Chùm thơ hay về hoa ban - Nét đẹp núi rừng Tây Bắc

Hoa ban – loài hoa trắng tinh khôi của núi rừng Tây Bắc, từ lâu đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho thi ca. Những vần thơ về hoa ban mang đậm hồn quê, chan chứa tình yêu thiên nhiên và ký ức ngọt ngào.

Hoa ban trắng

Tác giả: Nguyễn Thái Cơ 

Giữa đại ngàn hoa ban đầy huyền ảo
Lòng ta say chân lảo đảo bước đi
Chẳng hiểu sao ta bỗng thấy lâm li
Hoa ban trắng đã nhâm nhi nỗi nhớ

Gặp em đây khi mùa hoa ban nở
Giữa núi rừng nghe tiếng thở đâu đây
Hoa ban trắng ai đã rải trên cây
Để lòng anh đang ngất ngây tình ái

Say đắm sắc hoa ban trắng giữa lòng phố núi
Say đắm sắc hoa ban trắng giữa lòng phố núi

Tình thơ hoa ban

Tác giả: Thiên Ân 

Khói bếp nhà sàn bập bùng lửa đỏ
Ai đã luộc gà, mổ lợn nấu măng...?
Cô gái, chàng trai áo quần rực rỡ
Tiếng trống, tiếng chiêng...nao nức thanh âm

Tiếng sáo dưới trăng đưa duyên hòa quyện
Tinh khiết hoa ban nở trắng núi rừng
Biểu tượng thủy chung muôn đời ẩn hiện
Gắn bó tình người năm tháng bao dung

Bám rễ vực sâu, treo hồn đỉnh núi
Trắng chân trời ăm ắp giọt yêu thương
Như cô gái căng tròn bên góc suối
Đánh thức mùa xuân gồng gánh phong sương

Hoa trắng nõn nà như da thiếu nữ
Đôi trái tim ghép lại mộng ban đầu
Mộc mạc, ấp e, tinh khôi, quyến rũ
Ong lạc lối về, bướm chết chìm sâu

Màu hoang dại khiến tim ta bỡ ngỡ
Hoa ban rụng đầy ở thảm cỏ xanh
Mấy kẻ đa tình ngại ngùng mắc cỡ
Ai nhìn ai trong làn khói mong manh?

Anh yêu em mùa hoa ban da diết
Thời gian san sẻ bên mái tranh nghèo
Tây Bắc say men, rượu nồng, mắt biếc
Ngày ghen đêm thổn thức trái tim yêu. 

Hoa ban

Ban tím trắng
Vẻ đẹp của người thiếu nữ
Nụ cười em
Hoa bướm phải hờn ghen
Anh xin được
Làm làn mưa ngọn gió
Giữ hương hoa
Thơm mãi với thời gian !!!

Những bông hoa tím

Tác giả: Lê Gia Hoài

Bạn biết tôi cũng giống như bạn

Yêu nhiều tím một cành

Yêu Tây Bắc hoang sơ và lộng gió
Yêu núi rừng vùng cao xanh thẳm

Trong giấc mơ của tôi tôi vẫn mơ
Tôi đã đưa cho bạn cành màu tím
Cho nửa cuộc đời tôi đáng tìm kiếm
Niềm đam mê của viền tím

Trái tim tôi không bao giờ ngừng rơi vì bạn
Đắm mình trong rừng ban lộng gió
Cùng anh ngắm hoàng hôn bên dòng suối nhỏ
Trao yêu thương vầng trăng soi rừng đêm

Bạn có biết khi nào tôi có thể quay lại đây không?
Về thăm phố núi, thăm người mình yêu
Hẹn gặp lại – một ngày không xa bạn sẽ đến
Để thỏa niềm khao khát ước mơ tình yêu.

Nhẹ rơi ký ức như những bông hoa tím mùa xưa
Nhẹ rơi ký ức như những bông hoa tím mùa xưa

>>> Khám phá thêm: Tuyển chọn thơ hoa quỳnh nhẹ nhàng và sâu lắng

Lại một mùa hoa ban

Tác giả: Nguyễn Anh Tuấn

Anh muốn viết bài thơ hoa ban
Những mùa ban chừa lại
Em đã đi xa…

Một chiều miền Tây
Gió Lào khắc khổ
Những vệt ban rừng nở sớm
Trên sườn núi xanh mờ
Những mỏm đồi trơ trụi

Tây Bắc là đây em
Anh hỏi
Mỗi khi lòng ngơ ngác
Tự bao giờ em đến bên anh
Như rừng ban trắng muốt
Sáng một dải mờ sương
Có phải, trong thung lũng xanh ngập nhớ thương
Đang vẳng lời em nhắn lại:
“Hoa ban ơi!
Có chàng trai lần đầu biết hoa ban
Hoa chớ phũ phàng đấy nhé!”
Anh vui thích và ngỡ ngàng như đứa trẻ
Tìm em qua một sắc hoa rừng

Nhưng không đợi em về
Ngắt cánh ban rừng mộc mạc
Anh đã ra đi…

Không biết vì sao hoa ban nở

Tác giả: Vuon Mimi

Em không biết vì sao hoa Ban nở
Chỉ biết rằng khi ấy tháng ba
Rừng Tây Bắc tím cả một trời hoa
Và trai gái múa xòe hoa hò hẹn.

Em không biết vì sao hoa Ban nở
Chỉ thấy lòng khi ấy xốn xang
Tím cánh hoa e ấp nhẹ nhàng
Má ửng hồng lúc anh nhìn âu yếm.

Em không biết vì sao hoa Ban nở
Chỉ biết rằng khi ấy đã yêu
Lòng đã biết thương nhớ rất nhiều,
Một chàng trai ngay lần đầu gặp gỡ.

Em không biết vì sao hoa Ban nở

Nhưng em đã mơ về một giấc mơ

Một mái nhà với cả tiếng trẻ thơ

Và hạnh phúc bên người em yêu mến.

Hoa ban điểm tô Hà Nội

Tác giả: Chu Tuan Kiet

Hoa ban sắc tím nhẹ nhàng
Điểm tô Hà Nội phố phường đẹp hơn
Loài hoa Tây Bắc mến thương
Gió lùa lạnh buốt vấn vương nhói lòng
Núi rừng Tây Bắc bản làng
Áo bông, bếp có lửa hồng ấm, no?

Sáng bừng phố cổ khi hoa ban điểm tô Hà Nội
Sáng bừng phố cổ khi hoa ban điểm tô Hà Nội

Về thăm quê em

Tác giả: Nguyễn Thái Cơ

Em nói quê em ở Nhĩ Hà

Vùng núi Tây Bắc ngút ngàn xa

Hoa ban nở trắng bên sườn núi

Đánh bạo liều mình lên hái hoa

Nơi đây bao đời say khách đến

Ba núi bốn đèo anh đã qua

Cảnh đẹp Nhĩ Hà hồn non nước

Má thắm môi nồng thỏa nguyện ta.

Hoa ban trên phố

Tác giả: Sang Nguyen Duc

Lang thang ngõ phố Hà thành
Hoa Ban nở rộ trên cành đung đưa
Trạnh lòng nghĩ tới ngày xưa
Như cùng người ấy tiễn đưa vẫy chào

Hoa ban nở tít trên cao
Núi rừng Tây Bắc cây nào cũng xinh
Sắc màu tươi đẹp lung linh
Trong rừng ban ấy chúng mình bên nhau

Điện Biên ấy buổi ban đầu
Cùng nhau đứng ở bên cầu ngắm hoa
Những bông ban trắng hiền hòa
Dập dờn theo gió như làn sóng xô

Bây giờ ngay giữa thủ đô
Hoa ban trắng, đỏ nên thơ vô cùng
Đâu còn phải đến núi rừng
Dạo chơi ngõ phố vui mừng ngắm hoa.

Hoa ban đỏ

Sao hoa ban lại đỏ
Trăng nhầm… Núi không nhầm
Em thả vai giữa suối
Hoa Ban chờ soi gương.

Sao hoa Ban lại đỏ
Thì thào, cỏ thì thào
Vách đá dồn hơi thở
Khi em ngồi hái sao…

Và hoa Ban rực đỏ
Khi tiếng khèn thung thiêng
Nao nác khèn tung thiêng
Nào nác triền thung lũng
Má em bừng thiên nhiên…

Cõi mơ tan

Tác giả: Đặng Anh Tuấn

Hoa ban nở tím núi đồi xanh
Dọc bờ suối chảy lượn vòng quanh
Lam chiều khói thoảng buồn da diết
Cỏ ướt đầm sương hạt mong manh

Chia tay qua khúc chiều xuân cuối
Người đã xa rồi, cõi mơ tan
Chập chùng Tây Bắc hồn vương lại
In trong sắc tím cánh hoa ngàn…

Dấu yêu nhạt nhòa trong cõi mơ tan ngày cũ
Dấu yêu nhạt nhòa trong cõi mơ tan ngày cũ

Nhớ mãi hoa ban

Tác giả: Nguyễn Đình Huân

Tháng ba về anh muốn lên Tây Bắc.
Một lần thôi để được ngắm hoa ban.
Những cánh hoa trắng hồng xinh khoe sắc.
Lộng lẫy thắm tươi trên khắp đại ngàn.

Thăm phố núi anh thấy em múa hát.
Điệu then vui xen tiếng tính rộn ràng.
Anh say rồi giữa núi rừng bát ngát.
Em múa xoè sao ánh mắt mênh mang.

Em liếc nhìn ánh mắt sau cây quạt.
Cứ tưởng anh đang lạc chốn địa đàng.
Như tiên nữ em bước trong tiếng nhạc.
Cho anh bồng bềnh trôi giữa hồng hoang.

Điện Biên xưa cha anh mình thắng Pháp.
Việt Nam ta lịch sử bước sang trang.
Em hãy đưa anh tới hầm Đờ Cát.
Mở lại trang vàng lịch sử vẻ vang.

Con tim anh nghe sóng xô dào dạt.
Khi thấy em mến khách lại dịu dàng.
Phải vì Điện Biên trăng thanh gió mát.
Hay vì em anh nhớ mãi hoa ban.

Thơ về hoa ban Tây bắc

Hoa rừng Tây Bắc

Tác giả: Long Nguyễn

Bóng ai thấp thoáng ngỡ Tiên sa ?!
Sắc nước, hương bay thắm ngọc ngà
Ánh mắt mê hồn người đất lạ
Môi cười gợi cảm kẻ trời xa !
Mai rừng Tây bắc ngời xinh quá
Đào núi cao nguyên sáng đẹp à
Váy lượn ô xòe che bóng ngã
Chạnh lòng… viết tặng khúc thi ca !!!

Mùa xuân hoa trắng

Tác giả: Nguyễn An Bình

Ai đem hoa ban giữa rừng Tây Bắc
Về điểm trang cho thành phố mù sương
Thiếu tiếng khèn giao duyên tình đôi lứa
Vẫn nồng nàn hơi thở đất phương Nam.

Em đem cả mùa xuân về phố núi
Nghe lòng mình xao xuyến gịọt sương mai
Từng sợi nắng vàng tươi màu áo lụa
Thả bên đồi đàn bướm ngất ngây bay.

Tôi trở lại ngày cuối năm phố núi
Ngỡ lòng mình lạc giữa chốn đào nguyên
Hoa ban nở trắng trong tình sơn nữ
Mắt mơ màng nghe tiếng hót chim quyên.

Tiếng suối chảy gởi tình tôi theo gió
Sợi tóc mềm em trói cả hồn tôi
Dáng ai nghiêng đợi bên hàng liễu rũ
Sóng ven hồ lất phất phấn thông rơi.

Lũ chim bay về gọi mùa xuân tới
Tôi lang thang tìm em trong giấc mơ
Em ơi có nghe đâu đây nhạc ngựa
Nhịp kiệu khua giòn một góc phố xa.

Đà Lạt xuân ngập tràn hoa ban trắng
Đường Quang Trung em về dưới cơn mưa
Tôi nhớ thương em qua mùa mê hoặc
Sao lòng còn thao thức những mùa xưa.

Tháng ba gọi về mùa xuân hoa trắng khẽ nở
Tháng ba gọi về mùa xuân hoa trắng khẽ nở

>>> Khám phá thêm: Thơ về hoa đồng tiền - Vẻ đẹp rạng rỡ và kiêu sa

Tây Bắc

Tác giả: NhatHo

Chuyến xe muộn chiều xuân năm ấy
Qua ô cửa, xúc cảm bủa vây
Gió nhẹ se qua lòng bồi hồi
Ánh đèn chớp, nỗi nhớ vơi đầy
Anh đi mãi rồi cũng thành hình
Đất trời giao thoa đón bình minh
Ngát hương bên đồi hoa ban trắng
Nơi xuyến xao viết tâm tình mình
Hương, cảnh, sắc ôi sao đẹp quá
Ngâm giai điệu tiếng khèn tình ca
Rượu ngọt giao môi sương mờ ảo
Điệu xòe sơn nữ, trước hiên nhà
Tấc đất, dừng chân đâu cũng đẹp
Mang tâm hồn gửi lại người xem
Luyến chút tình vang vọng bản xứ

Sắc trắng hoa ban

Hoa ban trắng toả sườn đồi
Nở bừng trong nắng đơn côi giữa rừng
Hoa cười bên đó dửng dưng
Hồn người bên ấy ngoảnh lưng tránh đời
Cánh hoa 5 nhánh không rời
Khía ra, nhựa ứa máu đời cuộn rơi
Cánh tay ai mãi buông lơi
Trắng sao là trắng khoảng trời tĩnh không
Nhớ ngày xưa ấy mà mong
Người con gái Thái một lòng trung trinh
Bước ra từ cánh hoa tình
Trắng trong, son sắt hiển linh cõi người
Biết bao câu hát gọi mời
Để người trong mộng chơi vơi nhớ thầm
Thu mình cùng mối tình câm
Nhận ra trong mắt, hoa trằm mũi thêu
Nhỏ thôi, nhưng đỏ máu chiều
Từng ngày nuôi trắng cô liêu hoa rừng.

Mời anh lên Tây Bắc

Tác giả: Nguyễn Kiều Trang

Anh có lên Tây Bắc cùng em không
Quanh năm mây phủ lưng trừng núi
Mặt trời ngủ quên chẳng chiếu rọi
Cùng với mây bay và núi đồi

Ở đây chỉ có hoa Sim thôi
Màu tím thuỷ chung tím đợi chờ
Em vẫn thiết tha về phương ấy
Chỉ có anh thôi thương mình anh

Em vẫn chờ anh và sẽ đợi
Dù cánh sim tàn trong đêm sương
Vẫn yêu vẫn ngọt môi hôn ấy

Chẳng thể rời xa chẳng rời xa.

Em thì thầm gió hát mời anh lên Tây Bắc
Em thì thầm gió hát mời anh lên Tây Bắc

Hoa ban miền Tây Bắc

Tác giả: Nguyễn Văn Pứ

Tây Bắc trắng hoa ban màu quý phái
Những cành nghiêng vươn xuống cạnh lối mòn
Như níu giữ chân người con gái Thái
Chuyện tình xưa theo tiếng gió nỉ non…

Nàng Ban giữ trọn mối tình trong trắng
Không sang ngang,không bỏ bạn trai nghèo
Nàng gửi xác giữa lưng đồi hoang vắng
Hóa thành hoa mòn mỏi đợi người yêu!

Hoa ban trắng dịu dàng như thiếu nữ
Tuổi dậy thì mang dáng vẻ kiêu sa
Rừng ban tím bên triền đồi ban đỏ
Cả khung trời như chỉ để bày hoa.

Cô gái Thái hái rau rừng, măng đắng
Đôi chân trần lội suối rửa hoa ban
Làm món nộm đậm hương riêng làng bản
Mùi nếp nương thơm lửa bếp nhà sàn…

Cô gái Thái cánh tay ngà thon thả
Váy hoa xoay, điệu múa Thái dân gian
Tiếng pí, tiếng khèn và trống chiêng rộn rã
Níu chân người vào lễ hội hoa ban.

Tây Bắc hành

Tác giả: Trần Đức Phổ

Anh sẽ đưa em về miền Tây Bắc
Nơi bạt ngàn rừng thẳm tiếp trời xanh
Nơi chim chóc chuyền cành kêu ríu rít
Hoa rừng thơm, bên suối mát ngọt lành.

Về Tây Bắc cùng em leo dốc núi
Chiều chợ Phiên màu thổ cẩm lượt là
Cô gái Dao miệng cười duyên bên suối
Đêm chợ tình sơn nữ đẹp như hoa.

Về Tây Bắc khi mùa xuân vừa tới
Ngắm hoa Ban nở trắng cả lưng đồi
Lửa bập bùng giữa rừng đêm mở hội
Điệu múa Xòe ai uốn lượn, lả lơi…

Về Tây Bắc ngắm trăng vàng, núi biếc
Nhớ chuyện xưa Quốc Mẫu, Mẹ Âu Cơ
Dắt con trẻ lên non cao lập nghiệp
Biến hoang sơn thành phố thị bây giờ.

Về Tây Bắc nơi rừng thương, núi nhớ
Rượu cần say như tình thuở ban đầu
Tuy xa lắm nhưng không hề cách trở
Như tấm lòng đôi lứa đã yêu sâu!

Về Tây Bắc, về cùng anh, em nhé!
Sống đời thường với non, nước, trời, mây…
Như cái thuở Cha vừa quen với Mẹ
Men trầu cay hòa lấy vị nồng vôi!

Về Tây Bắc mình sống những ngày vui!

Tháng ba lại bắt đầu Tây Bắc hành êm dịu
Tháng ba lại bắt đầu Tây Bắc hành êm dịu

Thơ 7 chữ về hoa ban

Chuyện tình hoa ban trắng

Tác giả: Đất Văn Lang

Ban trắng trùm sương trắng núi rừng
Như màn tuyết trắng nắng rưng rưng
Như mừng như tủi tình chia lối
Hai ngả tao phùng một lối chung

Chim giang cánh mỏi qua ngàn núi
Gió lạnh nắng nung vượt vạn đèo
Miệt mài bay, một đời thui thủi
Không tổ về, nằm vách cheo leo

Cả đời tìm kiếm chẳng than van
Hồn yêu nâng cánh xác xơ tàn
Hạ nắng thu buồn đông lạnh giá
Lặng thầm sãi gió khắp quan san

Tháng hai chim én lượn từng đàn
Hồng mận mơ đào đón xuân sang
Chim Khun cất tiếng kêu khản đặc
Nghẹn lòng tìm thấy cánh rừng ban

Hoa trắng một màu trắng thong dong
Môi tím buồn se đến nao lòng
Năm cánh trong ngần như giọt lệ
Tủi mừng thoả nguyện nỗi chờ mong

Chim cận kề hoa giữa núi rừng
Lặng lẽ chan hoà nghĩa thuỷ chung
Tình tự chưa tròn hoa rụng cánh
Chim lại buồn rong ruổi kiếp lao lung…

Ban trắng đâu rồi hỡi tình chung
Hạ đến thu đi đông trắng rừng
Lầm lũi bay hoài không mệt mỏi
Tìm mùa ban trắng nắng rưng rưng.

Về thăm quê em

Tác giả: Nguyễn Thái Cơ 

Em nói quê em ở Nhĩ Hà
Vùng núi Tây Bắc ngút ngàn xa
Hoa ban nở trắng bên sườn núi
Đánh bạo liều mình lên hái hoa
Nơi đây bao đời say khách đến
Ba núi bốn đèo anh đã qua
Cảnh đẹp Nhĩ Hà hồn non nước
Má thắm môi nồng thỏa nguyện ta.

Mùa trắng nở rộ khi anh về thăm quê em
Mùa trắng nở rộ khi anh về thăm quê em

Hoa ban Hà Nội

Tác giả: Nguyễn Đình Huân

Em có về thăm Hà Nội tháng ba
Để cùng anh đi ngắm hoa trên phố
Quanh hồ Gươm bên dòng người đi bộ
Hoa ban mùa này nở rộ tươi xinh

Bông hoa phớt hồng, tim tím, trắng tinh
Tượng trưng cho mối tình cô gái Thái
Khi bị người cha ép duyên ngang trái
Cô chết đi hoá hoa dại bên đồi

Như một tình yêu không nói lên lời
Những bông hoa núi về nơi đô thị
Muốn nhắn nhủ một tình yêu chung thủy
Con tim này mãi yêu chỉ anh thôi

Về nhé em chúng mình sẽ sánh đôi
Ngắm hoa ban giữa đất trời Hà Nội
Ta nắm tay đi trong mùa xuân mới
Bước trên đường ta sẽ nói lời yêu.

Hoa ban tím

Tác giả: Lê Gia Hoài

Em biết không anh giống em lắm đó
Yêu rất nhiều sắc tím một nhành ban
Yêu Tây Bắc hoang vu gió đại ngàn
Yêu núi rừng thẳm xanh miền sơn cước.

Trong giấc mơ anh vẫn thầm ao ước
Được em trao tận tay nhành ban tím
Để bõ công nửa đời anh tìm kiếm
Sự nồng nàn của sắc tím biên cương.

Chẳng bao giờ lòng anh thôi tơ vương
Được đắm mình trong rừng ban lộng gió
Ngắm hoàng hôn cùng em bên suối nhỏ
Trao ân tình cùng trăng tỏ rừng đêm.

Biết bao giờ anh về được đây em
Thăm phố núi, thăm người anh thương mến
Hẹn gặp nhé – một ngày anh sẽ đến
Để thỏa lòng khao khát giấc mơ yêu.

Chiều tím hoa ban

Tác giả: Nguyễn Hưng

Này giọt nắng hững hờ bên ô cửa
Có biết không cơn gió trốn nơi nào?
Ta muốn gửi về phương trời nơi ấy
Yêu thương này cùng nỗi nhớ nôn nao.

Nghe da diết trong lòng đang dậy sóng
Làm sao đây kìm nén những tuôn trào
Khao khát hỡi dâng trào lên máu nóng
Kìa xuân hồng đã thắm giấc chiêm bao.

Mỗi giây phút tưởng dài như vô tận
Vắng xa nhau tâm trí cứ thẫn thờ
Cả vũ trụ một bóng hình chật chỗ
Yêu nhau rồi mà ngỡ vẫn đang mơ.

Này cơn gió vừa thoảng hương xao xuyến
Như quyện theo mùi suối tóc nồng nàn
Chắc ai đó nỗi mong chờ cũng thế
Nên màu chiều đã tím sắc hoa ban.

Nhẹ buông nỗi nhớ theo chiều tím hoa ban vương
Nhẹ buông nỗi nhớ theo chiều tím hoa ban vương

Hoa ban phố cổ

Tác giả: Hang Nguyen

Hoa Ban nở giữa lòng Hà Nội.
Phố cổ người đi, tấp nập ngược xuôi.
Mầu thủy chung trọn vẹn muôn đời.
Hà Thành phố, tôi sững sờ ngơ ngác.

Dẫu đã qua nhiều miền trên đất nước.
Hoa Ban xưa...Chốn Tây Bắc xa xôi.
Hiện diện nơi đây, khoe sắc với đời.
Tím chiều đông, thủ đô ngày lặng gió.

Trên bãi cỏ xanh, công viên lặng lẽ.
Gom nhặt từng cánh hoa tím nhẹ rơi.
Đêm hôm qua, ai thổn thức chơi vơi.
Gió đông về, hồn còn vương trên lá.

Mầu thủy chung…Nặng tình nhung nhớ.
Ai gửi người… Khi vẫn cách xa.
Nỗi nhớ thương, dù cả vạn sơn hà.
Ai khắc khoải…! Ngắm hoa Ban nơi phố cổ.

Thơ về hoa ban không chỉ miêu tả vẻ đẹp của loài hoa đặc trưng núi rừng mà còn là tiếng lòng, là nỗi nhớ da diết dành cho miền quê thân thuộc. Mỗi vần thơ là một mảnh ghép ký ức đầy yêu thương.

 

Bình Luận

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.