Chùm thơ tình viết riêng cho Sài Gòn hoa lệ

Sài Gòn – thành phố hoa lệ, sôi động nhưng cũng đầy chất thơ. Qua từng vần thơ, Sài Gòn hiện lên thân thuộc, dịu dàng và đầy hoài niệm trong tâm hồn người xa xứ hay những ai yêu mến mảnh đất này từ trong sâu thẳm.

Thơ về Sài Gòn hoa lệ

Sài Gòn lạ và quen

Tôi từ phương Bắc đến

nên gọi là khách lạ phải không em?

đêm,

đi giữa phồn hoa loang loáng ánh đèn

sao bàn chân không biết ngại

gió triền sông vọng về thổi mãi

mát rượi nỗi hoài mong

Thành phố buổi sớm mai

dịu sàng thức dậy một nụ cười thật êm

hình như là em gái

nồng nã bụi xe và giọng người tứ xứ

trò chuyện quê hương giữa Sài thành ồn ã

ngỡ thân nhau như tự bao giờ...

Đi xa quê người bỗng thấy gần hơn

gồng gánh cuộc mưu sinh và vạn điều giản dị

những mảnh đời lam lũ không còn ngạc nhiên đám choai choai rồ ga hò hét

nhưng vẫn kịp giật mình một tiếng dế kêu sương

Đêm phương Nam

thao thiết cơn mơ giữa lòng thành phố trẻ

cái thành phố đã tự gọi mình bằng tên phủ tên sông

khai sinh và lớn lên chốn đầm lầy ngập nước

những chuyện ấy...

sau ba trăn năm lẻ

bây giờ vỉa hè có nhớ chăng?

hàng me có nhớ chăng?

và Sài Gòn nghĩa là gì em nhỉ?

cho tôi hay

để thân quen

nhung nhớ bữa mai về...

Hình ảnh dung dị trong Sài Gòn lạ và quen
Hình ảnh dung dị trong Sài Gòn lạ và quen

Mưa Sài Gòn

Trời mưa ướt áo em rồi

Ướt quang gánh Mẹ… đang ngồi bán rong

Vai em gầy rộc long đong…

Chiều nay vé số bán không hết rồi…

Miền Trung nước ngập nhà trôi…

Mẹ con mình phải xa xôi kiếm tiền.

Sài Gòn có phải đất hiền?

Sao ai cũng lạ… vùng miền khác nhau…

Thôi thì trước lạ, quen sau…

Dù là tứ xứ… cơ cầu mưu sinh

Mong sao cũng giống cái tình

Cũng giàu cái nghĩa quê mình… miền Trung…

Người ta áo gấm lụa nhung…

Mẹ em áo rách, vai bung chỉ sờn

Những ngày quang gánh đường trơn

Những ngày chạy vội bởi cơn mưa chiều

Còn em chân bước liêu xiêu

Hang cùng ngõ hẻm bán nhiều vé hơn…

Sài Gòn mấy buổi mưa vờn

Cứ hồi bất chợt như hờn dỗi ai…

Mẹ đi từ buổi sớm mai

Hàng không bán được có ai thương tình

Còn em vất vả một mình

Ngã tư đứng đợi, bùng binh đứng mời…

Em mời vé số người ơi…

Kẻ qua người lại ngó lơi không màng

Mưa tuôn hay nước mắt tràn

Lẫn trong mưa ướt hai hàng lệ rơi …

Mẹ thì quang gánh nón tơi

Chiều nay lại ế… ông trời cứ mưa…

Màn đêm rơi xuống người thưa

Bóng ai lầm lũi vẫn chưa về nhà …

Thương người cầu thực xứ xa

Mảnh đời ghép lại để mà gần nhau

Sài Gòn xin chớ mưa lâu

Để em và Mẹ… được mau… về nhà…!

Bách Tùng Vũ

Sài Gòn mùa nỗi nhớ

Sài Gòn trả về mùa nỗi nhớ … không anh!

Quán cũ ngày xưa … giọt cà phê vẫn rơi đều chậm rãi

Góc phố đong đưa … cánh hoa vàng dưới nắng chiều rạng rỡ

Có phải Sài Gòn … nhiều nỗi nhớ mong manh ….

Có một Sài Gòn như thế phải không anh?

Vội vàng điệu đà giữa hai mùa mưa nắng …

Rỉ rịch trong đêm … bóng mưa che số phận

Da diết nao lòng … góc khuất vẫn đan xen …

Sài Gòn nhẹ nhàng trao nhận những thương yêu

Những chiếc ô quen dìu nhau từng ngõ phố

Hoài mãi trong ta phút giây êm đềm nhớ

Về những cung đường … còn quyện tóc em bay …

Sài Gòn ấm nồng như hơi thở mê say

Sau ánh đèn quay … là những niềm vui không tắt

Có những yêu thương đâu đó còn ẩn mặt

Cầu nối hai bờ thương nhớ … mảnh đời côi …

Sài Gòn lại về mùa nỗi nhớ trong tôi …

Ta giữ cho nhau … nửa đong đầy kỷ niệm

Một nửa hiền hòa trong tim tôi dành trọn

Một nửa vẫn đợi chờ … như thể … vẫn tinh khôi …

Thổn thức tim ai Sài Gòn mùa nỗi nhớ
Thổn thức tim ai Sài Gòn mùa nỗi nhớ

>>> Khám phá thêm: Thơ mừng ngày 22/12 tôn vinh chiến sĩ anh hùng

Yêu quá Sài Gòn hơn

Mấy hôm nay Sài Gòn thật khác

Không nắng mưa như mọi bận em à

Mù sương giăng buồn thiu thỉu vườn hoa

Nhưng ngặt nỗi vẫn chan hòa cái nóng

Em hẳn biết đông Sài Gòn không lạnh lắm

Chỉ thoáng âm mu mây xám chợt về

Và con phố vẫn bộn bề tấp nập

Dù ban ngày hay đến tận đêm khuya

Sài Gòn nơi này đẹp đến nỗi say mê

Cái đẹp của bàn tay con người sáng tạo

Đêm Sài Gòn, đêm lung linh huyền ảo

Ánh điện rực trời, nhấp nháy khắp mọi nơi

Chẳng bao giờ Sài Gòn thấy nghỉ ngơi

Như sức trẻ luôn tràn trề nhựa sống

Người Sài Gòn những con người năng động

Hừng hực đầu tàu kéo cả nước đi lên

Đến với Sài Gòn sẽ thấy rất ngạc nhiên

So với tỉnh thành Sài Gòn chừng bé lắm

Nhưng vòng tay Sài Gòn luôn mở rộng

Chào đón mọi miền đến lập nghiệp an cư

Người Sài Gòn lòng nhân ái có dư

Gặp kẻ khó khăn chẳng ngần ngừ giúp đỡ

Dẫu có bị lừa cũng chỉ cười vỡ lỡ

Chẳng toan tính nhiều chẳng nghĩ chuyện hơn thua

Đất Sài Gòn thay đổi chỉ nắng mưa

Không có bốn mùa nên tính tình đơn giản

Đất Sài Gòn đêm tình nhân lãng mạn

Nên đến bây giờ vẫn yêu lắm nàng ơ

Sài Gòn muôn đời ngự trị trái tim tôi

Rừng rực dạt dào hôn Sài Gòn nóng bỏng

Vòng tay ôm chẳng bao giờ nới lỏng

Yêu quá Sài Gòn. Yêu chết mất đi thôi!

Trung Hưng

Sài Gòn đẹp lắm Sài Gòn ơi

Ước lần đến Sài Gòn hoa lệ

Chỉ mới nghe bạn kể trên phây

Hè sang phượng vĩ nở đầy

Phố phường nhộn nhịp nhà xây cao tầng

Chiều biển hát sóng dâng về vỗ

Đàn chim tìm bến đỗ bình yên

Nắng tươi trải khắp mọi miền

Gió vi vu thổi du miên giấc nồng

Đường Nguyễn Huệ người đông dạo bước

Hàng cây xanh thân thuộc trải dài

Ước thầm em được sánh vai

Bên anh tay nắm nhớ hoài không quên

Cha ông đã khai thiên lập nghiệp

Nay cháu con bước tiếp chặng đường

Giữ gìn mảnh đất yêu thương

Trai hùng gái đảm tấm gương sáng ngời

Dinh Độc Lập môt thời giặc chiếm

Vẫn còn đây kỷ niệm chưa nhòa

Lá cờ Tổ quốc… cờ hoa

Mừng ngày thống nhất một nhà bên nhau

Nhà hát lớn bao lâu vẫn thế

Dấu thời gian không thể xóa mờ

Sài Gòn cảnh đẹp nên thơ

Thủ Thiêm cầu nối bến bờ thương yêu.

Sài Gòn thành phố tôi yêu

Sài Gòn thành phố tôi yêu

Bốn mùa ngập tràn ánh nắng

Phố phường đông vui tấp nập

Lời ca tiếng hát rộn ràng

Vòm me xanh ngắt mơ màng

Thổi chút nồng nàn theo gió

Nghiêng nghiêng cây xòe bóng mát

Cho Sài Gòn xanh ước mơ

Nhịp sội động, vẫn nên thơ

Khi cơn mưa qua vội vã

Phút bình yên về bất chợt

Giọt mưa tí tách hiên nhà

Sài Gòn ơi! Dẫu đi xa

Lòng vẫn nhớ về thành phố

Giản dị hai mùa mưa nắng

Tình người ấm áp nơi nơi

Sài Gòn của bạn của tôi

Ta cùng dựng xây cuộc sống

Sau nắng mưa, ngàn hoa nở

Lung linh bảy sắc cầu vồng.

Gửi trọn nhớ thương Sài Gòn thành phố tôi yêu
Gửi trọn nhớ thương Sài Gòn thành phố tôi yêu

Khoảng khắc Sài Gòn

Sài Gòn cơm áo bơ phờ,
Có em ríu rít chuyện thơ, chuyện đời.
Bí bầu là bí bầu ơi,
Anh thương khoảng khắc rong chơi Sài Gòn
Cà phê nhấm nháp quán ngon,
Trà hoa cúc đẫm chuỗi hôn đậm đà.
Suối nguồn vô tận thi ca,
Môi hồng khoe thắm nhuỵ hoa mặn nồng

Ngọt tê đầu lưỡi mật ong,
Ngỡ đang tắm lại dòng trong đầu đời.
Mượt mà biết mấy tình ơi!
Sóng vai cùng với đất trời nguyên xuân
Kéo mơ xa lại mộng gần,
Trái tình chín rũ trong ngần thực hư.
Tầm duyên xanh nụ tương tư,
Lòng dưng không bỗng ngất ngư hương nồng.
Có nhiều khi cũng là không,
Anh đầu bạc tóc mà lòng tưởng như…
Bóng chiều vàng nắng sương mù,
Hồng nhan nở nụ phù du Sài Gòn.

Cuộc vui trong dinh Độc Lập

Quân đội quốc gia giết chết một trăm ba mươi mốt
thường dân trong một trận càn
Những người không vũ khí
Và “Sài Gòn hoa lệ”
Phải nghiêng mình liên hoan
“Quân đội quốc gia” duyệt binh hùng vĩ
Lưỡi lê đi từng hàng từng hàng
Đầu lưỡi lê còn khóc máu đàn bà, con trẻ
Còn khóc những gì… Việt Nam
Hoa hồng lẫn với máu và bùn trên xích sắt xe tăng
Cười với bọn giết người rất trẻ
Tay không run và mắt không hề rớm lệ
Mũ sắt ngời và lon sáng choang
Tổng thống Ngô Đình Diệm đọc diễn văn:
“Đây là nhờ ơn nước Mỹ
Hôm nay ta giết được một trăm ba mươi người lẻ
Ngày mai lên hàng ngàn
Ông Kennơđy cho ta hai tỷ
Phải biết đường làm ăn”
Rồi pháo hoa bắn cho đêm vui văn nghệ
Người Mỹ muốn cho cuộc chơi được nhẹ
Đêm ấy không nhảy rumba mà nhảy van-x
Nhạc thất thanh bổng ào lên rách xé
Như mổ người lấy gan
Như mổ người lấy gan…
Và trên trăm lá cờ quốc gia ròng ròng máu đàn bà, con trẻ
Máu những người chết oan
Máu những người chết oan

Thơ ngắn về Sài Gòn

Ăn Tết ở Sài Gòn

Tác giả: Cao Thị Ngọc Ánh

Nghìn dặm xa xôi trải nước non,
Thoi đà thấm thoát sáu trăng tròn.
Xuân về hớn hở người vui bạn,
Tết đến bùi ngùi mẹ nhớ con.
Người trước năm mươi đà biết dại
Ta nay sáu chục vẫn chưa khôn
Nam kỳ ướm hỏi ai tri thức
Khắc khoải xa nghe cuốc gọi hồn.

Hương vị xưa cũ ăn Tết ở Sài Gòn
Hương vị xưa cũ ăn Tết ở Sài Gòn

Bên hiên KT Sài Gòn

Sài gòn mưa lất phất
Vừa đủ ướt mi em
Vậy mà hồn tôi đã
Như chiếc lá gập ghềnh.

Nghênh ngang cùng ngọn tóc
Một thời tình ngu ngơ
Còn in trên chấm cỏ
Dấu tay em tình cờ.

Cơn mưa phùn ngày cũ
Tạt vào giấc mơ tôi
Những chiều trong hoạ thất
Ngồi vẽ bóng một người.

Lá bay ngoài cửa lớp
Ngỡ bước chân em về
Góc Pasteur thềm đá
Sóng sánh giọt cà phê.

Pha buồn chung đáy tách
Cho đậm nét son môi
Em tô vào nhan sắc
Để bước tới cuộc đời.

Bên hiên trường Kiến Trúc
Đã vắng một chỗ ngồi
Tôi mang hồn Gothic
Vẽ bóng chiều đang rơi…

Bên hiên Rex Sài Gòn

Mưa ngang hàng hiên Rex
Lá vàng rung ngọn cây
Em quay lưng giấu mặt
Giấu cả tiếng thở dài.

Cho hạt bụi đừng vướng
Vào giọt lệ không chân
Đang âm thầm lăn xuống
Chỗ di tích tình nhân.

Mà có lần tôi đến
Như một ngọn mưa xuân
Rắc vào em nhan sắc
Ran rát dấu môi trần.

Những ân cần quấn quít
Rồi cũng phải chia xa
Em chưa thành người lạ
Phố xá đã nhạt nhoà.

Sài gòn ngày cuối Tết
Hoa rụng đầy bước chân
Em như nụ dã cúc
Cho bóng tôi còn gần.

Vậy mà vụt ngoảnh lại
Đâu còn kịp thấy nhau
Hành lang dài hun hút
Biết em đi hướng nào.

Tự Do hay Nguyễn Huệ
Mưa cũng đã xanh thì
Dù em có bước vội
Chắc gì khỏi ướt mi…

Buổi sáng Sài Gòn

Tác giả: Ngô Thị Hạnh

Gió buổi sáng nồng nàn tung vũ điệu
như gái xuân mười bảy thích rong chơi
giọng hoạ mi trong như màu nắng
hanh hanh Sài Gòn, phố xá trôi nghiêng.

Những mầm non trong em thức dậy
bật tung cánh cửa lòng mình
như thanh âm khúc đồng dao réo gọi
vồn vã mưa vồn vã nắng xanh ngời.

Hoa có chờ sương mai
anh có chờ mưa phố
giọt mát xuống vai, thức trọn những đêm nồng…

Trăng ngái ngủ
phố cùng tình yêu đi tiếp quãng đường trần
thời gian chẳng là gì cả
khi hẻm gầy mang trọn những thương yêu…

Ngập nắng dịu dàng buổi sáng Sài Gòn
Ngập nắng dịu dàng buổi sáng Sài Gòn

Chỉ nhớ Sài Gòn thôi

Tác giả: Nguyễn Phong Việt

Quen rồi cái lạnh phương ấy
Áo len, mũ chụp với bao tay
Sài Gòn những trưa nóng như lửa
Con gái Hà Nội như… đi cày!

Cùng mẹ vào thăm người bạn cũ
May mà vớ được gã con trai
Con hai bà mẹ đều bằng tuổi
Tâm đầu ý hợp gọn một ngày

Con gái Hà Nội giục ra phố
Gã trai hí hửng giọng cười khan
Chạy xe gì mà toàn lạng lách
Để người ta ôm eo mấy lần

Chưa kịp biết hết Sài Gòn phố
Con gái Hà Nội phải về rồi
Hỏi thăm sẽ nhớ điều gì nhất
À… ừ… chỉ – nhớ – Sài – Gòn – thôi…!

Câu hát chợ phiên Sài Gòn

Tác giả: Nguyễn Phúc Ưng Bình
Chiều hôm qua em xuống chợ phiên
Em mua một quả sầu riêng em về
Biếu anh, anh lại cười chê
Chê mùi lạ lạ gái nhà quê mua lầm
Ôm quả sầu riêng em qua miền Rạch Giá
Bâng khuâng trong dạ quay lại ngã Gò Công
May may nhằm buổi chợ đông
Gặp Bạc Liêu công tử bán mấy chục đồng cũng mua

Có một “mùa Sài Gòn”

Sài Gòn
Đâu có mùa thu
Chỉ
là nắng nhuộm
Mưa ru bềnh bồng

Sài Gòn
Không có mùa đông
Chỉ là băng giá trong lòng người thôi!

Sài Gòn

một mùa thôi
Mùa thương nhớ cũ bồi hồi trong ta…

Góc im ắng của Sài Gòn…

Giọt nước mắt lặng lẽ rớt trong hồn
Ba giờ rồi mà sao trời chưa chịu sáng?
Sài Gòn cũng có khi im ắng
Trống trơn không nửa tiếng đời…

Sài Gòn không phải của tôi
Lạ lẫm trong ngày sôi động
Bỡ ngỡ trong chiều nồng ấm
Hững hờ giữa đêm quạnh vắng…
Sài Gòn vẫn cách vời tôi?

Sao mùa này Sài Gòn không có lá rơi?
Nếu có, đêm chắc không lặng thế?
Tôi vẫn mãi là tôi, của Huế
Giữa Sài Gòn, ngu ngơ!

Thơ tĩnh lặng về góc im ắng của Sài Gòn
Thơ tĩnh lặng về góc im ắng của Sài Gòn

>>> Khám phá thêm: Thơ ca lịch sử Việt Nam - Vang vọng hào khí ngàn năm

Thơ về đêm Sài Gòn

Gót xuân Sài Gòn

Bước theo nhịp guốc Sài Gòn
Còn thơm dáng tóc dọc đường em qua
Phấn hương quấn quít lụa là
Bỏ tôi chết đứng giữa tà áo bay.

Hiên chiều phố đã như say
Để em nhón gót cho dài bóng không
Tôi vấp ngang bụi gai hồng
Hồn phiêu dạt mộng bềnh bồng, đó em!

Như ngọn sóng cuốn vào tim
Giọt cà phê bỗng lung linh Sài Gòn
Từ em áp nụ môi non
Vành ly bỏ lại vẫn còn thơm tho.

Cũng đâu chắc phải tình cờ
Hồn em thất lạc vào thơ tôi rồi
Trái tim động đậy đâm chồi
Giấu trong lụa biếc một thời tình si.

Mùa xuân vừa mới dậy thì
Dung nhan em đã kiêu kỳ mê man
Để thơ tôi biết hoang đàng
Theo em cho phố còn vang gót người…

Đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ 

Đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ,
Đèn Mỹ Tho ngọn tỏ ngọn lu.
Anh về học lấy chữ nhu,
Chín trăng em đợi, mười thu em chờ

Đêm Sài Gòn nghe tiếng ca dao

Đêm nay còn có đêm mai…
Dây giăng khắp phố, kẽm gai ngăn đường!
Lòng người nghe vết đau thương
Vì đâu nên nỗi tai ương hãi hùng!?

“Bầu ơi, thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn.”
Tình Người về giữa gian nan
Nhiễu nhương, đói khổ, cơ hàn, chua cay!

Bàn tay tìm lấy bàn bay
Bó rau, túi gạo nói thay ngàn lời.
Nhìn nhau cho rõ mặt người
Đi qua nỗi chết nụ cười gửi nhau.

Một lần trông thấy bể dâu
Biết ai còn nhớ đến câu ân tình
Tình yêu. Thượng đế. Sinh linh
Quê hương còn đó mảnh tình ca dao.

Thơ ru lòng người đêm Sài Gòn nghe tiếng ca dao
Thơ ru lòng người đêm Sài Gòn nghe tiếng ca dao

Đêm, nhớ trăng Sài Gòn

Tác giả: Du Tử Lê

Đêm về theo vết xe lăn
Tôi trăng viễn xứ hồn thanh niên vàng
Tìm tôi đèn thắp hai hàng
Lạc nhau cuối phố sương quàng cỏ cây

Ngỡ hồn ta xứ mưa bay
Tôi chiêng trống gọi mỗi ngày mỗi xa
Đêm về theo bánh xe qua
Nhớ em xa lộ nhớ nhà Hàng Xanh

Nhớ em kim chỉ khứu tình
Trưa ngoan lớp học chiều lành khóm tre
Nhớ mưa buồn khắp Thị Nghè
Nắng Trương Minh Giản trưa hè Tự Do

Nhớ nghĩa trang quê hương bạn bè
Nhớ pho tượng lính buồn se bụi đường
Đêm về theo vết xe lăn
Tôi trăng viễn xứ sầu em bến nào?

Giữa Sài Gòn đêm nghe tiếng mì gõ

Tác giả: Nguyễn An Bình

Giữa Sài Gòn đêm nghe tiếng mì gõ
Chợt giật mình ta thành kẻ tha phương
Tiếng rao đêm giữa phố phường bề bộn
Biết ai nghe – riêng ta một nỗi buồn.

Tiếng gỏ tre dài theo con phố vắng
Chân bước đều theo nhịp gỏ song loan
Bàn chân nhỏ qua góc đường hiu quạnh
Ta cũng bùi ngùi kiếp sống ngổn ngang.

Giữa Sài Gòn đêm nghe tiếng mì gõ
Em kể ta chuyện Đức Phổ quê nhà
Tin bão rớt chợt chùng lòng muốn khóc
Mấy năm chưa về xa lại càng xa.

Mưa đổ lạnh gió lùa thêm xao xác
Nhắc chuyện làng xa lắc nghĩ mà thương
Em mượn tiếng rao qua cầu sinh lộ
Ta mượn chén sầu hát khúc ly hương.

Khi xa Sài Gòn

Sài Gòn bây giờ trời mưa hay nắng
Sài Gòn bây giờ ai khóc thương ai
Sài Gòn giới nghiêm che kín đêm dài
Sài Gòn khói bay, Sài Gòn nắng đổ
Sài Gòn đã buồn như trời sớm mai

Sài Gòn bây giờ trời mưa hay nắng
Sài Gòn bây giờ ai khóc thương ai
Sài Gòn giới nghiêm che kín đêm dài
Sài Gòn khói bay, Sài Gòn nắng đổ
Sài Gòn có còn bước chiều bơ vơ

Sài Gòn còn ai khóc kẻ lên đường
Sài Gòn xe chiều rạt rời vó ngựa
Sài Gòn âm thầm, đèn đỏ đèn xanh
Sài Gòn mưa bay, thôi thế cũng đành
Giấc ngủ miền xa, ôm trời núi rừng
Bên rừng nhớ nắng Trung Nguyên

Sài Gòn bây giờ trời mưa hay nắng
Sài Gòn bây giờ cúi mặt xa nhau
Sài Gòn bước ai gõ xuống đêm sầu
Sài Gòn bóng nghiêng, Sài Gòn đứng đợi
Sài Gòn bây giờ cúi mặt xa nhau

Thơ như nước mắt khi xa Sài Gòn
Thơ như nước mắt khi xa Sài Gòn

Những vần thơ về Sài Gòn không chỉ là lời ngợi ca một thành phố mà còn là nơi gửi gắm tâm tình, ký ức. Giữa nhịp sống hiện đại, thơ giúp ta giữ lại những khoảnh khắc bình yên nơi phố thị thân quen ấy.

 

Bình Luận

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.