Cô em gái Thái thân thương tự tình:
“Mình ơi có biết không mình
Tình em nồng thắm, ân tình, thủy chung
Trinh nguyên như nhánh lan rừng
Thơm như hương quế giữa rừng Lục Yên,
Ngồi đây nghe một điệu khèn
Mai anh về phố, đừng quên núi rừng,
Nghẹn ngào nước mắt rưng rưng
Rượu cần ta uống – anh đừng sợ say
Cầm tay em phút giây này
Tan ra trong những vòng xoay điệu xòe,
Tiếng khèn, tiếng sáo thôn quê
Mai anh biết có đem về hay không???”
Trăng vàng dát bạc dòng sông
Thuyền lơ lửng giữa mênh mông núi rừng
Người đi trăng cũng theo cùng
Trăng Yên Bái, cũng thủy chung, dịu hiền
Trăng rơi vào giữa lòng thuyền
Trăng theo anh tới, những miền thật xa.
Tác giả: Phạm Thiên An
Thân trai đất quế Văn Yên
Gió sương chẳng ngại vùng lên giữa trời
Cằn khô sỏi đá lưng đồi
Hiên ngang Nghĩa Lộ chẳng thời run chân
Ngược xuôi trăm nẻo dấn thân
Trấn Yên anh đó đâu cần xưng danh
Ai chê phong độ thị thành
Bảnh trai cá tính hiền lành biết bao
Lục Yên ai đó tự hào
Tinh anh hoạt bát chốn nào vắng anh
Em về Căng Chải rẫy xanh
Nếm xôi ngũ sắc thăm anh thật thà
Em về Trạm Tấu tìm hoa
Gặp anh nơi ấy giỏ quà em rơi
Đừng về Văn Chấn em ơi
Bén duyên trai phố trọn đời không quên
Em qua xứ sở Bình Yên
Anh đưa tay đón em quen lối về
Nán chân phố núi duyên quê
Gặp Trai Yên Bái đường về xuyến xao.
Sắc tài con gái Văn Yên
Dịu dàng Nghĩa Lộ là em má hồng
Hiền lành chân chất ngô đồng
Là cô em gái non sông Yên Bình
Nụ cười Trạm Tấu xinh xinh
Nét duyên Văn Chấn quê mình anh thương
Ngại gì mưa nắng gió sương
Lục Yên em đó ai thương thì về
Mù Căng Chải em váy xòe
Gọi cô sơn nữ chân quê thật thà
Trấn Yên em gái nết na
Ngọt canh cơm dẻo, việc nhà siêng năng
Nhất em thành phố ai bằng
Thông minh, cá tính, tài năng, hiền lành
So chi son phấn hà thành
Nét duyên Yên Bái bao anh đứng hình.
Nối từng cua dốc đèo cao
Tắm trong lốc bụi tạt vào từng cơn
Đưa tôi về với Púng Luông
Ngược lên khau phạ sương giăng mịt mù
Vạt mua sắc tím, hoàng vu
Ngác ngơ mảnh đất hanh khô tháng ngày
Lô nhô vách đá tầng mây
Hoàng liên trải xuống thảm cây thẳng hàng
Lúa ngô xanh ruộng bậc thang
Ong đi tìm mật xốn xang quanh nhà
Guồng quay múc nước xa xa
Gió đưa thông hát như là sáo quê
Ngã Ba Kim thác đổ về
Lâm trường, nhà máy bộn bề vườn ươm
Chè shan trồng khắp bên nương
Nắng mưa bão kiếp đời thường đợi trông
Sao trời rơi xuống mênh mông
Cầu treo mấy nhịp vượt dòng Suối Đôi
Sơn tra hoa nở trắng đồi
Gặp người con gái một thời vấn vương
Non cao bóng xế hoàng hôn
Tuổi xuân hoá núi trăng đơn cuối đèo
Như ngàn thông chẳng quạnh hiu
Bốn mùa vui với rừng chiều Púng Luông.
>>> Xem thêm tại: Tuyển chọn thơ hay về Tây Bắc - Vùng đất sương giăng kỳ vĩ
Mời bạn hãy về thăm Yên Bái
Dự hội thơ ngủ lại một đêm
Rượu nồng thơm ướt môi mềm
Mối tình thi hữu càng thêm đậm đà.
Vùng Tây Bắc thiết tha mời gọi
Đặc sản rừng tiếng nói vùng cao
Suối khe nước chảy rì rào
Lợn rừng cắp nách em khao kỳ này.
Ngày 17 thuyền bay hồ Thác
Ngắm non xanh nước bạc nơi này
Thiên nhiên kỳ thú đẹp thay
Đảo chìm đảo nổi sum vầy bên nhau.
Nhớ đến hẹn về mau bạn nhé!
Gặp nhau rồi ta sẽ bình thơ
Dạo chơi dưới ánh sương mờ
Thác Bà cảnh đẹp mộng mơ tuyệt vời!!
Tác Giả: Phạm Thành
Sông Hồng sóng cuộn phù sa
Chảy xuôi Yên Bái chia ra hai bờ
Mường Lò đẹp đến sững sờ
Khiến hồn lữ khách thẫn thờ miên man.
Chập chùng dãy ruộng bậc thang
Lúa xanh óng ả bạt ngàn nhấp nhô
Thoảng mùi cốm ướt cốm khô
Thơm hương xôi nếp bỏng ngô cháy giòn.
Nhản Văn Chấn chín mọng tròn
Ăn no cái bụng miệng còn muốn thêm
Cam sành ngọt lịm Lục Yên
Đẫy đà xuân sắc ngã nghiêng dưới đồi.
Miền tây sơn cước xa xôi
Có cô gái Thái đôi môi nồng nàn
Dịu dàng như cánh hoa Ban
Băng rừng lội suối gian nan tìm chồng.
Núi cao đất rộng mênh mông
Chùn chân rã sức má hồng vùi chôn
Chuyện tình Ban Trắng hoàng hôn
Nghe qua ai cũng bồn chồn xót xa.
Thác Bà cá nối đuôi nhau
Mặt hồ như ngọc thanh tao giữa trời
Thủy Tiên huyền ảo ngỏ lời
Len trong thủy động rũ đời gió sương.
Một lần thôi đủ vấn vương
Tình yêu Yên Bái ngàn thương gửi người.
Tác giả: Dung Nguyễn
Yên Bái con gái thật xinh
Gặp em anh thấy trong mình nao nao
Về nhà trộm nhớ ước ao
Ước chi có dịp mình vào tận nơi
Yên Bái đâu có xa xôi
Mà sao cách trở em ơi anh buồn
Ước gì đến đó được luôn
Gặp em giải toả nỗi buồn trong anh
Biết rằng duyên kiếp chẳng thành
Người ta có chủ ai giành được đâu
Gặp em cũng chưa đã lâu
Mà sao mình ngỡ duyên đầu ngày xưa
Tặng em gái thái bài thơ
Tặng em người lạ trong mơ hàng ngày
Em ơi chớ có buông tay
Để anh tưởng tượng nắm ngày giữ đêm
Môi cười ánh mắt huyền đen
Má hồng mày liễu hỡi em tóc thề
Lại còn làm dáng duyên ghê
Làm cho ai cũng mẩn mê siêu lòng
Hỡi em má thắm môi hồng
Là bạn anh nhé được không cô nàng
Bạn phây đừng ngại rối gian
Anh xin nguyện sẽ đàng hoàng em nghe.
Anh có vào Nghĩa Lộ với em không?
Chiều xuống, nắng thu vàng như mật
Chắc anh không giật mình nghe gió hút
Khi nhắc tên Đèo Ách, Cửa Nhì
Anh có vào Nghĩa Lộ với em không?
Cánh đồng Mường Lò đang vào mùa gặt
Suối Thia kể chuyện tình yêu ngày trước
Bờ núi Hoàng Liên mây trắng ngang trời
Bao giờ anh vào Nghĩa Lộ với em?
Thị xã miền Tây vẫn chờ anh đấy
“Sống trụ xôn xao” thêm vần thêm điệu
Đêm xòe Thanh Lương xao xuyến hội mùa
Anh hãy vào Nghĩa Lộ với em đi
Suối Giàng vẫn xanh bầu trời Yên Bái
“Khăn mặt vắt vai…” đường không còn xa ngái
Như lời thơ anh êm đềm
Anh có vào Nghĩa Lộ với em không?
Tác giả: Hoàng Thị Hạnh
Yên Bái quê hương miền Tây Bắc
Núi rừng xanh một thuở chiến khu
Phá Căng* giặc diệt đồn Nghĩa Lộ
Tình dân quân bộ đội Cụ Hồ
Văn Chấn đường lên Mù Cang Chải
Mường Lò trải rộng cánh đồng thơm
Đèo Ách Cửa Nhì mưa ướt đẫm
Ngòi Thia còn khóc chuyện tình buồn
Chè Shan Tuyết Suối Giàng cổ thụ
Không gian thiền trà đạo thanh tao
Nơi tiên cảnh trần gian thoát tục
Hương vị trà thơm quá ngạt ngào
Tú Lệ thoảng hương mùa cốm mới
Qua đèo Khau Phạ nhớ chơi vơi
Về với rượu nồng La Pán Tẩn
Tìm em ngàn dặm tới cổng trời
Bản Lìm Mông đỉnh đèo Khau Phạ
Ngắm ruộng bậc thang mùa lúa vàng
Bát ngát hồn quê miền sơn cước
Chế Cu Nha em đẹp ngỡ ngàng
Đèo Khau Phạ rừng thông vách núi
Đường lên cao dốc đứng chơ vơ
Thung lũng sâu màn sương che phủ
Đỉnh non ngàn gió hú hoang sơ
Mù Cang Chải mờ sương đỉnh núi
Hương rừng dâng mùi quế ngọt ngào
Đêm khèn Mông chàng trai cô gái
Tình đã lên men, rượu dạt dào
Rượu đã mềm môi cô gái Thái
Xoè đi em bên ánh lửa bập bùng
Em đã dìu tôi theo điệu múa
Bản Thái trải lòng nhớ mênh mông
Mù Cang Chải em ơi mùa nước đổ
Tháng năm về trời đất trong xanh
Ruộng bậc thang soi gương bóng nước
Đồi Mâm Xôi đẹp tựa bức tranh
Hoa hồng nở trên đồng Nậm Khắt
Thung lũng xanh đón gió đại ngàn
Cô gái Mông nụ cười xinh xắn
Má ửng hồng mộc mạc hoa ban
Cho anh hỏi ruộng kia nhiêu bậc
Đồi mâm xôi nào lúa chín vàng
Cho anh về lại Mù Cang Chải
Về với yêu thương tình chứa chan.
Tác giả: Bùi Thị Ngọc Điệp
Nào cùng lên Yên Bái ngay,
Đồng Mù Cang Chải chờ ai bên đời.
Thang vàng ai bắc lên trời,
Để bông lúa chín nhoẻn cười với trăng.
Tay trong tay ta thung thăng,
Ngắm đèo Khau Phạ, ngắm trăng yên bình.
Thác Mơ phong cảnh hữu tình,
Bản Thái trải nghiệm loại hình vùng cao.
Văn Yên rừng quế xạc xào,
Rừng nguyên sinh trải một màu biếc xanh.
Du lịch văn hoá tâm linh,
Đền Đông Cuông đón khách hành hương xa.
Lục Yên đất ngọc ghé qua,
Đi chợ đá quý thật là say mê.
Hắc Y, Đại Cại tìm về,
Cảm Dương- Hang động gây mê tim người.
Yên Bình dừng bước bạn ơi,
Hồ Thác Bà bóng mây trời chung chao.
Thành phố Yên Bái đón chào,
Cụm tượng đài - Nét tự hào Việt Nam.
Trấn Yên một nét lặng thầm,
Hồ Chóp Dù gửi tri âm chút tình.
Ngàn dâu xanh trập trùng xanh,
Việt Thành tơ óng vinh danh làng nghề.
Văn Chấn cảnh sắc đê mê,
Mùa vàng Tú Lệ nhớ về để say.
Hoa ban Nghĩa Lộ ngất ngây,
Đồng Mường Lò cũng đong đầy nét thơ.
Cung đường Trạm Tấu mộng mơ,
Để ai thương nhớ đợi chờ bấy nay.
Ta về thăm bản Cu Vai,
“Bản làng của núi và mây”bên trời.
Thịt trâu gác bếp bạn mời,
Xôi nếp Tú Lệ nhìn thôi đã thèm.
Mường Lò có bánh chưng đen,
Mật ong, măng sặt quà riêng theo mùa.
Rượu táo mèo bạn thử chưa?
Măng mai cùng cá tiến vua, dế mèn...?
Chè shan tuyết, quế Văn Yên,
Ruby đất Ngọc Lục Yên thượng thừa
>>> Xem thêm tại: Điện Biên trong thơ - Đất thiêng ghi dấu một thời oanh liệt
Tác giả: Nguyễn Đình Chiến
Đi một vòng Tây Bắc lại về đây
Ơi Nghĩa Lộ bồn chồn con đèo ách
Mượn dòng thác bay trắng màu lụa bạch
Làm khăn choàng che nắng bụi cho ta.
Nghe rưng rưng ký ức chửa phai nhoà
Mái sàn cũ, tiếng chày khuya, bếp lửa
Đâu Khe Đao gió thổi ù tai ngựa
Bóng ai ghì cơn sốt giữa trang thơ.
Ta muốn tìm người nghĩa sĩ thuở xưa
Vượt núi Hán đêm ngóng về Hưng Hoá
Lưỡi gươm miết ánh trăng thề trên đá
Ngọn giáo vầu hận giặc máu chưa khô.
Ta muốn tìm người chiến sĩ năm xưa
Áo trấn thủ đôi vai còn cháy dở
Ôi ánh lửa đêm công đồn Nghĩa Lộ
Đã hoá thành ráng đỏ nước ngòi Thia.
Mấy đêm rồi không ngủ hỡi Đồng Khê
Gà đã gáy trong những làng Đại Lịch
Gọi hương quế bay ra từ huyền tích
Đẫm vai người du kích Thượng Bằng La.
Gió Mường Lò thơm ngát lúa tháng ba
Khói cơm lam vẫy ta về thuở nhỏ
Ôi ước được nằm trên tàu lá cọ
Ngóng trâu về trong tiếng mõ rừng xa.
Em yêu ơi sao chẳng về cùng ta
Bóc măng sặt như sớm nào hò hẹn
Rừng chứng chỉ tay ta màu mực tím
Đến phương nào chẳng nhận ra em.
Tháng ba này hoa núi đỏ không yên
Môi như lửa và hồn như suối khát
Nghe tre nứa gửi lời qua điệu sạp
Cánh ban hồng nghiêng xuống nhịp xoè hoa.
Nhắn em yêu khi trở lại quê nhà
Anh đến hát với ngòi Thia rồi đó
Với mây trắng và trời xanh Nghĩa Lộ
Ôm em cùng Tây Bắc trọn vòng tay.
Tác giả: Vũ Trí Viễn
Tằng pẳng nhịp rộn rã
Nhà sàn say chao nghiêng
Nồng nàn và thiêng liêng
Sao chứa chan đến thế.
Xòe xưa từng rơi lệ
Xuống dòng Thia đi xa
Xòe nay là dân vận
Dân là chủ xòe hoa.
Con gái Thái như hoa
Xòe Mường Lò bất tận
Để lúa ngô khoai sắn
Được mùa về trong nhà.
Khua mời nhau ời a
Cho hạnh phúc vào nhà
Cho dòng Thia xanh mát
Xuân về đầy tiếng ca.
Mường Lò thơ và hoa
Hẹn bạn ngày trở lại
Tìm ai còn nhớ mãi
Đêm xòe xưa thăng hoa!
Tác giả: Yến Lan
Đào hãy còn sắc núi
Thung đã lặn đáy hồ
Cá quẫy tung vàng lưới
Ngang tầng tháp chuông xưa
Quả tầm cây đa với
Em đến quành ca-nô
Đến cầm tay, anh hỏi
Còn nhớ gì chốn xưa ?
Quên sao được, anh ơi
Chuỗi ngày thơ quấn quýt!
Con suối, bạn tập bơi
Lá dong bày cỗ Tết
Đám ma bướm lên đồi
Hốc tro lùi hạt mít
Tiếng trống dội mùa sim
Cơn cháy rừng, nứa nổ
Tìm trâu, rúc giậu bìm
Nhặt nấm, lần thảm cỏ.
Nhưng anh ơi, phải đâu
Sống chỉ là kỷ niệm
Tả sao được buổi đầu
Tin đổi rừng ra biển
Con mắt nhìn đến đâu
Cũng đầy tình quyến luyến.
Đã trở thành quê hương
Nơi chân đề bước ngỡ
Ta càng hiểu nhớ thương
Qua tấm lòng tách nở
Vườn chuối lại bồng con
Hàng cam về bói tiếp
Giếng nước khoả vòng tròn
Đàn ong bay trước liếp
Con đường mịn dấu son
Ngày mỗi dày thân thích.
Nỗi heo hút thung sâu
Toả mờ theo cỏ dạc
Những xóm mới hoa đào
Gối đầu quanh đập thác
Và vượt cả mong chờ
Những nét đầu hiện thực
Rào rào tiếng động cơ
Chuyển lên từ bụng nước
Chiếc cần cẩu khổng lồ
Như phiếm đàn vặn trục
Nhà thuỷ điện Thác Bà
Đêm ngày vang điệp khúc
Mẹ khó cầm chân con
Khi đời lên cung bậc
Trai đến dò mũi khoan
Thử sức bền đá hộc
Gái ngược phía thượng nguồn
Băng mình qua sóng nước.
Em thành cô thợ máy
Giờ lấy hồ làm quê
Bồng bềnh quay mũi lái
Theo luồng cá đi, về
Kia con thuyền đang bơi
Tổ nào đi gỡ lưới
Mùa này mực nước vơi
Cá tụ dày mạn dưới
Mời anh ghé đợi chơi
Chúng em còn nghèo lắm
Nhưng đàn chép, đàn trôi
Tăm nổi dày hoa gấm.
Đêm nay trăng càng vui
Ta bắc nồi cháo trắm
Nhớ hỏi chuyện chị nuôi
Buổi bơi thuyền máng lợn
Mênh mông giữa sóng dồi
Lưới chỉ chờ chụp sóng.
Dăm năm nữa anh lên
Tìm em, hẳn khó gặp
Nhà dọc bãi đã ken
Thuyền máy băng nườm nượp.
Bến cảng ngập ánh đèn
Xưởng-lưới ràng trại ướp.
Đảo hãy còn sắc núi
Thung mới lặn đáy hồ
Một nụ cười tươi rói
Nở trên sàn ca-nô.
Êm đềm Yên Bái bóng Mù Cang
Chót vót Hoàng Liên đụng tới giàng
Khau Phạ đèo cao tầng núi thẳm
Lìm Mông ruộng biếc bậc thang ngàn
Xanh rờn Pán Tẩn mùi thơm lại
Cẩm tú Xu Phình lúa mượt loang
Nhô nhấp Chế Cu Nha réo gọi
Suối Giàng ngọt mát giọt tình chan
Suối Giàng ngọt mát giọt tình chan
Kim Nọi khèn thương luyến ái nàng
Nức tiếng Khao Man rền khắp cõi
Lừng danh Hồ Bốn vọng muôn ngàn
Púng Luông ghi đậm hương người ấy
Cao Phạ lèn sâu bóng một chàng
Nậm Khắt gởi lời thăm Nậm Có
Êm đềm Yên Bái bóng Mù Cang
Tác giả: Dương Ngọc Cừ
Nối từng cua dốc đèo cao
Tắm trong lốc bụi tạt vào từng cơn
Đưa tôi về với Púng Luông
Ngược lên khau phạ sương giăng mịt mù
Vạt mua sắc tím hoàng vu
Ngác ngơ mảnh đất hanh khô tháng ngày
Lô nhô vách đá tầng mây
Hoàng liên trải xuống thảm cây thẳng hàng
Lúa ngô xanh ruộng bậc thang
Ong đi tìm mật xốn xang quanh nhà
Guồng quay múc nước xa xa
Gió đưa thông hát như là sáo quê
Ngã Ba Kim thác đổ về
Lâm trường, nhà máy bộn bề vườn ươm
Chè shan trồng khắp bên nương
Nắng mưa bão kiếp đời thường đợi trông
Sao trời rơi xuống mênh mông
Cầu treo mấy nhịp vượt dòng Suối Đôi
Sơn tra hoa nở trắng đồi
Gặp người con gái một thời vấn vương
Non cao bóng xế hoàng hôn
Tuổi xuân hoá núi trăng đơn cuối đèo
Như ngàn thông chẳng quạnh hiu
Bốn mùa vui với rừng chiều Púng Luông.
Tác giả: Thiên Thị Duyên
Lưng trời mây trắng bao quanh
Quê tôi Yên Bái rừng xanh ngút ngàn
Mêng mông ánh nắng ngập tràn
Ban rừng đua nở muôn ngàn sắc hương
Mường Lò biết mấy yêu thương
Đồng xanh bát ngát trong sương khói chiều
Ngòi Thia trở biết bao điều
Phù sa cho đất, tình yêu cho người
Cho vườn hoa trái xanh tươi
Cho ai khúc hát vui tươi điệu xòe
Vui khi ngô, lúa, khoai, chè
Bao công chăm sóc giờ nghe thắng mùa
Bao nhiêu mơ ước không thừa
Ngày mai Yên Bái say sưa tiếng cười.
Dù xa hay gần, Yên Bái vẫn hiện lên trong lòng người qua từng vần thơ da diết. Đó là nơi khiến trái tim lữ khách rung động bởi vẻ đẹp thanh bình, bởi chất quê và tình người không bao giờ phai nhạt theo năm tháng.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.