Bình Thuận, mảnh đất miền Trung đầy nắng gió với biển xanh, cát trắng và rặng dừa nghiêng bóng. Những vần thơ về Bình Thuận không chỉ là cảm xúc, mà còn là ký ức về một vùng đất yên bình, mộc mạc và thân thương vô ngần.
Em ơi...về Bình Thuận quê anh nhé...
Nơi mảnh đất... nuôi anh lớn từng ngày
Tuy khô cằn... nhưng tình cảm nồng say
Đất yêu người... qua bao thời gian khó...
Em ơi...quê anh biển mênh mông đó
Mặn chát đời...không phai được yêu thương
Dù biển xanh... qua bao thời chiến trường
Dân quê anh...vẫn kiên cường chống trả
Tình đất và người...bài ca muôn thủa
Đất nước hòa bình, rạng rỡ dựng xây
Tình yêu đôi lứa...mộng say sum vầy
Đêm phố đèn đẹp mơ...thành phố biển...
Em ơi...Mũi Né...quê anh xứ biển
Sóng vỗ về... reo khúc hát yêu thương
Bên Đồi Hồng... ngất ngây say bờ cát
Những chú dông* non...bò sát chân em...
Quê anh...mưa gió bất thường...
Nhưng tình ươm đậm... yêu thương mọi người.
Thời gian... lặng lẽ dòng đời...
Tình yêu Bình Thuận.... mãi ngời trong anh.
Ai về Bình Thuận quê tôi
Ghé thăm... Mũi Né.. để rồi... khó quên
Biển xanh thăm thẳm ngày đêm
Rì rào ... sóng vỗ ... êm êm ... cát mềm
Thu vàng lấp lánh bên thềm
Đại dương xanh thẳm êm êm gió ngàn
Bạc đầu ngọn sóng miên mang
Đây em...gái nhỏ...dịu dàng hương quê
Lung linh dáng liễu hẹn thề
Bay bay... tóc gió...say mê...ngọt ngào
Anh về Bình Thuận em trao
Biển xanh con sóng dâng trào tình em
Mùa thu con sóng thật mềm
Heo may nhè nhẹ bên thềm đại dương
Tám chờ chín đợi mười thương
Anh về...quê mẹ...vấn vương không rời
Anh ơi về lại anh ơi
Em đây...cô gái...gọi mời...nhớ thương
Gót hồng thả bước tơ vương
Quê em... Mũi Né yêu thương đợi chờ.
Tác giả: Phan Văn Uyên
Hò ơi..... Mủi Né Phan Thiết, Bình Thuận quê Tôi...
Có nhiều dừa xanh... quằng sai trái ngọt,
Ven đường xanh biếc, thương yêu có biển...
Quán ăn, nghỉ mát, khách về bốn phương...
Vạn lòng tình nghĩa... Bình Thuận quê hương...
Thương em hãy đến một lần ghé thăm...
Không quên Lầu mộng, Ông Hàn Mạc Tử
Chuyện đời bi thương, của tình thi nhân...
Mặn mà nào hơn, nước mắm quê tôi...
Nỗi tiếng lưu danh, của người Phan Thiết...
Ngược về Hàm Thuận...bát ngát đồng xanh...
Bình Thuận thương lắm, biển, rừng bao la...
Chiều mộng mơ...bên nhau Chùa Cổ Thạch...
Nghe sóng xô, qua hang đá giữa trời
Tà áo dài, tha thướt em dạo chơi...
Vào Chùa Ta cầu, cho duyên đôi lứa...
Hò...ơ...Bình Thuận...xứ Biển Quê Tôi...
Biển xanh, cát vàng, bồi hồi vấn vương...
Quê hương Bình Thuận thiên đường
Tình ca Bình Thuận mãi thương trong lòng...
Hò...ơ...Bình Thuận... xứ sở Anh Hùng...
Bao năm đổi mới theo dòng thời gian
Toàn dân theo Đảng gian nan
Quê nay sắc thắm... biển tràn tình quê.
Tác giả: Nguyễn Thanh Tâm
Bình Thuận quê anh, kiên cường tháng năm...
Biển thương bờ nhớ...ngọt ngào nghĩa ân...
Ôi quê hương...sông, núi, biển hiền hòa
Đồi Hồng thơ mộng...gió chiều cát bay...
Quê hương anh, Lầu Ông Hoàng còn đó...
Vần thơ Mạc Tử...bi tình dở dang
Hoàng hôn sóng vỗ...nắng vàng Đồi Dương...
Trăng thanh Mũi Né...lung linh sắc màu...
>>> Xem thêm tại: Thơ về Nghệ An - Miền ký ức đậm đà giọng nói xứ Nghệ
Ôi...Bình Thuận...ngày đêm thương nhớ
Dục Thanh Bác đến một thời liệt oanh
Đồi Hồng rực rỡ...long lanh nắng chiều
Khơi xa mây quyện bầu trời quê tôi...
Bình Thuận ơi! quê hương... muôn sắc màu...
Một lần ghé đến...thương hoài ngàn năm...
Biển xanh...ru khúc sóng tình...
Hò khoan khoan nhặt...cá tôm đầy thuyền...
Quê tôi... con gái thật xinh!!!
Cười duyên sắc thắm, hữu tình thơ ngây...
Gặp rồi...thương nhớ nồng say...
Ra đi vương vấn...tháng ngày bên em...
Thơ tự do: Nguyễn Thanh Tâm
Trở về thành phố, phố biển quê tôi,
Bình Thuận yêu thương, khát khao tiến bước
Vang rền nhà máy, công nghiệp đi lên
Biển vàng khai thác cá tôm khoan đầy
Trở về thành phố, nhớ biển mênh mông
Bình Thuận say mê, cát vàng Mũi Né
Đồi Dương xanh ngát, gió chiều ru êm
Sóng tình vỗ mãi, đưa thuyền ra khơi
Phố biển ta ơi...Bình Thuận vươn lên
Vượt bao gian khó, thành phố rực hoa
Ông Hoàng Lầu mộng, dấu tích tình xưa
Tình yêu phơi phới, ân tình có em
Phố biển yêu thương, Bình Thuận xanh tươi
Tình dân cùng Đảng...ra sức dựng xây
Đi theo năm tháng, xứng danh anh hùng
Đáp lời Bác gọi, xuân giờ tự do
Trở về thành phố...phố biển quê tôi
Bình Thuận như mơ, dựng xây kiến thiết
Nông thôn thị thành, đoàn kết yêu thương
Tình xanh như lúa, bạt ngàn ấm no.
Thơ tự do: Nguyễn Thanh Tâm
Tình yêu Phan Thiết quê tôi
Con người, cảnh đẹp, người ơi nhớ nhiều
Niềm vui mỗi sớm mỗi chiều
Ta luôn trân trọng những điều sẻ chia
Bao nhiêu lời nói cho vừa
Tấm lòng son sắt ai kia đáp đền
Cuộc đời sống cứ nhìn lên
Nước kia chảy xuống kết liền không sai
Tình yêu Bình Thuận nào phai
Yêu thương trọn vẹn, một hai thắm tình...!
Nắng nơi này lung linh nỗi nhớ
Ánh bình minh muôn lối ta đi
Bình Thuận ơi nơi này đẹp lắm
Đồi Dương xanh gió mát trong lành
Phan thiết về đêm biển trời tuyệt đẹp
Gió thu về đẹp lắm Bình Thuận ơi.
TG Nguyễn Trúc
Bắc Bình - Bình Thuận yêu thương
Đi đâu cũng nhớ con đường hương quê
Yêu đồng xanh ngát chiều về
Ruộng vàng mùa chín gió lùa đung đưa
Bắc Bình còn khó em ơi!!!
Cần lao năm tháng chẳng lời thở than
Nắng mưa chưa được hòa chan
Nhập thu kinh tế còn ngàn bấp bênh
Nhưng quê vẫn mãi nghĩa tình
Lòng Dân ý Đảng vượt nghìn khó khăn
Quyết tâm xây dựng hạ tầng
Thôn quê nâng cấp điện đường sáng trưng
Yêu quê yêu mãi chẳng dừng
Yêu quê năm tháng Anh hùng đấu tranh
Yêu quê non nước trăng thanh
Có rừng có Biển, Suối, Sông đẹp ngần
Bắc Bình - Bình Thuận Miền Trung
Đẹp sao đẹp mãi trong lòng của tôi
Dù cho gian khó ngàn khơi
Nhưng tôi nhớ mãi...trọn đời mến thương...
Tác giả: Nguyễn Thanh Tâm
Hạ này em không thể về Phan Thiết
Để ngắm bình minh trên mặt biển xanh
Để cùng anh vun đấp cát xây thành
Chắn sóng nước mình nằm nghe biển hát
Không thể về để ghé thăm Đồi cát
Ngắm những vết nhăn như sóng mặt hồ
Những bụi cỏ hoang mọc giữa nắng khô
Tạo vẽ đẹp hoang sơ đầy yêu thích
Em không về dạo chơi đồi di tích
Lầu Ông Hoàng nghe sóng gió miên man
Nơi Mặc Tử Mộng Cầm thề hẹn ước
Với những vầng thơ huyền hoặc ánh trăng
Em không về để ngắm dãi lụa xanh
Những trụ thanh long nối dài biền biệt
Những đóa hoa lung linh màu trắng biếc
Chỉ nở về đêm e ấp mỹ miều
Không thể về đành lỗi hẹn anh yêu
Đừng trách móc vì em đâu muốn thế
Hứa với anh lần sau vào dịp lễ
Hai chúng mình đi dạo khắp nha anh ...
Có muối mặn trong lòng anh từ Phan Thiết
Ngậm làn môi mơ sóng bạc phếch dạt dào
Vũ khúc nhạc thiên đường đêm ngày say đắm
Tung tóe lên bảy sắc màu huyền diệu yêu đương.
Tóc em bồng bềnh sóng sánh đợt triều dâng
Bãi cát mịn phơi mình như say mơn mởn
Em đam mê hây hẩy cánh hoa đào he hé
Ngồi lần xích lại xây lầu mộng ước.
Một ngày mai không dám trả lời
Đoàn tàu kia lần lượt khuất li ti
Ôi, có lẽ tình duyên cũng thế!
Chỉ đi ngang khẽ lướt mắt nhìn.
Rồi cô đơn người lặn hụp cuồng điên
Không tắm sạch bóng hình ai yêu dấu!
(Hàn Quốc Vũ)
Mũi Né quê tôi đẹp tuyệt vời
Bạn ơi... Có dịp xuống đây chơi
Cát vàng trải mịn lung linh nắng
Biển xanh tham thẳm vạn trùng khơi
Có những nàng xuân đẹp tuyệt vời
Chiều vàng tắm biển ngọc rong chơi
Tóc huyền buông xỏa bay trong gió
Dáng ngọc lung linh thỏa thích chơi
Môi hồng má phấn thật tuyệt vời
Biển CHIỀU lộng gió thả hồn chơi
Thướt tha mềm mại như mây sóng
Mũi Né quê tôi... Thật tuyệt vời...
Sinh tình tức cảnh họa mấy lời
Chiều vàng tắm biển thả... Hồn chơi
Bạn ơi... Có dịp... Về ...đây nhé...
Bình Thuận quê tôi... Gửi lời... Mời.
Phan Thiết ra giêng em đi học
Khoác thêm áo lạnh, choàng thêm duyên
Ngã tư xe lửa un đầy gió
Chút lạnh ngày đông ráng lạnh thêm.
Phan Thiết ra giêng đường phượng nắng
Hoa còn sợ gió trốn môi em
Thị xã xưa, xưa tràn áo trắng
Mái lầu tháp nước đỏ dần lên.
Phan Thiết ra giêng em ôm cặp
Tụm ba tụm bảy nụ cười xuân
Em thầm nghiêng nón trên cầu sắt
Hỏi sông Mường Mán những bâng khuâng.
Phan Thiết ra giêng ai ngồi quán
Vờ tí co ro nhìn sân trường
Hình như gió bấc còn lãng mạn
Thả chút rêu phong lạnh dễ thương.
Phan Thiết ra giêng nghe ngọt xớt
Gió bấc lang thang đời trẻ trung
Tưởng chừng gió tết bay còn sót
Thổi trong khói pháo đỏ rưng rưng.
Phan Thiết ra giêng là hết Tết
Em còn mực tím thả mênh mông.
(Nguyễn Như Mây)
Em chỉ là cô gái xứ biển thôi
Da rám nắng cả một đời vất vả
Trời ló dạng em cùng cha kéo cá
Biển mênh mông bao la cả tình người.
Ai có về Phan Thiết Mũi Né chơi
Sẽ cảm thấy rất tuyệt vời khi đến
Bờ biển trải dài tình người trìu mến
Duyên con gái mặn mòi như nước biển quê hương.
Mũi Né thân thương hàng dừa xanh trải bóng dọc đường
Cảnh đẹp Suối Tiên, Hòn Rơm còn phảng phất
Giọng nói ngọt ngào cô thôn quê chân chất
Mời anh về thăm Bình Thuận quê em.
Nhìn sóng biển dâng khi thủy triều lên
Đoàn thuyền ra khơi vượt muôn trùng sóng gió
Cá mực đầy khoang tiếng reo hò đây đó
Ơ hò dô theo cơn gió căng buồm.
Đoàn thuyền về hoa nắng cũng vàng ươm
Đôi cánh sóng vỗ mạn thuyền reo hát
Bình Thuận biển xanh nắng vàng trên cát
Như bức tranh một sa mạc tuyệt vời
Ai có về Bình Thuận quê hương tôi
Nước mắm cá cơm thanh long tươi mát
Dừng chân lại nghe biển ru sóng hát
Lời dịu dàng như khúc nhạc lòng em.
(Quý Phương)
Anh không giữ cho mình dù chỉ là ngọn cỏ
Đồi thì rộng anh không vuông đất nhỏ
Đất và trời Phan Thiết có anh tôi
Chính ở đây anh thấy biển lần đầu
Qua cửa hầm
Sau những ngày vượt dốc
Biển thì rộng căn hầm quá chật
Khẽ trở mình cát đổ trắng hai vai.
Trong căn hầm mùi thuốc súng mồ hôi
Tim anh đập không sao ghìm lại được
Gió nồng nàn hơi nước
Biển như một con tàu sắp sửa kéo còi đi
Những ngôi sao tìm cách sáng về khuya
Những người lính mở đường đi lấy nước
Họ lách qua những cánh đồi tháng chạp
Trong đoàn người dò dẫm có anh tôi
Biển ùa ra xoắn lấy mọi người
Vì yêu biển mà họ thành sơ hở
Anh tôi mất sau loạt bom tọa độ
Mất chỉ còn cách nước một vài gang.
Anh ở đây mà em mãi đi tìm
Em hy vọng để lấy đà vượt dốc
Tân Cảnh
Sà Thầy
Đắc Pét
Đắc Tô
Em đã qua những cơn sốt anh qua
Em đã gặp trận mưa rừng anh gặp
Vẫn không ngờ có một trưa Phan Thiết
>>> Xem thêm tại: Tuyển chọn thơ hay về Nghệ An - Quê Bác mộc mạc nghĩa tình
Em một mình đứng khóc ở sau xe.
Cánh rừng còn kia trận mạc còn kia
Vài bước nữa thì tới đường số một
Vài bước nữa
Thế mà
Không thể khác
Biển màu gì thăm thẳm lúa anh đi.
Em chưa hay cánh đồi ấy tên gì
Nhưng em biết ngày ngày anh vẫn đứng
Anh chưa biết đã tan cơn báo động
Chưa biết tin nhà không nhận ra em
Không nằm trong nghĩa trang
Anh ở với đồi anh xanh cỏ
Cỏ ở đây thành nhang khói của nhà mình
Đồi ở đây cũng là con của mẹ
Lo liệu trong nhà dồn xuống vai em
Tiếng còi xe Phan Thiết bước vào đêm
Đèn thành phố soi người đi câu cá
Anh không ngủ người đi câu không ngủ
Biển đêm đêm trò chuyện với hai người
Cứ thế từng ngày Phan Thiết có anh tôi.
(Hữu Thỉnh)
Nhớ khi xưa ta là chim phượng hoàng
Vỗ cánh bay chín tầng trời cao ngất
Bay từ đao ly đến trời đâu suất;
Và lùa theo không biết mấy là hương.
Lúc đằng vân gặp ánh sáng chặn đường,
Chạm tiếng nhạc, va nhằm thơ thiên cổ
Ta lôi đình thấy trăng sao liền mổ:
Sao tan tành rơi xuống vũng chiêm bao.
Trăng tan tành rơi xuống một cù lao
Hóa đài điện đã rất nên tráng lệ
Ở ngôi cao, ngước mắt ra ngoài bể
Phong lưu ghê, sang trọng chẳng vừa chi.
Ta mê man như tới chốn phượng trì
Ở mãi đấy không về thiên cung nữa
Nhưng phép lạ, có một vì tiên nữ
Hao hao như nường nguyệt cõi đào nguyên.
Ta đắm mê trong ánh sáng trần duyên
Và van lạy xin cô nường kết ngãi
Mỉa mai thay cho phượng hoàng si dại
Là ta đây đương ở kiếp muôn chim.
Trở lại trời tu luyện với muôn đêm
Hớp tinh khí lâu năm thành chánh quả
Ta trở nên như ngọc đàng kim mã
Rất hào hoa, rất phong vận: Người thơ.
Ta là trai khí huyết ước ao mơ
Người thục nữ sanh giữa thời vô thượng,
Rồi ngây dại nhờ thất tinh chỉ hướng,
Ta lang thang tìm tới chốn lầu trang.
Lầu Ông Hoàng, người thiên hạ đồn vang
Nơi đã khóc, đã yêu thương da diết
Ôi trời ôi là Phan Thiết! Phan Thiết!
Mà tang thương còn lại mảnh sao rơi.
Ta đến nơi, nường ấy vắng lâu rồi
Nghĩa là chết từ muôn trăng thế kỷ
Trăng vàng ngọc, trăng ân tình, chưa phỉ!
Ta nhìn trăng khôn xiết ngậm ngùi trăng.
Ta vãi tung thơ lên tận sông Hằng,
Thơ phép tắc bỗng kêu rên thống thiết
Hỡi Phan Thiết! Phan Thiết!
Mi là nơi ta chôn hận nghìn thu,
Mi là nơi ta sầu muộn ngất ngư.
(Hàn Mặc Tử)
Em mời anh đến nhé biển quê em
Nghe Đồi Dương xanh rì rào trong gió
Thoáng tiếng sóng nhớ ai mà nức nở
Khúc tình buồn nhuộm tím cả chiều thu.
Em mời anh về nghe biển cất lời ru
Thả hồn theo con nước ròng nước lớn
Ngắm mãi mê nàng sóng đang đùa giỡn
Biển quê em sao đẹp đến lạ lùng.
Anh về đây rồi đừng nghĩ ngợi mông lung
Cứ mở lòng ra hòa mình cùng biển
Bao nhiêu bộn bề lo âu tan biến
Biển dịu dàng cảm nhận nỗi riêng chung.
Biển Đồi Dương em yêu đến vô cùng
Còn lắm hoang sơ mà dịu dàng bình dị
Người dân quê em thật thà chăm chỉ
Anh đến một lần chắc nhớ mãi không quên.
Anh đến rồi biển lạ bỗng thành quen
Khi bắt gặp nụ cười ai e ấp
Chiều chênh chao cả lòng người du khách
Nét duyên nào lạc bước giữa hồn anh.
Hàm Tân quê em chỉ thế đó anh
Biển trong xanh vỗ về bờ cát trắng
Vị của biển mặn mà nhưng đằm thắm
Em mời anh về thăm nhé một lần thôi.
(Đỗ Thị Kim Hoa)
Phan Thiết thật buồn vào những chiều mưa
Giờ tan trường bâng khuâng tà áo trắng
Bước chân quạnh hiu gió lùa trống vắng
“Hoàng hôn xuống rồi không thấy nắng chiều phai”.
Người hành khất già run rẩy đôi tay
Bác xích lô co người trong góc phố
Bầy trẻ vô tư cười vui như pháo nổ
Ngửa bàn tay bé xíu hứng hạt mưa.
Phan Thiết thật buồn vào những chiều mưa
Mưa giăng giăng mưa nhòa con phố vắng
Mưa khẽ hôn dòng Cà Ty lẳng lặng
Mưa mịt mờ lùa bong bóng nước trôi.
Vật vã khua chèo tà áo tím thướt tha
Nước khuấy động không làm em ấm lại
Mưa vẫn rơi rơi đều rơi mãi
Hàng me xanh xơ xác nép bên đường
Phan Thiết thật buồn vào những chiều mưa.
(Yến Thanh)
Từng câu chữ trong những vần thơ về Bình Thuận là sợi dây vô hình nối liền người xa quê với nơi chốn thân thuộc. Đó là tiếng lòng sâu lắng, là hình ảnh biển trời, là tình cảm không bao giờ phai nhòa theo năm tháng.