Lắng nghe núi rừng vọng về qua những vần thơ sâu lắng

Núi rừng – nơi thiên nhiên bao la chan hòa với đất trời, đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho những áng thơ dung dị, nên thơ. Mỗi bài thơ như một bức tranh sống động, gợi nhớ hơi thở đại ngàn nguyên sơ, hùng vĩ.

Thơ hay về núi rừng

Trả ta núi sông

Tác giả: Mặc Giang

Trả ta sông núi của Rồng Tiên
Tổ quốc trời nam thật vĩnh nhiên
Tọa thị phương nam son sắt ấy
Uy nghi lẫm liệt khí hùng thiêng

Trả ta sông núi của ông cha
Sông máu núi xương dựng nước nhà
Da chất thịt chồng xây lịch sử
Tranh thêu gấm vóc lộng sơn hà

Trả ta sông núi của muôn đời
Liệt nữ anh hùng gương sáng soi
Bảo vệ truyền lưu trao thế hệ
Ngàn năm tâm lực mãi tô bồi

Trả ta sông núi tự ngàn xưa
Dân tộc Việt Nam dũng khí thừa
Đồng bọc đồng bào đồng sắc thái
Muôn người như một biết hay chưa

Trả ta sông núi để ngàn sau
Con cháu Rồng Tiên nhuận sắc màu
Không thẹn tiền nhân khai mở nước
Việt Nam ngời sáng rạng minh châu

Trả ta sông núi mãi khơi dòng
Sừng sững Trường Sơn đỡ núi sông
Triều sóng Biển Đông chống vọng ngoại
Vó câu cửa sổ tựa lông hồng

Trả ta sông núi hát Sông Hồng
Ca ngợi Thái Bình đón gió đông
Hát Cửu Long giang hòa chín khúc
Đồng Nai Bến Nghé mãi chờ mong

Trả ta sông núi vẹn ba miền
Sông biển đảo xa nối đất liền
Rừng thẳm cao nguyên đèo gió hú
Đồng bằng nương rẫy thú điền viên

Trả ta sông núi khắp ba miền
Lấp biển dời non thẳng tiến lên
Xẻ dốc be đường cầu nối nhịp
Bắc Trung Nam một dải thần tiên

Trả ta sông núi vẹn câu thề
Tim sắt gan chì thanh sử kê
Thân tử khí hùng luôn bất tử
Hồn thiêng lộng gió thét sơn khê

Trả ta sông núi giống da vàng
Dân tộc kiêu hùng nước Việt Nam
Nam bắc đông tây đừng động thái
Đụng vô rồi kéo chạy tan hoang

Trả ta sông núi vẹn cơ đồ
Một tấc chẳng suy thuở dựng cờ
Một khoảnh không mòn trang sử Việt
Tử thành một khắc vạn xương khô

Trả ta sông núi của hùng anh
Năm ngàn năm sử kết đan thanh
Sông dài biển rộng reo gió hát
Trời cao đất rộng ngát hương lành

Trả ta sông núi nước non này
Tự cổ tới kim không đổi thay
Đến mãi ngàn sau không biến chuyển
Thành đồng vách núi mãi không lay

Trả ta sông núi nước non nhà
Tích tịch tình tang trổi khúc ca
Con cháu Lạc Hồng reo tiếng hát
Ngân dài quốc quốc với gia gia.

Âm vang hồn nước Trả ta núi sông
Âm vang hồn nước Trả ta núi sông

Tây Bắc

Anh sẽ đưa em về miền Tây Bắc

Nơi bạt ngàn rừng thẳm tiếp trời xanh

Nơi chim chóc chuyền cành kêu ríu rít

Hoa rừng thơm, bên suối mát ngọt lành.

Về Tây Bắc cùng em leo dốc núi

Chiều chợ Phiên màu thổ cẩm lượt là

Cô gái Dao miệng cười duyên bên suối

Đêm chợ tình sơn nữ đẹp như hoa.

Về Tây Bắc khi mùa xuân vừa tới

Ngắm hoa Ban nở trắng cả lưng đồi

Lửa bập bùng giữa rừng đêm mở hội

Điệu múa Xòe ai uốn lượn, lả lơi…

Về Tây Bắc ngắm trăng vàng, núi biếc

Nhớ chuyện xưa Quốc Mẫu, Mẹ Âu Cơ

Dắt con trẻ lên non cao lập nghiệp

Biến hoang sơn thành phố thị bây giờ.

Về Tây Bắc nơi rừng thương, núi nhớ

Rượu cần say như tình thuở ban đầu

Tuy xa lắm nhưng không hề cách trở

Như tấm lòng đôi lứa đã yêu sâu!

Về Tây Bắc, về cùng anh, em nhé!

Sống đời thường với non, nước, trời, mây…

Như cái thuở Cha vừa quen với Mẹ

Men trầu cay hòa lấy vị nồng vôi!

Về Tây Bắc mình sống những ngày vui!

Bồng bềnh Tam Đảo

Tác giả: Xuân Huyến

Bồng bềnh Tam Đảo trong mây
Mỗi ngày thời tiết đổi thay bốn mùa
Quanh co đèo dốc sương mờ
Say mê ngắm cảnh nguyên sơ núi rừng
Núi non hùng vĩ điệp trùng
Đây hồ Đại Lải, kia vùng Tây Thiên
Phải chăng tạo hoá khai thiên
Hay người xưa đã tạo nên chùa Đồng
Áo xiêm thêm thắm má hồng
Âm vang gió núi thì thầm rừng cây
Diệu huyền Tam Đảo trong mây
Khiến cho lữ khách, ngất ngây hương rừng.

Việt Bắc

Tác giả: Tố Hữu

Ta về mình có nhớ ta
Ta về ta nhớ những hoa cùng người
Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng
Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang
Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình
Rừng thu trăng rọi hòa bình
Nhớ ai tiếng hát ân tình thủy chung.

Nhớ rừng xanh thẳm Việt Bắc xa xôi
Nhớ rừng xanh thẳm Việt Bắc xa xôi

Tình sông núi

Em uốn khúc mượt cong
Anh bao bọc ân tình
Sông núi chuyện chúng mình
Thơ mộng lắm phải không ?

Mặt trời chớm đầu Đông
Soi tình anh tươi sáng
Em cười hiền một thoáng
Ôm hạt nắng chờ mong

Núi chắn gió cuồng phong
Thiên niên trường lặng lẽ
Sông cười hiền thỏ thẻ
Gợn làn mát xanh trong

Hùng vĩ rọi mênh mông
Luôn rạng ngời son sắc
Hình nước non bền chặt
Dẫu thời cuộc bão giông

Chuyện tình dải đất cong
Núi vững vàng muôn thuở
Quyện dòng sông trăn trở
Xoa ngàn kiếp long đong.

Em xuống núi

Tác giả: Trương Thiếu Huyền

Em đi rồi rừng núi cũng đong đưa
Giăng mắc chiều mưa tiếng chiêng rè, vỡ mảnh
Ai thổi kèn môi đẫm trong giá lạnh
Quả còn giờ gói lại cả rừng xanh.
Ngọn lửa nhà sàn cứ leo lét mong manh
Chiếc khăn piêu nhớ người, không đủ ấm
Vò rượu cần đổ tràn mặt đất
Nhịp cầu thang đợi người bước lên sàn.
Vắng em rồi rừng núi chẳng giao đàn
Chỉ than thở non ngàn thác đổ
Hoa ban cũng nhạt nhòa nỗi nhớ
Nghe tiếng khèn nghẹn thở dội vào tim.
Biết có còn nở nữa mùa sim
Khi điệu xòe hoa không còn ai hát múa
Rồi một mai nơi sườn đồi vàng úa
Chỉ mênh mang vạt cỏ gió lùa
Nếp cẩm vào mùa hương có ngát như xưa
Ngô bắp có thơm trên bếp than đỏ lửa
Sớm vùng cao nghe tim mình máu ứa
Em xuống núi không về, bốn bề xám mây mưa.

Chớ để mất rừng

Tác giả: Hoàng Ngọc Thạch

Rừng đã xa rồi, núi tả tơi
Nhớ rừng, mai mốt kể bằng lời
Trường Sơn hùng vĩ, ngày ngày hẹp
Tây Bắc đại ngàn, tháng tháng vơi

Lâm tặc rập rình, khai thác lậu
Di dân tự ý, đốt rừng “xơi”
Môi trường suy thoái, thiên tai lớn
Chớ để mất rừng, họa đến nơi!

Gìn giữ xanh ngát Chớ để mất rừng
Gìn giữ xanh ngát Chớ để mất rừng

>>> Khám phá thêm: Thơ về Hồ Tây - Vẻ đẹp thơ mộng giữa lòng Hà Nội

Thơ về tình yêu và núi rừng 

Chuyện tình mây núi

Tác giả: Kim Bình Hưng

Mây lang thang buồn trôi cùng năm tháng
Mây hững hờ Mây ngao ngán buông lơi
Bỗng một hôm dừng chân nơi ảm đạm
Mây mệt rồi Mây muốn bám ngừng trôi

Có Núi kia Núi trải dài hùng vĩ
Mây mỉm cười Mây cứ nghĩ đã yêu
Mây hẹn ước cùng Núi thêu sợi chỉ
Xe tơ hồng cho Núi nghĩ về Mây

Núi vấn vương Núi yêu mây thế đấy
Mây mỉm cười yêu Núi vậy không phai
Có Chim muông làm chứng tại Lũng Nhai
Không thay đổi dù cho Ai có đến

Nhưng ngờ đâu cơn Gió bên cập bến
Mây thay lòng theo gió đến phương xa
Núi ngẩn ngơ Núi như là tê dại
Mây xa rồi Núi đứng mãi chờ Ai.

Chuyện tình hoa ban trắng

Tác giả: Đất Văn Lang

Ban trắng trùm sương trắng núi rừng
Như màn tuyết trắng nắng rưng rưng
Như mừng như tủi tình chia lối
Hai ngả tao phùng một lối chung

Chim giang cánh mỏi qua ngàn núi
Gió lạnh nắng nung vượt vạn đèo
Miệt mài bay, một đời thui thủi
Không tổ về, nằm vách cheo leo

Cả đời tìm kiếm chẳng than van
Hồn yêu nâng cánh xác xơ tàn
Hạ nắng thu buồn đông lạnh giá
Lặng thầm sãi gió khắp quan san

Tháng hai chim én lượn từng đàn
Hồng mận mơ đào đón xuân sang
Chim Khun cất tiếng kêu khản đặc
Nghẹn lòng tìm thấy cánh rừng ban

Hoa trắng một màu trắng thong dong
Môi tím buồn se đến nao lòng
Năm cánh trong ngần như giọt lệ
Tủi mừng thỏa nguyện nỗi chờ mong

Chim cận kề hoa giữa núi rừng
Lặng lẽ chan hoà nghĩa thuỷ chung
Tình tự chưa tròn hoa rụng cánh
Chim lại buồn rong ruổi kiếp lao lung…

Ban trắng đâu rồi hỡi tình chung
Hạ đến thu đi đông trắng rừng
Lầm lũi bay hoài không mệt mỏi
Tìm mùa ban trắng nắng rưng rưng.

Mùa nở rực rỡ Chuyện tình hoa ban trắng
Mùa nở rực rỡ Chuyện tình hoa ban trắng

Thiên nhiên xung quanh ta

Phủ một màu xanh ngát
Những rừng cây già, lớn
Tỏa một vòm là bự
Che khắp cả khu rừng
Mang đến đây bóng mát
Cho con người, muôn thú
Vậy nên hãy bảo vệ
Thiên nhiên quanh chúng ta

Trở về núi Dinh

Tác giả: Thuỳnh Ngọc Anh Kiệt

Trở về thăm lại rừng núi hoang vu
Róc rách suối reo khuất trong sương mù
Phật Quang tịch liêu thanh vắng
Chuông chùa ngân nga văng vẳng
Nỗi niềm sâu lắng …

Núi rừng hùng vĩ mây lãng du bay
Nắng chiếu lung linh bóng cây ngã dài
Lặng nghe chim muông vui hót
Vơi đi nỗi niềm chua xót
Cõi lòng thanh thoát

Dốc đá treo leo rừng cây
Phiến đá rêu phong còn đây
Chứng kiến bao nhiêu đổi thay
Ai nào có hay

Ngày tháng âm thầm lặng lẽ qua mau
Cuộc đời sương gió tóc xanh phai màu
Nửa đời chìm trong hư ảo
Vô thường như cơn giông bão
Vô vàn nỗi đau

Về đây thăm lại rừng núi Dinh xưa
Tịnh tâm lắng nghe tiếng mõ, chuông chùa
Vơi đi sân si phiền não

Ngộ rồi đời là hư ảo
Xa rời khổ đau.

Mùa xuân cho em

Tác giả: Song Sỹ

Xuân đã về trên núi
Rừng mặc toàn áo hoa
Sương trắng dang ngang suối
Bàn chân ai bước qua.

Súng sính màu áo mới
Thơm tho làn tóc mây
Làn gió nào đưa đẩy
Lắt lay vạt nắng say.

Gặp em trên bản nhỏ
Cô giáo hiền như Nai
Đồng Nghê về Suối Nánh
Xuôi theo dòng Đà Giang.

Tiếng sáo vi vu gọi
Khèn bạn khắp chào mời
Mường Chum sang Bản Hạ
Ngây ngất mùi cơm xôi.

Thiên nhiên thêu cảnh đẹp
Em dệt chữ xây đời
Xuân về yêu biết mấy
Cô giáo miền xa xôi.

Nắng hồng rực rỡ Mùa xuân cho em
Nắng hồng rực rỡ Mùa xuân cho em

Lên đèo

Tác giả: Chế Mỹ Lan

Bước lên triền núi cheo leo
Gió bay nẻo gió, hồn phiêu lãng hồn
Vang trong điệu suối du dương
Tiếng chim núi hót nhạc rừng nôn nao.

Mải mê ta bước lên cao
Cỏ cây lẫn đá cheo leo chập chùng
Ta thầm hỏi: đâu đỉnh non
Cho ta lên mãi thoát vòng nhân gian
Cho tiêu tan hết sầu buồn
Gởi theo gió núi mây ngàn trắng trong.

Lâng lâng hồn ngất ngây hồn
Bóng ngày đã tắt, chân không muốn về.

Thiên nhiên núi rừng

Xin…ta được làm chim
Bay thăm vùng đỉnh núi
Nơi văn minh từ chối
Sự sống là mồ hôi !

Bàn tay vạch núi đồi
Buộc núi trồi lương thực
Nhốt thiên nhiên vào ngực
Chưa từng biết bon chen !

Mặt trời hóa thân quen
Núi rừng là bằng hữu
Chê khen không màng tới
Còn gì hạnh phúc hơn !

Mùa xuân hoa trắng

Tác giả: Nguyễn An Bình

Ai đem hoa ban giữa rừng Tây Bắc

Về điểm trang cho thành phố mù sương

Thiếu tiếng khèn giao duyên tình đôi lứa

Vẫn nồng nàn hơi thở đất phương Nam.

Em đem cả mùa xuân về phố núi

Nghe lòng mình xao xuyến gịọt sương mai

Từng sợi nắng vàng tươi màu áo lụa

Thả bên đồi đàn bướm ngất ngây bay.

Tôi trở lại ngày cuối năm phố núi

Ngỡ lòng mình lạc giữa chốn đào nguyên

Hoa ban nở trắng trong tình sơn nữ

Mắt mơ màng nghe tiếng hót chim quyên.

Tiếng suối chảy gởi tình tôi theo gió

Sợi tóc mềm em trói cả hồn tôi

Dáng ai nghiêng đợi bên hàng liễu rũ

Sóng ven hồ lất phất phấn thông rơi.

Lũ chim bay về gọi mùa xuân tới

Tôi lang thang tìm em trong giấc mơ

Em ơi có nghe đâu đây nhạc ngựa

Nhịp kiệu khua giòn một góc phố xa.

Đà Lạt xuân ngập tràn hoa ban trắng

Đường Quang Trung em về dưới cơn mưa

Tôi nhớ thương em qua mùa mê hoặc

Sao lòng còn thao thức những mùa xưa.

Rừng ngập trắng trời Mùa xuân hoa trắng
Rừng ngập trắng trời Mùa xuân hoa trắng

Mùa đông Mèo Vạc

Tác giả: Minh Thanh

Mèo Vạc lạnh lắm anh ơi
Mưa bay, tuyết phủ cả trời quê hương
Mấy nay khách ở thập phương
Đông vui tấp nập vấn vương nơi này

Tuyết dầy lạnh, lại đắm say
Hoa mơ hoa mận phủ đầy tuyết sương
Mời anh một đĩa cao nương"
Sắn lùi lửa đỏ quyện hương núi rừng

Ô mai, mận với vị gừng
Hương rừng, gió núi ngấm từng vị cay
Núi rừng mộc mạc hương say
Câu thương, câu nhớ mong ngày anh lên

Thương rồi anh mãi gọi tên
Em người dân tộc có bền không anh !?
Gia tài chỉ có một nhành
Phong lan núi Tuyết chân thành tặng anh

Tuyết rơi sương đọng long lanh
Như đôi mắt ngọc, đừng nhanh đi mà
Tuyết này trong trắng ngọc ngà
Miền xuôi, vùng ngược một nhà nhé anh!

Thơ về núi rừng Tây Bắc

Về Tây Bắc nha anh

Tác giả: Thủy Tiên

Anh có về Tây Bắc với em không?

Mùa mận chín đỏ hồng môi sơn nữ

Hoa vẫn nở đắm say bên lối nhỏ

Tóc mây bồng hỏi anh có về chơi

Đỉnh Pha Luông mùa này vắng tuyết rơi

Đồi thông đã xanh ngời niềm hy vọng

Về anh nhé để lúa thêm vàng óng

Mắt môi cười chín mọng cả hè sang.

Anh có về? em gặp lại tình lang

Phiên chợ cũ từng nhỡ nhàng thủa trước

Nay nối lại tình duyên xưa có được

Anh trở về Tây Bắc ngược mùa yêu.

Tây Bắc quê em

Tác giả: Thu Hà

Mời anh về thăm Tây Bắc quê em

Nơi phố thị chẳng nhiều đèn cao áp

Chỉ núi sông cứ bạt ngàn trùng điệp

Thêm điệu khèn da diết giữa rừng ban.

Mời anh về ngắm những cánh hoa lan

Đang nở rộ giữa đại ngàn Tây Bắc

Ta cùng kiếm bữa rau rừng đạm bạc

Nghe gió chiều khẽ hát khúc tình ca.

Mời anh về thăm những bản làng xa

Nơi ẩn hiện bao mái nhà nhỏ bé

Tiếng đùa vui của bầy con thơ trẻ

Bên nếp sàn nắng khẽ chạm đầu hiên.

Mời anh về ngắm cảnh đẹp như tiên

Bên dòng suối dịu hiền cô sơn nữ

Thả tóc buông khiến nắng chiều tư lự

Đẹp dịu dàng........anh có thử ghé thăm ?

Chân tình chan chứa Tây Bắc quê em
Chân tình chan chứa Tây Bắc quê em

Mùa xuân Tây Bắc

Tác giả: Khổng Minh Dụ

Xuân về Ban nở trắng rừng
Đào phai khoe sắc – chúc mừng tình ta
Em về trong ấy bản xa
Anh xin tặng cả mùa hoa Ban rừng.

Núi rừng Tây Bắc

Tác giả: Phạm Hùng

Núi rừng Tây Bắc xa xôi
Cỏ cây hoa lá, mướt đồi tiết Xuân
Bạn ơi hãy ghé một lần
Chung vui ta uống rượu cần, ngắm hoa.

Lặng nghe khúc hát giao hòa
“Trao duyên” trai, gái…giữa “ta” với “mình”
Những bông Ban trắng nhỏ xinh
Càng làm phong cảnh hữu tình nên thơ.

Nếu mà trót lạc rừng Mơ
Gặp cô gái Thái…đừng ngờ gặp Tiên
Dạo chơi một buổi say liền
Say mê cảnh sắc… Say luôn tình người!

Đường lên Tây Bắc

Tác giả: Phạm Đình Nhân

Quanh co hết dốc lại đèo
Lưng đồi đào nở gió reo hát mừng
Dăm cô gái Thái trên lưng
Cõng mây gió, cả núi rừng cỏ cây
Nụ cười duyên, má hây hây
Gió vờn chân tóc, mây quây quanh mình
Nhìn lên đỉnh núi Tà Phình
Những cây cột điện bạn tình với cây
Bên kia vách đứng đội mây
Bên này vực thẳm phủ đầy mù sương
Tiếng reo róc rách bên đường
Tiếng con suối nhỏ như đương hát chào
Đường lên Tây Bắc vui sao.

Sắc màu Tây Bắc

Tác giả: Hoàng Vũ

Ta lạc bước giữa núi rừng Tây Bắc
Hồn đắm say bỏ mặc những muộn phiền
Ghé nơi này cảm thấy sự bình yên
Bởi thơ mộng của một miền hùng vĩ

Núi trùng điệp hiên ngang và dung dị
Phơi ngực trần tựa ví những chàng trai
Vạt nương xanh hình cô gái miệt mài
Chăm vun xới để bông sai trĩu hạt

Gió tinh nghịch đẩy hương rừng thơm ngát
Quyện hương trời dào dạt sắc vùng cao
Lòng ngất ngây chiêm ngưỡng thật tự hào
Bức họa đẹp đất trời trao Tây Bắc.

Tây Bắc… Xuân anh về

Tác giả: Lê Gia Hoài

Anh về Tây Bắc nhé người thương

Ngắm cánh hoa xuân khép môi hường

Ngắm mây lơ đãng vờn quanh núi

Tay nắm tay nhau dạo phố phường.

Áo Cóm xinh tươi cứ điệu đàng

Váy buông nghiêng núi, núi mênh mang

Hội xuân em nhé cùng nhau hát

Gửi thêm niềm vui tới bản làng.

Tiệc xòe ta lại nắm tay nhau

Trao trọn giấc mơ buổi ban đầu

Vũ khúc tình xuân cùng ước hẹn

Đôi ta duyên thắm nghĩa cau trầu.

Rượu cần một chút để tình say

Giao bôi rốc cạn chén xuân đầy

Để mai về lại miền xuôi đó

Anh mãi ngả nghiêng nhớ nơi này.

Bước chân rộn ràng Tây Bắc… Xuân anh về
Bước chân rộn ràng Tây Bắc… Xuân anh về

>>> Khám phá thêm: Hồ Tây trong thơ - Nét trữ tình dịu dàng của Hà Nội

Thơ về núi rừng hùng vĩ

Sapa

Bước đến SaPa ngắm núi đèo
Nghe rừng vẫy gọi thác mừng reo
Đường lên khúc khuỷu xe gầm réo
Dốc xuống loanh quanh bóng đổ vèo

Nắng trải nương vàng đông quạnh héo
Sương tràn lộc phủ đón xuân theo
Ngàn non khỏa sắc sao bầy khéo
Cảnh đẹp thần tiên thỏa mộng trèo!

Em chạm vào tầng tầng núi núi
loanh quanh loanh quanh dốc đèo
uốn mềm eo thon dải lụa
ruộng bậc thang ngút ngàn cheo leo
tiếng khèn …váy xòe…gió gào

Em cầm hơi sương dịu ngọt
một thoáng Pari mơ màng
cứ ngỡ mình giẫm vào paradis
nhà thờ đá ngạo nghễ với thời gian
nguyên sơ…hoan lạc…thiên đàng

Em ngước lên cổng trời
ngắm nhìn sân mây trầm mặc
em vói lên đỉnh núi
gặp Fansipan chon von
Sapa hùng vĩ gọi mời

Ăn một miếng Thắng Cố
nhấp cạn chén Rượu Ngô
cho phừng phừng đôi má
cho hừng hực lửa lòng
rộn ràng chân trần nhảy sạp
lâng lâng cùng vó ngựa cao nguyên

Này anh Sapa là thế đó
em mang theo về một ” Khuông Gió
trên vai ” Khúc Vĩ Cầm Chiều”
cùng anh thì thào “Đa Thức”
gặp nhau ” Nơi Hạt Mưa Không Đau”

Tây Nguyên mùa dã quỳ

Tác giả: Nguyễn Đình Huân

Mùa đông sang vàng rực rỡ Dã Quỳ
Cùng khoe sắc dọc lối đi phố núi
Hoa dân dã mà hồn ta đắm đuối
Trên các nẻo đường rong ruổi Tây Nguyên

Loài hoa xinh tươi rất đỗi dịu hiền
Như cô gái đang cười duyên trong gió
Trên núi rừng miền cao nguyên đất đỏ
Sức sống tràn trề như cỏ hoang sơ

Cứ hiên ngang trên sỏi đá cằn khô
Mặc cho gió rét tím mờ đông giá
Vẫn biếc xanh trên từng chiếc lá
Hoa thắm màu nhuộm vàng cả mùa đông

Có ai về Tây Nguyên với ta không
Ngắm Dã Quỳ khi mùa bông đang nở
Cùng uống rượu cần Y Miên một thuở
Múa bên nhau khi ánh lửa bập bùng

Tiếng chiêng ngân vang hùng vĩ núi rừng
Cô gái Ê Đê thẹn thùng ánh mắt
Cho ta say mê khi lần đầu gặp mặt
Rượu cạn bình lửa tắt vẫn còn say.

Vàng rực cao nguyên Tây Nguyên mùa dã quỳ
Vàng rực cao nguyên Tây Nguyên mùa dã quỳ

Tây Nguyên đại ngàn

Tác giả: Đoàn Minh Hợp

Ta lên mây gió đại ngàn
Con sông con suối miên man rì rào
Ta lên rường gỗ non cao
Chim kêu vượn hú chào mào hót ca

Dặm dài uốn lượn đi qua
Mênh mông trang trại vườn hoa trãi dài
Cao su thẳng tắp tường xây
Cà phê trĩu hạt đong đầy niềm vui

Tiêu cay ngào ngạt nách gùi
Vụ mùa gặt hái lui hui giữa rừng
Rộn ràng giai điệu từng tưng
Cồng chiêng tấu nhịp ăn mừng bội thu

Cây nêu, ghè rượu tâm đầu
Vây quanh bếp lửa đêm thâu gảy đàn
Triền triền màu mỡ ba zan
Xa xa tầm ngắm mộng vàng sống sinh

Thôn nữ chất phát nghĩa tình
Hồn đôi mắt biếc lung linh láng giềng
Ngọt ngào lắng đọng vô biên
Chất chứa huyền bí, lời nguyền dấu yêu!

Chuyện núi

Sáng nay nghe Núi hát
Chẳng muốn mình bơ vơ
Chẳng muốn phải đợi chờ
Hoài đứng trơ một chỗ.!

Sáng nay Núi thổ lộ
Đã yêu thầm nàng Mây
Núi muốn các loài cây
Vẫy Mây xuống tình tự.

Núi biết mình không thể
Với chạm tới trời cao
Nhưng Núi vẫn ước ao
Được ghé vai nâng đỡ.

Chỉ một lần , dù lỡ
Cũng hạnh phúc suốt đời
Mây ở tận trên trời
Nghe tim Núi hối hả ?.

Sáng nay , ta thức dậy
Nhìn đỉnh Núi ,,, tràn Mây
Mây ôm Núi ngất ngây
Xoay vũ khúc hạnh phúc.

Và em nghĩ tới anh
Nơi ấy có an lành.?
Ước như Mây với Núi
Bình minh luôn long lanh.

Chiều Đà Lạt

Chiều nay sương trải mặt đường
Tìm về Đà Lạt nhớ thương nao lòng
Núi đồi điệp điệp trùng trùng
Quanh co dốc núi ngập ngừng mây bay.

Chiều nay, nhớ mãi chiều nay
Thông reo khắp nẻo chân đèo sương mây
Đây rồi chân núi đẹp thay
Cam Ly thác đổ nước đầy nước vơi.

Kia rồi văng cả ngọn đồi
Tiếng chuông thong thả chơi vơi cõi Thiền
Trúc Lâm Thiền viện linh thiêng
Khói hương đượm một mùi thiền tịnh tâm

Đây Hồ Than thở âm thầm
Bao nhiêu năm, chứng ái ân cuộc tình
Nước non non nước hữu tình
Hồ Xuân Hương cũng chung tình nhớ thương.

Phố phường phủ kín màn sương
Khói lam phảng phất con đường em đi
Thảnh thơi đôi lứa thù thì
Chợ chiều còn có những gì hở em?

Thôi thì ta bước vào xem
Nhâm nhi ngụm nước tiễn em lên đường
Chiều buông ráng đỏ mặt gương
Bên hồ đôi lứa vẫn đương thì thầm.

Chiều Đà Lạt, cõi tri âm
Ta đi còn đó ta thầm nhớ nhung.

Sương giăng lạnh giá Chiều Đà Lạt
Sương giăng lạnh giá Chiều Đà Lạt

Tình mây núi

Tác giả: Bằng Lăng Tím

Anh là ngọn núi biếc
Em mây trắng bềnh bồng
Trao nhau tình thắm thiết
Giữa đất trời mênh mông

Núi nghiêng mình đứng đó
Che chắn gió đại.ngàn
Vầng mây xa chẳng nỡ
Bên núi ngày bình an

Hoàng hôn dần khuất núi
Mây cúi xuống nhìn theo
Nắng muộn màng tiếc nuối
Vương sợi nhớ lưng đèo

Mùa Thu về lá rụng
Hoa hứng giọt sương lành
Trong tim em chứa đựng
Vẹn nguyên hình bóng anh.

Tình ca Đông Bắc

Trăm trường nô nức gần xa
Về đây dự hội, chúng ta tranh tài
Non sông cất cánh ta bay
Mọi miền của đất nước nhà đẹp xinh

Vòng chung kết trọn tinh thần
Tuyệt vời mỗi đội thêm gần nhau hơn
Cùng thăm non nước hữu tình
Danh lam thắng cảnh quê mình đẹp thay
Cao Bằng, Bắc Cạn rất hay
Đèo Gió, Mã Phục mỗi ngày vượt qua

Nước non lên thác xuống ghềnh
Bản Giốc, Đầu Đẳng thuỷ sinh
Khi về nhớ đất xin quỳ trao hôn
Bàn đá kia sớm hôm bên bờ suối
Ta nhớ người Pác Bó năm xưa
Lê Nin, Các Mác, Bác Hồ ơi
Hoá thân sông núi nên hình hài quê

Bay cùng non nước ta ơi
Hàng không đất Việt tình người bao la
Tình ca Đông Bắc ta mãi nhớ
Hà Nội ngày về chớ có quên…

Tiên cảnh Sapa

Tác giả: Bùi Minh Cảnh

Chiều buông sương trắng Sa Pa
Rừng cây thấp thoáng ngân nga suối ngà
Thiên nhiên nét vẽ không gian
Bồng Lai tiên cảnh như tràn xuống đây

Ai tô thêm nét đắm say
Su su, đào mận hương bay nhẹ nhàng
Mường Hoa thung lũng mơ màng
Tả Phìn ẩn hiện dưới hàng mây tơ

Thông reo Thác Bạc ngẩn ngơ
Lung linh sắc đá Nhà thờ nổi danh,
Nóc nhà cao tận trời xanh
Fansipan một bức tranh diệu kỳ

Núi Hàm Rồng dáng uy nghi
Từ đây nhìn cảnh mê ly cõi trần
Anh nghe giọng hát vang ngân
Người đâu xin thỏa một lần ngắm em.

Sương phủ mây trôi Tiên cảnh Sapa
Sương phủ mây trôi Tiên cảnh Sapa

Thơ về núi rừng không chỉ là lời ca ngợi thiên nhiên hùng vĩ mà còn là tiếng lòng của người yêu đất, yêu rừng. Dù thời gian trôi đi, núi rừng trong thơ vẫn mãi là miền ký ức đẹp, gần gũi và thân thương.

 

Bình Luận

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.