Hocsinhgioi.vn

Điện Biên trong thơ - Đất thiêng ghi dấu một thời oanh liệt

Điện Biên – vùng đất thiêng nơi ghi dấu chiến thắng lẫy lừng năm 1954, luôn là nguồn cảm hứng bất tận cho thi ca. Những vần thơ về Điện Biên không chỉ tái hiện một thời oanh liệt mà còn gửi gắm lòng biết ơn sâu sắc đến thế hệ cha ông đi trước.

Cành phong lan bể

Tác giả: Chế Lan Viên

Ngoảnh đầu chào Điện Biên

Ngoảnh đầu chào Giơ-ne

Ngoảnh đầu chào trăm nơi máu Đảng và dân ta đã đổ

Cho sáng nay chân ta về dẫm lại đất nơi này

Vâng, tôi yêu những nơi đá cộc cây cằn

Tổ quốc như bà mẹ nghèo thì thào cùng tôi qua nước mắt

Những rừng vàng bể bạc

Tôi cũng yêu những nơi thân thể chín đầy

Như tháng Giêng hai mình xuân trái chín

Mỗi trái đào mọng đỏ gọi lòng ta

Hồng Quảng, Hồng Gai là nơi ấy!

Cẩm Phả, Cửa Ông là nơi ấy!

Vùng Mỏ - Vùng Thơ là nơi ấy!

Vàng của ta chôn dưới bước ta đi

Đi trăm nơi đến nơi này bỗng thấy

Mười năm ở trong tay giặc cướp

Sáng hôm nay ta lấy trở về

Sách vở cha ông xưa chưa từng nói đến

Chỉ có Cô Tô! Chỉ có Tầm Dương! Chỉ nghe Xích Bích

Ngòi bút xưa không hề viết: Hồng Gai

Máu thịt cha ông theo gió tủi trăng buồn mà mất tích

Đây, hồn thơ thời đại đợi ta đây

Xanh biếc màu xanh, bể như hàng nghìn mùa thu qua còn để tâm hồn nằm đọng lại

Sóng như hàng nghìn trưa xanh trời đã tan xanh ra thành bể và thôi không trở lại làm trời

Nếu núi là con trai, thì bể là phần yểu điệu nhất của quê hương đã biến thành con gái

Mỗi đêm hè, da thịt sống sinh sôi

Ôi! Hay chính lòng ta là bể?

Đến đây nằm để yêu gần, yêu sát mỗi tầng than

Thoảng tí gió, gợn màu mây, nhạt tí nắng, ửng sắc trời,

ló vầng trăng, hay chỉ vô tình là con chim bay, con cá đớp

Bể đổi thay như lòng ta thay mùa, thay cảm xúc

Lật từng trang mây nước lạ lòng ta

Câu chuyện Ngư phủ lạc Đào Nguyên, ai còn tin được nữa

Sương phủ nhẹ cánh cành phong lan bể rung rinh

Nhưng kìa!

Thuyền đánh cá! Thuyền thơ! Hay cánh bướm?

Ai gọi đi mà im lìm không tiếng gọi?

Lắng nghe! - Thôi, chính tiếng chân trời...

Nếu quả thật chân trời! - Cho lòng ta đi với chút!

Tôi muốn đến chỗ nước trời lẫn sắc

Nơi bốn mùa đã hóa thành thu

Nơi đáy bể những rừng san hô vờ thức ngủ

Những rừng rong tóc xõa, lược trăng cài

Nơi những đàn mây trắng xóa cá bay đi

Cá vào hội xòe hoa mang áo đẹp

Cá nục, cá chuồn, cá chim, không phải chim đâu, cá hồng hồng sắc vẩy

Con cá song cầm đuốc dẫn thơ về

Nơi nghìn thứ cá nức lòng sinh sôi vì thợ mỏ

Cho bát canh rau từ nay thêm chất ngọt

Những cánh tay người thêm chất máu

Cho mùa than như suối lớn

Từ đèo cao chảy mạnh những guồng than

Phải đâu lên rừng mới hái được hoa phong lan

Ta ra bể! Hoa chờ ta giữa núi

Hạ Long! Bái Tử Long rồng đã khuất rồi, chỉ còn có đá

Những đêm trăng đá suy nghĩ như người

Khi xuân đến, đá động lòng thương nhớ

Khi hè gọi, đá xôn xao trong dạ đá...

Hoa phong lan tím hồng rủ bướm đến từng đôi...

Không ai nhớ nữa thời xưa kia đã đi làm giặc

Chỗ hang thổ phỉ tàu ô, nay thắp ngọn lửa chài

Thôi! Ta nhớ đất liền rồi! cho ta về lại đất

Ngọn buồm ta đã muốn quay lưng

Chân trời không ở trước mặt ta, mà sau lưng ta

những thành phố, những tầng than thành chân trời kêu gọi

Ta vừa nghe thấy tiếng kêu

Ôi tiếng kêu một nửa than đen, một nửa hồng mái ngói...

Của những thành phố như tổ ong mênh mông sắp bám vào đá núi

Mà mỗi con ong cần lao làm mật, làm than trong mỗi căn nhà

Những thành phố như rồng xưa lên cạn khoanh mình nghe lại bể

Nghe tiếng thúc giục của trăm lớp sóng cuộc đời không ngừng không nghỉ

Rồng vui lây, muốn nhả ngọc xưa làm trái ngọt nuôi người

Hồng Gai! Cẩm Phả! Cửa Ông! Hà Lầm! Hà Tu! Bàng Danh! Uông Bí!

Những thành phố măng non chưa sống hết cuộc đời thành phố

Những chất than đã thành thi tứ tỏa trên đầu...

Chất than hun dưới chỗ nằm làm cho hoa và mặt người đậm sắc

Giọng người, giọng chim, tiếng xe, tiếng máy rồ lên

trong gió vì nghe trong máu nóng hơi than

Than! Than! Than! Than! Than! Than!

Nắng sáng, sương chiều, mặt trời ban trưa, vầng hồng ban mai,

mặt trăng đầu hôm, mặt trăng giữa tối...

Cho đến một vì sao xa, rất xa

Cũng theo than mà nhấp nháy

Còn ai yên ổn vì than!

Mười hai giờ than đổi thay sắc màu như hồn thi sĩ hôm qua quen nay đã lạ

Những thành phố như những bài thơ luôn luôn đổi tứ với màu than…

Chiều thu

Tác giả: Nguyễn Bính

Thăm thẳm trời xanh lộng đáy hồ,

Mùi hoa thiên lý thoảng chiều thu.

Con cò bay lả trong câu hát,

Giấc trẻ say dài nhịp võng ru.

Lá thấp cành cao gió đuổi nhau,

Góc vườn rụng vội chiếc mo cau.

Trái na mở mắt, nhìn ngơ ngác,

Đàn kiến trường chinh tự thuở nào.

Lúa trổ đòng tơ, ngậm cốm non,

Lá dài vươn sắc lưỡi gươm con.

Tiếng chim mách lẻo cây hồng chín,

Điểm nhạt da trời những chấm son.

Hai cánh chia quân chiếm mặt gò,

Bê con đùa mẹ bú chưa no.

Cờ lau súng sậy giam chân địch,

Trận Điện Biên này lại thắng to.

Sông đỏ phù sa, nước lớn rồi,

Nhà bè khói bếp lững lờ trôi.

Đường mòn rộn bước chân về chợ,

Vú sữa đầy căng mặt yếm sồi.

Thong thả trăng non rựng cuối làng,

Giữa nhà cây lá bóng xiên ngang.

Chiều con, cặm cụi đôi ngày phép,

Ngồi bẻ đèn sao, phất giấy vàng.

>>> Xem thêm tại: Tuyển chọn thơ hay về Lào Cai - Miền núi non hùng vĩ

Chim lượn trăm vòng

Tác giả: Chế Lan Viên

Đẹp vô cùng Tổ quốc ta ơi! (Tố Hữu)

Tâm hồn tôi khi Tổ quốc soi vào

Thấy ngàn núi trăm sông diễm lệ

Con ngọc trai đêm hè đáy bể

Uống thủy triều bỗng sáng hạt châu

Chim đang bay dừng cánh giữa ngày đau

Tôi vắng đến bên mình Tổ quốc

Nhưng mỗi ngày tim tôi vẫn mọc

Theo vầng dương trên đất nước mỡ màu

Tôi trở lại giữa rừng sâu Việt Bắc

Chim bắt-cô ơi! đâu chỗ Bác ngồi?

Đây có phải vườn tăng gia của Bác?

Mỗi tấc rừng đều có ánh dương soi

Tôi đến trước đồi Điện Biên rực lửa

Cỏ mùa xuân che láp chỗ anh nằm

Đất Tổ quốc quý từng dòng máu đổ

Hết một mùa chiến dịch, lại thành xuân

Tôi đến cả những vùng xưa chẳng đến

Mây trời Miên trời Việt nối biên thùy

Rừng thốt nốt ủ đoàn quân tình nguyện

Mẹ già Miên giấu lệ tiễn con đi

Đây bát ngát Trường Sơn nằm ở giữa

Hai chị em Lào - Việt hai bên

Rừng tươi mát như mẹ hiền lắm sữa

Nghìn chiến khu từng nương bóng mẹ hiền

Tôi về giữa miền Nam trời của mẹ

Miền Nam ơi! Nửa vạt áo mưa dầm

Mỗi chiến công hay từng giọt lệ

Đều xóa dần núi cách sông ngăn

Ngày sinh nhật tháng Năm đồng Bắc Bộ

Lúa chiêm phơi chiếu bạc chiếu vàng

Khắp trung châu những xóm làng thoát khổ

Hết đêm rồi, đời lật dở qua trang

Trời xanh ngắt bóng chim lượn trăm vòng tung bay

Tôi ra bể cá nồng hơi gió bể

Sóng du dương ca đất nước mạnh giàu

Chim bạn hữu rực bay cờ quốc tế

Đây tương lai như hải cảng lắm tàu

Ôi! tương lai như hải cảng lắm tàu

Những con tàu chở đầy hạnh phúc

Ôi! tương lai như mùa chiêm lắm thóc

Lắm tiếng cười, lắm cánh bồ câu

Hà Nội - Nam Quan dây đàn vĩ đại

Đường đi Nam bánh sắt tiến lên dần

Ga chết rồi, tàu kêu ga sống lại

Cầu trỗi mình theo nhịp búa trăm cân

Đời lớn lên rồi cổ quàng khăn đỏ

Xe như ong bay mật đến công trường

Mùi gỗ mới quyện màu sơn ngói đỏ

Ống khói dài như những cánh tay vươn

Đất quê hương một ngày tôi qua suốt

Đêm ngủ nghe thơ náo động tâm tình

Chiếc thuyền gỗ uống nhiều gió nước

Nghe đất trời thở bốn xung quanh

Tôi yêu quá! Cuộc đời như con đẻ

Như đêm xuân người vợ trẻ yêu chồng

Tôi nối với bạn bè như với bể

Cả lòng tôi là một dải sông Hồng

Cánh chim câu đêm bay về tổ nghỉ

Gắng thấy thêm cây thêm bãi thêm rừng

Cánh thơ tôi thoát khỏi phòng nhỏ bé

Lượn trăm vòng trên Tổ quốc mênh mông.

Thóc mới Điện Biên

Tác giả: Chế Lan Viên

Nghĩa trang

Chói chang

Sắc vàng

Một mùi hương vời vợi

Đang bay đầy nghĩa trang

Nhà dân chật

Dân lên đây phơi thóc

Thóc của dân

Che kín mộ anh hùng

Nhớ ngày nào

Các anh đi đánh giặc

Bảo vệ mùa

Về sống ở trong dân

Tô Vĩnh Diện, Trần Can

Mộ anh Giót, anh Đàn

Năm trăm mộ anh hùng ngời chói thóc

Dưới đồi xa

Pháo thù gục mặt

Lúa đã chín

Chỗ tầm câu đại bác

Lúa chín thơm

Đầy một sắc trưa vàng

Nghĩa trang…

… Thời gian…

Hạt thóc

Nên vàng

Như tình của nhân dân ủ ấp…

Cầm hạt thóc trên tay

Nặng máu người đã khuất

… Lại nghĩ về phương Nam.

Bao giờ trở lại Điện Biên

Tác giả: Đỗ Quốc Thuấn

Bao giờ trở lại Điện Biên

Say mùa ban nỏ trắng triền núi xanh

Bao giờ trở lại Mường Thanh

Vượt Pha Đin, với khúc “Hành quân xa”

Bước xoè còn lẫn nét hoa

Dáng người tạc đá, dáng nhà nép mây,

Rượu cần uống mấy cho say

Chỉ bâng khuâng một nét mày cong cong

Đêm vui rộn rã chiêng cồng

Hội reo lửa trại bập bùng đuốc hoa

Trăng còn treo đỉnh non xa,

Đã dồn vó ngựa, tiếng gà rộn đêm.

Bao giờ trở lại Điện Biên

Khăn Piêu còn có vẹn nguyên sắc chàm?

Ngập ngừng nửa khẩu cơm lam

Năm mươi năm vẫn ngập tràn nhớ thương.

Lòng cứ hỏi bao giờ trở lại Điện Biên thân thương

Điện Biên - Một khoảng lặng

Tác giả: Trần Thuyên

Chắc gì còn trở lại lần sau,

Chút định mệnh người vùng cao vẫn nói:

“Đi khỏi Điện Biên là người khuất núi.”

Ơi miền Tây! Tôi đến bao lần

Bởi đất đỏ cứ níu chân tôi lại,

Hay hồn thiêng giăng giăng mờ sương khói

Trên Nghệ An, Thanh Hóa, Thái Bình

Lạng Sơn, Tuyên Quang, Cao Bằng,Bắc Cạn,

Hay Thái Nguyên, Phú Thọ, Hòa Bình…

Những nấm mồ chiến sĩ vô danh

Như vùi khuất nghìn cân thuốc nổ

(Đêm công đồn, đất lở, trời long.)

Đứng nơi đây ai cũng hóa lưng còng,

Lệ tuôn chảy nhức căng đôi bờ mí,

Đỏ hương trầm , chưa gọi được tên anh.

Người ngã xuống mới là người sống mãi,

Di sản Việt Nam - Lương tri thời đại

Tim vẫn đập 54 bậc đài Chiến Thắng

Mắt dõi nhìn đường 7 tháng 5,

Lời thủ thỉ chiều chiều dòng Nậm Rốm,

Nỗi nhớ quê nhà gửi hương lúa Mường Thanh,

Nét trầm mặc ba trăm năm Bản Phủ,

Giữa vòng tay ban trắng, núi rừng xanh.

Trời Điện Biên mây trắng

Tác giả: Anh Ngọc

Trời Điện Biên mây trắng

Trắng như màu hoa ban

Màu áo cô gái Thái

Khuy bạc sáng hai hàng

Trời Điện Biên mây trắng

Trắng như màu cơm lam

Màu lững lờ khói bếp

Bay trên mái nhà sàn

Trời Điện Biên mây trắng

Trắng màu khói na pan

Màu khói bom, khói đạn

Đọng đến giờ chưa tan

Trời Điện Biên mây trắng

Màu những lá cờ hàng

Một chiều bay trắng đất

Trắng trời như khăn tang

Trời Điện Biên mây trắng

Màu mộ chí hàng hàng

Màu bạc đầu bạn cũ

Tìm nhau trong nghĩa trang

Trời Điện Biên mây trắng

Màu xương trắng đồi hoang

Trời Điện Biên mây trắng

Trắng hoa lau bạt ngàn...

Trời Điện Biên mây trắng

Trời Điện Biên mây trắng

Trời Điện Biên mây trắng

Bồng bềnh trôi nhẹ trời Điện Biên mây trắng

Tuần Giáo quê tôi

Tác giả: Hoàng Ngọc Hải

Tuần Giáo quê tôi cảnh núi đồi

Hoa Ban, Đào thắm lộc đâm chồi

Khèn Mông gọi bạn về chơi hội

Tính tẩu mời ta đến sánh đôi

Còn ném giao duyên tình thắm thiết

Kéo co kết bạn nghĩa đầy vơi

Lau trắng Điện Biên

Tác giả: Mai Nam Thắng

Ngược những mùa ban Nà Sản, Cò Nòi

Những Mai Sơn, Thuận Châu, Tuần Giáo…

Đã hoen rỉ những cỗ tăng, tháp pháo

Vẫn bời bời lau trắng bạt ngàn lau…

Vẫn tinh khôi màu trắng thủa ban đầu

Trùng điệp cỏ lau chắn che bờ cõi

Nhắn nhủ gì mà rì rào không mỏi

Sáu mươi năm tiếp nối bốn ngàn năm!

Để ngày ngày Bản Kéo, Him Lam

Độc Lập, Noong Nhai, Mường Thanh, Hồng Cúm…

Lau xao xác bạt ngàn bia mộ trắng

Hóa vầng mây che bóng các anh nằm…

Ơi những hồn lau từ Pác Bó cội nguồn

Một sớm Nguyên Bình xếp thành đội ngũ

Bữa cơm nhạt thay những lời tuyên thệ

Nên Nà Ngần, Phai Khắt buổi xuất quân…

Ơi những hồn lau mái lán Tỉn Keo

Dõi theo bóng Tướng quân tại ngoại

Rừng Mường Phăng trăng sao tỏ lối

Cờ lau reo tin thắng trận bay về…

Cờ lau reo rạo rực đêm xòe

Áo cóm, khăn piêu, điệu chèo, hò sông Mã…

Ngàn lau đung đưa quanh bập bùng bếp lửa

Nhịp “Kết đoàn” nối nhịp ngàn lau […]

Ôi diệu kỳ lau trắng Điện Biên

Hóa mây trắng Ba Đình soi cỏ biếc

Hóa lớp lớp sóng bạc đầu thao thiết

Vỗ đêm ngày Hoàng Sa, Trường Sa…

Như nỗi niềm ký thác của ông cha

Như Đất nước trường sinh tươi tốt

Như người lính ngàn đời bên cột mốc

Lau vĩnh hằng trong cõi Nhân Dân!

Về thăm Điện Biên

Tác giả: Văn Liêm

Về thăm Điện Biên sau bao ngày mong ước,

Rừng núi mơ màng trong sắc Hoa Ban…

Nhớ tiếng hát năm xưa “Giải phóng Điện Biên,

Bộ đội ta tiến quân trở về giữa mùa hoa nở…”

Sương sớm phủ Mường Thanh mờ tỏ,

Lán Đại tướng chỉ huy nép mình trong cây cỏ,

Còn văng vẳng đâu đây tiếng hò kéo pháo,

Đoàn dân công hăm hở đẩy xe thồ…

Đồi Him Lam còn ghi chiến công xưa,

Xe tăng địch cháy bung xích sắt.

Hầm Đờ Cát nằm sâu dưới lòng đất

Cũng rung lên trong tiếng pháo gầm…

Điện Biên bây giờ - Thành phố trẻ sắc xuân

Đoàn Pì-noọng rộn rang mầu áo mới

Em về đâu? Cho anh theo với!

Kẻo lạc đường giữa đồi núi đầy hoa…

Hẹn ngày trở lại về thăm Điện Biên cùng em

>>> Xem thêm tại: Tuyển chọn thơ hay về Tây Bắc - Vùng đất sương giăng kỳ vĩ

Bài ca biên giới

Tác giả: Nguyễn Ngọc Hoàn

Tuần tra trên dải đất biên cương

Vách đá cheo leo gió tản sương

Năm tháng trọn tình cùng mốc giới

Ngày đêm vẹn nghĩa với quê hương

Khó khăn vững chí lòng son sắt

Gian khổ bền gan dạ chẳng vương

Tay súng vững vàng yên xã tắc

Bài ca biên giới hát trên đường.

Trở lại Điện Biên

Tác giả: Nguyễn Hưng Hải

Nhớ lần trở lại Điện Biên

Sững sờ đỉnh dốc Pha Đin nhìn trời

Chèn lưng cứu pháo đâu rồi

Pháo thì cứu được mà người nằm đâu

Trắng như mây trắng trên đầu

Hàng bia mộ trắng một màu đau thương

Máu xương đã lát thành đường

Nhẹ chân thôi, những đau buồn chưa qua

Điện Biên trong buổi chiều tà

Nhìn ông như thể người cha dịu hiền

Dừng chân đỉnh dốc Pha Đin

Đau cho ông cả cái nhìn sau lưng

Bẻ ghi, tàu chẳng chịu dừng

Nhẹ chân mà vẫn đau từng khớp chân

Nước thì xa, lửa thì gần

Tháng năm đi mãi còn nhầm lối quen

Tự ông là một ngọn đèn

Soi cho người biết Điện Biên thế nào

Không che được gió lọt vào

Bao lần ngỡ tắt cả sao lẫn đèn

Đi cùng ông đến Điện Biên

Mới hay đỉnh dốc Pha Đin lầy bùn

Nhìn ông đỉnh dốc mà run

Nhìn ông đáy vực mà chùn bước đi

Ngã vì cây chẳng biết quỳ

Lá không biết lạy, hoa thì cứ thơm

Ngã vì đường phủ rạ rơm

Lưới giăng từ những ao chuôm, ngách đầm

Cầm tay mà kẻ khác giằng

Đằng sau chiếc ghế ai cầm đi đâu

Còn kia Nguyễn Trãi rơi đầu

Nguyễn Du ứa lệ nỗi đau thân Kiều

Gửi lòng theo tiếng thông reo

Sông xa mà nổi bọt bèo ao quê

Dốc Pha Đin lắm người đi

Dốc Pha Đin ít người về, vì sao?

Nhìn ông, tôi thấy núi cao

Biển sâu trước mặt, trăng sao đầy trời

Ngậm ngùi ông nói với tôi

Nhẹ chân thôi, máu xương người tháng năm…

Ở đâu đồng đội đang nằm

Ở đâu đồng đội đang cần miếng cơm

Ở đâu đồng đội đang buồn

Ở đâu đồng đội cùng đường, ở đâu…!?

Nhìn lên mây trắng trên đầu

Dưới chân cũng trắng một màu bi thương

Máu xương đã lát thành đường

Từ Điện Biên tới Sài Gòn bao xa

Đã đi hết cả đời cha

Đời con cũng hết chưa qua lối mòn

Giếng trong nước đục từ nguồn

Bão Trường Sa xoáy cả đường cũng trôi

Về thôi Tướng Giáp. Mưa rơi…

Dốc Pha Đin lại đoàn người đang lên

Đến đâu thì gặp Điện Biên

Đến đâu thì đến nỗi niềm như ông

Xa gần kẻ thắp, người không

Nép hương cháy tự nỗi lòng nào đây

Chụm tay trên đỉnh dốc này

Thắp cho cả những ngàn ngày lăn lê

Bâng khuâng suốt dọc đường về

Đến đâu thì hết tái tê đêm rằm

Nỗi niềm Đại Tướng bao năm

Ba Đình nắng đẹp trời trong mà buồn

Tây Hồ vọng lại tiếng chuông

Lẫn trong hoa sữa mùi hương năm nào

Chiếc khăn tay đã gói vào

Mở ra vẫn cứ ngạt ngào hoa ban

Đâu rồi Hồng Cúm, Him Lam

Trời xanh, mây trắng, nắng vàng ở đây

Nếu năm ấy bại trận này

Còn đâu có được cờ bay Sài Gòn

Còn đâu bát ngát con đường

Lướt xe trên mặt máu xương mà cười?!

Đường về thơm ngát trở lại Điện Biên ngày mới

Dù năm tháng có trôi qua, Điện Biên vẫn sống mãi trong tâm hồn người Việt như biểu tượng của tinh thần quật cường. Những vần thơ về Điện Biên là lời nhắc nhở về một quá khứ hào hùng, thôi thúc thế hệ sau gìn giữ và phát huy giá trị lịch sử quý báu.