạng Chi Lăng

Khói mờ quan ải

Tiễn người bâng khuâng.

Giữa núi đồi bao la và nét đẹp nguyên sơ, Lạng Sơn hiện lên trong thơ như một miền ký ức vừa hùng vĩ vừa dịu dàng. Những vần thơ về Lạng Sơn sẽ luôn là tiếng lòng gợi nhớ, là nơi trở về của những ai yêu miền đất biên cương hiền hòa.

 

Bình Luận

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.