Những vần thơ nhẹ nhàng và mộng mơ về hoa giấy

Hoa giấy – loài hoa mộc mạc nhưng chứa đựng biết bao ký ức ngọt ngào. Trong thơ ca, hoa giấy không chỉ là vẻ đẹp ven tường rào mà còn là biểu tượng cho sự giản dị, bền bỉ và tình yêu thương bình dị.

Hoa giấy 

Anh trở về căn nhà cũ không em
Hoa giấy rơi như ngày xưa xa lắc
Vẫn nhẹ nhàng như những dòng nước mắt

Rớt nhẹ bên thềm lơ đãng chiều đông

Gió lạnh lùng như kí ức mênh mông
Hoa rơi mãi vô tình trong thinh lặng
Chẳng còn bài thơ đã từng viết tặng
Hoa giật mình, rớt khẽ xuống tay anh

Anh ngậm ngùi vì hoa giấy mong manh
Chẳng giữ được em, dù là chiếc bóng
Và khi đại dương dạt dào cuộn sóng
Anh vẫn là dòng nước lững lờ trôi

Hoa giấy bây giờ vẫn là hoa giấy thôi
Vẫn bay khẽ trong hoàng hôn lộng gió
Lặng lẽ thả mình giữa không và có
Chẳng biết là mãi mãi hay mong manh

Có lẽ nào chỉ là của riêng anh
Dông bão, lặng yên, ngậm ngùi, tiếc nuối?
Hoa vẫn rơi đẹp như lần hẹn cuối
Như chưa bao giờ biết đến đổi thay

Chùm hoa rung mình khi ngọn gió lay
Anh biết  mùa đông chẳng còn hoa nữa
Nơi xa vô tận, mình anh đứng giữa
Có cánh hoa nào nhẹ rớt trên tay.

Nét mỏng manh dịu dàng của hoa giấy bên hiên
Nét mỏng manh dịu dàng của hoa giấy bên hiên

Nỗi lòng hoa giấy

Ngày ngày em giẫm bước qua tôi
Có thoáng trong tim chút bồi hồi?
Có nhói đau lòng khi gió thoảng?
Có xót thương thay kiếp thân này?

Thuở ấy em tôi tròn đôi chín
Miệng cười lúng liếng, má hây hây
Mắt tròn trong vắt đen lay láy
Mình hạc xương mai duyên dáng thay!

Tôi chỉ là tôi chàng thi sĩ
Đem bao mộng mị rải theo mây
Lụi cụi trải lòng vào trang giấy
Lận đận lao đao xác thân gầy

Tôi sống đơn côi trong chiếc bóng
Đớn đau rũ rượi bệnh tật đầy
Em nhà bên cạnh hằng chăm sóc
Hồn tôi vời vợi mối tình say

Rồi bỗng một hôm tin sét đánh
Em tôi rạng rỡ buổi vu quy
Cười tươi em bước ngang qua ngõ
Pháo đỏ rộn ràng ngập lối đi

Tôi lần men theo ven hàng giậu
Tim tôi rạn vỡ máu tuôn trào
Máu thẳm lẫn hòa theo dòng lệ
Tôi gã tình si gục bên rào

Tôi hóa thân thành một loài hoa
Tóc tang màu trắng lúc chia xa
Đỏ thắm máu đào như xác pháo
Uá vàng trang giấy kẻ lao đao

Âm thầm lặng lẽ mọc bên rào
Hàng giậu ven tường quấn quýt leo
Như tấm thân côi tàn tạ ấy
Hồng phai theo gót em mang theo

Hoa giấy là tôi chính là tôi
Đỏ thắm khi em khẽ môi cười
Uá vàng những lúc em buồn bã
Trắng màu sương khói mắt lệ rơi

Hạnh phúc em là hạnh phúc tôi
Một trời thương nhớ, nhớ thương ơi…
Lệ có bào mòn tình vương vấn
Lả tả hoa rơi rớt rụng đầy.

Tôi cũng chỉ là loài hoa giấy!
Đem bao thương nhớ rắc vương đầy
Có đầy ngây ngất lòng lữ khách?
Đành để hoa tàn theo gió bay?

Tôi vẫn là tôi loài hoa giấy!
Khách đa tình nào hứng trên tay?
Có thương cho kiếp loài hoa giấy
Mỏng mảnh mong manh rụng tháng ngày.

Hoa giấy nhà em

Tác giả: Thiên Ân

Nhà em có giàn hoa giấy
Bốn mùa trăn trở trăng sao
Ngày anh về ngang trông thấy
Bướm ong thơ thẩn nơi nào?

Cánh hoa khoe duyên làm dáng
Sắc màu tỏa nắng bên hiên
Gió xuân thả câu lãng mạn
Cho mùa tóc gió ngoan hiền

Nhà em vẫn còn khép cửa
Hoa nở âm thầm bâng khuâng
Giọt nắng thất tình từ bữa
Chân em bén gót phong trần

Rêu phong nằm im ỉm khóc
Chờ đợi , đợi chờ vốn lâu
Sợ sệt bóng gầy cô độc
Nghiêng mình lượm lặt trái sầu

Đâu đây ai ngồi gieo mộng ?
Thương nhớ nằm ngủ chiêm bao
Em ơi trời cao đất rộng
Thời gian phương thuốc nhiệm màu

Nhà em có giàn hoa giấy
Bức tranh cuộc đời xanh trong
Bây giờ đã sang tháng mấy?
Nụ hoa phong kín tuổi hồng

Trở về con ngõ cũ có hoa giấy nhà em rực nắng
Trở về con ngõ cũ có hoa giấy nhà em rực nắng

>>> Khám phá thêm: Nguyệt quế trong thơ - Loài hoa của niềm tin và trí tuệ

Màu hoa giấy vu quy

Tác giả: Hoa Du Kha

Trên giàn hoa giấy, ánh trăng suông
Đôi cánh hoa rơi chợt thấy buồn
Há miệng chờ trăng, trăng chẳng rụng
Máu rền tợ sóng. Ngón tay thuông.
Những làn mây trăng nổi vân nu
Vài tiếng dế kêu đêm tối mù
Ngự trị hồn ai trên áng gió
Thời gian rũ bỏ, tình đi tu.
Xanh hàng tơ liễu vươn ngang trời
Ngã nghiêng tâm sự dạ rối bời
Ta nhớ người xa, từng kẻ tóc
Khóc cười đồng vọng đứt tươm hơi.
Đêm nay một nửa ánh trăng thôi
Chú cuội cây đa lặng lẽ ngồi
Xác pháo vu qui , rơi lãi rãi
Thơ bay, che khuất nửa chân trời.
Dưới giàn hoa giấy kẻ tình si
Giấy bút hoang liêu nói những gì
Rủ rỉ trăng nằm ngang sóng mắt
Mơ màng trăng rụng dưới hàng mi.

Trong sân hoa giấy

Trong sân hoa giấy chùm chùm nở
Ngoài ngỏ một mình tôi ngẩn ngơ
Chủ nhật sao em không về sớm?
Để mẹ bên hiên lặng lẽ chờ

Con đường xóm nhỏ xanh xao quá
Khóm trúc lao xao mặc gió đùa
Ai đó phải chăng em dừng bước
Cho mùi hương thoảng nhẹ nhàng đưa

Buổi sáng dịu dàng em thức giấc
Mùa đông áo ấm chỉn chu chưa?
Hay tóc rối bời không buồn chải
Nửa mắt xa trông nửa hững hờ

Hôm qua chiều xuống mưa buồn đổ
Sáng nay mây trắng gợn lưa thưa
Có phải sau mưa trời lại sáng
Đợi tình quay lại đến bao giờ?

Thơ về hoa giấy

Hoa giấy thơ, bơ vơ trong chiều gió
Thơ tình buồn, tôi viết hoa giấy mơ
Mãi tôn thờ một tình yêu thần thánh
Dù từ lâu đã vỡ mộng xuân xanh

Phải chăng là hoa giấy quá mong manh
Bởi mất đi, hết những giấc mộng lành
Hoa giấy khờ mãi mê man chìm đắm
Trong giọt sầu, trong chiều gió hanh hanh

Bỗng đột nhiên giọt nước mắt long lanh
Nhòa trên mí mắt hoa giấy hóa thành
Giọt lê buồn người đang nhìn hoa giấy
Một chàng trai đang độ tuổi xuân thanh

Một tình yêu có nói cũng không thành
Chuyện tình buồn chàng trai trẻ thầm gánh
Không trách ai chỉ tội mình không phận

Em viết tình anh vào thơ về hoa giấy ngày cũ
Em viết tình anh vào thơ về hoa giấy ngày cũ

Chuyện giàn hoa giấy

Tác giả: Nguyễn Thanh Diệp

Ngày nao còn bé thơ ngây
Tôi thường trốn mẹ sang đây tìm nàng
Dưới giàn Hoa Giấy giăng ngang
Tôi cưỡi ngựa gỗ đưa nàng về Dinh
Em là cô bé đẹp xinh
Đôi ta như cặp nhân tình xứng đôi
Về nhà tôi bị đòn roi
Em chỉ biết khóc mím môi cuối đầu
Ngày xưa nào có xa đâu?
Ta cùng cắp sách bên nhau tới trường
Dìu nhau qua những ruộng nương
Dắt nhau qua những con đường bóng râm
Thời gian theo tháng theo năm
Ngày tôi cất bước xa xăm lên đường
Dựng xây tổ quốc Quê Hương
Hai năm nghĩa vụ quân trường em ơi!
Hai dòng châu thắm em rơi
Khi tôi cất bước theo đời quân nhân
Tình thư ngày một thưa dần
Hồi âm tôi nhận muôn phần xót xa
Tin em cất bước xe hoa
Mặc tôi tiếc nuối tình ta muôn màu
Thời gian rồi cũng qua mau
Tôi về tìm lại cơn đau hôm nào
Người ơi em nỡ quên sao?
Chuyện Giàn Hoa Giấy ngày nao vui đùa
Một làn gió nhẹ khẽ đưa
Một cành hoa giấy năm xưa tìm về
Giờ em xa xứ bỏ quê
Bỏ lại hoa giấy để về bên ai
Chăm lo cuộc sống ngày mai
Mặc Giàn Hoa Giấy, mặc ai nhói lòng.

Màu hoa giấy

Tác giả: Nguyễn Thuyền

Màu hồng tươi, cành hoa giấy em yêu
Nên em nâng nhẹ yêu kiều cánh hoa
Em chăm ...đã nhiều tháng, ngày qua
Giờ mới chớp nở... mổi bông hoa này

Anh yêu bàn tay trắng, nhỏ ,thon, gầy
Mà lòng em lại đong đầy yêu thương

Làm cho lòng anh...đầy rẫy tơ vương
Để anh quên cả ...đường đi về nhà

Anh chỉ mong ngày gần lắm không xa
Được em yêu mến thiết tha một lần
Được em nâng niu nhè nhè ân cần
Như bông hoa giấy một Lần được không?

Đơn giản nên thơ

Cành hoa giấy leo tường loang đỏ rực
Áo dài bay vành nón lá che nghiêng
Một bức tranh tuyệt mỹ tuổi hồn nhiên
Chiếc xe đạp thô sơ tạo điểm nhấn

Hồn trong sáng nét ngày xanh đơn giản
Cặp nhẹ nâu đựng sách vở hôm nay
Bước nhẩn nha vào lớp học mỗi ngày
Từng cử chỉ sợ bạn thầy cô ý

Lần chạm mặt trao nụ cười tế nhị
Tia mắt nhìn e thẹn đỏ má xinh
Tóc ngang vai che nửa ánh xuân tình
Chỉ giới hạn sau cổng trường xưa ấy

Như khúc dạo đầu nên thơ đến vậy
Thật sẽ sàng một thoáng đẹp trôi qua
Tuổi vô tư cùng chúng bạn nô đùa
Năm học cuối ngày mai chia tay nhé.

Khoảnh khắc giữa đời đơn giản nên thơ nhẹ nhàng
Khoảnh khắc giữa đời đơn giản nên thơ nhẹ nhàng

Thảo nguyên

Tác giả: Văn Công Hùng

Có một đỉnh đồi xa xăm
ngôi nhà gỗ và giàn hoa giấy
một dải khăn hững hờ trên gió
trong veo cái nhìn
chỉ một lần lọt vào đôi mắt ấy
cả đời tôi lạc giữa thảo nguyên…

Xuân tình

Cánh mỏng manh vàng nở sắc tươi
Ngàn hoa giấy đẹp gửi cho đời
Bên đường nữ tú thân mềm mại
Trước cổng nam thanh mắt rạng ngời
Hớn hở xuân tình reo đổi gió
Lâng lâng sắc cảnh nói thay lời
Người đi tết mới lòng hy vọng

Hạnh phúc gia đình vững bước khơi.

Từ một loài hoa tim vỡ

Tác giả: Lương Ngọc Khánh Phương

Có loài hoa chỉ một hình hài,
Là tigon khắc khoải vành tim vỡ,
Chung thủy sắc trắng cùng một loài
Hoa giấy mong manh chẳng phải ư?
Những hồng, cam, vàng…là giấy*. Trong trắng,
Như cô dâu ngày cưới. Theo chồng rồi,
Xác giấy bay bay. Xếp hình tim vỡ…

Trái tim hoa giấy

Tác giả: Hoa Du Kha

Người hỡi, mai này anh chết đi
Mồ thơ ngậm cứng mối tình si
Hồn anh thơ thẩn đêm trăng sáng
Đón đợi tình em, thuở hẹn kỳ.
Em của anh đâu, chẳng tới đây?
Gió buồn thất thểu trên tàn cây
Người đi, đi mãi phương trời đó
Bỏ lại tình tôi với tháng ngày.
Tôi vẫn tìm em mỗi giấc mơ
Để thương, để hận, để mong chờ
Màu hoa giấy đỏ, hay màu máu
Của trái tim tôi ngọt sững sờ.

Hai đầu nỗi nhớ

Trời thu tiễn bước người đi
Mùa chưa nhạt nắng xuân thì chóng qua
Trầu cau mời gọi làm quà
Anh chưa kịp hái đã già còn đâu

Nhà em mái ngói đậm nâu
Giàn hoa giấy tím hút sâu mắt nhìn
Áo bà ba trắng như in
Bức tranh tuyệt mỹ niềm tin đất lành

Thương ngày tháng đẹp trôi nhanh
Dậu thưa râm bụt mái tranh hàng dừa
Tiếng gà xao xác ban trưa
Lòng quê thổn thức anh chưa kịp về

Sợi thương quấn chặt lời thề
Phơi sương bạc trắng lạnh tê hai đầu
Buồn vương nặng hạt mưa ngâu
Rơi phai màu tóc loang sầu mênh mang.


Giữa sắc tím này là hai đầu nỗi nhớ đong đầy

>>> Khám phá thêm: Chùm thơ hay về hoa ban - Nét đẹp núi rừng Tây Bắc

Chớm tình

Tác giả: Nguyễn Khánh Chân

Qua ngõ nhà em thấy ngại ngần
Dừng chân trước cửa dạ lâng lâng
Thẹn thùng tay ngắt nhành hoa giấy
Bụng muốn bước đi dạ khất lần

Trời chớm sang thu - tiễn hạ rồi
Gió chiều se sắt lá vàng rơi
Lời yêu chưa tỏ - đời ngăn lối
Đã mấy mùa qua vẫn nghẹn lời.

Dưới giàn hoa giấy tím

Dưới giàn hoa giấy tím
Lần đầu anh hôn em
Lũ ve sầu lên tiếng
Mảnh trăng khuya bên thềm

Rồi thời gian qua mau
Anh theo học lên cao
Bỏ giàn hoa giấy tím
Với cuộc tình trăng sao

Từng lá thư viết về
Anh vẫn nhớ thôn quê
Nhớ giàn hoa giấy tím
Có em nghiêng tóc thề

Mỗi ngày một lần đến
Bên giàn hoa giấy xưa
Tiếng ve sầu nức nở
Nghe nỗi buồn vu vơ

Bây giờ mùa hạ về
Ôm một mảnh tình quê
Dưới giàn hoa giấy tím
Em hóa thành cây si

Tím màu kỷ niệm

Tác giả: Ngô Chí Trung

Gần bên cô bạn cài nơ tím,
Tuổi nhỏ hồn nhiên mặt rạng ngời.
Cổng trường tim tím màu hoa giấy,
Cùng nhau hái trộm lúc ra chơi.

Hoa giấy em cài lên áo trắng,
Thêm yêu màu tím tự bao giờ.
Thân nhau từ đấy rồi khôn lớn,
Tím cả tâm hồn quyện ước mơ.

Em khoe màu tím – màu chung thuỷ,
Bình dị mà sao đẹp rất nhiều.
Trắng tinh trang vỡ thơm mùi giấy,
Thư tình mực tím gởi thương yêu.

Từ đó sau giờ tan buổi học,
Hai đứa song đôi suốt nẻo về,
Ngọn gió vô tình lùa rối tóc,
Em cười tím ngát một vùng quê.

Cổng trường rẽ lối chia hai ngả,
Giọt buồn theo sóng nước chơi vơi.
Em đi phương đó chiều thu lạnh,
Giá buốt hoàng hôn, tím đất trời.

Kỷ niệm còn đây màu tím nhớ,
Bờ rào hoa giấy lặng chờ ai.
Làm sao trở lại ngày xưa ấy?
Tan trường áo trắng phất phơ bay.

Phai dần theo nắng là tím màu kỷ niệm đầu đời
Phai dần theo nắng là tím màu kỷ niệm đầu đời

Thơ về hoa giấy mang đến cảm xúc êm đềm, gợi nhớ tuổi thơ và những miền ký ức đã xa. Dù không rực rỡ kiêu sa, hoa giấy vẫn len lỏi vào tâm hồn ta qua từng câu thơ mộc mạc và đầy cảm xúc.

 

Bình Luận

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.