Không gian lạnh buốt cung đường Thanh Niên
Tiếng chuông Trấn Vũ vang rền
Lay chiều phố cổ vọng lên xao lòng
Mưa phùn rắc hạt nhớ mong
Hồ Tây lặng đứng một dòng buồn ghê
Gió mùa Đông Bắc não nề
Nỉ non chuyên cũ lê thê đoạn trường
Đâu rồi bóng dáng người thương
Cầm tay rảo bước trên đường Cổ Ngư
Thiên Nga rời bến giã từ
Mình ta cô lẻ lòng như tơ vò
Sóng dồi chiếc lá tre khô
Mảnh tình trôi nổi trên hồ lênh đênh
Đường duyên sao cứ gập gềnh
Để ta hụt hẫng chông chênh giữa vời
Cạn tình còn nghĩa người ơi
Thôi đừng hối tiếc một đời không nhau
Tóc xanh nay đã bạc màu
Tâm tư gửi cả vào câu thơ buồn.
Tác giả: Đặng Giá
Con đã về đây Bác Hồ ơi !
Lòng thương nhớ Bác lệ tràn rơi
Dòng người lặng lẽ vào thăm Bác
Vẫn bộ ka ki nghỉ thảnh thơi
Bác vẫn nằm đây đợi chúng con
Chung vui đất nước được vuông tròn
Lời Bác năm xưa ngày Quốc Khánh
Kiêu hãnh hào hùng vọng núi non
Nắng đẹp thu về thắm sắc hoa
Hồ Tây sóng gợn nước hiền hòa
Ba Đình lịch sử hồn dân tộc
Phủ ánh hào quang chiếu sáng loà
Mùa Thu lịch sử thật vui sao
Nhân dân cả nước rất tự hào
Thiên nhiên dịch bệnh nay đã thắng
Thấy Bác trên cao vẫy đón chào.
Tác giả: Minh Đức
Em dấu gì dưới đáy nước Hồ Tây
Để chiều nay mặt hồ gờn gợn sóng
Mênh mênh mang mang gió chiều lồng lộng
Thổi bay bay chiếc khăn mỏng vai choàng.
Chiều Hồ Tây sóng nước cứ mênh mang
Cứ vời vợi giữa đất trời phiêu lãng
Em dịu dàng đưa tay hong sợi nắng
Để hồn ai ao ước muốn kề bên.
Tác giả: Vân Lã
Một thoáng dạo gót Hồ Tây
Thả hồn ngắm cảnh trời mây hà thành
Ngắm hồ mặt nước trong xanh
Ngắm con sóng nhỏ du tình lả lơi
Ngắm người qua lại đông vui
Trẻ già trai gái dạo chơi quanh hồ
Ngắm hàng liễu rủ phất phơ
Bức tranh thủy mặc như mơ giữa đời
Hồ Tây sắc nước hương trời
Thoảng trong hương gió tỏa mùi khói hương
Chuông chùa Trấn Quốc boong booang
Càng thêm tao nhã phố phường thủ đô
Vân Lã đứng ngắm ngẩn ngơ
Dâng trào cảm xúc họa thơ ghép vần
Người ơi xa cũng như gần
Đến đây nhớ ghé một lần Hồ Tây.
Tác giả: Phạm Lê Huân.
Hồ bát ngát hoa sen lả lướt,
Áng phù vân tha thướt chân mây,
Dáng kiều thưởng ngoạn Hồ Tây,
Đầm sen ngào ngạt ngất ngây rộn ràng !
Muồng Hoàng Yến sắc vàng rực rỡ,
Hoa đèn lồng bỡ ngỡ thiết tha,
Chuông chùa Trấn Quốc ngân nga,
Ni cô gõ mõ sư bà tụng kinh !
Hồ Trúc Bạch bóng hình lấp lánh,
Đền linh thiêng Quán Thánh uy nghiêm,
Trăng treo lơ lửng lưỡi liềm,
Trâu vàng thổn thức nỗi niềm ai hay !
Bằng lăng tím mê say trầm lắng,
Cánh phượng hồng vờn nắng ngẩn ngơ,
Bạch Liên trắng muốt nên thơ,
Ven hồ trai gái mộng mơ cuộc tình !
Đèn muôn sắc lung linh đường phố,
Phủ Tây Hồ duyên số tơ hồng,
Tơ tình xao xuyến đượm nồng,
Tơ đồng bay bổng tơ lòng reo ca !
Hồ sóng biếc kiều nga đằm thắm,
Hè Hồ Tây say đắm mơ màng,
Lứa đôi ngây ngất địa đàng,
Hồ Tây quyến rũ chàng nàng đắm say !
>>> Khám phá thêm: Hồ Tây trong thơ - Nét trữ tình dịu dàng của Hà Nội
Tác giả: Nguyễn Hưng
Đâu những chiều bên Hồ Tây lộng gió ?
Của một thời cháy đỏ giấc mơ yêu
Và còn đâu bàn tay nắm trong chiều ?
Từng dắt nhau phiêu diêu vào cõi mộng.
Em ở đâu khi lòng anh bão động ?
Mỗi độ thu cứ cộng mãi niềm đau
Sóng Hồ Tây từ ấy bỗng đục ngàu
Như buồn tủi bởi câu thề vội lỡ.
Mùa thu xưa trong hồn anh đã vỡ
Thành muôn chiều lá đổ đến vây quanh
Còn đâu nữa dòng nước mát ngọt lành
Thuở tình mình ngát xanh như rặng liễu.
Hàng cúc vàng đã ngời lên hàm tiếu
Con đường quen như riệu rã bàn chân
Dòng thời gian bao dâu bể phong trần
Sao mặt hồ vẫn bần thần con sóng ?
Là mơ hồ nhưng lòng anh vẫn ngóng
Dẫu biết rằng hy vọng quá viển vông
Một dáng quen giữa tấp nập bóng hồng
Ước hiện ra… trên phố đông chiều nhớ.
Tác giả: Nguyễn Nhật
Chiều Hà Nội có Mưa tràn nỗi nhớ
Quá khứ còn đưa bước dạo Hồ Tây
Tôi như thấy bóng hình em gái nhỏ
Đứng đợi chờ trong gió tóc bay bay
Mưa ngoài ấy cớ sao mình giá lạnh
Chắc nhân tình bị ướt đẫm vai thon
Vài giọt đọng trên môi mềm cám cảnh
Xót thương người lặng lẽ dưới hoàng hôn
Mây vần vũ có nghe hồn khắc khoải
Đến bao giờ hết bão tố đời Em
Mình xa cách có chăng ngày gặp lại
Những mùa thu cứ vội lướt qua đời
Trên gác nhỏ nhìn mưa rồi nhẩm đếm
Những giọt nào là nước mắt người yêu
Ngồi ngắm phố Sài Gòn ôn kỷ niệm
Chợt nhớ nhung Hà Nội với mưa chiều
Tác giả: Nguyễn Bá Đoàn
Hồ Tây gió thổi liu diu
Không gian lạnh lẽo quạnh hiu nỗi sầu
Cảnh đây người cũ còn đâu?
Nghe trong tiếng gió một bầu cô đơn
Nắng chiều sắp khuất sau sơn
Lặng nghe tiếng gió nhẹ vờn mơn man
Đắng lòng lời hứa dối gian
Thề non, hẹn biển, lên ngàn cùng nhau…
Giờ người như nước qua cầu
Mình tôi với mối tình đầu bơ vơ
Buồn tình đàn đứt dây tơ
Để tôi ôm gối thẫn thờ đợi ai?
Nhìn theo bóng nắng đổ dài
Mà tiếc thân phận đời trai…
Nặng tình…
Tác giả: Trịnh Ngô
Hà nội ơi nỗi nhớ vẫn đong đầy
Chiều hạ về đón gió lộng Hồ Tây
Mình bên nhau hai đứa cùng tâm sự
Ngày ấy đâu rồi hỡi gió trăng mây
Hà nội ơi những chiều gió heo may
Đường thu sang tràn ngập lá vàng bay
Ta với em trong vòng tay ấm lửa
Nụ hôn đầu cùng ngây ngất mê say
Hà nội ơi kỷ niệm vẫn còn đây
Đường Láng hạ vẫn tràn đầy trong nắng
Cốm Làng Vòng vẫn thơm hương thầm lặng
Cuốn Thanh Trì cà cuống vẫn hương cay
Hà nội ơi nhớ sao những tháng ngày
Nay xa rồi vẫn vương đầy kỷ niệm
Lòng hỏi lòng em ơi em có biết
Hà nội bây giờ tìm em ở nơi đâu?
Hôm nay đi giữa thành phố muôn màu
Tìm lại đâu bóng hình người xưa cũ
Bước chân say lòng vương sầu với nhớ
Hà nội ơi đâu nữa một mối tình
Tác giả: Phạm Lê Huân
Hồ Hoàn Kiếm sương mờ giăng giăng phủ,
Đền Ngọc Sơn liễu rủ lượn thướt tha,
Tháp Bút thiêng linh ứng ước mơ xa,
Tình e ấp diết da đông buốt giá !
Mây bàng bạc buồn trông cây trụi lá,
Đường Thanh Niên ghế đá đợi lứa đôi,
Thoáng Hồ Tây vắng vẻ thấy bồi hồi,
Bóng đôi lứa khóa môi bên hồ nhỏ !
Đông phô sắc cây bàng bung lá đỏ,
Phố cổ nay treo giỏ khóm hoa xinh,
Bãi sông Hồng vườn cúc đẹp lung linh,
Rạp Tháng Tám tâm tình mơ mộng lắm !
Lý Thái Tổ vườn hoa khoe sắc thắm,
Gò Đống Đa say đắm có ai hay,
Hồ Thiền Quang xào xạc lá vàng bay,
Lòng thiếu nữ đêm ngày mơ màng mộng !
Tình dạ khúc "Đêm Đông" đầy rung động,
Gái Hà Thành dệt mộng mối tơ vương,
Đêm một mình vò võ đượm xót thương,
Đàn réo rắt uyên ương sầu ai biết !
Đông xao xuyến hương nồng tình tha thiết,
Đông Tràng An da diết nỗi niềm yêu,
Đông Thăng Long vương vấn bóng diễm kiều,
Đông Hà Nội tình yêu và nỗi nhớ !
Tác giả: Nguyễn Như
Sớm xuân thả bộ thong dong
Ngắm hoa thưởng ngoạn một vòng Hồ Tây
Chuông chùa khoan nhặt cùng mây
Sương giăng sóng vỗ nhẹ bay du thuyền
Kìa ai lúng liếng cười duyên
Ấp e bên khóm Đỗ Quyên thẹn thùng
Chàng ơi đợi thiếp đi cùng
Du xuân tận hưởng một vùng non tơ.
Tác giả: Hoàng Thanh Hương
Gương soi lấp loáng Tây Hồ
Giữ lưu cảnh sắc Thủ Đô đẹp giầu
Cờ hoa rực rỡ muôn màu
Phố phường rạng rỡ nối cầu muôn phương
Anh về chiều tím nhớ thương
Mênh mang sắc rạng tỏa hương ngọt ngào
Bông Hồng e ấp xuyến xao
Hoàng hôn vương nắng nghiêng chào duyên xinh
Bồng bềnh mơ mộng lung linh
Dáng ai soi bóng , chữ tình đậm sâu
Mắt em cười , giọt ngọc châu
Chìm trong khuôn ngọc rực màu tình yêu
Sương lam mỏng phủ hồn phiêu
Mơn man ẩn bóng ái Kiều thướt tha
Hồ Tây mơ mộng hồn ta
La đà bóng xõa chiều tà ngóng Xuân.
>>> Khám phá thêm: Chùm thơ ngắn về hoa nhài dịu dàng và thuần khiết
Tác giả: Bùi Hiển
Buồn ơi, trốn vào thơ.
Vùi ưu tư, hoang hoải.
Tình ơi, trốn vào thơ.
Lèn chặt sâu…mãi mãi…
Những mối tình nhớ lại.
Thêm luyến tiếc mà thôi.
Đống tro tàn đã lụi.
Lạnh lẽo lắm người ơi.
Giọt thu cứ rơi rơi.
Ly cà phê ti tách.
Thả hồn trong cô quạnh.
Khói thuốc hững hờ bay.
Làn gió nhẹ heo may.
Gieo nỗi buồn man mác.
Lá vàng rơi xào xạc.
Ru tình hãy ngủ yên.
Giọt nắng ấm bên thềm.
Lung linh hồn thu thảo.
Nắng như là mách bảo.
Phố cũ thu đã về.
Bao say đắm đam mê.
Những nỗi niềm hoang hoải.
Bỏ ta dần đi mãi.
Cả phê đắng ngắt lòng.
Hồ tây vẫn mênh mông.
Vàng ươm mầu thu trải.
Cố quên mà nhớ mãi.
Niềm nhớ cứ ngây ngây.
Bóng hình…
Người cũ đâu đây.
Cảnh xưa chốn cũ, vơi đầy nhớ ai.
Nỗi niềm, giọt ngắn giọt dài.
Ly cà phê đắng, của ai với mình…
Hồ tây…
Ru nhẹ sóng tình.
Gió lay kỷ niệm chúng mình ngày xưa.
Ven bờ liễu rủ đong đưa.
Hương ai buông nhẹ, như vừa lướt qua..!
Tác giả: Diệu Thu
Trái tim là đoá hoa hồng,
Thì lời nói cũng thắm nồng biết bao!
Thu về gọi nắng hanh hao,
Sắc vàng chiếu rọi … ấm bao nhiêu tình!
Ánh nhìn … đôi mắt lung linh,
Ký ức một thuở thắm tình biết bao!
Lăn tăn sóng nước dạt dào,
Thu đi, thu đến … thu nào, Thu ơi?!
Lời ong, cánh bướm …bay rồi,
Ngắm nhìn chim trắng trên trời đang bay…
Rượu thu uống cạn chẳng say,
Càng uống càng tỉnh, … nơi này khó quên!.
Tác giả: Hồng Ngân
Tiết trời dịu mát thu sang.
Đầm sen xanh ngắt mênh mang Tây Hồ.
Làn gió ngào ngạt hương đưa.
Ai bơi thuyền thúng … sào lùa lá sen.
Búp hồng , bông nở đua chen.
Lá xòe hứng giọt sương đêm đọng vào.
Lóng lánh trong nắng đẹp sao.
Mặt hồ êm ả khác nào thiên thai.
Thuyền nan về bến sớm mai.
Lá xanh từng thếp, bông dài đầy khoang.
Gạo sen tách khỏi nhụy vàng.
Ướp trà vị đượm nồng nàn thanh tao.
Chè sen long nhãn ngọt ngào.
Mùi hương cốm mới gói vào lá sen…!
Ai qua Hà Nội mời xem.
Thu về rộn rã đầm sen Tây Hồ.
Tác giả: Xuân Nhân
Tí tách mưa rơi trên mạn thuyền
Cô đơn lặng thầm ướt áo em
Hồ Tây mênh mang niềm thương nhớ
Khắc khoải chuông chùa
Giục cánh chim …
Mây ơi, mây trôi về đâu ?
Đường Cổ Ngư xưa
Bâng khuâng bao lời ước hẹn
Những con sóng
Xô mạn thuyền
Tĩnh lặng
Sen thơm ngát ven hồ
Sâm cầm nhẹ cánh bay
Xôn xao sóng nước chiều nay
Dạt dào kỉ niệm xưa
Một thời thơ ấu
Rực rỡ hoa vàng
Đường ven hồ xa vắng
Nhớ mối tình đầu
Day dứt mãi trong tôi
Xao xuyến đất trời
Chiều Hồ Tây
Chơi vơi…
Dù thời gian có trôi qua, Hồ Tây vẫn mãi là góc thơ mộng trong ký ức bao người. Những bài thơ về Hồ Tây như những dòng tâm sự, gợi lại bao xúc cảm chân thành, thấm đẫm tình yêu với mảnh đất thủ đô.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.