Nhuộm đỏ tháng ba
Mùa hoa gạo nở
Rụng đầy lối qua
Ai làm ra gạo
Không phải lúa đâu
Nắng làng quê đấy
Ẩn mình bấy lâu
Nắng vào lòng đất
Rồi lên thân cây
Đợi ngày mở mắt
Nở ra cánh dày
Cũng như bé đấy
Chăm chỉ không thôi
Mùa thi nở rộ
Những hoa điểm mười.
Tác giả: Đình Khải
Em nhắc anh hoa gạo
Đã thắp lửa bến sông
Anh giật mình, ừ nhỉ
Nỗi nhớ đến nao lòng
Nhớ cái ngày xưa ấy
Cây gạo đầu làng ta
Cứ mỗi lần ra hoa
Hai đứa mình say đắm
Anh say sưa ngồi ngắm
Em nhặt cánh hoa rơi
Và cài lên mái tóc
Cho anh ngẩn ngơ người…
Vậy mà bao năm rồi
Mình xa quê biền biệt
Nên bây giờ nào biết
Hoa gạo có còn không?
Nhớ quê đến nao lòng
Nhớ màu hoa gạo đỏ
Phải em ngày xưa đó
Thắp lửa bên bến sông?
Tác giả: Thiên Ân
Về ngang một mùa hoa gạo
Tháng ba e ấp má hồng
Bàng hoàng tiếng kêu chim sáo
Một trời hoa đỏ mênh mông
Năm cánh mở ra dòng nhớ
Cho anh nhích lại gần em
Bừng lên sắc màu rực rỡ
Chạy trong giai điệu khát thèm
Em nâng niu từng cánh mỏng
Đôi tà áo trắng thơ ngây
Hồn cây lên men nhựa sống
Thẳng,cao hoa lá rụng đầy
Về ngang góc trời hoa gạo
Em còn nhí nhảnh líu lo
Ngâm nga câu thơ từ dạo
Tháng ba trời đất chuyện trò
Bức tranh dường như thắp lửa
Cháy đỏ chân trời yêu thương
Ai còn rụt rè mở cửa?
Ai còn trông đợi bên đường?
Về ngang tháng ba ôm ấp
Trái tình đầy ắp môi ngoan
Hoa gạo khoe muôn dáng dấp
Thương từng cánh nhỏ dịu dàng.
Tác giả: Bùi Huy Đức
Lại mùa hoa gạo nở
Đỏ rực cả bến sông
Bỗng nhớ về ngày ấy
Thuở em chưa lấy chồng
Dắt nhau qua lối nhỏ
Kịp chuyến đò sang sông
Dáng em gầy bé nhỏ
Giữa mênh mang sông Hồng
Hai mươi năm có lẻ
Em về nơi phố đông
Cây gạo xưa còn đó
Vẫn sắc đỏ mặn nồng
Nước sông Hồng vẫn đỏ
Thầm lặng mãi xuôi dòng
Để một người lặng lẽ
Thương nhớ về mênh mông...
Tác giả: Phạm Tửu
Cặp đôi cây gạo Quốc Thanh
Bách niên soi bóng mương xanh đầu làng .
Cuối xuân đầu hạ vừa sang
Tối đom đóm sáng, ngày vang ve hòa .
Tỏ tình - gạo rực đỏ hoa
Trẻ thơ chờ trực bắt hoa rơi mà !
Thoang thoảng cơn gió lướt qua
Cánh hoa như những sao sa mặt đường .
Lóng lánh đỏ cả mặt mương
Gót em bùn bám cánh vương dính vào .
Dòng mương chở cánh gạo đào
Bao con thuyền đỏ trôi vào tuổi thơ !
Xa quê ! Quê vẫn trong mơ
Vẫn trong trẻ hỏi :
Bao giờ ???
Về quê !!!
Tác giả: Hang Nguyen
Bên triền đê vắng ta ngồi
Gom từng bông gạo đỏ trời sang xuân
Áo bà ba, guốc nơi chân
Gái làng một thủa... Lần chần giai quê!!!
Kìa xem xa bóng ai về
Niềm vui toả sáng dẫu bộn bề ta
Nâu non như ánh trăng ngà
Nở bung hoa Gạo đỏ xa thảm dầy.
Tiếng cười vang mãi đâu đây
Chị em như trái cau cay cùng trầu
Người đi xa chớ âu sầu
Mùa sau hoa nở ví dầu vẫn mong.
Gái quê ơi ... Nhớ trong lòng
Dẫu bộn bề vậy ta mong gặp người.
Tác giả: Lê Thị Mây
Cây hoa gạo đầu làng sao rồi em
Chỗ em tiễn trời xanh trôi tới
Anh sẽ về còn em mãi đợi
Bóng nắng tròn trong tay áo bà ba
Tựa như máu dễ nào phai mất
Đỏ khôn nguôi hoa ríu bàn chân
Mỗi độ đường tháng ba vẫy gọi
Gió qua làng thổi dọc đoàn quân
Hoa gạo ơi đừng vừa rơi vừa đợi
Mỗi xuân đi gom nhặt sắc lặng im
Em nghe thấu lời nhớ cây nhức nhối
Rằng anh sẽ về như em đã tin...
Tác giả: Đào Mạnh Thạnh
Tháng ba về hong nắng vàng rực rỡ
Cây gạo ven đường hoa đỏ lên ngôi
Hương bưởi xưa bao quyến luyến bồi hồi
Hoa xoan tím lạc trôi miền nhung nhớ
Anh về đây nhớ nhung tình ngày đó
Bông gạo rực hồng dạo đó đã chênh chao
Dấu yêu ơi ký ức của ngày nào
Ta hẹn ước trao ngọt ngào tha thiết
Tháng năm dài bước chân trần mải miết
Nay chở về miền da diết ngày xưa
Cây gạo giờ vài bông đỏ nưa thưa
Xơ xác lá bởi nắng mưa năm tháng
Cơn gió chiều xuôi ta về dĩ vãng
Hẹn ước ngày nào năm tháng chia xa
Ta cô đơn trong bóng xế chiều tà
Bông gạo rụng, khiến lòng ta hoang vắng
Kỷ niệm xưa nay đã thành dĩ vãng
Chốn chờ trông càng trống vắng đìu hiu
Cơn gió chiều lay bóng ngả liêu siêu
Chân bước lạc với bao điều da diết
Ta cuồng say trong mơ màng tha thiết
Bông gạo ngày nào ta biết tìm đâu...
>>> Khám phá thêm: Những vần thơ dịu dàng và sâu lắng về hoa sữa thu
Tác giả: Bình Nguyên Trang
Có thể đó là một câu chuyện dài
Ám ảnh tôi mưa bụi và hoa gạo
Và bến đò ngàn năm không phai màu áo
Nên dáng nằm cũng cổ kính rêu phong
Tâm hồn tôi là một cánh đồng
Bình yên tiếng chuông trong chiều sương lãng đãng
Nỗi buồn của tôi mang màu dĩ vãng
Chảy ngọt ngào sâu nặng một dòng sông
Trái tim tôi màu hoa gạo rất hồng
Đập nhọc nhằn mùa tháng ba đói khổ
Tôi không được quyền quên dù chỉ một viên sỏi nhỏ
Mòn mỏi những chiều nước chảy bèo trôi
Cơm mẹ áo cha là bài học đầu đời
Tôi gìn giữ để không bạc lòng cùng quá khứ
Khói bếp mịt mù những ngày bão lũ
Những khoai sắn tình người ươm tôi lớn khôn.
Tôi níu giữ ngày xưa để nương tựa linh hồn
Để giữa phố phường không thấy mình lạc lối
Để mỗi sớm trong ngực mình nghe con chim hót gọi
Bài hát đượm nồng như miếng trầu say
Có đôi khi tôi mê mải tháng ngày
Tôi phung phí thời gian và tuổi trẻ
Rồi mỗi tháng ba nhói lòng hoa khế
Tôi tìm về nhặt hoa gạo hố vôi
Còn lại một điều mãi mãi ám ảnh tôi
Sau tất cả mọi vui buồn lầm lỗi
Là quá khứ tháng ba về hiện hữu
Tôi chưa bao giờ lớn hơn một chú cỏ gà
Tôi chưa bao giờ lớn khôn trong mắt mẹ cha
Mà thiên hạ không nhìn tôi như đứa trẻ
Ôi nỗi buồn hãy luôn là màu xanh nhé
Để mỗi tháng ba cuộc sống lại bắt đầu.
Tác giả: Đăng Vinh Trần
Tháng ba, hoa gạo gọi hè ,
Lập lòe đỏ lửa đường quê đầu làng
Xa lâu, gặp lại ngỡ ngàng ,
Ai mang lửa đỏ vãi ngang lưng trời.
Tiếng chào mào hót chơi vơi,
Mây trôi gió thổi tình tôi đắng lòng
"Ai mang con sáo sang sông ",
Để hoa tơi tả đỏ lòng ngóng trông.
Lời thề còn đọng môi hồng ,
Mà em đã vội ngược dòng sang ngang
Để lòng ai mãi bẽ bàng ,
Để hoa gạo rụng nát tan bên đường.
Lạ thay còn chút vấn vương ,
Lất lây gió thoảng giọt sương rơi sầu
Nhìn bông hoa gạo nhạt nhàu ,
Bâng khuâng một cõi mà đau đớn lòng .
Hè về xanh ngắt từng không,
Vàng vàng nắng trải cánh đồng mộng mơ.
Sen hồng ngan ngát vần thơ ,
Tình xưa phảng phất bến bờ chiều hôm.
Tác giả: Phạm Quang Thu
Người đàn bà gắn mình khung cửa nhỏ
Mắt bồi hồi trong thương nhớ miền xa
Chợt u sầu một tiết tháng ba
Hoa gạo đỏ lan ra thành vệt đỏ
Hoa màu máu, để buồn vương nổi nhớ
Hoàng hôn rồi cũng đỏ như gạo thôi
Cả vườn nhà và cả phía cuối trời
Một chiều vắng đỏ tươi son lửa cháy
Người đàn bà âm thầm rên van lạy
Mọi can qua, cuộc đời vậy coi qua !
Chị cúi mình tìm về phía góc nhà
Nơi đang nở cúc tháng ba dang dở
Chao ơi buồn, chẳng bàn tay kéo đỡ
Chị ôm sầu thương nhớ chiều quạnh hiu
Mây gió trôi trong một khoảng trời chiều
Tự do ấy bỗng hóa thiêu lửa đốt
Hỡi Tự do, sao ta bị nhốt !
Trong căn nhà ủ dột với suy tư
Người đàn bà cứ đứng dậy từ từ
Lắp đôi cánh mộng mơ rồi vụt biến
Em để lại phía sau bao câu chuyện
Để lại bao kỷ niệm với xuân thì
Và rứt lòng em cất cánh bay đi
Tìm hạnh phúc trong hoàng hôn thắm đỏ
Tác giả: Hoàng Minh Tuấn
Tháng ba về ...
hoa Gạo đỏ triền đê,
Anh đợi em trên lối về xưa cũ,
Tiễn em đi khi Mộc Miên ngày đó,
Đỏ rực trời như nỗi nhớ anh mang!
Tháng ba về ...
nắng gieo những hạt vàng,
Cứ buông rơi nhẹ nhàng như nhắc nhở,
Mấy mùa qua, mấy mùa hoa gạo nở,
Em ở đâu cho nỗi nhớ đong đầy!
Tháng ba về ...
hỏi em có về đây,
Có còn nhớ nơi này anh ngóng đợi,
Có còn giữ những yêu thương vời vợi,
Lời thề xưa - đỏ hoa gạo em về!
Tháng ba này ...
mộc miên thắm trời quê,
Gọi lại những đam mê ngày xưa cũ,
Em hãy về cho thoả lòng mong nhớ,
Về cùng anh thắp ngọn lửa duyên đời!
Tác giả: Hồng Giang
Dấu yêu hỡi tháng ba mong manh lắm
Nhưng nồng nàn bởi đăm đắm tình anh
Hoa Gạo rơi đan sợi nắng giăng mành
Xuân vẫn mãi chòng chành trong trăn trở
Tháng ba ơi phải chăng là duyên nợ
Để câu thơ dang dở chẳng tròn vành
Gió sắt se chùm Xoan tím mong manh
Câu hẹn ước bỗng chốc thành dĩ vãng
Xin em đấy tháng ba đừng quên lãng
Kẻo tội tình cho buổi sáng đầu xuân
Vườn nhà ai hoa Bưởi nở trắng ngần
Níu kéo lại bước chân người hôm ấy
Giọt sương sớm trên cành cao run rẩy
Giận dỗi gì hờn lẫy cả tháng ba
Giấu "hương thầm" gửi người lúc chia xa
Dòng lệ rơi nhạt nhoà giây ly biệt
Tháng ba ơi hỏi rằng người có biết
Tác giả: NT Nguyễn Văn Chương
Phải rồi ở chỗ này đây
Cổng làng thuở ấy có cây gạo già
Cồn cào cái cữ tháng ba
Lập lòe hoa vẫn như là lửa treo.
Tháng ba ngơ ngác trẻ nghèo
Chân chim đuôi mắt nhăn nheo thương bà
Gọi là gạo chỉ thấy hoa
Đẹp thì có đẹp nhưng mà đói cơm
Ra đồng gặp cỏ mật thơm
Thơm thì thơm chẳng thể đơm bát nào!
Trách chi tóc để trái đào
Khoai giun bánh khúc miếng vào miếng ra
Chỉ thương cây gạo đã già
Vẫn còn bung những chùm hoa rực hồng
Tiếc cho cỏ mật trên đồng
Thơm như tấm mía chín trong than vùi
Bây giờ miếng ngọt miếng bùi
Tìm bà đâu nữa ngậm ngùi tháng ba...
Tác giả: Hồ Viết Bình
Lập loè cây gạo ra hoa
Nghe trong sâu thẳm cây đa, đình làng
Ẩn trong tiềm thức mơ màng
Một vùng quê, một mùa vàng bội thu
Xa xa vọng tiếng chim cu
Rất bình yên, chúng đang gù gọi nhau
Thong dong, vắt vẻo lưng trâu
Triền đê mơn mởn một màu cỏ non.
Tác giả: Hoa Lư
Quê tôi đó Đầu làng trồng cây gạo
Tháng ba về mang sắc áo đỏ tươi
Rét Nàng Bân khẽ chạm nhẹ môi người
Gió vu vơ chuyển trời sang màu nắng
Làng tôi đó sớm đồng xanh phẳng lặng
Đường quanh co vui vang tiếng trẻ thơ
Hoa gạo rụng hương nồng như hơi thở
Gọi Chim bày ríu rít giữa chiều buông
Tháng ba về ruộng vườn vương nắng nhẹ
Ngõ nhà mình ai vẽ cánh hoa xoan
Nghiêng bờ ao hoa mướp được mùa vàng
Bầu thương bí chung giàn cùng trổ trái
Chiều quê tôi hoàng hôn như nhẫn nại
Có lẽ chờ người mải miết đồng xa
Khói bếp thơm mùi rạ quyện mái nhà
Ấy là vị cơm cà rau mắm cáy
Bao lâu rồi ký ức vẫn còn đây
Miền dấu yêu tràn đầy tim tâm trí
Nửa hồn quê pha nửa hồn phố thị
Ta gửi trao giữ trọn vị quê hương
>>> Khám phá thêm: Chùm thơ hoa bằng lăng đong đầy kỷ niệm thân thương
Tác giả: Nguyen Thi Hoa Vien
Tháng ba về ai đem nắng ra phơi
Con đường vắng rụng rơi hoa gạo đỏ
Những đốm lửa giỡn đùa vui trong gió
Em đi tìm nơi nào đó không anh
Tháng ba về từng sợi nắng mong manh
Đôi mắt biếc tròng trành trong gió sớm
Chùm hoa xoan tím tóc thề nghịch ngợm
Có lẽ đã chớm rét Nàng Bân
Tháng ba rồi trời đất vẫn phân vân
Mùi hương bưởi bần thần trong giá lạnh
Em lại đi giữa mưa buồn nhặt nhạnh
Chút nồng nàn đặc quánh sắc hương yêu
Tháng ba rồi từng hạt nắng liêu xiêu
Như nhắn gửi biết bao điều khờ dại
Về nơi ấy có một người mê mải
Gom vần thơ khắc khoải đến cho đời
Tháng ba về chùm hoa gạo rụng rơi
Như hạt nắng...
Ai phơi...
Mà thắm đỏ!
Nếu một ngày em quay lại tháng ba
Về quê cũ đất đai một thời cằn cỗi
Nơi tuổi thơ trôi qua rất vội
Nhớ nhặt giùm tôi một cánh gạo cuối làng
Nếu một ngày em về lại lang thang
Hoa gạo đổ tháng ba giữa trời rực rỡ
Cầm một bông gửi cho tôi nỗi nhớ
Tự thuở nào đã quên cả mùi hương
Nếu một ngày em về cuối con đường
Từng cánh hoa thắp cháy trời màu đỏ
Bao năm qua chưa quay về xóm nhỏ
Chợt nặng lòng năm tháng tha phương
Nếu một ngày em còn biết nhớ thương
Hãy quay về gốc cây ngày xưa ấy
Kỷ niệm bâng quơ vẫn còn để lại đấy
Lại đau đáu lòng, những ngày cũ lao xao
Nếu một ngày lại thấy nao nao
Tháng ba gọi , hoa gạo nở đầy con đường cũ
Em hãy về cùng tôi và nhắn nhủ
Vẫn nhớ một mùa hoa gạo đỏ thôn quê.
Tác giả: Lê Việt Linh
Ta lại về nhặt hoa gạo tháng ba
Rơi rớt khắp cả triền đê rực cháy
Nhặt lời yêu quên trên môi run rẩy
Ai cất giùm ngày ấy tuổi thơ em?
Ta lại về tìm hàng phượng thân quen
Ve thoát xác đợi cất lên bản nhạc
Ngồi sau xe thì thầm xưa em hát
Bản tình ca mùa hạ khắc trong lòng
Ta lại về vớt kỷ niệm ngoài sông
Gom hồi ức ra hong phơi đầu hạ
Dáng ai gầy vừa lướt qua vội vã
Ngỡ em về hối hả dấu ngày xưa
Ta lại về đứng đợi dưới chiều mưa
Che tóc thề mùa đi quên bỏ lại
Bỗng chợt nhớ tên một loài hoa dại
Đứng bâng khuâng khâu lại phút nao lòng.
Tác giả: Tạ Thăng Hùng
Tháng ba đi qua bỗng thấy lòng trống trải
Sao nhớ mùa hoa bưởi hoa ban
Hoa gạo tươi rưng rức đỏ đầu làng
Hò hẹn đợi chờ rét nàng Bân trở lại.
Anh nhớ tháng ba đã bao lần em hỏi
Sao vầng trăng không tỏ sáng một lần
Dẫu tình mình đẹp hơn cả mùa xuân
Anh bối rối đùa em chị Hằng đang giận dỗi.
Bay đi đâu hỡi đàn ong mê mải
Kiếm hoa rừng làm mật ngọt tháng ba
Con tàu anh vội vã tới sân ga
Chẳng giữ được tháng ba em ở lại.
Lá thư tình viết xong rồi ngần ngại
Chưa kịp trao năm tháng đã xa rồi
Ngơ ngác sông quê bên lở bên bồi
Con đò chở xôn xao mùa hoa gạo.
Ôi nhớ lắm những ngày xưa đi dạo
Mưa bụi bay ướt áo đường về
Má hồng lung linh em hát say mê
Ngạt ngào mái tóc em về hương bay.
Tháng ba thẹn thùng chẳng dám cầm tay
Hoa sưa nở trắng một thời con gái
Đã yêu nhau sao ngại ngùng không nói
Để hoa xoan rụng đầy theo gió tháng ba qua…
Tác giả: Phan Thu Hà
Anh có về thăm hoa gạo tháng ba
Để nhớ về một thời hoa đỏ
Cái thời em hay mơ màng nhìn qua khung cửa sổ
Và thả hồn mình vào những cánh buồm mây
Hoa gạo vương đầy trên lối cỏ chiều nay
Nghe rưng rức một triền đê ngập nắng
Hoa vẫn đỏ giữa khoảng trời trống vắng
Mỗi cánh hoa như tia lửa mặt trời
Trong âm thầm từng cánh hoa rơi
Có nỗi nhớ không tên vẫn còn đọng lại
Như nụ môi hồng một thời con gái
Hôn nồng nàn tháng ba
Anh có về thăm lại một mùa hoa ?
Tác giả: Đặng Thị Bảo Tâm
Một ngày, về thăm lại,
Hải cảng chiều năm xưa.
Có phải là giọng ai,
Nhắc nhớ, đã không thừa.
Giọng ai, hát bài ca,
Chiều vẫy khăn tiễn biệt.
Màu sóng cả bao la,
Nghe ra chừng, bi thiết.
Em đã từng khóc nuối,
Tiễn đưa thời thanh xuân.
Hay, chỉ là tình cuối,
Nhớ cho vừa bâng khuâng?
Tình đã nhớ, thiên thu,
Em đem về chạm ngọc.
Rồi, khi nghe tình ngủ,
Em cất vào miên mộc.
Miên mộc gai hình nón,
Lá kép, đỏ giấc mộng.
Thùa vệt tình cháy bỏng,
Ủ hơi yêu rất nồng.
Một ngày tình nhớ thêm,
Anh vừa nghe ngày gọi.
Tên em thật êm đềm,
Như xa xưa huyền thoại.
Em, còn lượm mộc miên,
Màu hoa yêu chiều cổ.
Để đặt vào tim nghiêng,
Nghe, tâm tư bộc lộ...
Những bài thơ về hoa gạo không chỉ gợi nên hình ảnh đỏ rực trời quê mà còn khơi dậy cảm xúc về những năm tháng cũ. Mỗi vần thơ như một thước phim quay chậm, lưu giữ vẻ đẹp giản dị của vùng quê thanh bình.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.