Thăm quê em miền đất mẹ anh hùng
Mùa hạ về thời tiết nắng như nung
Bao cảnh đẹp thêm nhớ nhung dịu vợi
Biển Cửa Lò một mùa hè sắp tới
Nước trong xanh nơi nghỉ mát tuyệt trần
Đến thành vinh mời bạn hãy dừng chân
Khu giải trí và tượng đài của bác
Nghe đâu đây bao lời ca khúc nhạc
Câu giận thương sao da diết cõi lòng
Dòng sông lam ôi ngày nhớ, đêm mong
Của tuổi thơ gắn liền bao kỷ niệm
Về Kim Liên nơi quê hương của Bác
Mảnh đất nghèo đã nuôi chí anh hùng
Đến một lần trong lòng lại nhớ nhung
Cô thuyết minh trông thật là xinh đẹp
Nếu điều kiện thời gian mà cho phép
Lên thanh chương ta lại ngắm đồi chè
Đã lên đó nhớ ghé truông bồn nghe
Nơi huyền thoại đã đi vào lịch sử
Đất xứ nghệ níu chân người viễn xứ
Ai tới thăm sẽ nhớ mãi suốt đời
Quê em nghèo nhưng cảnh vật vui tươi
Đến đây rồi nhớ tình người xứ nghệ.
Tác giả: Phạm Tuyết
Em là cô gái NGHỆ AN
Nhà em ở tận NAM ĐÀN anh ơi
Tiện đường mời anh ghé chơi
Sông Lam nước chảy đầy vơi sớm chiều
Quê em đồng ruộng phì nhiêu
Lúa thời hai vụ, cánh diều tuổi thơ
Nơi đây phong cảnh nên thơ
Có núi đại tuệ, có đình giáp đông
Cơm thơm ăn với cá đồng
Ngắm bao cảnh đẹp lại không muốn về
Đàn trâu gặm cỏ ngoài đê
Vi vu tiếng nhạc vọng về đâu đây
Anh em bè bạn sum vầy
Ghé thăm quê bác, đó đây một nhà
Du khách thập phương gần xa
Mời anh mời chị ghé qua một lần.
Tác giả: Phạm Tuyết
Anh sẽ về thăm xứ Nghệ quê em
Có dòng Lam êm đềm như dải lụa
Uốn cong mình quanh nương ngô bãi lúa
Con thuyền nan nhẹ khua nước trên sông
Quê hương em còn đó những chiến công
Đã khắc ghi trong trang vàng lịch sử
Bao đời nay lưu truyền và gìn giữ
Đến mai sau và mãi mãi muôn đời
Đến quê em anh càng thấy tuyệt vời
Được thưởng thức những lời ca ví dặm
Nghe xao động bởi tình người đằm thắm
Ngọt ngào sao yêu lắm đúng không em
Về quê em anh nhớ từng cái tên
Kìa Thanh Chương hay Nghi An, Nghi Lộc
Anh nhớ từng ngọn đèo và con dốc
Nhớ con người khó nhọc cũng vượt qua
Người quê em ôi biết mấy chan hòa
Trong gian khó vẫn chói lòa ánh thép
Cả tấm lòng người nơi đây thật đẹp
Luôn bao dung và chung thủy, chuyên cần....
Anh ước muốn về cùng em một lần
Thăm Đảo chè khi mùa xuân nắng ấm
Ta cùng nhau chụp tấm hình lưu niệm
Tình quê hương luôn tiếp bước đường dài...
Thơ: Violet Hoa
Nghe ví dặm ngọt ngào xứ Nghệ
Rạo rực lòng đâu dễ mờ phai
Hồn quê thắm đượm trãi dài
Thương miền đất mẹ trúc mai nặng lòng
Người xứ Nghệ vẫn mong hội nhập
Chẳng so bì đất thấp trời cao
Nghĩa tình sau trước dạt dào
Tình sâu muối mặn, tâm giao cay gừng
Yêu thắm thiết “người dưng” trọn vẹn
Lửa nhiệt tình sẵn bén duyên cơ
Yêu nhau chín đợi mười chờ
Trăm thương ngàn nhớ bến bờ nào so
Em về nhé bến đò ngày ấy
Nâng duyên mình lên mấy tầm cao
Quê nghèo tình nghĩa ngọt ngào
Vẫn mong vẫn đợi để trao ân tình
Lời hẹn ước đinh ninh nguyện giữ
Yêu nhau rồi trọn chữ thủy chung
Hợp duyên tình mãi tương phùng
Theo anh về nhé ta chung tình đời.
Thơ: Hồ Như
Mời anh ghé huyện Tân Kỳ
Con gấy miền núi cực kỳ dễ thương
Mời anh ghé huyện Thanh Chương
Thưởng thức món nhút quê hương Nghệ mình.
Mời anh ghé lại thành Vinh
Trung tâm hiện đại, công trình lớn to
Mời anh đến nhởi Cửa Lò
Hè về tắm mát nhiều O đẹp, tài.
Rồi thăm Nghi Lộc vài ngày
Người dân miền biển đa tài, thân thương
Mời anh ghé huyện Đô Lương
Con gấy khéo léo dễ thương, hiền lành.
Mời anh ghé huyện Yên Thành
Có món chuột đồng ăn rành thơm ngon
Quỳ Hợp có nhiều núi non
Người dân ở đó sắc son, nhiệt tình.
Nhiều lắm địa danh Nghệ mình
Nam Đàn quê Bác hữu tình, lắm tương
Mời anh ghé huyện Tương Dương
Cồng chiến vang vọng, lắm nương, rẫy nhiều.
Kỳ Sơn gái đẹp yêu kiều
Nậm Cắn cửa khấu rất nhiều xe thông
Mời anh ghé huyện Con Cuông
Có rừng Pù Mát, núi sông hữu tình
Anh Sơn đằm thắm, hương rừng
Nằm dọc đường bảy, gấy xinh, dịu dàng
Mời anh ghé huyện Nghĩa Đàn
Bò sữa T – H huy hoàng miền quê.
Mời anh ghé huyện Quỳnh Lưu
Thăm miền đất học, rất nhiều thi ca
Nghệ An có một ngã ba
Diễn Châu choa đó đậm đà đất tiên.
Mời anh ghé huyện Hưng Nguyên
Con gấy ở đó đẹp duyên đứng đầu
Mười anh ghé luôn Quỳ Châu
Theo đường bốn tám, người dân nghĩa tình.
Quế Phong đồi núi hữu tình
Biên giới Lào – Việt, đất rừng lắm hoa
Mời anh ghé thăm Thái Hòa
Miền tây Xứ Nghệ đậm đà chất quê.
Ghé thăm Hoàng Mai nữa tề
Thị xã mới nổi, anh về mà xem
Nhiều lắm địa danh tỉnh em
Bến Thủy, núi Quyết, Sông Lam lẫy lừng.
Em nghĩ rồi anh sẽ mừng
Câu hò ví dặm, anh ưng liền à
Con người mộc mạc, thật thà
Địa linh, nhân kiệt, trải qua nhiều đời.
Cứ về xứ Nghệ anh ơi!
Anh sẽ cảm nhận như lời thơ ca
Xứ Nghệ rứa đó quê choa
Giống lời bài hát, dân ca thuộc rành.
Đường vô xứ Nghệ quanh quanh
Non xanh nước biếc như tranh họa đồ
Thương em, anh hãy ghé vô
Thăm quê chủ tịch, Bác Hồ Chí Minh.
Nắng nồng nàn mơ màng bên bờ cát
Dát ánh vàng một dải đẹp lung linh
Vẽ lên một vòng cung nghiêng mình duyên dáng
Bình minh lên rộn ràng như khúc tình ca...
Cửa Lò ơi...biển bao la xanh thẳm
Đất trời nơi đây đằm thắm dịu dàng
Hòn Lan Châu đẹp ngỡ ngàng
Hòn Ngư, Hòn Mắt mênh mang biển tình...
Biển dịu êm yên bình lặng sóng
Hoàng hôn chiều đổ bóng từng không
Cả vùng xanh mát mênh mông
Cánh diều no gió mây bồng bềnh trôi...
Đêm Cửa Lò lung linh huyền ảo
Con Đường Bình Minh rực rỡ sắc mầu
Biển rộn ràng trăng trải vàng óng ánh
Từng đoàn thuyền câu mực lấp lánh phía khơi xa...
Cửa Lò ơi...giữa trời biển bao la
Giữa những khát khao như mặt trời bỏng cháy
Như muốn bùng lên cả muôn ngàn con sóng dậy
Xô mãi bến bờ ...khát mãi...Cửa Lò ơi.
Thơ: Hải Hà
>>> Xem thêm tại: Thơ về Quảng Nam - Đất mẹ kiên cường và nhân hậu
Quê hương em có dòng sông Lam
Điệu ví dặm chao nghiêng đôi bờ dệt lụa
Ngút mắt những bãi dâu, ruộng lúa
Tần tảo bốn mùa chở nặng phù sa.
Em có về thăm mẹ thăm cha
Cho anh được về với theo câu hát
Cửa Hội mênh mông, Cửa Lò bát ngát
Giận thì giận mà mong càng mong…
Quê hương anh có ngọn núi Hồng
Trầm mặc lặng thầm bên dòng Lam soi bóng
Tùng bách reo vui giữa trời cao gió lộng
Mối tình sắt son chung thủy Hồng-Lam.
Hồn sông núi âm vang
Vó ngựa khải hoàn đoàn quân áo vải
Nghiệp đế bền lâu, đất nước liền một giải
Quang Trung định đô đắp lũy Phượng hoàng.
Quê hương ta từ thủa hồng hoang
Bão lũ liên hồi, gió Lào rát mặt
Đông lạnh căm buốt da như cắt
Tay run gầy cấy lúa ruộng sâu.
Trong gian lao ta dựa vào nhau
Người lớp trước ra đi, người đời sau đứng dậy
Đoàn kết thương yêu, ông cha đã dạy
Khí phách anh hùng xứng với tổ tông.
Xa quê hương ta vẫn một lòng
Nhớ núi Hoàng Trù, nhớ làng Sen quê Bác
Giọng nói có phôi pha ít nhiều đổi khác
Vẫn chất phác thật thà như ruộng lúa, bờ tre.
Cầu Bến Thủy nối hai miền xứ Nghệ
Vịnh câu Kiều, tay nắm chặt tay
Sông Lam chảy như ngàn đời vẫn chảy
Hồng Lĩnh mây bay, Hồng Lĩnh hóa Rồng.
Chiều buông khúc hát quê anh
Sông Lam lờ lững nước xanh mây trời
Điệu hò tha thiết gọi mời
Xốn xang em ước về chơi một lần.
Cùng anh mắt biếc trong ngần
Ngắm dòng sông lặng, ta gần nhau hơn
Mái chèo khua nước chập chờn
Câu hò ví dặm như hờn lòng ai.
Nghĩa tình da diết chẳng phai
Người đi mô cũng miệt mài nhớ quê
Em theo khúc hát tìm về
Hữu tình non nước hồn quê dạt dào.
Từng câu ví dặm ngọt ngào
Lòng say, men thắm em nào muốn xa
Tim vang khúc hát ngân nga
Điệu hò xứ Nghệ thiết tha mượt mà.
Theo vào muôn khúc tình ca
Về quê anh nhé, đậm đà ngày Xuân.
Thơ: Ngọc Liên
Anh vẫn kể quê mình đẹp lắm
Đất Nghệ An say đắm lòng người
Nhìn xem sông núi rạng ngời
Nơi này hào kiệt các thời dội vang.
Huyện Nam Đàn, Bội Châu quật khởi
Gọi đồng bào tiến tới Đông Du
Ghé Kim Liên, đến Hoàng Trù
Nhà tranh tiếng mẹ hời ru quê Người.
Làng Sen vẫn bồi hồi tưởng nhớ
Mái rạ nghèo từ thủa ấu thơ
Khởi nguồn chí lớn cơ đồ
Vang rền thế giới Bác Hồ ở đây.
Hưng Nguyên huyện bề dày cách mạng
Lê Hồng Phong theo Đảng kiên cường
Minh Khai người vợ đảm đương
Anh hùng chớ kể, má hường nào thua.
Thanh Chương đó đang mùa mít rộ
Món nhút ngon bỡ ngỡ lần đầu
Nam Đàn tương chấm là câu
Đặc biệt hàng đầu hai món vào thơ.
Kể tiếp nữa ngẩn ngơ người ạ
Là miến lươn nay đã vang xa
Địa cầu cũng được đi qua
Anh nhớ làm quà cho bé nghe không?
Biển Cửa Lò nhìn trông lộng lẫy
Thúng khơi xa mực nháy tràn trề
Đậm đà vị ngọt hương quê
Ghẹ cua, tôm, cá, cứ về thuyền anh.
Chuột Yên Thành cũng thời đặc sắc
Uống sữa tươi TH tuyệt vời
Mời em đầy đủ no xơi
Ta cùng ca hát vài lời tình quê.
Điệu ví dặm chết mê anh ạ!
Giận mà thương yêu quá tình người
Sông quê khúc hát gọi mời
Thuyền anh neo đậu là nơi bến tình.
Thành Vinh đó quê mình xứ Nghệ
Nón bài thơ dành để tặng em
Quảng trường dựng, Đại học lên
Mát phù sinh thái là tên chốn về.
Lời mời gọi về quê anh đấy
Em theo chàng mái đẩy chèo đưa
Nghệ An yêu mấy cho vừa
Con người, cảnh vật nay xưa đều tình.
Tác giả: Thủy Tiên
Tác giả: Xuân Diệu
Đường đi một khúc Văn Sơn,
Đỏ tươi đất thịt, xanh rờn hàng cây.
Mía cao ngập mắt; khoai đầy;
Quê hương xinh đẹp nhờ tay lấm bùn.
Mấy đời xây dựng, đắp vun,
Biết bao nước mắt đổ dồn mồ hôi.
Dân cày sớm tối ăn khoai,
Một ngày được bữa trưa vài bát cơm.
Mít xanh làm nhút Thanh Chương,
Có đâu cá thịt - cà tương cầm chừng.
Ruộng thưa nên phải đi rừng,
Đào nâu, đẵn nứa trên lưng gánh gồng.
Trai hơn bốn chục, răng long;
Gái chưa bốn chục đã hòng già mau.
Nhớ năm Xô Viết càng đau,
Cường hào, đế quốc chung nhau giết người.
Phong trào dập giữa máu tươi,
Đốt tay làm đuốc, nướng đùi khoan chân.
Nhà thiêu, thiêu cả áo quần,
Ngủ trong chuồng lợn, ở lần ràn trâu.
Khi Đội đến dẫn đầu phát động,
Một cuộc đời mới, rộng mở ra.
Văn Sơn tuy vẫn khoai, cà,
Mà phong cảnh cũ nay đà thắm hơn.
Thằng đầu sọ đã chôn xuống đất,
Bọn ác kia mất mặt, cúi đầu.
Thoả lòng vạch hết khổ đau,
Thênh thênh đất rộng, trời cao của mình.
Khúc đường đất đỏ, cây xanh
Bước lên thêm chứa chan tình nước non.
Gian lao vất vả dẫu còn,
Thắt lưng cho chặt, cho son, ta làm!
Lòng ta giữ lấy hờn căm
Như dao có lưỡi, như tằm ngậm tơ.
Đấu tranh cho đến bao giờ
Đất không bóng giặc, ruộng về tay ta,
Tác giả: Nguyễn Đình Xuân
Theo em anh về xứ Nghệ
Đi dọc dòng sông Lam
Gương nước soi lòng trong vắt
Xa xăm vọng về câu hát
Ví dặm giận thương…
Anh nghe em không ngược Lường
Lại trót phải lòng giọng nói
Dùng dằng câu hò ngang chiều vời vợi
Để hoa nở, đò đầy sang sông.
Thương khúc cầu Dùng Thanh Chương
Nắng qua Đô Lương anh về lèn Bút
Ủ thơm gió Lào cả mùa dưa nhút
Còn nao lòng người đi xa.
Anh về làng Sen bằng điệu dân ca
Nếp nhà xưa thời ấu thơ Người ở
Ngọt tương Nam Đàn nếm một lần đã nhớ
Nghe thân quen mô, tê, răng, rứa dịu dàng.
Ngược truông Vên anh lên Nghĩa Đàn
Rú Ấm, hang Bua gió ngàn thăm thẳm
Đêm gối sương nghiêng trời Nậm Cắn
Mơ bến sông trăng ngân khúc đò đưa…
Tìm dấu sao la trên Pù Mát hoang sơ
Nghe đá kể Trường Sơn heo hút gió
Bom dội một thời còn ai nhắc nhớ
Những ga Vinh, Bến Thủy, Truông Bồn…
Xốn xang cùng em trước biển sóng cồn
Cửa Hội, Cửa Lò, Hòn Ngư, Hòn Mắt
Chiều trải nắng cát trườn mình trắng ngát
Xứ Nghệ trong anh trăng mật với thời gian…
Tác giả: Lữ Giang
Cái nắng quê bà
Cái nắng khu tư
Cái nắng hè xứ Nghệ
Cháu đi trên cát bể
Ngỡ là sương trắng bay
Cháu ở trên đồi cây
Thấy bốn bề rực lửa
Không gian mang đầy bụi gió
Gió tung bờm như ngựa phi
Cháu đi từ ga Giát, ga Si
Vào Vinh, Bến Thuỷ
Chưa thấy miền nào nhiều gió thế
Có hôm trời không động bể
Xanh rất êm... rất êm
Nhưng quê bà lại chẳng bình yên
Vẻ lặng lẽ của trời khác cơn bão bùng của đất
Đất dưới đường bay lũ giặc
Nham nhở, tả tơi
Đất nói ít lời
Mà nhiều hy sinh, chịu đựng
Hết bom thù nắng càng chói chang
Cháu lại về tắm nắng quê hương
Nắng cho dừa trái ngọt
Nắng cho vườn cam Nghi Lộc
Quả rúc trên cành
Ô hay... cái nắng vườn đang đỏ hóa xanh
Nắng gọi mùa gặt hái
Nắng đầu thôn, cuối bãi
Vợ cháu cười hồng đôi môi
Cháu biết trong gió xoáy của trời
Trong mênh mông nắng và cát bụi
Người quê mình lầm lụi
Làm nên sự sống, bà ơi.
Tác giả: Phan Thế Cải
Mặc ai giận, mặc ai thương nỏ biết
Tôi vẫn yêu câu ví dặm ngàn đời
Câu ví của ông bà mộc mạc
Tôi lớn dần cùng với tiếng đưa nôi
Nước sông Lam có lúc trong, lúc đục
Cuộc đời người có lúc nhục, lúc vinh
Ơi câu ví qua thời gian chắt lọc
Bạn đời ơi xin chớ phụ tình...
Cơm em ăn bát ăn, bát để
Đũa em so đôi đứng, đôi nằm
Tình yêu hỡi em bất chấp roi vọt
Dẫu biết rằng "Phụ tử tình thâm"
Biết tính anh thường hay nông nổi
Phải ngăn anh không đi chuyến ngược Lường
Ơi câu ví đầm đìa nước mắt
Ai nỡ lòng bạc bẽo với người thương
Vẫn muối mặn gừng cay thuở ấy
Người xưa trao câu ví thật lòng
Trao nhân nghĩa chẳng thể nào đánh mất
Để ngàn đời hoá núi, nên sông
Câu ví thấm vào cây vào đất
Cây xanh tươi và đất mỡ màu
Câu ví lặn vào trăng, vào nước
Để ngàn đời trăng nước yêu nhau
Câu ví gợi quả cà, quả ớt
Gợi vệt bùn trên chiếc áo nâu
Ơi câu ví một thời tôi thổn thức
Đêm Trường Sơn trăng mắc võng hai đầu
Câu ví đượm buồn vui đau khổ
Giống người dân xứ Nghệ ngàn đời
Câu ví dạy tôi biết ăn, biết ở
Như ông bà, cha mẹ, làng tôi.
Tác giả: Cẩm Thạch
Về quê em miền Tây xứ Nghệ
Gió ru cành, chim hót xôn xao
Hồ Thung Mây - Túng Khoong đẹp thế
Ai ngăn dòng nước chảy khe Lang.
Những bàn tay xây bản, xây làng
Tình đoàn kết dân tộc Kinh, Thái, Thổ
Qua chặng đường đói cơm, gian khó
Quỳ Hợp hôm nay đổi mới từng ngày.
Hội xuống đồng cấy lúa đều tay
Rừng cao su, đồi chè, cây ăn quả
Đường bê tông nối dài muôn ngả
Đẹp vô cùng non nước tươi xanh.
Quỳ Hợp quê em, Quỳ Hợp quê anh
Núi vẫn thức chung vui cùng xóm thợ
Tiếng máy khoan rộn ràng trong gió
Về cùng em “tập tính tập tang”
Câu hát nhuôn con suối mơ màng
Bé học bài vọng vang xóm núi
Về cùng em mừng nông thôn mới
Yêu quý vô cùng, Quỳ Hợp của ta ơi…
Tác giả: Vân Anh
Xứ Nghệ…
Gió Lào hất tung bãi cát
sang bờ Bắc sông Lam
Sông Lam dải lụa xanh
đọng sữa thái âm mát lành Địa Linh
thắt ngang dòng đời trong đục lở bồi
Con thuyền ví giặm đầy vơi
Chở mai sau cập nơi cội nguồn.
Dãy Hồng Lĩnh nén linh khí thái dương miên viễn mùa xanh hiên ngang Nhân Kiệt.
Xứ Nghệ ..
Đại thi hào Nguyễn Du
Bà chúa thơ Nôm Hồ Xuân Hương
Nơi hai dòng chảy Văn Chương
dân dã, bác học hợp lưu
Nơi chưng cất tinh túy cốt cách Cụ Đồ… thẳng ngay thuở khai thiên thông reo Ngàn Hống
Miên miết hiếu học miên miết mạch ngầm hiếu học xưa xửa dòng Rum.
chuộng nghĩa, bộc trực, thẳng ngay … thuở khai thiên thông reo Ngàn Hống
Xứ Nghệ …
>>> Xem thêm tại: Vần thơ về Bình Định - Nơi thi ca và võ học giao hòa
Cho tôi câu thơ quăng quật kiếp người
Những đứa trẻ đẻ rơi
Co ro trên luống cày vừa xới
hình hài cong dấu hỏi
òa nỗi đau chào đời .
Những người đàn bà góa
Cô đơn thiêu đốt thịt da
đổ lúa ra xay
đổ trấu ra xay
Xay cạn đêm…
Cháy dọc mùa đông
trằn trọc lửa củi sim
Sưởi ấm giấc mơ người đàn ông lực điền
thèm bát cơm không độn sắn, ngô.
Xứ Nghệ
Nơi di chỉ cất bảo tàng
chiếc muôi múc canh bằng đá
Vá nhọc nhằn, tằn tiện của Tiền Nhân.
Xứ Nghệ
Đứa con nghèo của Người Mẹ thiên nhiên
Đất phên dậu che chắn Đông biển Tây rừng, ra Bắc vào Nam
Dẻo dai như đòn gánh
gánh hai đầu Đất Nước.
Giọng nặng trịch, nết ăn ở mặn mòi vị muối
Trái tim nồng … gừng năm tháng lại thêm cay
Thuở dân Việt loay hoay trong ngôi nhà hình chữ S
Những Phan Sào Nam
Những Nguyễn Tất Thành
đã cồn cào cơn khát lái con thuyền dân tộc vượt khơi xa…
Năm tháng bồi phù sa một nền văn hoá
Vỏ thời gian cất giữ trầm hương.
Giữa bầu trời giông bão vô thường
Người Xứ Nghệ - chim Phượng Hoàng bốn phương sải cánh.
Nếu có kiếp sau
Ta lại về xứ Nghệ đầu thai.
Tác giả: Trần Nhương
Thành Vinh gặp lại người năm cũ
Dằng dặc mà nay vẫn… bấy giờ
Núi Hồng trăng đậu nghiêng bên mái
Bến Thủy giữa chiều bất chợt mưa.
Em kể bố em cũng tuổi Tỵ
Con Rắn bao dung trụ cột nhà
Ông đi cõi Phật dăm năm trước
Mẹ em thương nhớ mãi chưa già !.
Lạ nhỉ sao anh cũng tuổi ấy
Hao hao năm tháng tuổi thơ đầy
Hay em giới thiệu anh… cho mẹ
Như nối dây diều thêm cánh bay.
Em nói rồi nhìn như ướm hỏi
Anh ngước trời xanh mấy đám mây
Vô thường nào biết đâu bờ cõi
Mía đợi heo may ngọt suốt cây…..
Tác giả: Phan Quốc Bình
Ngồi thuyền lướt sông Lam
uống ngụm nước sông Lam
sóng ùa về vồn vã
vỗ vào thuyền lan man…
quê hương ngày tiễn tôi
cồn cào trời gió thổi
có phải tháng năm xa
núi đăm đăm ngóng đợi ?
sông đung đưa như võng
nghe xa thẳm trong hồn
êm lời ru của mẹ
bay lượn trời tuổi thơ
Kỷ niệm đầu cuộc đời
như hương bay chẳng khuất
dù đi hết đường dài
vẫn quay về phảng phất…
Tác giả: Lương Khắc Thanh
Đất sỏi đá cỗi cằn chắt lại mà xanh
Về với sông Lam, về miền xứ Nghệ
Còn thơm miếng trầu cay của Hồ nữ sỹ
Sóng Giang Đình vọng mãi bóng thi nhân.
Mẹ lặn lội trên đồng giữa trưa nắng chang chang
Nhấp nhô mảnh áo tơi hình cánh cò, cánh vạc
Con cá gỗ vượt nghèo đã làm nên đất học
Cho câu ví nặng lòng mộc mạc mà thương.
Hồng Lĩnh điệp trùng nghe biển hát đầu non
Núi Quyết hiên ngang một tượng đài bất diệt
Nơi mảnh đất của hiền tài nhân kiệt
Dẫu tương, nhút, dưa, cà vẫn nuôi lớn thi nhân.
Em có về miền non nước Hồng Lam
Du thuyền trên sông nghe câu ví giặm
Đã nhủ lòng anh chỉ thương, nỏ giận
Dẫu ngái ngôi muôn trùng sớm muộn vẫn chờ nhau.
Tác giả: Hoàng Cát
Năm mươi năm sống trửa lòng Hà Nội
Nỏ khi mô tui quên được quê nhà
Nhớ mần răng mà hắn nhớ diết da
Sèm được nghe "ri, tê" cho sướng rọt!
Đang tự nhiên, ai kêu: "Cho đọi nác..."
Rứa là rọt gan tui hấn rành cuộn cả lên
Tui nhớ nhà, nhớ mệ, nhớ các em
Nhớ cả cấy cươi tui nhởi trò đánh sớ
Tui nhớ ông tui suốt một đời rành khổ
Có trấy xoài rớt xuống nỏ đành ăn
Để triều về cho cháu nhỏ quây quần
Ông dạy, dộ rồi chia đều từng đứa
Chưa có khi mô tui chộ ông đi dép nợ!
Rành chưn không, phủi bộp bộp - lên giường
Ông buồn chi mà rành thở dài luôn
Giừ tui tra rồi, hiểu rọt gan ông nội
Ông đã góa vô vô cùng sớm túi
Tui cụng sắp về với ông tui đây
Trong rọt, trong gan cứ nhớ tháng, nhớ ngày
Nhớ quê Nghệ! Rành sèm nghe tiếng Nghệ!
Tiếng Nghệ choa ơi! Răng mi hay rứa thế!
Nhờ có mi hình - mà choa góa thi nhân
Choa buồn, choa vui, choa nhởi, choa mần...
Nhưng nỏ có khi mô choa quên tình - Tiếng Nghệ!
Dù đi đâu, lòng người con xứ Nghệ luôn hướng về quê nhà. Thơ về Nghệ An không chỉ khơi gợi nỗi nhớ mà còn nuôi dưỡng tình yêu quê hương, nơi dung chứa hồn đất, hồn người miền Trung bền bỉ, thủy chung và đầy nghị lực.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.