Hoa dã quỳ lại mới vừa chớm nở
Ở nơi đây xưa chúng mình bỡ ngỡ
Lén gặp nhau trong nhung nhớ lời yêu
Anh có về tìm lại chốn phiêu diêu
Hai đứa mình trong buổi chiều trốn học
Gió hiu hiu làm tung bay làn tóc
Hoa dã quỳ như mời mọc nụ hôn
Anh có về vùng dân dã quê thôn
Nơi cỏ cây cũng mang hồn tình ái
Như bức tranh thủy mặc đang sống lại
Hoa dã quỳ vẫn mãi mãi đơn sơ
Anh có về tìm đến chốn mộng mơ
Ở nơi đó con tim khờ run rẩy
Mắt nhìn nhau tiếng yêu thương rực cháy
Bông dã quỳ Anh ngắt lấy tặng em
Anh hãy về ..Anh hãy về mà xem
Chốn xưa ấy..như buông rèm im ắng
Chỉ mình em lang thang trong khoảng lặng
Mùa dã quỳ bỗng chợt vắng người xa…
Tác giả: Thái Xuân
Dã quỳ nở rộ vàng sao
Cành rung khép lá nhẹ trao mơ màng
Bóng hình in dấu mênh mang
Hương đồng gió nội ngỡ ngàng sớm mai.
Nép mình sắc đẹp chẳng phai
Gọi ong bướm tới ngả đài phấn hương
Sắc vàng quyến rũ thầm thương
Dã Quỳ bối rối tơ vương tháng ngày.
Tơ hồng ướm hỏi mây bay
Thầm yêu trộm nhớ tình say mất rồi
Dã Quỳ biên ải lên ngôi
Niềm thương trao gửi để tôi đợi nàng.
Sớm chiều đưa đón người sang
Sương giăng lối nhỏ Phong Quang đợi chờ
Dã Quỳ vương vấn câu thơ
duyên kia e ấp ngẩn ngơ dòng đời.
Tác giả: Phạm Hương
Dáng mảnh vàng ươm khóm Dã Quỳ
Đông về nở rộ khắp đường đi
Thân hình yểu điệu mầm non trổ
Cánh mỏng thướt tha buổi dậy thì
Nhuỵ thắm dịu dàng như thiếu nữ
Hoa màu rạng rỡ sánh Tây Thi
Trời ban nét Ngọc làm say đắm
Quyến rũ lòng nhân bậc nhất nhì
Tác giả: Nguyễn Hưng
Sương giăng nhẹ loang mặt hồ lưu luyến
Mọi thứ rồi sẽ tan biến mất thôi
Để chờ tia nắng lên ngôi
Dã Quỳ bịn rịn tinh khôi sắc vàng
Đợi đông đến mang bâng khuâng lối cũ
Bàng bạc mây tinh mơ phủ chân trời
Ruổi rong tia nắng lên ngôi
Đi tìm câu hỏi một nơi yên bình
Bông hoa dại thoáng bóng hình em đó
Không ai tìm hay chỉ có mình anh
Thanh Xuân héo úa qua nhanh
Em như cơn gió mong manh đợi chờ
Truyền thuyết kể Hoa dại khờ chung thủy
Rực rỡ vàng màu chân quý yêu thương
Em như Hoa dại ven đường
Để anh say đắm vấn vương si tình
>>> Khám phá thêm: Thơ viết về hoa mận - Dịu dàng như gió đầu xuân
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Trên đời có vạn loài hoa
Hoa nào cũng đẹp đậm đà sắc hương
Dã Quỳ hoang dại bên đường
Vàng tươi dân dã đời thường đáng yêu
Hoa sim nhuộm tím trời chiều
Sầu đâu buồn nỗi cô liêu một đời
Ly ly chia cách hai nơi
Vạn thọ xin chúc những lời yêu thương
Về đêm ngào ngạt Quỳnh hương
Loài hoa trôi dạt tên thường bèo tây
Vừa trôi vừa nở bông dày
Lục bình hoa tím bèo mây dạt dào
Phượng hồng nỗi nhớ nôn nao
Mùa hè nở rộ ngọt ngào tiếng ve
Mi mô sa đã từng nghe
Từ đâu em tới say mê chuyện tình
Từ Úc Châu tới một mình
Mùa đông hoa nở thật xinh phố buồn
Lên Đà Lạt hồ Xuân Hương
Mi mô sa đứng bên đường chờ ai
Thôi tạm biệt nhé bai bai
Còn nhiều hoa đẹp kể hoài em ơi
Riêng em một đoá hoa đời
Cho anh say đắm đất trời ngả nghiêng
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Hoa dã quỳ nở rộ lúc đông sang
Mặc buốt giá hoa vẫn vàng khoe sắc
Luôn dịu dàng như là cô gái Bắc
Giản dị nhu mì ánh mắt xinh tươi
Những bông hoa trông như những nụ cười
Luôn thân thiện giống con người Đà Lạt
Loài hoa dại trên núi đồi bát ngát
Nhưng mặn mà luôn dào dạt tình quê
Chiều mùa đông khi gió lạnh tái tê
Hoa dã quỳ vẫn không hề héo úa
Hình mặt trời hoa thắp lên ngọn lửa
Giữa đông hàn với chan chứa niềm tin
Hoa dã quỳ vàng sắc thắm tự nhiên
Giống như cô gái Tây Nguyên ngày đó
Luôn hoang sơ trong cái nắng cái gió
Khoe sắc màu trên đất đỏ cao nguyên
Lên thăm phố núi chợt thấy bình yên
Thấy dã quỳ bao ưu phiền tan hết
Ta vẫn cười tươi mặc cho giá rét
Bên dã quỳ mang đậm nét chiều hoang
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Mùa đông sang vàng rực rỡ Dã Quỳ
Cùng khoe sắc bên lối đi phố núi
Hoa dân dã cho hồn ta đắm đuối
Trên các nẻo đường rong ruổi Tây Nguyên
Loài hoa xinh tươi rất đỗi dịu hiền
Như cô gái đang cười duyên trong gió
Trên núi rừng miền cao nguyên đất đỏ
Sức sống tràn trề như cỏ hoang sơ
Cứ hiên ngang trên sỏi đá cằn khô
Mặc gió rét khi tím mờ đông giá
Vẫn mãi biếc xanh trên từng chiếc lá
Hoa thắm màu nhuộm vàng cả mùa đông
Có ai về Tây Nguyên với ta không
Ngắm Dã Quỳ khi mùa bông đang nở
Cùng uống rượu cần Y Miên một thuở
Múa bên nhau khi ánh lửa bập bùng
Tiếng chiêng ngân vang hùng vĩ núi rừng
Cô gái Ê Đê thẹn thùng ánh mắt
Cho ta chênh chao lần đầu gặp mặt
Rượu cạn bình lửa tắt vẫn còn say.
Tác giả: Jika Sun
Anh sẽ về viết tiếp chuyện mùa đông
Mà tháng năm ta gánh gồng nỗi nhớ
Anh sẽ về khi Dã Quỳ vàng nở
Để được nghe hơi thở thuở ban đầu
Những con đường đôi lứa hẹn hò nhau
Hàng cà phê vào mùa bung hoa trắng
Đêm trinh nguyên nụ hôn dài sâu lặng
Bản tình ca nghe lắng đọng ngọt ngào
Có nhiều khi anh ước chuyện mai sau
Sẽ cùng em đi về miền đất hứa
Cùng trọn vẹn những điều mong ước nữa
Hạnh phúc khi ta đi giữa cuộc đời
Mùa đông này siết chặt nhé em ơi
Quên tháng năm những ngày ta cô độc
Tựa vào anh thỏa lòng em cứ khóc
Bờ môi run chẳng khó nhọc dỗi hờn
Giấc mơ này còn mong mỏi gì hơn
Như gió đông kèm theo sương giá lạnh
Sau cơn mưa nắng lên trời sẽ tạnh
Anh sẽ về choàng áo lạnh cho em.
Tác giả: Đỗ Thủy
Sắc Quỳ vàng lung linh trong mắt ai
Chiều nghiêng ngả nắng say cùng hòa quyện
Em bên hoa níu sắc vàng quyến luyến
Sợ phai màu như chiều xuyến xao rơi!
Dã Quỳ say bung tỏa miệng em cười
Rung rinh đượm thắm tươi cùng khoe sắc
Em bên hoa buông nỗi niềm vướng mắc
Nhẹ tênh nhìn hoa mặc áo cà sa !
Vui đi em mặc chiều đuổi bóng tà
Say em nhé cười bên hoa rạng rỡ
Nhớ chăng em phút ban đầu bỡ ngỡ
Em cùng hoa e ấp hé chờ đông
Hoa làm duyên đông rực rỡ ấm nồng
Em làm duyên bên hoa bồng bềnh tỏa
Nắng nựng yêu trên má em bừng đỏ
Cao Nguyên vang lời gió hát rộn ràng
Mai em về nỗi nhớ gửi thênh thang
Hoa ở lại dịu dàng duyên Đà Lạt
Ép trong tim màu hoa vàng dào dạt
Giữa núi đồi bát ngát Dã Quỳ hoa.
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Tháng mười hai giá lạnh cắt thịt da.
Vậy mà có những loài hoa vẫn nở.
Hoa dã quỳ thân thương vàng rực rỡ.
Hoang dại bên đường đất đỏ Tây Nguyên.
Hoa cúc chi trắng tinh khiết dịu hiền.
Ở nơi quê mình một miền đất nhỏ.
Miền đất Thanh Hà mùa này lộng gió.
Hoa cải nở vàng rực rỡ sắc hương.
Những bông hoa trong gió rét thân thương.
Ngẩng cao đầu luôn kiên cường bất khuất.
Tô thắm đời những bông hoa từ đất.
Giản dị đời thường chân thật đáng yêu.
Anh về đây khi bóng ngả về chiều.
Nghe phảng phất tiếng sáo diều ngày đó.
Hiu hắt ven sông cô đơn con đò nhỏ.
Nhìn dòng nước buồn chợt nhớ người xưa.
Trong lòng anh lạnh giá gió đông lùa.
Em ở đâu sao vẫn chưa về lại.
Anh lang thang trên cánh đồng hoa cải.
Với một nỗi buồn hoang hoải không em.
>>> Khám phá thêm: Thơ về hoa súng - Hình ảnh dịu êm giữa dòng thơ quê hương
Tác giả: Hoàng Trần
Trời Sen Thượng mơ màng trong sương lạnh
Trên nẻo đường xa thẳm bước ta đi
Gió lay sương để đánh thức Dã Quỳ
Đổ lênh láng một màu vàng gọi nắng.
Giữa đại ngàn gió lạnh từng cơn nắng
Gió lay lay sóng sánh cánh Dã Quỳ
Lòng rộn ràng mà níu bước chân đi
Trời buông nắng để Dã Quỳ rực rỡ.
Chiều đông lạnh nhưng trong xanh đầy gió
Đẹp mơ màng nhìn sương quện nhành hoa
Màu tự tin, mạnh mẽ rất kiêu sa.
Đọng cả yêu thương nồng nàn sắc nắng.
Bông Dã Quỳ như mặt trời xinh xắn
Trải thảm vàng bất tận cuối trời xanh
Như soi gương trong nắng đẹp long lanh
Như tắm gội mở lòng cùng lữ khách.
Hoa ôm trọn gió trời và hương đất
Màu vàng lên biêng biếc bóng chiều rơi
Sáng bừng lên huyền hoặc cuối chân trời
Những thảm vàng chở nắng cõng mây trôi.
Ngắm Dã Quỳ trong mưa nhẹ chiều rơi
Bụi li ti vương cánh hoa bịn rịn
Giấu nắng đi để mưa chiều lưu luyến
Tiễn chân người lữ khách thoả đắm say.
Hẹn mùa sau khi hoa nở nơi đây
Màu vàng rộ để lay hồn nắng vỡ
Một loài hoa chắt chiu bao nỗi nhớ
Như nắng vàng tỏa ấm đất biên cương…!
Tác giả: Hoàng Lan
Hoa dã quỳ nở vàng tươi trước ngõ
Kỷ niệm xưa còn đó vẫn chưa quên
Không kiêu sa nhưng đằm thắm dịu hiền
Không ngào ngạt, nét duyên hương đồng nội
Anh nhớ không? Ngày anh đi rất vội
Làm ngỡ ngàng hoa đồng nội anh yêu
Anh thường khen hoa xinh đẹp mỹ miều
Hái tặng em thật nhiều em yêu nhé
Anh đi xa hoa cũng buồn lặng lẽ
Không còn ai ngấp nghé nụ hoa xinh
Không còn nghe lời âu yếm chân tình
Lúc hoàng hôn hay bình minh ngày mới
Mùa dã quỳ năm nay cũng vừa tới
Anh có về í ới nép vào hoa
Trốn tìm nhau dưới ánh nắng chiều tà
Cho dã quỳ mặn mà khoe sắc thắm!
Thơ về tình yêu và hoa dã quỳ
Tác giả: Hoàng Anh
Em ngược thời gian níu gió tìm anh
Đại ngàn bước giữa xa xanh sâu thẳm
Mình em với Dã Quỳ vàng nở thắm
Lòng bộn bề ta nhớ lắm người dưng
Từng câu thơ mang thả giữa núi rừng
Mong ngày ấy hắn người dưng lượm được
Nhớ đấy nhé hoa Dã Quỳ em ước
Bỏ bùa vàng để đón rước tình anh
Mỗi bông hoa là nguyện ước mong thành
Tình hai đứa kết hương lành mật ngọt
Bởi thương thế lên tình em đã trót
Nặng lòng rồi ơi đất đỏ ba gian
Nhớ thương anh em hát giữa đại ngàn
Tình ca của chàng Đam San tê tái
Yêu ngây ngất oằn trong đêm hoang dại
Chàng thương nàng còn yêu mãi ngàn năm
Đồi thông kia hai ngôi mộ yên nằm
Để tình vẹn không xa xăm cách trở
Em chỉ muốn tình ta thành duyên nợ
Về nhé mình Dã Quỳ nở đợi anh…!
Tác giả: Phạm Thùy Dung
Biết không anh, dã quỳ đang nở rộ
Trải thảm hoa, rực rỡ khắp nẻo đường
Cánh hoa vàng, gợi nhớ nhớ thương thương
Ngày xưa ấy, ta chung đường vai sánh.
Nhớ không anh, chiều cao nguyên sương lạnh
Gió khẽ đùa, lay nhẹ cánh rung rinh
Dã quỳ xinh, em ví chuyện đôi mình
Anh biền biệt, nơi đâu tình thương mến?
Về thôi anh, đừng đổ cho định mệnh
Mãi phiêu du, biết bờ bến nơi đâu
Để tình yêu, năm tháng cũng phai màu
Em vò võ, canh thâu ôm chiếc bóng.
Vậy nhé anh, ta về chung lối mộng
Quên tủi buồn, ngày tháng sống đau thương
Căn nhà xinh, xây mơ ước bình thường
Đầy quanh ngõ, dã quỳ vươn rực rỡ.
Tác giả: Hoàng Lan
Tặng anh đó đóa dã quỳ phố núi
Sắc hoa vàng tươi thắm buổi đầu đông
Không kiêu sa, không lộng lẫy như hồng
Chỉ mặn mà chút hương đồng cỏ nội
Rằng anh ơi! Hoa nở vàng muôn lối
Gió lay cành như vẫy gọi mùa xuân
Thấy không anh hoa dại của núi rừng
Cả không gian tưng bừng tranh hoa thắm
Trời vào đông giá lạnh vương sợi nắng
Thưa thớt dần hơi ấm buổi ban mai
Dã quỳ thôi anh nhé chẳng hoa lài
Hay cúc, huệ, trang đài trông rực rỡ
Em tặng anh đóa dã quỳ chớm nở
Chút hương tình lan tỏa cuối trời xa
Thoang thoảng bay trong sương sớm la đà
Ấm lòng anh khi thu qua đông đến.
Tác giả: Thanh Hà Lê
Đông đến mùa hoa của núi đồi
Dã quỳ hoa đẹp của lòng tôi
Mùa hoa tươi thắm vùng cao đó
Đà Lạt rừng hoa đẹp tuyệt vời
Ai đã từng qua chốn mộng mơ
Hoa vàng say đắm kẻ yêu thơ
Nơi này hò hẹn bao thi khách
Và những giai nhân những đợi chờ
Ai đã qua đây một lần thôi
Bên người yêu dấu lúc đẹp đôi
Hương tình thắm lúc mùa hoa đẹp
Có nhớ người không lúc chia phôi
Mùa hoa tinh túy của trời ban
Chỉ một nơi này lúc đông sang
Như tình cô gái hoài nuôi giữ
Dấu chút hương rừng Dã quỳ mang
Mùa hoa thơm ngát ở nơi đây
Đôi tình nhân trẻ thật mê say
Tình nên thơ lúc hoa Quỳ nở
Mãi nhớ mùa đông ở chốn này.
Tác giả: Nguyễn Ngọc Giang
Mùa thu về phố nhỏ
Nắng dát huyền lối đi
Sương rơi bên thềm cũ
Rụng đóa hoa dã quỳ
Quán cà phê năm ấy
Tắm trong ánh trăng vàng
Cùng mùi hương ngai ngái
Loài hoa buồn mênh mang
Hái bông hoa màu nhớ
Cài lên mái tóc mây
Em ửng hồng đôi má
Nghiêng nụ biếc đong đầy
Xuôi xuôi theo con dốc
Chuyện chúng mình ngày xưa
Tay trong tay nồng thắm
Tình phố núi sang mùa
Hẹn mùa dã quỳ tới
Hai đứa chung một đường
Con đường đầy hoa thắm
Quyện cả chiều tơ vương
Dòng đời như cơn gió
Thoáng đến rồi thoáng đi
Trách tình hay hờn dỗi
Hay trách hoa dã quỳ
Tháng mười giờ lặng lẽ
Một mình nắng đam mê
Màu hoa buồn nhung nhớ
Nên quên mất lời thề
Mùa thu nay lại tới
Em giờ biệt chân trời
Dã quỳ vẫn rực nở
Quên mối tình buồn vui.
Thơ ngắn về hoa dã quỳ
Tác giả: Dế Mèn
Dã Quỳ sắc trải vàng ươm
Tỏa bung rạng rỡ như gườm thách đông
Dù hương chẳng được thơm nồng
Cỗi cằn khô hạn vẫn không lụi tàn
Reo đùa giỡn gió râm ran
Bùng lên sự sống căng tràn mộng mơ
Dẫu thân cắm dậu che bờ
Len vào khúc nhạc vần thơ đẹp đời
Đâu nào có phải hoa chơi
Cho nên thật khó gọi mời bướm ong
Mùa mưa đến hẹn neo dòng
Dã Quỳ giã biệt khi xong việc mình!
Tác Giả: Hà Đỗ Tú
Quỳ hoa rực rỡ nở bên đường
Xứ sở nơi này thật dễ thương
Giữa buổi sương còn chưa vội rớt
Chiều hôm nắng đã nhạt khôn lường
Đồi thông lặng lẽ niềm trăn trở
Gợi cảnh xa mờ mãi vấn vương
Giữ lại tình yêu thời để nhớ
Quỳ hoa rực rỡ nở bên đường.
Tác giả: Trịnh Cẩm Lệ
Không về được Dã Quỳ ơi!
Thôi cho ta gởi một lời nhớ thương
Tháng mười lác đác cùng sương
Những mặt trời nhỏ vàng vương lối về
Dẫu rằng chẳng vướng bùa mê
Dẫu rằng chưa cột lời thề vào môi
Chỉ là những bước rong chơi
Mà sao như thể lỡ lời hẹn nhau
Dã Quỳ ơi! Đà Lạt đau
Chớ ta nào để phụ câu hẹn lòng
Nơi đây giờ lạnh cô phòng
Gió mưa mù mịt gọi Đông thay mùa.
Tác giả: Tâm Lê
Đồi núi nhấp nhô trong nắng sớm
Dã quỳ lấp lánh ánh vàng tươi
Không hương nhưng loài hoa tinh khiết
Bui trần sương gió chẳng hề chi
Đêm lanh hoa ơi: Ở bên đường
Lòng vàng giữ kín nhụy yêu thương
Như lòng ai đó: Anh có hiểu ?
Muốn nói lên rằng: rất đáng yêu…
Tác giả: Thiên nhiên
Con đường quê thắm màu hoa quý
Đến mùa đua nở Đóa Dã Quỳ
Dệt thơ trên lối người đi lại
Hương đồng cỏ nội ngan ngát thi
Quê tôi yên ắng đẹp muôn thì
Dân hiền chăm chỉ tốt nghĩ suy
Không vì lam lũ mà quên Nước
Giữ trọn hiếu trung ngưỡng đạo thi.
Những vần thơ về hoa dã quỳ như cơn gió nhẹ len qua tâm hồn, đưa ta trở về miền ký ức trong trẻo, nơi có nắng vàng, gió lạnh và một tình cảm chân thành, mộc mạc như chính sắc hoa dã quỳ giữa đại ngàn.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.