Thái Nguyên, vùng trung du miền núi phía Bắc, không chỉ nổi tiếng với đặc sản chè xanh mà còn mang trong mình chiều sâu văn hóa và lịch sử. Những vần thơ về Thái Nguyên khắc họa vẻ đẹp thiên nhiên bình dị, con người nghĩa tình và khí phách anh hùng bất khuất.
Tác giả: Tuấn Nguyễn
Đến đây miền đất trung du
Thái Nguyên xanh thắm, gió ru nương chè
Sông Công nắng mát trưa hè
Chuyện tình chàng Cốc đắm mê một đời
Lung linh ánh thép rạng ngời
Tung bay tà áo, nụ cười mến thương
Nhớ rừng Định Hóa, Phú Lương
Còn in bóng Bác trên đường hành quân
Phú Bình, Đồng Hỷ hương xuân
Câu sly, câu lượn ái ân gọi mời
Đại Từ, Tam Đảo xanh ngời
Phổ Yên ngát nắng, thơm trời Tân Cương
Võ Nhai, Đình Cả, Nghinh Tường
Sông Cầu sương khói Ai vương tóc chiều?
Thái Nguyên đẹp biết bao nhiêu
Bẩy tầng Khuôn Tát niềm yêu say lòng
Chùa Hang, Phù Liễn, Xương Rồng
Núi Văn, núi Võ, núi Hồng ngàn năm
Nhắn Ai nhớ ghé về thăm
Thái Nguyên, lồng lộng trăng rằm năm nao!
Tác giả: Phan Thái
Vọng đến bây giờ tiếng cuốc đầu tiên
Bạt núi san đồi thắp lên ngọn lửa…
Nhà máy kề bên ngọt ngào hương lúa
Như đóa hồng bên Thái Nguyên xanh.
Thời gian xa, chỉ còn tiếng hát em
“Ánh lửa hàn trên lò cao” bát ngát
Cứ trẻ mãi như màu xuân Gang Thép
Như những công trình đang rẽ đất mọc lên.
Rừng cây xanh nơi chim hót bình yên
Xe nối xe tải thép về muôn ngả
Đại lộ nở hoa, tiếng cười người thợ
Cứ râm ran mỗi buổi tan chiều.
Tác giả: Sen Nguyễn
Nắng như trải nhẹ óng vàng
Một màu xanh thẳm bạt ngàn yêu thương
Ai về đất Thái vấn vương
Cho tôi gởi tới đồi nương rừng chè
Tình tôi gởi nắng đem khoe
Gởi trăng chiếu rọi đêm hè câu ca
Tình tôi gởi gió vang xa
Gởi người con gái mặn mà đáng yêu
Tay em thoăn thoát dặt dìu
Chè non búp ngọt nâng niu gọi mời
Anh là du khách dạo chơi
Tim anh như đã đầy vơi nặng tình
Mai này rễ bén duyên mình
Trầu cau sính lễ nghĩa tình mang sang
Anh xin ra mắt họ hàng
Làm rể đất Thái bước sang làng chè
Trúc mai đượm thắm câu thề
Tình chàng ý thiếp hương quê ngọt bùi
Trăng thanh gió mát cùng vui
Đồi chè có bạn hương mùi lại thơm,
Nâng tay trà chén tình đơm
Vợ chồng trọn nghĩa đượm nồng uyên ương
Rừng xanh chè mượt vấn vương
Hương chè mãi quyện tình thương mặn nồng.
Tác giả: Trịnh Phương Ngân
Chẳng còn những dãy “nhà không số”
Và lù mù bao đường “phố không tên”
Nay phố phường nhà cao tầng san sát
Biển hiệu rực màu, đèn rọi sáng đêm.
Dọc ngang những đường đôi thênh thang
Dải phân cách tươi xanh, hiệu đèn chỉ lối
Tiếng còi xe lẫn tiếng nhạc hòa vang
Cuộc sống mới rộn ràng sớm tối.
Em có thấy chăng, thành phố Thái Nguyên ta
Có ánh lửa lò cao rực đỏ đằng đông
Có đồi chè Tân Cương phía tây xanh ngút mắt
Có tiếng hát then nghe sao mà dìu dặt
Thái Nguyên ơi nỗi nhớ đến se lòng!..
Tác giả: Hà Tiến
Thái Nguyên kháng chiến đánh Tây
Nhà xây phá hết, cầu này cũng tan
Chỉ còn phố dọc đường ngang
Chỉ còn mẹ, sấu cùng bàng xanh tươi.
Mà sao thị xã cứ vui
Đêm đêm nườm nượp,
ngược xuôi người về
Muốn ăn phở, uống cà phê
Ta hẹn nhau về phố mới Gốc Me
Muốn mua sắm muốn dạo chơi
Hãy đến chợ trời thị xã Thái Nguyên
Thái Nguyên ơi, Thái Nguyên ơi!
Thủ đô kháng chiến một thời vui sao.
Tác giả: Lê Sáng
Như đã hẹn rồi tôi trở lại Thái Nguyên
Trên chuyến đò ngang, “bên sông cầu” nhộn nhịp
Con đường xưa! Phượng vẫn còn xanh biếc
Nhưng lại ngập ngừng, mà chẳng biết về đâu.
Thái Nguyên quê em, luôn xanh thắm một màu
Thơm thật lạ, mùi chè non mới hái
Vấn vương ư! Sao đôi chân dừng lại
Nếu lỡ “say” rồi, ta biết phải làm sao?
Chưa ngấm đã say chỉ có rượu Hồng Đào
Nhấp môi thấy ngọt, Trà Thái Nguyên mới có
Những nụ cười duyên! Cô em kia má đỏ
Mộc mạc dịu dàng, và trông thật đáng yêu.
Rồi đến nơi đây, ta chợt nhớ thật nhiều
Rừng Định Hóa, Phú Lương thời chống mỹ
Bác đã hành quân với biết bao đồng chí
Có mấy anh em, đã an nghỉ chốn này.
Tam Đảo xanh ngời, Câu Lượn vẫn còn đây
Thơm ngát Tân Cương, Đại Từ, Đồng Hỷ
Đình Cả! Võ Nhai! Câu Sly! Ai ví?
Vẫn vọng xa xa, câu tri kỷ gọi mời.
Sương khói lam chiều Sông Cầu chảy thuyền trôi
Trông thật nhẹ, nắng buông rồi! Giã bạn
Đẹp biết bao nhiêu, Thái Nguyên ơi! Yêu lắm
Ai cũng muốn về đâu phải chỉ riêng tôi.
Tác giả: Thiên Ân
Ngày anh về với Thái Nguyên
Trông nhìn vẻ đẹp thiên nhiên tuyệt vời
Ở hồ Núi Cốc ai ơi!
Đàn cò tắm mát rong chơi miệt mài
Ở hang Đồng Hỷ, Võ Nhai
Phượng Hoàng rung động lòng ai rối bời?
Linh Sơn là động Hang Dơi
Ôm đời tượng phật rã rời cơn đau
Mỏ Gà lòng suối nghiêng mau
Mưa rơi dòng thác vạn sầu biết chăng?
Đồi chè mở mắt ngắm trăng
Tân Cương bẽn lẽn bâng khuâng muôn dòng
Núi Văn, Núi Võ ghi công
Chùa Hang lễ hội, Lồng Tồng cầu mưa
Việt Cường nghề miến biết chưa?
Nghề mây, tre, lá… anh vừa ý không?
Về đây thưởng thức, Bình Long
Làng nghề đậu phụ lắng trong câu cười
Hùng Sơn mì gạo ngon ơi!
Thiền Lâm tôm cuốn em phơi môi mềm
Một trời đôi mắt Thái Nguyên
Trăm năm có lẽ bến thuyền gặp nhau.
>>> Xem thêm tại: Yên Bái trong thơ - Vùng đất mộng mơ giữa trời Tây Bắc
Tác giả: Bùi Minh Quốc
Bỗng sợ thấy lòng vương vấn nhau
Vấn vương chi để ngẩn ngơ sầu
Nỗi riêng canh cánh thầm riêng nửa
Trời hỡi làm sao quên được nhau
Ta cúi xin trời bắt phải quên
Ừ quên có lẽ đỡ ưu phiền
Thôi anh thu lại bao niềm nhớ
Vào những đêm dài mưa nhức đêm
Thôi em cứ mãi xa vời thế
Để anh mơ trọn giấc mơ hờ
Để em cứ mãi hồn nhiên thế
Ríu rít vui đùa trong nắng thơ.
Tác giả: Nguyễn Thụy Kha
Giống ký ức sáng dần chiều lên
giống kỷ niệm mơ màng giấc đêm
đêm Thái Nguyên ngủ bên dàn ăng-ten
đêm Thái Nguyên nồng như là không đêm
ngỡ rằm trăng bán tháng còn nghiêng
chuyện ngày xưa có gì tha thiết quá
lá cọ xanh
biếc một thời khắc khổ
mạch nằm trang giấy trắng tinh
mở mắt ra là chạm bình minh
mặt trời nhỏ ngọn lửa hồng cổ tích
tình là tình rối bồi không gỡ được
tôi đành trong sóng điệu mà bay
tôi đành trong sóng điệu ngang mây
chuông điện thoại gõ cửa từng yêu dấu
là tôi đấy bạn cũ thành tín hiệu
từ ăng-ten bưu điện Thái Nguyên.
Tác giả: Lữ Huy Nguyên
Bài thơ đầu tôi viết ở Thái Nguyên
Bàn chẳng có, giấy tỳ lên thớ gỗ
Rừng trống gió, nắng vàng vương lổ đổ
Cỏ mềm êm, rơi vãi quả rừng khô
Lính sơn tràng vọc vạch mấy vần thơ
Người ấy đến, xôn xao trong lán cỏ
Em bất chợt giữa đời như ngọn gió
Nụ cười buông, bảng lảng mắt em nhìn
Bài thơ tình tôi viết ở Thái Nguyên
Mực đã nhạt, hình bướm tàn hương sắc
Gân lá ướp ba mươi năm khô quắt
Dòng thơ đầu ủ giấu nỗi chờ mong
Đất Thái nay về đã chớm đông
Chợ sớm sương giăng bốn mặt đồng
Đò ai gác mái bên sông vắng
Người ấy bây giờ có đợi không?
Tác giả: Đào Thái Phương
Ngẩn ngơ nhìn đồi chè xanh,
Kết tinh trời đất trong lành sớm mai.
Ô kìa nhìn ngắm tay ai
Nâng niu từng búp miệt mài sớm hôm.
Chén trà xanh vị hương thơm,
Hương trà xanh quện như ôm đất trời.
Nâng niu từng giọt mồ hôi,
Đậm hương chè Thái cho đời ngợi khen.
Anh lên chợ Thái cùng em,
Để anh buôn ấm ngồi bên chén trà.
Yêu nhau chẳng ngại đường xa,
Nghĩa tình trọn vẹn đậm đà Thái Nguyên.
Thơ: Nguyên Thin
Anh đến quê em một lần thôi
Quê em đất Thái rất tuyệt vời
Núi non hùng vĩ bao thơ mộng
Cảnh đẹp nên thơ chẳng muốn rời.
Anh đến quê em một lần thôi
Để ngắm chè xanh bát ngát đồi
Cùng nhau thưởng thức trà mỗi sớm
Hương thơm nhè nhẹ đủ say rồi.
Anh đến quê em một lần thôi
Bên hồ NÚI CỐC mộng mơ đời
Chuyện tình nàng công và chàng cốc
Huyền thoại muôn đời chẳng phai phôi.
Anh đến quê em một lần thôi
Để biết nơi đây cũng một thời
Dấu chân BÁC HỒ còn in mãi
Cùng bao chiến dịch chẳng mờ phai.
Hòa bình, biên giới còn đọng lại
Thu đông, tây bắc tháng năm dài
Chiến dịch Điện Biên ghi nhớ mãi
AN TOÀN KHU đó những trang dài.
Anh đến quê em một lần thôi
Ghé thăm CHÙA HANG dựng xây rồi
Núi non phong cảnh cứ dạo chơi
Cho lòng thanh thản mộng mơ đời.
Anh đến quê em một lần thôi
Để thấy nơi đây những con người
Nét duyên còn đó trong câu hát
NGƯỜI ĐẸP THÁI NGUYÊN vẫn rạng ngời.
THÁI NGUYÊN hôm nay bao đổi mới
Phát triển muôn nơi dựng xây đời.
Tác giả: Tịnh Lộc
Ngóng bạn về chơi thưởng thức trà
Danh lừng tiếng nổi khắp gần xa
Vì mang vị cốm hương ngào ngạt
Bởi giữ hồn quê nước đậm đà
Lá ngọt tình say dào dạt ấy
Môi mềm nghĩa đọng thẫn thờ ta
Hoài ngơ ngẩn suốt lòng mong mỏi.
Tác giả: Tịnh Lộc
Y vị cốm vừa thơm ngào ngạt
Tựa màu tranh chút chát đậm đà
Mong tình mới, đợi người xa
Lên vùng Miền Bắc nếm trà Thái Nguyên
Dù cực nhọc không quên bạn cũ
Dẫu sang giầu chẳng bỏ tình xưa
Chị gùi nắng, mẹ dầm mưa
Cho tròn búp nhỏ, để vừa nước ngon.
Tác giả: Đỗ Quốc Thuấn
Tôi đã đến tận cùng xứ Thái
Mỗi buồn vui cạn lẫn với vị trà
Đời khánh kiệt đến chẳng còn nước mắt
Nợ phong trần kiếp phận chửa buông tha
Qua hớp đắng mới hay trà lưu hậu
Vị ngọt bùi đâu phải ở bờ môi
Xuân hương sắc, hạ nồng, thu chao chát,
Một ấm trà đông nhấp cạn một đời
Đừng rót vội đêm dài còn lắm mộng
Chừng hơi sương chưa đủ lạnh quanh thềm
Chén sành nhỏ, hương thơ mùa lưu lạc
Mai xa rồi, chi chắt chút Thái Nguyên
Xa xứ Thái, còn nhớ chè xứ Thái
Đất bạc như vôi mà nuôi một vị đời
Đắng,
Rồi ngọt,
Rồi bùi,
Rồi day dứt.
Mai tận sông Hồng gửi lại nhớ nhung thôi.
Tác giả: Lê Sáng
Đất Thái Nguyên tình người dào dạt
Lại thơm mùi chút chát chè xanh
Quý nhau tình cảm chân thành
Trà ngon chị tặng! Để dành em pha.
Nhấp môi nhẹ mùi trà thơm ngát
Cắn miếng gừng, kẹo lạc nhà quê
Hôm qua vừa mới nhận về
Hôm nay thưởng thức sướng tê cả người.
Câu cảm tạ bằng lời khó nói
Sướng trong lòng! Đừng hỏi vì sao
Tuyên Quang vừa mới gửi vào
Vài cân trà Thái, hỏi sao không mừng.
Thơ: Tuấn Nguyễn
Đến đây miền đất trung du
Thái Nguyên xanh thắm, gió ru nương chè
Sông Công nắng mát trưa hè
Chuyện tình chàng Cốc đắm mê một đời
Lung linh ánh thép rạng ngời
Tung bay tà áo, nụ cười mến thương
Nhớ rừng Định Hóa, Phú Lương
Còn in bóng Bác trên đường hành quân
Phú Bình, Đồng Hỷ hương xuân
Câu sly, câu lượn ái ân gọi mời
Đại Từ, Tam Đảo xanh ngời
Phổ Yên ngát nắng, thơm trời Tân Cương
Võ Nhai, Đình Cả, Nghinh Tường
Sông Cầu sương khói Ai vương tóc chiều?
Thái Nguyên đẹp biết bao nhiêu
Bẩy tầng Khuôn Tát niềm yêu say lòng
Chùa Hang, Phù Liễn, Xương Rồng
Núi Văn, núi Võ, núi Hồng ngàn năm
Nhắn Ai nhớ ghé về thăm
Thái Nguyên, lồng lộng trăng rằm năm nao!
Thơ: Trọng Đạo
Sương chiều quyện gió heo may
Thái Nguyên mình hỡi giờ này lạnh không
Đã từng nếm trải đêm đông
Thương em buốt giá mưa dông gió ngàn
Em ngồi đếm giọt thời gian
Bao nhiêu mưa nắng hợp tan tháng ngày
Anh về nửa tỉnh, nửa say
Nửa thương, nửa nhớ cạn ngày vào đêm
Nhớ em dệt nắng bên thềm
Câu then em hát dịu mềm lòng ai
Thương yêu rượu bắp, chè khoai
Nhà sàn trà đượm hương nhài mời nhau
Em còn tắm nước sông Cầu
Đồi sim hoa tím một màu thủy chung
Anh về em chẳng đi cùng
Để sương, để gió lạnh lùng anh thương
Xa nhau cách trở đôi đường
Nhớ nhau khắc khoải canh trường đêm đêm
Nặng lòng một cõi riêng em
Thái Nguyên ơi! Thấu nỗi niềm người đi.
thơ: ho nhu
Mời bạn về với Thái Nguyên
Mặc cho “ván đã đóng thuyền” chẳng sao
Đất chè xin được đón chào
Bạn chưa về đã thấy lao xao lòng
Bạn bầu nghĩa đẹp, tình trong
Bên nhau đồng cảm thấy lòng ấm thay
Chung vui tay nắm chặt tay
Câu thơ bình họa mỗi ngày bên nhau
Chẳng cần phân biệt nghèo giàu
Miễn là ăn ở trước sau nghĩa tình
Tình thi hữu đẹp lung linh
Bỏ công vất vả chúng mình nối duyên
Em, là cô gái thuyền quyên
Anh, chàng quân tử sang hiền xứng đôi
Tình thi hữu đã hẹn rồi
Đừng dùng dằng nhé để trôi ân tình…
>>> Xem thêm tại: Tuyển chọn thơ hay về Phú Thọ - Vùng đất tổ thiêng liêng
Tác giả: Đào Thái Phương
Ai về xứ Thái quê anh
Đậm đà hương vị trà xanh gọi mời
Kết tinh nguồn sống đất trời
Mồ hôi rơi xuống cho đời màu xanh
Sông Công đẹp tựa như tranh
Cho hồ Núi Cốc in hình người thương
Vào thăm đền Đuổm Phú Lương
Bánh trưng Bờ Đậu đậm hương đất trời
Ta yêu Định Hóa tuyệt vời
An toàn khu cách mạng một thời đã qua
Phú Bình dải đất của ta
Quê hương cách mạng cộng hòa dựng lên
Phổ Yên tươi mới kề bên
Năng động phát triển đi lên từng ngày
Võ Nhai tươi đẹp nơi đây
Hang Phượng Hoàng đó tràn đầy tiềm năng
Đồng Hỷ vẻ đẹp chùa Hang
Động Linh Sơn đẹp mơ màng khách qua
Đại Từ nơi ấy bao xa
Hùng Sơn nơi ấy trường ca bao đời
Thành phố ánh điện rạng ngời
Cũng luôn tươi đẹp như người Thái Nguyên
Mời du khách khắp mọi miền
Đến thăm cùng với Thái Nguyên quê mình.
Tác giả: Trần Văn Nghệ
Mời anh đến nơi miền đất Thái
Dù đường xa chẳng ngại đâu anh
Quê em đẹp lắm như tranh
Đồi chè bát ngát màu xanh đất trời.
Mảnh đất Thái bao đời xây đắp
Với chuyện tình sắp đặt nên thơ
Sông Công - Núi Cốc như mơ
Sông ôm lấy núi lững lờ chảy xuôi.
Dòng sông ấy nuôi người đất Thái
Rạng môi cười con gái quê ta
Tay em như ngọc như ngà
Cho thêm vị đậm trà xa mọi miền.
Em cô gái dịu hiền chịu khó
Thắm trong người tình của nàng Công
Trăm năm giữ mối tình nồng
Mong anh sẽ đến lửa hồng trao tim.
Em mong lắm tình ghim trong dạ
Kể từ ngày từ tạ chia tay
Rồi mình sẽ mãi đắm say
Thái Nguyên xây đắp những ngày mộng mơ.
Anh có về cùng em với Thái Nguyên
Tay đan tay gọi bình yên ngày mới
Ngắm dòng sông Công con đò chiều đứng đợi
Núi Cốc chung tình vời vợi chờ trông
Anh có về thăm mảnh đất Thái không
Cùng dạo chơi bên cánh đồng thẳng tắp
Bước trên triền đê trải nắng vàng tràn ngập
Ngọn gió dịu dàng e ấp hôn môi
Về anh nhé ta đi khắp đến muôn nơi
Ghé sông Cầu đêm chơi vơi câu hát
Khúc dân ca ngọt ngào lời khoan nhặt
Chan chứa mặn nồng réo rắt tình thơ
Về nhé anh ơi đừng để lỡ giấc mơ
Để xa cách ru thẫn thờ nỗi nhớ
Hãy viết tiếp bài tình ca dang dở
Ấm nụ cười sáng tỏ chữ yêu thương.
Giản dị mà sâu sắc, những vần thơ về Thái Nguyên đưa ta trở về miền ký ức xanh mát, nơi đất thép lòng người ấm áp. Dù thời gian có trôi, Thái Nguyên vẫn luôn in đậm trong tâm hồn mỗi người con xa quê như một phần máu thịt không thể tách rời.