Bằng lăng trên phố thân thương gọi hè
Nhanh nhanh tỉnh giấc đi ve
Nắng lên rực rỡ mùa hè sắp sang!
Tròn xoe đôi mắt ngỡ ngàng
Ôi, màu tím biếc mơ màng người qua
Tôi yêu lắm những cánh hoa
Dịu dàng mỏng mảnh thật là dễ thương,
Càng thêm yêu những con đường
Nơi đầy hoa tím vấn vương một người
Hoa ơi, hãy nở thật tươi
Hãy luôn dành tặng cho đời sắc hương!
Cho tôi thấy người tôi thương
Mỗi ngày dạo bước trên đường phố quen
Mộng mơ nhung nhớ đan xen
Bỏ quên đi những đua chen tháng ngày
Chỉ còn lại những mê say
Chỉ còn lại sắc hoa này mãi yêu.
Tác giả: Thụy Cát
Tôi còn một nửa mùa yêu
Đè lên nặng cánh hoa chiều, trường xưa
Bằng lăng rung nhánh đong đưa
Ngát màu hoa tím nắng mưa gọi mời..
Tôi về một bước đơn côi
Cổng xưa khép lại, một trời nhớ nhung
Những trang giáo án không cùng
Một dòng phấn trắng mấy vùng tương tư..
"Thương em cái thuở ban sơ
Thập thò vụng dại trao thơ tỏ tình
Nhìn em mắc cỡ lặng thinh
Ai dè bao đứa rập rình phía sau
Lá thư tội nghiệp nát nhàu
Giấu sau tay áo, buổi đầu khó quên"
Tôi về, ngày ấy buồn tênh
Giọng buồn anh hát lênh bênh mấy lời
Bình minh vẫn đẹp khoảng trời
Góc tôi cháy rám nửa vời hoàng hôn !
Bằng lăng cánh mỏng vẫn tròn
Mùa yêu về lại, ai còn nhớ ai ?
Tác giả: Tóc Xù
Mùa hè sang nụ cười em tím biếc
Của bằng lăng tha thiết gọi mùa thi
Chân ngập ngừng dón nhẹ trên lối đi
Sợ làm đau cánh hoa đang thì nở.
Ánh mắt em tím sẫm màu trăn trở
Lo mùa thi bài vở lẫn màu hoa
Bằng lăng tím màu vời vợi thiết tha
Kỷ niệm ấy sao mà đầy nhung nhớ.
Nhuộm môi tím cánh bằng lăng vụn vỡ
Viết câu thơ ngơ ngẩn trên cánh hoa
Lòng se sắt sợ mùa hè đi xa
Nụ cười tím lẫn cánh hoa đâu mất.
Nhớ mắt, môi, nụ cười màu tím ngắt
Của bằng lăng em tặng lúc bên nhau
Anh khắc ghi hình ảnh mãi về sau
Để tim anh luôn nhuộm màu hoa tím.
Tác giả: Nguyễn Minh Phú
Chuyện ngày xưa em rất yêu màu tím
Em nói rằng sắc tím của thuỷ chung
Nhánh bằng lăng hoa tím đẹp vô cùng
Hoa bằng lăng tím cả vào trang vở
Anh đã yêu mối tình đầu bỡ ngỡ
Đẹp dịu dàng màu áo tím bằng lăng
Cả những đêm ngồi tựa dưới ánh trăng
Màu áo ấy vẫn lung linh huyền ảo
Và cũng nghe trái tim mình mách bảo
Tình yêu này chỉ sắc tím và em
Những lá thư em bóc mở ra xem
Anh vẫn gửi cánh bằng lăng trong đó
Hoa bằng lăng thoáng nhẹ bay trong gió
Tím trời chiều, tím cả những ước mơ
Mùa hạ ơi, anh vẫn đợi vẫn chờ
Từ dạo ấy mỗi mùa hoa chớm nở
Cánh bằng lăng ép cùng trong trang vở
Đến bây giờ sắc tím vẫn tinh khôi
Nhưng em đi xa khuất nẻo khác rồi
Em đã chọn sắc hồng thay màu tím
Cánh bằng lăng vương buồn trong bịn rịn
Lưu luyến nhiều nhưng sắc tím đã phai
Cánh rụng rơi chỉ để lại cuống, đài
Nhành hoa ấy đã rơi cùng kỷ niệm
Mộng ước xưa dưới trăng ta thề nguyện
Đã tan rồi như gió thổi mây trôi
Ánh trăng xưa che khuất bởi mây trời
Màu áo ấy vương buồn sầu tím biệt.
>>> Khám phá thêm: Những vần thơ về hoa mai rực rỡ trong nắng xuân
Tác giả: Hoàng Lan
Em trở về qua lối cũ năm nao
Nhìn hoa tím xuyến xao nhiều kỷ niệm
Ngày gặp em anh tặng cành hoa tím
Nở nụ cười âu yếm thật duyên ghê
Em lang thang trên phố nhỏ đi về
Anh theo hoài, em để anh đưa nhé!
Phố thênh thang chỉ mình em lặng lẽ
Anh không đành, em nhé gật đầu nha!
Ngày lại ngày trên lối nhỏ em qua
Hoa bằng lăng mặn mà khoe sắc tím
Màu em yêu thắm hương tình ngọt lịm
Nắng vương màu sắc tím sợi long lanh
Lối xưa giờ hoa tím nở không anh
Màu yêu thương nay chuyển thành màu nhớ
Dấu yêu ơi có nghe lòng nức nở
Gió lay cành cứ ngỡ bóng anh thôi...!
Tác giả: Mạc Phương
Bởi vì day dứt bâng quơ.
Gửi bầu tâm sự trong thơ mỗi ngày.
Chưa lần găp mặt cầm tay.
Nhưng mà như thể đời này tâm giao.
Muộn màng môi thắm má đào.
Những mong năm tháng gửi trao chân thành.
Thời gian vôi vã qua nhanh.
Tình như sương khói tan tành rụng rơi.
Chiều nay bến hạ vắng người.
Con đò cô lẻ nụ cười hoàng hôn.
Bằng lăng nặng nợ tâm hồn.
Tím màu nhung nhớ bồn chồn người đi.
Ve ca khúc nhạc lâm ly.
Dường như tiếc nuối một thì xuân qua
Chỉ là người lạ thôi mà.
Vô tình gặp gỡ lướt qua trong đời.
Tặng nhau đôi chút nụ cười.
Mà sao không thể quên lời xuyến xao.
Ngẩng đầu hỏi nhỏ trời cao
Chân mây mặt đất bến nào có nhau ?
Tác giả: Bằng Lăng Tím
Anh…Có biết khi Hạ về chớm ngõ
Em chờ hoài anh ngỏ mấy lời thương
Thuở học sinh mình chung lớp… chung trường
Màu hoa tím còn vương bài thơ cũ
Trời trở rét ướp hồng lên sắc nụ
Sương đầu cành chồi nhú mọc xanh non
Gốc bằng lăng tên hai đứa vẫn còn
Cùng thề ước sắt son bên nhau mãi
Xuân đã mãn anh không về trở lại
Tiếng ve sầu khắc khoải dưới tàn cây
Trái tim si bao nỗi nhớ dâng đầy
Ta lac mất bàn tay giờ xa lạ
Hai lối rẽ… mình bước về hai ngả
Phía sau lưng phố đã ngủ yên rồi
Mối tình đầu thuở ấy cũng phai phôi
Mùa hoa tím dần trôi miền kỷ niệm.
Tác giả: Bảo Châu
Đã qua rồi mùa bằng lăng nở rộ
Ta vẫn đây sao em vội qua cầu
Vẫn im lặng tìm tận đáy sông sâu
Nhặt bằng lăng từ lâu ta đánh mất
Nhớ một thời tình yêu như ngọt mật
Em trao tình với tất cả yêu thương
Xa em rồi lòng ta mãi vấn vương
Bao nhung nhớ gởi thương vần thơ nhỏ
Ta mất em nước mắt tuôn lệ nhỏ
Đã bao lần vò võ suốt cánh thâu
Bằng lăng ơi!…
Em đừng ngủ quá lâu
Để ta nhớ mang nỗi sầu trông ngóng
Tán bằng lăng hôm nay đan sợi nắng
Sợi nắng nào em gắng gượng về đây
Sưởi tình anh bớt giá lạnh hôm nay
Đông đã tới tháng ngày đong nỗi nhớ
Bằng lăng ơi đến bao giờ mới nở
Ta nơi đây mở cửa đón em về
Sợi nắng vàng trải ấm khắp đường quê
Ta sẽ đợi bằng lăng về em nhé
Ta chờ em con tim rung khe khẽ
Tim yêu à mày nhỏ bé phải không
Nhớ… lọt vào… trong tim lại mênh?… mông…
Bằng lăng hỡi… đêm đông về
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Bằng lăng nỗi nhớ chơi vơi
Ngày xưa ta đã một thời thương yêu
Nhớ không em những buổi chiều
Trên con đường cũ có nhiều lá bay
Chúng mình tay nắm trong tay
Nắng vàng rực rỡ đắm say lòng người
Anh vui khi thấy em cười
Đôi môi xinh xắn thắm tươi ngọt ngào.
Nụ hôn ngày ấy ta trao
Nắm tay anh dắt em vào tương lai
Bao năm tình mãi không phai
Dù xa cách vẫn nhớ hoài bằng lăng.
Người xưa ơi có biết chăng
Về thăm chốn cũ trong lòng nhớ ai
Nhớ người con gái mắt nai
Môi hồng má thắm tóc dài ngát hương
Giờ đây tóc đã phai sương.
Tình xưa sao mãi vấn vương trong lòng
Bằng lăng giờ đã đơm bông
Thời gian phai nhạt bóng hồng không quên.
Cứ mỗi độ hè sang
Hoa bằng lăng rực nở
Các cô, trò hớn hở
Tạo dáng chụp đăng face.
Cô nào cũng ngất ngây
Trong bộ đồ đẹp nhất
Đủ sắc màu đẹp thật!
Nhìn ai cũng xinh tươi.
Trường rộn rã tiếng cười!
Ôi! mùa hè đã đến
Bao chuyến đò cập bến
Chở đầy những ước mơ.
Đến khi hoa phượng nở
Là chia xa mái trường
Cũng là khi ve khóc
Cho tình bạn mến thương!
>>> Khám phá thêm: Lắng nghe tâm hồn Việt qua những bài thơ về sen
Tác giả: Ánh Sương Mai
Bây giờ đang mùa hạ
Nắng đốt con ve sầu
Cháy tiếng kêu rỉ rả
Chia tay không còn xa.
Phượng hồng đang rực lửa
Đốt lòng ngày chia xa
Tặng nhau dòng lưu bút
Làm hành trang vào đời.
Em ơi! mùa hạ tới
Ta không còn gặp nhau
Mái trường rêu phong phủ
Lớp không còn lao xao.
Lời thầy tha thiết quá!
Bài học giảng hôm qua
Đường đời muôn vạn nẻo
Không thêu gấm thêu hoa.
Thầy bảo đời rất đẹp
Nhưng cũng lắm phong ba
Đường đời em vững bước
Sáng tâm người tài ba.
Hè sang rồi em hỡi!
Tiếc gì ngày hôm qua
Lỗi lầm chưa tha thứ
Xin gởi theo mây trời.
Hoa bằng lăng tím ngát
Như trĩu đượm nét sầu
Tiễn trò đi muôn hướng
Bao giờ còn gặp nhau.
Em thấy gì trong mắt
Tình thầy cô bao la
Động viên em gắng học
Tương lai không còn xa.
Yêu sao hàng ghế đá
Từng chiều ta ghé qua
Chứng nhân lời hò hẹn
Bâng khuâng cuộc tình đầu.
Em ơi mùa hạ cuối
Gởi tình vào trang thơ
Đường đời đang rộng mở
Chúc nhau vạn niềm mơ.
Tác giả: Đức Vượng
Bỗng giật mình khi nhìn lại tháng năm
Thuở học trò lạc khi nào chẳng biết
Thời sinh viên đã từ lâu từ biệt
Ta là ai giữa thăm thẳm cõi đời?
Xin một lần nhìn lại, một lần thôi
Mùa hạ cháy của mười năm về trước
Những vần thơ bâng khuâng mà thao thức
Sao bây giờ xa lắc quá ta ơi???
Cứ nghĩ rồi mình sẽ nhớ không nguôi
Thuở học trò đẹp như trong cổ tích
Vậy mà không, bụi mờ rồi ký ức
Rồi một ngày ta sẽ quên ta
Rồi một ngày ta sẽ chẳng nhận ra
Ai là ta của ngày xa xưa ấy
Mùa hạ ấy xa rồi, thời gian như lửa cháy
Biết có kịp về đối diện với mình không?
Xao xuyến trong ta một mùa hạ cuối cùng
Phía em đi, những con đường rực rỡ
Hoa bằng lăng cứ tím lòng trên phố
Mười năm rồi, nhanh đến thế ư?
Có lẽ nào ta mãi mãi giã từ
Sân trường cũ, và bài thơ cũng cũ
Ô cửa sổ bốn mùa nắng rủ
Con đường chìm trong cỏ, nắng và hoa...
Có lẽ nào thời thương nhớ đã qua
Mùa hạ cháy trong chiều đa cảm gió
Ta tan lớp bồi hồi con phố nhỏ
Dấu yêu nào trong mắt thế thơ ngây?
Ta viết lại bài thơ cho một ngày
Ngày xưa ấy, thời yêu thương chưa nói
Thời vụng dại, ta sợ mình nông nổi
Để bây giờ day dứt mãi không nguôi
Ước được làm cơn mưa rơi về phía khoảng trời
Ta đưa em về lại sân trường cũ
Còn không những tán bàng xanh rủ
Ta trở về bé dại, ngây thơ…
Tác giả: Thành Quí
Nay cuối hạ, chiều thu buồn thắm lại
Tuổi học trò, vừa chớm bước qua đây
Bao kỉ niệm, chất chứa vẫn đong đầy
Cho khóe mắt, buồn ngân giọt lệ nhớ.
Ôi kí ức, in gì trang nhật kí.
Cánh phượng giờ, vụn vỡ úa còn đâu.
Hoa bằng lăng, nay chừa xanh thưở lá.
Để thu buồn, réo rắt cả hồn thơ.
Tác giả: Nguyễn Quang Định
Tháng năm về trời đổ nắng chang chang
Tiếng cuốc lủi đêm hè vang đồng ruộng
Khắp mọi nẻo đỏ rực màu hoa phượng
Tiếng ve sầu mang âm hưởng chia ly.
Hoa bằng lăng tô sắc thắm xuân thì
Như báo hiệu mùa thi đang gần tới
Những kỷ niệm ngày xưa qua nhanh vội
Tháng năm về lại gợi nhớ trong ta.
Thời học sinh ôi cái tuổi ngọc ngà
Được vui vẻ hoan ca cùng bè bạn
Tuổi khờ khạo ngây ngô về tình cảm
Mối tình đầu thật lãng mạn trắng trong.
Ta giơ tay hái những cánh phượng hồng
Ép trang vở chất chồng bao kỷ niệm
Ta nhớ mãi người ta từng yêu mến
Đến bây giờ vẫn lưu luyến khôn nguôi.
Tháng năm về xen kẽ những buồn vui
Cái tuổi ngọc một thời nay đã mất
Ta bươn chải giữa dòng đời tấp nập
Hoa niên thời đã vùi lấp còn đâu.
Ta ước chi có được một phép màu
Để trở lại những ngày đầu thơ bé
Được đến lớp cùng bạn bè vui vẻ
Nơi quê nhà được gần mẹ gần cha.
Tác giả: Thụy Cát
Tôi còn một nửa mùa yêu
Đè lên nặng cánh hoa chiều, trường xưa
Bằng lăng rung nhánh đong đưa
Ngát màu hoa tím nắng mưa gọi mời..
Tôi về một bước đơn côi
Cổng xưa khép lại, một trời nhớ nhung
Những trang giáo án không cùng
Một dòng phấn trắng mấy vùng tương tư…
“Thương em cái thuở ban sơ
Thập thò vụng dại trao thơ tỏ tình
Nhìn em mắc cỡ lặng thinh
Ai dè bao đứa rập rình phía sau
Lá thư tội nghiệp nát nhàu
Giấu sau tay áo, buổi đầu khó quên”
Tôi về, ngày ấy buồn tênh
Giọng buồn anh hát lênh đênh mấy lời
Bình minh vẫn đẹp khoảng trời
Góc tối cháy rám nửa vời hoàng hôn!
Bằng lăng cánh mỏng vẫn tròn
Mùa yêu về lại, ai còn nhớ ai?
Những bài thơ viết về hoa bằng lăng luôn khiến người đọc xao xuyến bởi màu tím thủy chung, bởi những rung cảm đầu đời. Đó là sắc tím của hoài niệm, của thời thanh xuân mãi đẹp trong trái tim mỗi người.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.