Thơ về Hà Giang - Vẻ đẹp núi đá và tình người sâu nặng

Hà Giang – mảnh đất địa đầu Tổ quốc, nơi núi đá sừng sững hòa quyện cùng mây trời và hoa cỏ, từ lâu đã là nguồn cảm hứng bất tận cho thi ca. Những vần thơ về Hà Giang mang theo tình yêu tha thiết, sâu lắng đến lạ kỳ.

Thơ về Hà Giang hùng vĩ

Mã Pí Lèng

Tác giả: Xuân Diệu

Mã Pí Lèng, danh bất hư truyền:

Sống mũi ngựa, núi cao thẳng đứng

Núi điệp trùng núi tỏa bốn bên,

Đá gan trâu gãy choòng đá cứng.

Sương mù dưới vực vút bay lên,

Bạc lẫn màu cây mờ đỉnh dựng

Yêu đời, họ muốn rộng yêu thương,

Họ muốn trèo đường vào vách núi.

Muốn nhằm Mèo Vạc cưỡi xe nhanh,

Sợ bản Mèo xa chờ đợi muối

Nên tới Đồng Văn, thắng lớn rồi

Họ lại mở đường, còn tiến tới.

Đường đi bao chặng núi non ghen,

Bậc nhất cheo leo Mã Pí Lèng

Lối cũ ngựa thồ đường tức ngực,

Mười một chữ chi quanh quất liền!

Được một đoạn bằng chưa kịp thở,

Mười một chữ chi quần, lại lên

Từ năm chục thước cao, ta bửa,

Búa đập xuống choòng, choòng nảy lửa

Vạt núi đi như mũ ông công,

Như khẩu mía bổ làm hai nửa,

Tạo cho đường mới hiện ra dần,

Phẳng tựa bàn tay ta mở ngửa!

Yếu tim, mắt kém, đương sao nổi,

Trên đã cao vời, dưới lại thâm

Đá nhỏ mới rơi còn lộp bộp,

Sau lôi đá lớn đổ rầm rầm.

Tuột thôi lăn xuống hàng trăm thước,

Cây bốn người ôm cũng vụn tăm

Lên tận cao nguyên, nước đã gay

Uống còn thiếu nữ rửa chân tay.

Mỗi người địu cát sông Nho Quế

Lên được mười cân hết một ngày,

Với địu xi măng xây chiếc bể,

Chứa mưa, dùng xẻng, tạm vần xoay.

Đầu năm cái rét tê cong chiếu

Vừa Hải Dương lên, chăn hãy thiếu

Mới nằm với cũ, sẻ san hơi,

Đốt lửa giữa nhà khuya dọi chiếu.

Ở đây mù đặc, buốt sương sa,

Hiếm củi, khan rừng, cần tính liệu

Muôn nghìn gian khó, có thanh niên

Nam Định, Thái Bình, Cao, Lạng, Tuyên.

Họ đến đo vai cùng vách núi:

Sợ gì! Mình có thẻ Đoàn viên

Nịt thắt lưng da, choòng búa sẵn,

Buộc mình vào núi, họ leo lên.

Dốc như thành vại không nơi bám,

Riêng tuyển đội “thanh niên dũng cảm”

Tạo một đường lửng trên sườn non,

Lấy chỗ đặt chân rồi lấn, hãm.

Đục đá, tra mìn, đốt chạy mìn,

Trên trán mồ hôi còn lấm tấm

Đá nửa hoa cương rắn lắm thay

Mẻ choòng ta lại chữa rèn ngay.

Đôi găng đá sắc đâm cho toạc,

Trong lộn ra ngoài, lại đổi tay

Nhưng hoa mắt ánh, hoa môi nở,

Bất kể mưa thưa hoặc nắng dày!

Núi ngàn năm dậy bước thanh niên,

Đêm lán đỏ đèn vang tiếng hát

Đẹp thay chàng trẻ đứng in trời,

Đôi cánh tay cao giang búa sắt!

Vui khi mìn nổ tiếp theo nhau,

Trăm phát chào mừng rền đại bác

Chị Giàng đục đá hơn nam giới,

Anh Quốc trung kiên, cán bộ mình.

Từ những tấm lòng như lửa mới

Mà đường hạnh phúc mở thênh thênh

Đến nơi Mèo Vạc, ta trông lại

Mã Pí Lèng ơi, ngọn vút xanh!

Mây ôm đèo Mã Pí Lèng bảng lảng khói
Mây ôm đèo Mã Pí Lèng bảng lảng khói

Hà Giang nghe đá hát

Tác giả: Nguyễn Nhật

Trở về đây nghe đá hát

Khung trời kỷ niệm chưa quên

Tiếng cười em tôi thuở ấy

Ngọt như một bát thắng dền.

Bàn tay ân cần đưa đến

Thơm nồng mấy chén rượu ngô

Bên nàng H’mông bẽn lẽn

Chưa cầm uống đã ngất ngư.

Đồng Văn chiêu hồn lữ thứ

Vông vang hương sắc gọi mời

Cao nguyên như nàng sơn nữ

Đang nằm thả dáng núi đôi.

Để lòng từng đêm thúc hối

Bao giờ mới đến tháng ba

Chợ tình Khâu Vai mở hội

Cho mình lại hát cùng ta.

Con gái Hà Giang

Tác giả: Nguyễn Ngọc Vạn

Là con gái tuổi chưa tròn đôi tám
Nét thơ ngây chưa một chút ưu phiền
Dáng dịu hiền em như một nàng tiên
Tuổi mới lớn em đến trường mỗi sáng

Đôi mắt hiền và nụ cười tỏa nắng
Thương mẹ nghèo phải vất vã bôn ba
Vai áo sờn mồ hôi ướt lưng cha
Em ráng học và đỡ đần giúp mẹ

Đâu như nghe có tiếng người khe khẻ
Đừng bắt em làm người lớn nghe anh
Như con chim nhỏ đậu ở trên cành
Xin đừng hãy làm chi em hoảng sợ

Dẫu vẫn biết là bạc vàng cám giỗ
Lời ngọt ngon là gác tía lầu son
Cuộc sống bây giờ luôn tính thiệt hơn
Thì xin hãy đừng làm em ngã gục

Lửa tình trên Cao Nguyên

Tác giả: Thái Xuân

Nơi gặp gỡ… giữa khung trời hoa mộng
Cảnh thiên thai xao động mối duyên đầu;
Bao nỗi niềm muốn ngỏ với cùng nhau,
Lời hẹn ước sẽ mau thành hiện thực.

Hồn bay bổng, khi tình yêu đánh thức
Nắm tay nhau tiếp sức mạnh cho đời;
Ngọn lửa tình đốt cháy mãi không vơi,
Cổng trời đó Núi Đôi từng chứng giám.

Tục bắt vợ, hát giao duyên nồng thắm
Người H’Mông Hà Giang trọng nghĩa mà;
Với điệu Khèn gọi bạn tình phương xa,
Nhờ tiếng sáo băng qua đèo núi đá.

Đón em gái, miền xuôi lên Quản Bạ
Làm vợ anh lễ tạ trước linh đường;
Tam Sơn này sẽ trở thành quê hương,
Miền đất lạ mến thương lồng kỷ niệm.

Khoảnh khắc ấy, ngỡ như phép mầu nhiệm
Phận và duyên đã chiếm trọn tim này;
Chuyện bây giờ đâu phải giấc mơ bay,
Là hiện thực mê say lòng ngây ngất.

Trao tình nghĩa, hồn nghiêng ngả trời đất
Duyên đôi ta đẹp nhất tựa trăng ngần;
Lời thì thầm gửi gió mộng tình nhân,
Được thêu dệt bản tình ca hạnh phúc.

Nâng bát rượu, mừng vui, cùng nhau chúc
Rừng núi thiêng đến lúc nhận dâu nhà;
Lửa bập bùng sưởi ấm tình đôi ta,
Sắc huyền thoại trên cao nguyên bừng sáng.

Cháy Lửa tình trên Cao Nguyên tháng ba
Cháy Lửa tình trên Cao Nguyên tháng ba

Về Hà Giang

Tác giả: Thái Xuân

Hà giang cực bắc là đây
Đường qua khe núi treo mây in hình
Cổng trời cao ngút yên bình
Nơi cao nguyên đá quê mình trời ban.

Rừng xanh đá dựng hùng quan
Hoa tam giác mạch thảm đan nơi này
Núi đôi sững sờ khách ngay
Bồng bềnh cảnh giới đắm say ngỡ ngàng.

Người về với đất hà giang
Vùng biên chấn ải lừng vang một thời
Lời mời chào đón bạn ơi
Về miền biên giới ghé chơi một lần.

Qua thăm phố cổ đồng văn
Ngô đồ thắng cố rượu vần say lâu
Khèn mông gọi bạn nơi đâu
Sáo nài réo rắt bản sâu đang chờ.

Giao duyên hát đối ngẩn ngơ
Khâu vai điểm đến chất thơ mặn nồng
Chợ tình phiên đợi chờ mong
Trao tình say nghĩa say trong mơ màng…

Đến chợ xuân

Tác giả: Thái Xuân

Miền biên viễn, khung trời sắc lộng
Cảnh mùa xuân, lay động nơi này
Rừng đào đỏ thắm đẹp thay
Mận, mơ, hoa trắng làm say lòng người.

Màn sương phủ, khắp nơi bản vắng
Tiếng suối reo, gọi nắng xuân về
Cao nguyên bừng tỉnh sơn khê
Núi non chen đá, hoa lê rạng ngời

Trên triền núi, đàn môi gọi khách
Đến chợ xuân, kẻ mách nhau rằng
Gặp rồi uống rượu cười vang
Bên mâm thắng cố người đang đợi chờ

Khắp ngả chợ, đến giờ nhộn nhịp
Một mùa xuân có dịp nguyện cầu
Hàn huyên tính chuyện mai sau
Chén rượu chúc bạn tình mau mặn nồng

Bao câu chuyện, lời không kể hết
Tình đã trao, ngày tết sum vầy
Bạn đời gặp gỡ từ đây
Khèn H’Mông gọi bạn về xây mộng đào

Câu hát đối, duyên trao mừng lắm
Đứng nhìn nhau, say đắm lạ thường
Xuân về khắc khoải tơ vương
Một mai hỏi cưới người thương đợi chờ.

Thề hẹn ước, ngẩn ngơ thức trắng
Đôi lứa yêu, nghĩa nặng chung tình
Đèn đêm bản nhỏ lung linh
Mùa xuân đã đến bình minh đón Chào.

Hà Giang ơi, Hà Giang

Tác giả: Hoàng Thanh Tâm

Ruộng bậc thang sườn núi
Đá đứng bên chân đồi
Leo lên đèo Cổng Trời
Thấy xuân thì Núi Đôi

Hà Giang cao nguyên đá
Bờ xếp đá ruộng nương
Rêu phủ mái nhà trình
Thơm ngọt vị nếp nương

Núi giăng, giăng hàng hàng
Thành lũy của biên cương
Sương đêm màu thổ cẩm
Sơn nữ ở bản Mông

Gái bản Mông xuống núi
Ra chợ đi lấy chồng
Nhớ ngô thơm mèm mén
Rượu Sán Lùng đêm đông

Hà Giang ơi, Hà Giang
Em địa đầu Lũng Cú
Sơn nữ ở bản Mông
Thổ cẩm đi lấy chồng.

Mây trôi qua Hà Giang ơi Hà Giang nhớ lắm
Mây trôi qua Hà Giang ơi Hà Giang nhớ lắm

>>> Khám phá thêm: Hoa sứ trong thơ - Hương sắc dịu dàng đầy hoài niệm

Thơ về Hà Giang thơ mộng

Nhớ bạn Hà Giang

Tác giả: Lê Văn Đệ

Sợi nhớ sợi thương anh gửi về em
Mỗi mùa Đông êm đềm vui khép nép
Biên thùy nơi em, đẹp anh luôn nhắc
Duyên dáng yêu kiều đằm thắm vấn vương

Bận ấy bên em anh ngắm má hường
Làn da trắng mịn, vấn vương quyến luyến
Anh biết quê em bốn mùa đẹp lắm
Đẹp nhất mùa Tam Giác Mạch nở hoa

Khắp muôn miền trai gái đẹp gần xa
Du lịch ngắm hoa hát ca trẩy hội
Hà Giang quê em, đến anh không vội
Ước ở chẳng về Hà Nội quê anh

Thăm dinh Vua Mèo cổ kính bao năm
Thăm anh bộ đội tay cầm chắc súng
Nơi cao nguyên đá, triệu năm sừng sững
Thăm cột cờ Lũng Cú Tổ Quốc mình

Bên em em vui ánh mắt lung linh
Khát vọng nơi em bình minh nắng ấm
Làn môi đỏ nụ cười duyên chầm chậm
Anh phải lòng vị ngọt đậm vùng cao

Mùa Xuân quê em thắm sắc hoa Đào
Cành Đào rừng hoa phớt hồng duyên dáng
Anh nhớ quá nhớ tình em lãng mạn
Mùa Tam Giác Mạch nhớ bạn Hà Giang

Xóm núi

Tác giả: Vũ Đan Thành

Xóm nhỏ ven sườn đồi

Sao giống xóm của tôi

Hay là như lối ấy

Tôi ngang qua mấy lần.

Trời chiều sương buông dần

Mơ màng rơi xóm vắng

Thấp thoáng bóng nhà ngang

Làn khói xanh lưng núi.

Pá mế tôi nơi đấy

Sau một ngày lên nương

Quây quần mâm cơm trắng

Thân thương một miền quê.

Bỗng như đang nhớ thế

Thời thả trâu ném còn

Đôi chân chạy lon ton

Đường lượn quanh làng bản.

Xóm nhỏ dãy nhà sàn

Nắng mơ màng sợi nắng

Nắng mơ

Chiều bình an…

Yên bình vang vọng nơi Xóm núi nhỏ
Yên bình vang vọng nơi Xóm núi nhỏ

Dòng sông Lô

Tác giả: Thái Xuân

Dòng sông Lô, ôm trọn đất Hà Giang

Như dải lụa vắt ngang người thiếu nữ

Nước xanh thẳm, ngỡ Rồng thiêng bất tử

Chảy xuôi dòng, tâm sự với biển khơi.

 Bao đời nay, sông ngỏ với đất trời

Nhớ một thuở nước khơi hồn đáy mắt

Cũng e ấp, một  màu xanh trong vắt

Đang tỏ tình đón vạt nắng nương dâu.

Dòng sông Lô, khao khát chảy qua cầu

Soi bóng núi Mỏ Neo lồng núi Cấm

Mây vờn gió, gọi trăng sao đằm thắm

Nơi đầu nguồn ngọt lắm gợi tình riêng.

Bên dòng sông, núi đá dựng chân kiềng

Xem lũ trẻ nô đùa chiều gánh nước

Làm xao động, một vùng quê phía trước

Giữa đại ngàn sông ngược núi mộng mơ.

Ôi tình yêu, nước lặng khẽ hôn bờ

Gieo khúc nhạc vần thơ dòng phương Bắc

Lúc hờn dỗi, vô tình như gươm sắc

Nước đục ngầu cuộn lắc sóng sầu vương.

Dòng sông Lô, đan cảm xúc lạ thường

Từng chứng kiến nhiều thương đau biên giới

Thành phố trẻ, Hà Giang thời đổi mới

Đang từng ngày sông đợi viết trường ca.

Mèo Vạc

Tác giả: Đặng Trường Giang

Vượt đỉnh Mã Pì Lèng mây quấn

Thấy sông Nho Quế tít thung sâu

Mèo Vạc! Đá tai mèo bốn phía

Đường vòng, chóng mặt, người nôn nao.

Chợ huyện ồn ào phiên chủ nhật

Ngựa về quây chật gốc sa mu

Rau xanh quả chín đầy “lú cở”

Nắng sớm hừng trên những chóp ô.

Rượu nhắm “thắng cố”, bạn đãi bạn

Trai tráng say mê đám múa khèn

Củi, nước, gạo, dầu lưng ngựa oặt

Chiến sĩ biên phòng vội chuyến lên.

Bay lượn quanh mình, mây tựa bông

Chợ tan, nhạc ngựa lắc đầu dốc

Vượt cầu Tràng Hương, đường mới thông

Về bản, cây khèn bên khẩu súng.

Nắng trải dài trên đá ở Mèo Vạc
Nắng trải dài trên đá ở Mèo Vạc

Lửa thiêng Pà Thẻn

Tác giả: Thái Xuân

Điệu nhảy lửa, một miền quê sơn cước

Mang nét riêng cả nước phải ngỡ ngàng

Ở Quang Bình và giải đất Bắc Quang

Người Pà Thẻn Hà Giang về sinh sống.

Sắc huyền thoại, đầy tâm linh truyền thống

Tiếp nối nhau di sản để cho đời

Một kho tàng, phi vật thể phục khơi

Bởi giá trị giàu nhân văn lòng Nam Bắc

Vào mùa xuân gợi nhắc cả núi rừng

Khắp bản làng, no đủ được vui chung

Tạ trời đất cầu mùa màng tốt nhất.

Điệu nhảy lửa, truyền linh hồn phép thuật

Bao chàng trai có sức mạnh phi thường

Tiếng bập bùng, hoang dại lửa tàn vương

Như ảo ảnh một không gian huyền bí.

Trong ngọn lửa, đan xen luồng sinh khí

Hồn đang phiêu lơ lửng như lên đồng

Cả bầu trời, sáng rực ngọn lửa thiêng

Những ánh lửa như sao băng tỏa sáng.

Chân lướt nhẹ, trên than hồng lấp loáng

Rồi thầy mo chợt thăng hoa xuất thần

Màu áo choàng, hòa lẫn lửa đượm than

Điệu nhảy lửa mừng thần linh đẹp quá.

Người Pà Thẻn, như bảo tàng văn hoá

Vũ điệu xuân ấn tượng với bao người

Hà Giang mình, khởi sắc hội muôn nơi

Với tín ngưỡng lửa thiêng lưu truyền mãi.

Nắng của Hà Giang

Tác giả: Nguyễn Thị Thuần

Đây ở Hà Giang nắng gọi thu

Lúa vào mùa đẹp sắc phiêu du

Vào trong lượn gió bay phong nhụy

Nồng ấm quê hương sắc đặc thù.

Phong cảnh như là bút phục hưng

Bức tranh chấm phá nét rưng rưng

Thiên tài nghệ thuật âu là vậy

Giữa cõi tự nhiên đẹp quá chừng.

Có những con đường ôm nắng cong

Qua truông lượn gió xác xao lòng

Nắng màu gợi lại giao thoa phút

Ruộng bậc thang xưa nặng đếm đong.

Quần thể lá xanh nắng vấn vương

Khẽ khàng phát tiết nhạc tiêu tương

Xa xôi trầm lắng mà bung vỡ

Thảo dã Hà Giang phủ kín đường.

Đường kín hồn thơ giao cảm vần

Hương thề chặng cuối gót thanh tân

Mái đầu sương nhuộm bên nhau mãi

Dấu cộng đan thêu rõ giọt ngần.

Sưởi ấm chiều Nắng của Hà Giang lung linh
Sưởi ấm chiều Nắng của Hà Giang lung linh

Hà Giang niềm nhớ

Tác giả: Nguyễn Quốc Sơn

Giữa trời thu nắng bừng lên khắp nẻo

Bầy hoạ mi lảnh lót bản tình ca

Một gam hồng trải khắp đến trời xa

Rừng lộng lẫy khoe màu tam giác mạch.

Cảnh thần tiên níu chân người lữ khách

Đàn nai đùa bên suối lượn rừng lê

Tiếng cu gù gọi bạn đến say mê

Mây ấp núi, thác ngàn ào ạt đổ.

Đàn trẻ thơ vui đùa bên tiểu lộ

Cùng hái hoa, đuổi bướm, ngặt nghẽo cười

Vạt cúc rừng đua nở sắc vàng tươi

Trong bản nhỏ xanh mờ làn khói bếp.

Núi tiếp núi cứ trùng trùng điệp điệp

Đường quanh co uốn lượn dưới ngàn mây

Mã Pí Lèng cảnh hùng vĩ là đây

Mãi ngàn đời soi bóng sông Nho Quế.

Hà Giang ơi, sao mà yêu đến thế

Em gái Mèo diện đẹp xuống chợ xa

Vẳng đâu đây dõng dạc giọng gáy gà

Tiếng khèn ai dặt dìu trong gió thoảng.

Người Hà Giang thật thà mà phóng khoáng

Dáng hiên ngang nơi thế đất địa đầu

Sống chan hòa tình nghĩa thật đậm sâu

Mộc mạc như cây rừng Tây Côn Lĩnh.

Về thăm Hà Giang

Tác giả: Trần Tuấn Hùng

Đường về Hà Giang hun hút xa

Trập trùng rừng đá mây trắng nhòa

Giục giã bước chân người khách lạ

Ngọt lịm mật ong hương bạc hà.

Cổng trời nối cổng trời Quản Bạ

Thấp thoáng sương mù xa mờ xa

Đắm đuối núi đôi, gò bồng đảo

Du cảnh thần tiên, giấc chiêm bao.

Lên Mã Pì Lèng ngắm dòng Nho Quế

Dải lụa mỹ miều uốn khúc say mê

Họa mi hót véo von trên vách núi

Hà Giang vào xuân nao nức niềm vui.

Đỉnh Lũng Cú hiên ngang cờ Tổ quốc

Nơi biên cương đất nước giữ chủ quyền

Tự hào biết bao ông cha thuở trước

Bốn nghìn năm bền vững trọn non sông.

Ngô chen đá vươn tươi xanh sức sống

Người chen đá thành sức mạnh vô song

Cao nguyên đá, đá chồng lên nỗi khổ

Vững một niềm tin theo Đảng, Bác Hồ

Đường về Hà Giang hun hút xa

Đồng Văn có em xa không xa

Đàn môi, khăn hồng em chờ đợi

"Chợ tình Khâu Vai" sưởi ấm lứa đôi.

Em thơ đến trường, rực khăn quàng đỏ

Xây dựng tương lai, dệt những ước mơ

Đường Hạnh Phúc đang thênh thang rộng mở

Tiến kịp miền xuôi, đổi mới từng giờ.

Bước chậm rãi Về thăm Hà Giang yêu thương
Bước chậm rãi Về thăm Hà Giang yêu thương

>>> Khám phá thêm: Lắng nghe núi rừng vọng về qua những vần thơ sâu lắng

Hà Giang quê tôi

Tác giả: Thiên Lý

Quê em ở nơi địa đầu Tổ quốc

Rừng nguyên sinh trùng điệp chạm mây ngàn

Ruộng bậc thang trải rộng khắp Hà Giang

Vẻ huyền bí đắm say lòng viễn khách.

Làng Sơn Vỹ bức tranh miền Đông Bắc 

Dòng sông Nho tuyệt tác mắc lưng trời 

Mã Pì Lèng hùng vĩ đứng chơi vơi

Màu ngọc bích len qua từng vách đá.

Bên thung lũng Sủng Là thôn văn hóa

Nhà của Pao, huyền thoại những công trình

Hoa cải vàng trải thảm rắc lung linh

Mang dấu ấn thời gian còn âm hưởng.

Cao nguyên đá Đồng Văn trông ngất ngưởng

Nắng lồng mây gieo bóng mát mặt hồ

Chốn thâm sơn tạo hóa khéo điểm tô

Người du tử ngỡ bồng lai lạc bước.

Tòa dinh thự Vương Chí Sình thuở trước

Làm chứng nhân lịch sử để bao đời

Phút thả hồn về quá khứ xa xôi

Lòng xúc động kỳ công ghi quốc bảo.

Động Lùng Khúy mang hình thù độc đáo

Thuở nguyên sơ khen ai khéo tạo thành

Đá trập trùng thạch nhũ rớt long lanh

Những hình tượng sáng lòa như dát bạc.

Khi tiếng trống chợ tình bên Mèo Vạc

Đêm mịt mùng tha thiết tiếng khèn môi

Men rượu ngô hương phảng phất bồi hồi

Bay thổn thức qua mùa tam giác mạch.

Em sẽ gửi bài thơ lên trang sách

Ghi ảnh hình yêu dấu của quê hương

Những con sông, từng dãy núi tên đường

Và thắng cảnh xứ Hà Giang huyền bí.

Để vạn nẻo từ nông thôn, thành thị

Cuối chân trời hay ốc đảo xa xăm

Người hàn vi trong kiếp sống âm thầm

Sẽ được biết về danh lam đất Việt.


Thơm mùi núi Hà Giang quê tôi gió hát

Thơ về Hà Giang không chỉ miêu tả cảnh sắc hùng vĩ mà còn khắc họa tình người đằm thắm nơi miền sơn cước. Đó là hành trình của cảm xúc, là tiếng lòng vọng vang từ một nơi đẹp đến ngỡ ngàng trong tim người yêu quê hương.

 

Bình Luận

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.