Tác giả: Nguyễn Đức Hạnh
Em ẩn hiện một nỗi buồn Tam Đảo
Nắng Tây Thiên ru ngủ gốc thông già
Ngày trễ nải bên những tầng xiêm áo
Mây thờ ơ trôi nổi bước trần gian
Hoa bung biêng chấp chới phía đại ngàn
Em đã hẹn lòng ta từ cổ tích
Cỏ vẫn biếc cho hoàng hôn yên tĩnh
Một cánh chuồn mỏng mảnh cuối vườn xưa
Rồi bất ngờ Tam Đảo một chiều mưa
Đôi mắt ướt đẹp như mùa thổ cẩm
Hương cỏ dại thấm tận hồn sâu thẳm
Bóng mi dài ai tạc khúc tình ca
Lối quanh co bờ dốc dựng trầm tư
Em vẫn đấy sao mà hư ảnh mãi
Trong thấp thoáng nghi hồ khi ngoảnh lại
Tự bao giờ nghe gió thổi chia xa.
Tác giả: Trịnh Bửu Hoài
Tiếng đàn
Rung nhẹ trong sương
Tiếng ca
Ai luyến
Để thương nhớ thầm
Tiếng sương
Rơi bổng
Rơi trầm
Người mang
Dạ cổ hoài lang
Tặng người
Nhớ thời mở đất
Cuối trời
Gánh quê
Nặng
Một vai đời lưu dân
Lời ca
Mang nắng phương Nam
Thắp đêm Tam Đảo
Bóng trăng đồng bằng
Non cao
Vướng một tiếng đàn
Đủ thương
Đủ nhớ
Đến ngàn năm sau
Đêm nay
Sương ửng má đào
Cho bài Dạ cổ
Thành câu ru người
Tác giả: Trần Nhương
Cùng em lên Tam Đảo chiều nay
Phố phường lùi mãi phía sau cây
Để lại bon chen cùng tất bật
Lên đây hòa nhập gió cùng mây.
Mười một dặm đèo cua gấp gấp
Tai vù đầu váng tưởng đang say
Em cười nhí nhảnh qua gương kính
Định vớt trăng vào trong búp tay
Mười một dặm đèo lên chót vót
Mùa thu xịch đến lúc đang hè
Em thơm như thể sau khi tắm
Sương khói giăng mùng bỏ thuốc mê
Mười một dặm đèo lên tới đỉnh
Ngờ đâu Tam Đảo cũng thường thôi!
Ở cao xa thế, gần ra thấp
Với núi hình như cũng giống người...!
Tác giả: Đào Vĩnh
Đường lên Tam Đảo sớm nay
Còn mải ngược xuôi dốc uốn vòng
Khu I, II, III.... rồi Tam Đảo
Không vậy sao còn đủ Châu Phong
Không thế mùa hè nhiều mắc nợ
Lưng trần nhẫn nại thở mồ hôi
Riêng chi vương vấn thu dìu dịu
Mây trắng cồn lên bước chân người
Đâu cũng chập chờn cung bậc gió
Thoáng chểnh mảng xa, thoáng ôm chầm
Ngàn nắng lọc qua ngàn xanh lá
Xoải một vàng mơ dọc triền thung
Nhà cũ thời gian mờ dấu ấn
Cửa ô nhà mới lặng bốn bề
Mắt em thăm thẳm như rừng núi
Tôi xa, Tam Đảo có theo về?
Tác giả: Duy Thơm
Đi trong gió
Đùa trong mây
Mây giăng
Giăng trắng
Cỏ cây đất trời
Mờ mờ
Ảo ảo
Sương rơi
Mây treo lơ lửng
Mây trôi trước nhà
Mây vào cửa sổ tìm hoa
Mây lên giường ngủ
La đà cùng mây...
Mây vờn như tỉnh như say
Men nồng ngây ngất cùng ai giãi bày
Mây vơi rồi mây lại đầy
Thoáng ẩn, thoáng hiện
Lúc dày lúc thưa
Mây lùa trong nắng ban trưa
Mây dồn như thác
Như mưa kín trời
Dưới thung, mây ngược lên đồi
Mây hôn thác Bạc
Rong chơi Thạch Bàn
Mây từ Phù Nghĩa mây sang
Mây ôm Thiên Thị
Mây choàng ngàn thông
Mây quấn quýt, mây bềnh bồng
Lung linh huyền ảo
Một vùng trắng mơ
Trập trùng Tam Đảo hoang sơ
Như tranh thuỷ mặc
Vần thơ trữ tình
Tác giả: Phạm Đạo
Đường lên Tam Đảo sớm nay
Đồng xanh ngăn ngắt cò bay nhịp nhàng
Đuôi Rồng, dốc Láp, chùa Hang
Mây lưng chừng núi, rộn ràng thông reo
Quanh co, khúc khuỷu cheo leo
Líu lo chim hót, bướm theo bạn tình
Non xanh, núi biếc lung linh
Xa xa thác Bạc uốn mình hát ca
Muôn vàn màu sắc trộn pha
Thị trấn đẹp tựa lẵng hoa lưng trời
Chìm trong không khí tuyệt vời
Giữa hè nóng bức nói lời mùa thu
Mênh mông trời đất Trung du
Bồng bềnh tiên cảnh, thực hư trong lòng.
>>> Xem thêm tại: Tuyển chọn thơ hay về Phú Thọ - Vùng đất tổ thiêng liêng
Tác giả: Nguyễn Lãm Thắng
Em về Tam Đảo sáng nay
Chuyến xe đi giữa màu mây ngoằn ngoèo
Dốc cao, xe chầm chậm leo
Nhìn quanh chỉ thấy là đèo dốc thôi
Bỗng nhiên mây biến tan rồi
Xe dừng trên đỉnh… tuyệt vời! đẹp chưa!
Ngập ngừng cái nắng ban trưa
Sáng lên với đám mây vừa bay qua
Nào sương nào khói la đà
Mắt em bỡ ngỡ như là trong mơ
Nắng xuyên qua lớp mây mờ
Núi đồi nghiêng xuống một bờ cỏ hoa
Nhà gần ấp ủ nhà xa
Nhấp nhô những chiếc nấm hoa lưng đồi
Su su mươn mướt xanh tươi
Thiên nhiên vẽ một khung trời biếc xanh
Em về Tam Đảo cùng anh
Nghe con suối chảy trên nhành mây bay.
Tác giả: Nguyễn Vũ Tiềm
Chót vót thảo am, mây trắng trụ trì
tinh tú miệt mài viết kinh Pháp Cú
trên trang trời xanh
dưới lưng đèo vầng trăng non xuống tóc
núi triệu năm làm chú tiểu dâng trà...
Những hang động đâu đây tiền nguyên thuỷ
làng bản xa mờ như những mảng rêu
bám vào đất đai vạn thuở
nồm bấc heo may ấm lạnh tình người
Tiếng còi báo động từ thế kỷ trước
vọng đến đây đời đã yên bình
sương núi bềnh bồng nhang khói
khí thần kinh kệ tụ tan...
Vầng cao xanh tịnh độ
xanh vào từng cây cỏ cứu sinh
cái ác thực thi đâu đó
vọng đến đây đã hướng thiện xong rồi
Duy một chuyện không đổi theo thời gian, không gian
khiến cuộc đời lung linh một vẻ đẹp huyền diệu:
tình người trong cõi nhân gian.
Tác giả: Nguyễn Lãm Thắng
Vịn mây mà bước lên chiều
Tình như là cỏ nói điều biếc xanh
Con đường nho nhỏ vòng quanh
Dắt tôi ngược dốc gập ghềnh mù sương
Tình em làm rối con đường
Bóng cây dấu một lời thương lặng thầm
Cuối chiều Tam Đảo xa xăm
Hình như ánh mắt á răm... mơ màng.
Tác giả: Nguyễn Ngọc Bái
Tưởng chừng trời đất nhẹ tênh
Mây ngang Tam Đảo bồng bềnh về đâu?
Nắng dưới chân gió trên đầu
Còn em đằm thắm giữa màu thông xanh
Đền thiêng em dắt tay anh
Cầu cho mình sống yên lành vì nhau
Núi vừa cao núi vừa sâu
Vầng mây như thể nhịp cầu chung chiêng
Tiếng chim tự bói chuyện riêng
Bói hoa bói quả xem thiêng chừng nào
Quanh quanh Tam Đảo nghiêng chào
Tiếng chuông nhè nhẹ thỉnh vào thinh không.
Tác giả: Nguyễn Đức Mậu
Anh lên Tam Đảo ngày mưa
mưa giăng bốn ngả từ trưa sang chiều
Cây rừng tóc rối liêu xiêu
dầm dề mưa đổ qua chiều sang đêm
Mái trời nước xối nhiều thêm
ầm ào mưa trút tràn đêm, lở ngày
Đèn đường vài giọt lắt lay
xa em đã kín ba ngày mưa rơi
Ba ngày hết đứng trông trời
lại ngồi vơ vẩn vẽ vời vu vơ
Chữ bao nhiêu chẳng thành thơ
dường như trang giấy cũng mờ mưa bay
Mưa nhờn nhợt cả bàn tay
phập phồng cơn gió cuốn nây vào phòng
Anh lên Tam Đảo ngày không
mưa rừng mưa phố, mưa lồng trong mưa.
Tác giả: Phạm Ngọc Vĩnh
Đêm nay về Tam Đảo
Xe như lên đỉnh trời
Núi trèo qua cửa kính
Mây lần xuông ghế ngồi
Đêm nay về Tam Đảo
Thao thức quãng đường dài
Gió phủ bờ môi lạnh
Sương choàng khăn lưng đồi
Ánh điện như sao sa
Những tòa nhà yên lặng
Nhìn khói mây giăng giăng
Tác giả: Thuận Hữu
Buổi sáng em dắt anh lên thăm đền Bà Chúa
Tam Đảo mây bay trắng núi trắng rừng
Anh trở về xuôi em ở lại
áo trắng nhòa sương trắng rưng rưng
Ngày xưa ai chia tay nước mắt thành Thác Bạc
Để năm tháng Cầu Đá hóa Đợi Chờ
Em ở lại, anh gửi hồn ở lại
Em nhớ mang về thăm quê ngoại dùm anh
Anh cứ loay hoay như lạc giữa rừng xanh
Nhớ nhớ thương thương điệp trùng số phận
Anh trở về xuôi với phố phường nhộn nhịp
Vẫn ngỡ đâu đây tiếng gió Thượng Ngàn.
Tác giả: Bùi Thị Ngọc Điệp
Vĩnh Phúc mưa nắng bao mùa,
Đồng vàng trải rộng lưa thưa nắng trời.
Phúc Yên - Thành phố đây rồi,
Bao nhiêu cảnh sắc gọi mời bước anh.
Hồ Đại Lải chập chùng xanh,
Bức tranh thuỷ mặc xây thành mộng mơ.
Bình Xuyên vẽ một nét thơ,
Đầm sen ngăn ngắt đợi chờ thi nhân.
Vĩnh Tường nổi tiếng xa gần,
Đình chùa hương khói bội phần nghiêm trang.
Đền Phú Đa, đình Thổ Tang,
Chùa Tùng Vân, Phật rỡ ràng biếc xanh.
Ghé thăm làng gốm Hương Canh,
Làng nghề truyền thống vang danh một thời.
Yên Lạc ngóng đợi bên trời,
Lễ hội Đền Thính rộn vui một miền.
Cùng về Đầm Vạc - Vĩnh Yên,
Trong lành một khoảng trời riêng nơi này.
Lễ đình Đông Đạo vui vầy,
Dâng hương, tế lễ tràn đầy đức tin.
Đất trời Tam Đảo yên bình,
Hoang sơ, hùng vĩ tạo hình thiên nhiên.
Thiền Viện Trúc Lâm Tây Thiên,
Cửa từ bi dưỡng tâm thiền lâu nay.
Đền Trần Nguyên Hãn xanh cây,
Đá mài gươm vẫn còn đây bao đời.
Anh hùng khí tiết rạng ngời,
Lập Thạch lưu giữ để đời soi chung.
Bình Sơn - Ngôi tháp đất nung,
Huyện Sông Lô vẫn vui cùng tháng năm.
Hải Lựu ghé bước về thăm,
Cò bay rợp bóng ngọt đằm câu thơ.
Dứa Tam Dương chín vàng mơ,
Bánh hòn Hợp Thịnh đợi chờ khách quen.
Mắm tép Đức Bác người khen,
Cá thính Lập Thạch ăn ghiền mới thôi.
Trà hoa vàng ngọt trên môi,
Su su Tam Đảo bời bời sắc xanh.
Bò tái kiến đốt ngọt lành,
Rượu chít Tam Đảo sẵn dành đợi ai.
Vĩnh Phúc đổi mới từng ngày,
Bao nhiêu cảnh sắc để ai say lòng.
Tết này anh có về không?
Vào mùa lễ hội ta cùng chung vui.
Tác giả: Phạm Đình Nhân
Đường lên Thiền viện Tây Thiên
Không gian tĩnh mặc khí thiêng ngập tràn
Gió đưa hương quyện trầm nhang
Chuông ngân như đón ta sang cõi thiền.
Mây vờn quanh mái chùa thiêng
Trống chiêng Bát nhã theo triền núi ngân
Như đi trong áng phù vân
Xa lìa cái cõi hồng trần phù du.
Tam quan ấm nắng chiều thu
Đại hùng bảo điện mịt mù khói hương
Lầu chuông lầu trống quyện sương
Sớm trưa tĩnh lặng thiền đường uy nghiêm.
Câu kinh tiếng kệ mùi thiền
Áo nâu sòng khắp trăm miền về đây
Tâm kinh Bát Nhã đủ đầy
Chân tâm thanh tịnh chốn đây cửa thiền.
Tây Thiên Thiền viện linh thiêng.
Tác giả: Dân Huyền
Anh về thăm Vĩnh Phúc giữa bao la đầm vạc
Anh về thăm Vĩnh Phúc một chiều chùa Tây Thiên
Ta cùng về Vĩnh Yên nhớ hồi đi Tam Đảo
Từng giờ, từng đổi thay trong những màu sắc mới
Vui cùng miền đất cổ, vùng Tịch Sơn thuở nào
Cùng nhau về Vĩnh Phúc cho thỏa niềm ước ao.
Tác giả : Nguyễn Hanh
Ai về Vĩnh Phúc hồn thơ
Để nghe gió thổi mộng mơ dạt dào
Lời du của mẹ thanh cao
Bên tai giấc ngủ, đưa vào đường thi
Ai về giữa độ xuân thì
Bình Sơn tòa tháp uy nghi đón mời
Nắng hòa diều sáo buông lơi
Bầy chim én lượn khắp nơi tỏ tình
Ai về đón ánh bình minh
Ngắm nhìn Tam Đảo quê mình đẹp thay
Đồi thông khỏa lấp sương dày
Bồng lai tiên cảnh bấy nay xứng tầm
Ai về Thiền Viện Trúc Lâm
Cầu kinh, niệm Phật để tâm nhẹ nhàng
Hướng về một cõi thênh thang
Tây Thiên ngự trị, lòng càng bớt âu
Ai về Đại Lải hôm đầu
Du thuyền vãng cảnh hồ sâu trong ngần
Đắm lòng chẳng nỡ rời chân
Đi rồi lại ước có lần thứ hai
Trải qua những chặng đường dài
Bây giờ Vĩnh Phúc xứng vai bạn bè
Thi đường tôi nói bạn nghe
Khắp nơi bằng hữu tựu về chung vui.
Tác giả: Đài Trang
Anh có về Vĩnh Phúc quê em,
Nơi Tam Đảo mờ sương trời mây phủ,
Có Thiền viện giữa đại ngàn lộng gió,
Có Sông Hồng bãi bồi đỏ phù sa.
Anh về đây cảm nhận chốn quê nhà,
Quê hương em một thời hoa lửa ấy,
Lời ai vang lịch sử còn sống dậy,
Là Anh hùng mang tên Nguyễn Viết Xuân.
Về đây thăm thành phố nhỏ ngày đêm,
Vĩnh Yên xanh đang cuộn mình đổi mới,
Là Phúc Yên vươn lên trong chờ đợi,
No ấm đẹp giàu tựa bức tranh hoa...
Ghé về xuôi đến Đại Lải, Xuân Hòa,
Lời cùng gió mênh mông đùa sóng nước,
Tự bao giờ đã thấy hồ có trước,
Vui sum vầy đón lữ khách gần xa,
Người quê em tình thắm nghĩa mặn mà,
Ai đã đến một lần thêm nhớ mãi.
Tác giả: Nguyễn Hạnh
Anh có về với miền đất quê em
Để dạo bước trong làn sương mờ ảo
Trời đất tỏa hương mát lành Tam Đảo
Cho tâm hồn bát ngát những màu xanh
Hãy về đây, thăm làng gốm Hương Canh
Để rồi sẽ một lần anh được biết
Những vẻ đẹp của tâm hồn người Việt
Thấm đẫm trong từng đường nét hoa văn
Về nhé anh, tìm lại giữa đại ngàn
Hồ Xạ Hương - nàng tiên đang say giấc
Rừng thông xanh êm đềm ru khúc hát
Cho bốn mùa, hồ chẳng phút cạn vơi
Về nơi này, cho ta thấy thảnh thơi
Dưới chân tháp Bình Sơn - miền cổ tích
Nét cố kính bước ra từ ký ức
Như chưa từng phai dấu trước thời gian
Hay về thăm hồ Điển Triệt, nhé anh
Cùng khám phá vẻ thiên nhiên kỳ thú
Lặng lẽ nghe tiếng vọng từ lịch sử
Kể anh nghe chiến công của quê hương
Em đưa anh tìm tới với đầm Rưng
Theo làn gió mênh mang sóng nước
Cùng chân trần dạo chơi trên triền cát
Đón hương sen thơm ngát đến say lòng
Còn một điều đặc biệt anh biết không?
Nét gần gũi, và cũng thân thương nhất
Là tấm lòng của con người Vĩnh Phúc
Luôn dang tay chờ đón bước anh về.
>>> Xem thêm tại: Tuyển chọn thơ hay về Thái Nguyên - Miền chè xanh bát ngát
Tác giả: Phan Thanh Long
Tương tự chờ mộng đêm tàn
Ngân Hà say nguyệt nhân gian đa tình
Lang thang mây gió vô hình
Vĩnh Yên ngõ vắng riêng mình cô đơn
Tam Đảo sương lắng men hồn
Hoa say men lệ hương buồn mi ai
Mơ tan tỉnh giấc u hoài
Mắt xanh lạc giữa nắng mai Vĩnh Tường
Gieo sầu miền đất Tam Dương
Cho cây trái ngậm hạt thương hạt buồn
Người về Yên Lạc chiều buông
Đừng quên nhặt mảnh hoàng hôn rơi thầm
Gót liễu dừng bước phong trần
Câu thơ Lập Thạch nhớ vần Bình Xuyên
Mây hồ hải mộng lâm tuyền
Sông Lô đá vỡ mà nguyên khối tình
Khói hoa nở giữa bình minh
Phúc Yên còn đó Mê Linh xa rồi
Đèn khuya ngỡ ánh trăng rơi
Sao trong ánh mắt để trời bơ vơ
Người đi rừng núi vẫn chờ
Như thuyền tìm bến như thơ tìm vần
Rượu dừa hương sắc giai nhân
Cá thính ngọt dịu lâng lâng men sầu
Người xưa nay đã về đâu
Mà dòng tâm sự nhuốm màu biệt ly
Màu rêu xanh níu chân đi
Thu vàng hạ trắng làn mi héo mòn
Vành nôi mẹ hát ru con
Trọn đời ngậm ngọt bồ hòn đắng cay
Ai về Vĩnh Phúc đêm nay
Cho tôi gửi chút heo may thu về
Nghe câu hát đượm hồn quê
Bởi vì lòng đã trót mê nơi đây.
Tác giả: Nguyễn Bùi Vợi
Vĩnh Yên ơi, ta lại về đây
Nhớ thương năm tháng có vơi đầy
Thuyền ai mái động trăng Đầm Vạc
Nghe bốn bề xuân rạo rực cây.
Một nẻo đường khuya xao xác lá
Mang đi để nhớ lại mang về
Ôi chao, đã ba mươi năm lẻ
Phố cũ, đêm dài, sương lạnh tê.
Phố cũ đêm nay dường trẻ lại
Râm ran tiếng bè bạn anh em
Bàn chân lại ấm đường đất sỏi
Nghe rợp hồn đầy một Vĩnh Yên...
Tác giả: Yên Hà
Anh xin gởi tặng em
một chút sương Tam Đảo
Anh xin gởi tặng em
một chút gió miền cao
Anh xin gởi tặng em
trời Điện Biên hoa ban nỡ trắng
và cả biển mây
Sa Pa huyền ảo
Trên dãy Hoàng Liên Sơn
Anh vẫn nghe rì rào
tiếng sóng biển quê ta
dạt dào khúc tình ca
Nơi “cổng trời” anh qua
lời người xưa đâu đây vọng tới
Bồi hồi lòng ta
bát ngát hương hoa
Nhạc hùng thiêng trào dâng rừng cây
Dốc núi cao lượn quanh ngàn mây
vấn vương ai lờ lững
lờ lững bay trong chiều
Anh muốn ôm cả rừng núi
vào câu hát gởi tặng em
Để cùng nghe
con tim ta trỗi nhịp tình yêu
Tác giả: Thuận Hữu
Ta quen nhau giữa một chiều Tam Đảo
Rồi xa nhau
Em cũng xa luôn Tam Đảo
Có ai ngờ
Khắp mọi ngã đời sương trắng ngẩn ngơ
Anh về giữa miền Trung sóng biển
Trong giấc mơ thảng thốt gió đại ngàn
Thoáng áo em bay giữa chiều Thác Bạc
Tỉnh giấc rồi đêm tối ngổn ngang
Ước một lần trở về Tam Đảo
Lại gặp em giữa cầu đá Đợi Chờ
Lại dắt tay nhau lên thăm đềnBà Chúa
Lại hẹn hò dưới dêm lạnh như xưa
Cách trở quá biết bao giờ gặp lại
Cầu đá xưa chắc chẳng đợi chờ ta
Miền quê ngoại đồi chè rừng cọ
Cứ xa dần theo những tháng năm xa…
Mỗi vần thơ về Tam Đảo như đưa người đọc lạc vào thế giới mộng mị của sương núi, rừng thông và nỗi nhớ. Tam Đảo không chỉ là điểm đến lý tưởng, mà còn là nguồn cảm hứng bất tận cho tâm hồn yêu thiên nhiên và nét đẹp trữ tình Việt Nam.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.