Gặp nhau duyên số bà nguyệt se
Tình yêu vun đắp nén thành quả
Hạnh phúc vun vầy ta có ta.
Giữ gìn hạnh phúc là do ta
Hãy cố cùng nhau sống hiền hòa
Tấm lòng nhân Đức sẽ được hưởng
Gia đình sum vầy lại hòa ca.
Đẹp thay hai tiếng gia đình,
Trong ngần câu hát, lung linh vang hòa.
An vui hạnh phúc, mái nhà,
Có công dưỡng dục mẹ cha tháng ngày.
Anh em trên dưới sum vầy,
Nâng niu đùm bọc đong đầy mến thương.
Đường dài có những nắng sương,
Vẫn luôn nồng ấm, ngát hương ân tình.
Niềm tin, cậy, mến trung trinh,
Hằng luôn suy ngẫm câu kinh sớm chiều.
Vườn hoa tươi thắm mỹ miều,
Gia đình có Chúa ngợp nhiều Thánh ân.
Tác giả: Lê Văn Bình
Nhà người xe máy, xe ga
Chỉ cần dẫm số gần xa biết liền
Bởi vì họ có lắm tiền
Gia đình khá giả hiển nhiên bình thường.
Nhà mình dãi nắng dầm sương,
Có con xe đạp khắp đường đi theo,
Dẫu rằng vật chất tuy nghèo,
Đi đâu mình cũng cùng đèo bên nhau.
Hai con phía trước, vợ sau
Còn tôi ngồi giữa đạp đau cả đùi,
Thế nhưng chồng vợ vẫn vui
Cám ơn xe đạp tiến lùi cạnh bên.
Sau này cuộc sống đi lên
Nghĩ về quá khứ nào quên xe này
Chỉ cần sánh bước chung tay
Nghèo nhưng mình vẫn tràn đầy tình thương.
Mẹ em rất hiền
Đẹp hơn cô tiên
Mẹ chỉ thương em
Thương em nhất nhà
Giữa buổi trưa hè
Trời thì nóng gắt
Mẹ em làm việc
Đổ hết mồ hôi
Em thương mẹ em
Em phải học hành
Cố sao cho giỏi
Để giúp cho mẹ
Em thương mẹ em
Làm việc mệt nhọc
Mai sau em lớn
Giúp ích cho đời.
Mẹ không cho em
Những gì em đòi
Mà lại cho em
Những điều có lợi.
Mẹ là duy nhất
Răn dạy được em
Khuyên em học hành
Sẽ tốt cho mình
Khi mẹ em ốm
Mẹ em ráng làm
Để cho em học
Mẹ ốm nặng hơn
Em thương em quý
Không ai sánh bằng
Mẹ như cô tiên
Ban mọi phép lành.
Em quý mẹ em
Là người hiền đức
Chăm học chăm làm
Là một tấm gương.
>>> Khám phá thêm: Tuyển tập bài thơ về nghị lực sống đầy cảm hứng
Tác giả: Kim Loan
Ngày gia đình đến thật vui,
Cả nhà hạnh phúc ngọt bùi sẻ chia.
Bến yêu thương chẳng xa lìa,
Bờ vai nồng ấm sớm khuya cận kề.
Khuyên con chăm học say mê,
Thành tài hiếu thảo trở về nhà thăm.
Vợ chồng chung thủy sắc cầm,
Hiếu thân phụng dưỡng tháng năm tận tình.
Ông bà mẫu mực quang vinh,
Gia phong lễ giáo quê mình chỉnh chu.
Tham gia lao động cần cù,
Chơn tâm gìn giữ lo tu sửa mình.
Gia đình tổ ấm đẹp xinh,
Xóm giềng hòa thuận thanh bình ấm êm.
Mở tâm cuộc sống êm đềm,
Tương thân tương ái đời thêm sắc hồng!
Tình mẹ bao la
Vượt trên tất cả
Tháng năm vất vả
Tần tảo vì con
Mong con lớn khôn
Đáp đền ơn mẹ!
Tác giả: Nguyễn Thị Oanh
Mẹ là tia nắng
Cho con hy vọng
Mẹ là bình minh
Sưởi ấm lòng con
Mẹ làm tất cả
Chỉ mong cho con
Có một tương lai
Tươi sáng ngời ngời
Tác giả: Trần Minh Hiền
Tình cha cao vời
Cho con ngày tháng
Âm thầm mong đợi
Những mùa xuân sang
Tình cha địa đàng
Cho con đời sống
Đại dương ánh sáng
Cuộc đời mênh mông
Tình cha rực hồng
Cho con trí huệ
Cõi đời vọng động
Ân tình chân quê
Tình cha nẻo về
Cho con giác ngộ
Mưa nguồn chớp bể
Mây trời lô nhô
Tác giả: Nguyễn Lãm Thắng
Cháu mến vườn cây
Quả thơm chín tới
Xin bố mẹ này
Cháu sang bên nội
Cháu yêu đồng lúa
Thong dong cánh diều
Cháu xin sang ngoại
Thỏa thê sớm chiều
Cháu về với nội
Là ngoại chờ mong
Cháu về với ngoại
Thì nội nhớ trông
Nội ngoại một lòng
Đều yêu cháu cả
Như hai dòng sông
Xuôi về một ngả.
Tác giả: Đoạn Trường
Canh lá mồng tơi chấm nước tương
Gia đình xúm lại bữa cơm thường
Gắp con, vài miếng dưa leo chuột
Và gắp cho nàng những mến thương
Từng gắp rau xanh thấy ấm lòng
Ngồi quanh trên phản ánh đèn chong
Dăm con bọ mắt cùng trò chuyện
Tất cả là đây được thỏa mong
Có mùa hụt hẫng nồi cơm lưng
Em hiểu lòng anh, ăn nửa chừng
Để đứa con mình no bụng trước
Dẫu nghèo đầm ấm sống vui mừng.
Tác giả: Phi Yến
Gia đình hạnh phúc chỉ là đây
Bọn trẻ còn cha mẹ đủ đầy
Mát dạ no lòng say giấc ngủ
Vui đời mạnh khỏe ấm vòng tay
Giành con tất cả lời âu yếm
Gửi bé bao điều mộng đắp xây
Chỉ có tình yêu hoài vọng mãi
Gia đình hạnh phúc chỉ là đây.
>>> Khám phá thêm: Bài thơ về nghị lực sống tiếp thêm sức mạnh tinh thần
Tác giả: Tùng Nguyễn
Gia đình hạnh phúc vẹn toàn gia
Nội ngoại đôi bên sống thuận hòa
Gái thảo thay chồng an ủi mẹ
Rể hiền giúp việc động viên cha
Con ngoan nghĩa nặng vui lòng bố
Cháu giỏi tình thâm thỏa dạ bà
Cuộc sống tuy còn nhiều trắc trở
Tin rằng trái ngọt vẫn phần ta.
Tác giả: Minh Loan
Nên một gia đình do trời định
Gặp nhau duyên số bà nguyệt se
Tình yêu vun đắp nén thành quả
Hạnh phúc vun vầy ta có ta
Giữ gìn hạnh phúc là do ta
Hãy cố cùng nhau sống hiền hòa
Tấm lòng nhân đức sẽ được hưởng
Gia đình sum vầy lại hòa ca.
Mưa qua hiên nhỏ rưng rưng,
Chị ngồi hong áo giữa chừng tháng ba.
Gió bay lật mảnh chiêm bao,
Màu cơm nguội sớm loang vào thời gian.
Chị ngồi vá bóng khẽ khàng,
Lá rơi nghiêng xuống giữa làn tóc xanh.
Câu ru cũ sắp đứt vành,
Mà tay vẫn mải chắp manh phận người.
Nếp chiều giấu một tiếng cười,
Trôi theo tháng rộng, lạc đời trong đêm.
Chị như chiếc bóng trước thềm,
Qua bao mùa gió vẫn mềm áo vai.
Gió xưa lỡ hẹn ai hoài,
Mà đêm thỉnh thoảng vọng dài tiếng chân.
Một mình lặng lẽ bước gần,
Vá từng mảnh tối – vá dần đời nhau.
Chị giờ tóc đã phai màu,
Vẫn quen chợ sớm, vẫn sau bếp chiều.
Mắt hẹp níu một trời yêu,
Tóc mai xao xuyến bạc phiêu tháng ngày.
Tôi về ngồi cạnh hôm nay,
Thấy trong dáng chị, trời mây cũng mềm.
Chị không nói, chẳng gọi tên,
Tự khâu trong dạ: ấm êm gia đình.
Thứ gì không dùng đến
Anh đừng đẩy về nhà
Nơi bình yên sau cửa
Ai cho phép anh xả?!
Em chẳng dư rảnh rỗi
Ngồi nghe anh kêu ca
Nhà bao việc không tên
Mà anh ráng ngân nga.
Con còn lười đưa đón
Áo quần đang ẩm mốc
Cơm nước vẫn chưa xong
Lại thêm anh than nhọc.
Trời tặng anh mắt nai
Lỡ đính kèm tim vặt
Nên đèo bồng chấp nhặt
Phí hoài đôi mắt sáng.
Khuyến mãi nết xả láng
Thương cảm cả nhân gian
Để tang thay thiên hạ
Riêng vợ con… quên lãng!
Ở chốn mình thư giãn
Nếu anh thèm ích kỷ
Xin mời đi cửa sau
Một cú gật là xong.
Em dọn đường trải chiếu
Đỡ luôn phần càm ràm.
Chớ bảo em bán thảm
Hay trách em hậu đậu
Nhà có hai đứa trẻ
Còn thêm anh khóc nhè
Em ba lần làm mẹ
Não sớm thành đồ… chơi.
Ngừng đổ lỗi thờ ơ
Nhà là nơi để ở
Tâm em để bao chỗ
Thiếu mỗi chỗ anh nhìn!
Út sinh ra hai má lúm tròn sâu,
Tay xiu xíu che mắt nhỏ mưa ngâu,
Trắng như bông giữa tháng Bảy mù trời,
Cả nhà bảo: là thiên thần xuống chơi.
Cũng biết lẫy, biết bò, biết tự ngồi,
Biết ê a tìm mắt nhìn đưa nôi,
Chập chững đứng níu tay mềm của mẹ,
Lẫm chẫm đi bám gót gầy của cha.
Tuổi lên ba cạnh tháng năm vội vã,
Út cười vang, vẫn theo mẹ loanh quanh.
Mắt long lanh tháo từng toa tàu nhỏ,
Tay mày mò ráp chiếc cẩu lang thang,
Chỉ chậm nói câu dài còn đứt quãng,
Chuyện đưa nôi, chưa kể trọn bao giờ.
Cha vác cuốc, lưng còng theo tiếng thở,
Đêm trở trời: em thành gió mồ côi!
Út lớn lên chậm như mùa qua rẫy,
Mỗi chữ tròn như trái chín trong tay,
Bạn đến lớp, em đứng ngoài hàng lối,
Nhìn phấn bảng mà chẳng hiểu điều hay.
Mắt ngời sáng dù chữ không thành lời
Đôi cánh rộng vừa bay đã gãy đôi,
Tờ bệnh án ghim xuống dòng định tội:
“Tự kỷ bẩm sinh” - biếm em một đời!
Út càng lớn càng xa rời ngôn ngữ,
Chữ vỡ lòng như cỏ dại không tên,
Thiên thần nhỏ đã chẳng ai nhìn nữa,
Ngồi giữa người mà lạc lõng, chênh vênh.
Đến một ngày, tim không thể cháy lửa,
Út ngờ nghệch nghe sóng đổ trong đầu.
Mẹ khản giọng gọi hồn con lay lắt,
Trí mông lung như khói chiều xô nhau.
Có hôm khóc, rồi cười trong khoảnh khắc,
Mắt ngây dại em nào biết vì đâu.
Tay vẽ vời vách tường loang vết nứt,
Nét nguệch ngoạc cũng hoen rỉ nhúm nhàu.
Rồi chuỗi ngày Út phản kháng, vùng vẫy,
Đập cửa nhà như muốn chạy đi ngay.
Mẹ ôm chặt, em gào lên, cào cấu,
Xước trên tay lẫn ngổn ngang sẹo màu.
Đêm đột ngột bỏ nhà như kẻ lạ,
Út băng đồng, lội nước dưới trời sương,
Dẫm lên gai và lấp vùi sau lá,
Như cánh chim quên lối cũ tìm đường.
Mẹ lần theo vết chân trơn hằn cỏ,
Em co quắp trước phố lớn thẫn thờ.
Nước mắt cạn nén vào ngực nức nở:
“Mẹ tiễn con đi… nơi những người khờ.”
Tường quét vôi, hoa giấy rủ bên song,
Út ngơ ngẩn, nhìn đám mây bay vòng,
Miệng khe khẽ gọi tên ai trong gió,
Giữa mênh mông: mơ một cánh diều hồng…
Mỗi cuối tháng, mẹ lặng lẽ ghé thăm,
Tay dịu dàng vuốt mái đầu pha nắng,
Chẳng dám hỏi: mai sau khi mẹ vắng…
Ai dắt dìu em: qua nẻo thăng trầm?
Mai này mẹ nếu hoá thành mây trắng,
Em kịp nhìn… có còn nhớ tên ai?
Mẹ ngồi đó, từ một mùa rất cũ,
Tựa cằm lên năm tháng chẳng gọi tên.
Tôi đứng nép, tưởng mình vừa nhỏ đủ:
Một chỗ ngồi níu đời mẹ dài thêm.
Tay mẹ đó, qua bao phen nhọc bận,
Gió nắng nào cũng lặn xuống lòng sâu.
Bếp lửa nhỏ thở từng hơi quanh quẩn,
Chưa vội tàn mà tóc mẹ pha màu.
Chiều xô bóng đổ dài qua bậu cửa,
Chén cơm muộn vẫn nghiêng ngả chờ ai…
Mẹ chẳng gọi chỉ nhìn rồi lặng lẽ,
Chẳng ai thưa sau những tiếng thở dài.
Tôi nghe gió ru từng lời thỏ thẻ,
Trên mái nhà xưa gãy nhịp thời gian.
Có dáng mẹ, lọt qua từng tiếng bếp,
Thắp ngọn lửa bằng nỗi nhớ xen đan.
Có nhịp tay, lùa mái hiên quờ quạng,
Nhặt dáng người trong bóng gãy lưa thưa.
Tôi đứng đợi, ngỡ như mình thuở nhỏ,
Vừa đủ trốn trong mắt ướt đong đưa.
Mẹ ngồi lặng, bóng ai về ngang ngõ,
Không nỡ giận, khẽ nhích ghế vào trong.
Nơi mẹ ngồi chiếc ghế từng để không,
Vẫn sạch sẽ như chưa từng bỏ trống.
Bữa tối nay, nồi lại vang đũa muỗng,
Cơm lại vơi trong tiếng nói đầu nhà,
Mẹ xoay lưng, khói vờn qua khoé buốt,
Lửa trong bếp hun đỏ mắt mẹ già.
Tôi thả mình giữa lưng chiều gió lặng,
Ghế mẹ ngồi như giữ chặt một đời.
Không ai biết mẹ ngồi bao buổi trắng,
Chỉ thời gian nghiêng xuống tóc mà trôi…
Các bài thơ về tình cảm gia đình không chỉ đơn thuần là những con chữ, mà còn là nhịp đập của trái tim, là cầu nối đưa ta về với yêu thương đong đầy, nơi tình thân mãi vẹn nguyên theo năm tháng.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.