Con gió thổi vòng quanh tỏa hương lay ngát
Nghe đâu như tiếng đàn tính hát tình tang
Cô gái Tày đeo gùi vắt vẻo ngang lưng
Đi tắt qua cánh đồng ven triền núi thắm.
Mấy cô gái tày hôm xưa ôm đàn tính
Hôm nay lên nương xa hái bắp ngô non
Đôi chân hôm nay bước đi nhanh thoăn thoắt
Anh đi theo chân em bước đã mỏi rồi.
Mùa sau đợi anh Cao Bằng em nhớ nhé
Trùng Khánh biên cương anh đã thuộc đường về.
Tác giả: Vũ Đan Thành
Lên Cao Bằng em hát “Lý thương nhau”
“Xa ngàn dặm” em theo cùng câu hát
Những người lính làm sao mà quên được
Giọng Quảng Nam ấm một khoảng vùng biên
Em ơi em giữa đồi núi điệp trùng
Dẫu cơn mưa đầu mùa đến vội
Anh vẫn khát như bao đồng đội
Đến cháy lòng một bóng dáng sau cây
Lên nơi này em hát giữa đồi mây
Cái phách đảo sao dằn lòng đến vậy
Những người lính đang nghe và thấy
Em hát giữa chiến hào câu “Lý thương nhau”
Chỉ một câu lục bát có gì đâu
Mà điệu lý bao đời lưu luyến thế
Người ở phía bên kia không thể
Hiểu biết ngọn ngành câu “Lý thương nhau”
Sau nơi này rồi em về đâu
Em quay lại với đèo Giàng, đèo Gió?
Với đèo Ngang, Hải Vân sóng vỗ?
“Xa dặm ngàn” câu lý lại tìm nhau
Đồng đội và anh lên chốt đã từ lâu
Tim vẫn đập bồng bềnh câu lý.
Tác giả: Tô Nhuần
Mời anh về quê em Cao Bằng.
Miền Biên cương chưa bao giờ anh tới.
Một lần thôi em vẫn chờ vẫn đợi.
Đợi anh về ngắm núi vươn trời xanh.
Cao Bằng quê em mộc mạc trân thành.
Giữa mùa đông mà nghĩa tình ấm áp.
Điệu hát then tiếng đàn tính ngân xa.
Cao Bằng quê em anh hãy cùng về.
Thăm Suối Lê Nin núi cao Các Mác.
Nơi khởi nguồn cách mạng sáng niềm tin.
Về quê em có sông Hiến, sông Bằng.
Uốn mình quanh phố phường sầm uất.
Chợ phiên về cho biết bao sản vật.
Của đất trời và của giọt mồ hôi.
Về quê em ngắm lửa đêm sương trời.
Nghe chuyện thời cha ông ta đánh giặc.
Nghe núi rừng chở che khi chiến tranh.
Về quê em nơi ấy sáng ngời.
Hưng đạo khu rừng ngày đầu cách mạng.
Theo chiều dài lịch sử mãi vẻ vang.
Về quê em nơi chấn ải giang san.
Thác Bản Giốc ngàn đời tiếng nước đổ.
Về quê em biết bao điều mãi nhớ.
Pháo đài xưa nơi chiến tích huy hoàng.
Về quê em ở nơi ấy hiên ngang.
Anh sẽ biết có con đèo năm đó.
Đèo bông lau ghi dấu chiến công đầu.
Về quê em đi bất cứ nơi đâu.
Anh sẽ thấy mảnh đất giàu truyền thống.
Dũng cảm can trường rất đỗi yêu thương.
Quê hương cách mạng trăm mến ngàn thương.
Tác giả: Vũ Khánh Đông
>>> Xem thêm tại: Tuyển chọn thơ hay về Tam Đảo - Sương mờ và mộng mơ
Vốn là vậy, Cao Bằng cao và gió
Những nẻo đường đèo dốc lượn quanh co
Những mái ngói âm dương dầu dãi
Càng lên cao càng hun hút sương mờ
Tưởng không núi lữ hành thành đơn độc
Đá dựng ngang trời, ẩn hiện ngang mây
Thác Bản Giốc như một thiên bi tráng
Thả mông lung vực thẳm xuống trần ai
Chừng con nước vô tư không mệt mỏi
Thiên nhiên hồn nhiên, đâu rắc rối như ta
Còn bao cảnh bao tình chưa tới được
Vội ngắm Bằng Giang rồi vội chia xa
Ở nơi đó bạn bè tôi một thuở
Có người còn người mất, chẳng nguôi ngoai
Đường xa vậy, đường xa ai đoán định
Ơi Cao Bằng từng in dấu chân tôi.
Tác giả: Nguyễn Ngọc Bái
Đây trời nghiêng sóng trào nước đổ
Đây mưa phun khói tỏa ngày đêm
Đây bảy sắc cầu vồng bay múa
Khi ngày về núi đỡ mặt trời lên.
Con trâu vàng từ hang nào lạc lối
Tới nơi đây tìm uống nước trời?
Dòng sông xanh chảy quanh đường biên giới
Quá yên bình nước nhảy xuống chơi.
Bản Giốc đó một chuỗi cười vô tận
Khéo dành riêng hai nước nghe chung
Bản Giốc đó dải lụa trời phơi trắng
Khéo dành riêng hai nước cùng trông.
Đền tạ đế vương đà sụp đổ
Pháo đài kia cũng đứng im hơi
Chỉ còn giống người reo bên thác đổ
Chỉ có vang xa tiếng thác cười…
Nay cầm mình trên Bản Giốc mờ xa
Nghe tiếng thác nỉ non ôm lồng ngực
Kia có phải lũ chim trời nao nức
Đón hè sang trong khoảnh khắc giao hòa
Tôi tránh nắng dưới vòm đa Đàm Thủy
Mận chín rừng thơm phức cả hồn thơ
Ôi mê mẩn nơi thân thương dung dị
Nước non xanh kỳ vĩ tự bao giờ
Màu lúa vàng êm ả đến ngu ngơ
Trên bè nổi miên man từng suy nghĩ
Một mình tôi, một mình tôi túy lúy
Sông Quây Sơn tĩnh lặng có ai ngờ
Cao Bằng hỡi vùng biên cương thân mến
Cho tôi làm cánh nhạn trước thiên nhiên
Bay bay mãi vào không gian hư ảo
Nhặt yêu thương xa cánh mọi ưu phiền.
Tác giả: Dũng Lê Ngọc
Nước từ gốc đá chảy tuôn
Suối xanh ngăn ngắt một nguồn vô biên,
Xuôi xa rồi lại trào lên;
Cây thài lài tía mọc bên đá ghềnh.
Một vùng thuần khiết non xanh
Như mang ánh mắt tinh anh Bác Hồ.
Hãy còn bàn đá nhấp nhô
Bác ngồi dịch Sử, nghĩ cho muôn đời.
Rau măng cháo bẹ dâng Người,
Ngày ra bờ suối, tối thời vào hang.
Nơi đây Bác vạch đường quang
Mở ra sông núi, gồm sang biển trời.
Cải soong dưới suối đâm tươi;
Xuống làng: mái ngói điểm vui các nhà.
Thăm hang trước, nhớ ngày xa
Bác trồng khóm trúc nay đà xanh um.
Tác giả: Xuân Diệu
Sau khi qua đèo Gió
Ta lại vượt đèo Giàng
Lại vượt đèo Cao Bắc
Thì ta tới Cao Bằng
Cao Bằng, rõ thật cao!
Rồi dần dần bằng xuống
Đầu tiên là mận ngọt
Đón môi ta dịu dàng.
Rồi đến chị rất thương
Rồi đến em rất thảo
Ông lành như hạt gạo
Bà hiền như suối trong.
Còn núi non Cao Bằng
Đo làm sao cho hết
Như lòng yêu đất nước
Sâu sắc người Cao Bằng.
Đã dâng đến tận cùng
Hết tầm cao Tổ quốc
Lại lặng thầm trong suốt
Như suối khuất rì rào.
Bạn ơi có thấy đâu
Cao Bằng xa xa ấy
Vì ta mà giữ lấy
Một dải dài biên cương.
Tác giả: Trúc Thông
Theo em về với Cao Bằng
Lạc vào tiên cảnh tình giăng giăng đầy
Thác chiều Bản Giốc tỉnh say
Ngườm Ngao huyền bí khen ai đắp tình?
Thang Hen, hồ nước lung linh
Níu chân du khách lặng thinh không lời
Đây hang Pắc Bó, em ơi!
Ngày xưa gian khổ bóng Người in sâu…
Suối Lê Nin, chảy đi mau
Núi Các Mác, đời bể dâu nhiệm màu
Lũng Luông hiểm trở biết bao?
Cảnh quan thêu dệt duyên đầu nôm na
Làng nghề đan chiếu mở ra
Vải chàm người nhuộm cho ta với mình
Làng rèn thắm thiết nghĩa tình
Lũng Giang làm giấy tạo hình sâu xa
Gặp nhau hòa tấu khúc ca
Gìn vàng giữ ngọc ngân nga tiếng cười
Vịt quay em lại vội mời
Bánh chè lam, tiếng ru hời, tiếng ru
Giã từ giọt lệ cuối thu
Mân mê bánh khảo sương mù chưa tan
Cao Bằng óng ánh tơ vàng
Chiếc nôi cách mạng tình càng nâng niu.
Tác giả: Thiên Ân
Tác giả: Nguyễn Thụy Kha
Mận chín thưa thớt dần
đào bắt đầu ửng đỏ
con đường lát bê-tông phẳng êm
mới mẻ một lối đi quen
lúa vàng lên núi đứng
mươn mướt thung ngô xanh thẫm
Cao Bằng đang hè
sông miệt mài lặng lẽ dưới kia
mải vút cao một vòng cung núi
Cô-li-a dài hơn vắng xa
bản Mán nào chon von ngọn khói
Tĩnh Túc thiếc, thuỷ điện Tà Sa
bỗng ngang lưng súng kíp
ruộng bậc thang nếp áo màu chàm
phía Ngân Sơn, núi Đôi dùng dằng
chợ phiên Nà Phặc
ghé nhà bạn lính xưa trận mạc
mồ hôi đầm đồng hun nước da
Vai chai đi những gánh củi vừa về
đã dịu mềm trẻ khóc
tiếng sơ sinh một vùng núi già
mát rượi mọc trăng đêm
dâng bâng khuâng
cứ nhớ một ai không ngủ được
thì Cao Bằng đang thức
nhấp nhô núi đổ về xuôi
thanh bình khói sương thị xã trong mộng mị
túi thổ cẩm trĩu vai em khẽ
ngoảnh lại một điệu then
vuông vắn từng ô xếp
rừng thật thà như củi chẻ ra
óng một màu mật ngọt
là chất keo gắn chặt
lần đầu với Cao Bằng.
>>> Xem thêm tại: Tuyển chọn thơ hay về Thái Nguyên - Miền chè xanh bát ngát
Lên đến Cao Bằng không sợ dốc
Đèo Giàng, đèo gió đã lùi sau
Lên đến Cao Bằng không sợ đói
Nước trong, gạo trắng sẵn từ lâu
Lên đến Cao Bằng không sợ ốm
Chợ bày ngải cứu bán thay rau…
Lên đến Cao Bằng anh chỉ sợ
Em không còn đó biết tìm đâu.
Tác giả: Vương Đình Trọng
Tác giả: Dương Kỳ Anh
Người về Cao Bằng mùa xuân
Mõ trâu lóc cóc
Mõ trâu điểm nhịp
Thời gian luân hồi.
Mùa xuân trên lưng trâu
Người chăn thả
Hoang sơ giữa đại ngàn
Buộc vào cổ trâu
Tiếng Mõ
Buộc vào cổ trâu
Thời gian...
Người về Cao Bằng mùa xuân
Núi đồi căng nở
Buộc vào lưng chừng trời
Hoa đỏ
Buộc vào
Lưng chừng trời...
Người về Cao Bằng
Mùa xuân
Phất mộng bông lau
Lưng đèo trắng xóa.
Tác giả: Vũ Đan Thành
Mùa xuân đang lấp ló
Ô kìa bông mận trắng
Đào khoe sắc lưng đồi
Vẽ mùa xuân nắn nót.
Kìa chú chim đương hót
Nhảy nhót trên cành cao
Gọi mùa xuân xôn xao
Trên má thắm môi đào.
Mùa xuân về mắt biếc
Hay tình yêu tha thiết
Mùa xuân về tiếng hát
Véo vón trên đồi cao.
Điệu tình then ai gảy
Nghe như hạt nảy mầm
Tiếng chồi non thức giấc
Cô gái Tày lên nương.
Mùa xuân về Trùng Khánh
Suốt một rẻo Cao Bằng
Đàn tính vang xóm núi
Reo mừng lưng chừng non.
Mùa xuân chen hoa nở
Câu hát then rộn ràng
Đợi anh mùa hát hội
Tháng Giêng bạn tình ơi… hú hú hú…
Tác giả: Nguyễn Thị Ngọc Điệp
Cao Bằng bát ngát rừng xanh
Mây ngàn gió núi long lanh bên trời.
Bảo Lạc vàng giọt nắng rơi,
Mẻ Pia- Mười bốn tầng mời bước ai.
Thông Nông náo nức dặm dài,
Bãi Tình thơ mộng trải dài lối xa.
Thác Nặm Ngùa giữa bao la,
Không gian khoáng đạt chan hòa ý thơ.
Hà Quảng tháng đợi năm chờ,
Suối Lê Nin cứ lặng lờ trôi trôi.
Núi Các Mác đứng bên trời.
Phải chăng núi vẫn đợi người tri ân?
Hang Pác Bó nét lặng trầm,
Cái nôi cách mạng ươm mầm non sông.
Thăm khu di tích Kim Đồng,
Thiếu niên anh dũng muôn lòng tôn vinh.
Cùng nhau ghé bước Nguyên Bình,
Rừng Trần Hưng Đạo khắc hình tháng năm.
Hoà An người đến viếng thăm,
Đền vua Lê vẫn thâm trầm khói hương.
Thành phố rộn rịp cung đường,
Kỳ Sầm lễ hội nén hương ân cần.
Chùa Đà Quận, chùa Đống Lân,
Lưu giữ bảo vật xa gần nghe danh.
Trà Lĩnh đợi bước chân anh,
Mắt Thần, Mã Phục sẵn dành chất men.
Say lòng một thoáng Thăng Hen,
Cổng trời Trà Lĩnh mây chen cuối trời.
Trùng Khánh mời ghé bạn ơi,
Miền quê chứa đựng một trời tơ vương.
Bản Giốc rào rạt nước tuôn,
Động Ngườm Ngao đẹp lạ thường quanh năm.
Kia chùa Phật Tích Trúc Lâm,
Tựa lưng vách núi thâm trầm hồi chuông.
Khuổi Ky - Làng đá vấn vương,
Sắc màu huyền thoại thơm hương núi rừng.
Hạ Lang ngăn ngắt sắc rừng,
Đồi thông Vinh Quý say từng lối qua.
Quảng Uyên nắng ấm chan hoà,
Đèo Khau Liêu chốn giao thoa núi đồi.
Phục Hoà thong thả dạo chơi,
Bản Giuồng làng cổ bao đời an yên.
Thạch An một cõi trời riêng,
Đông Khê di tích một miền quê ta.
Vịt quay bảy vị làm quà,
Phở heo quay cũng thật là thơm ngon.
Khâu nhục bùi béo ngậm tròn,
Ong xào măng- Thử món ngon đi nào!
Giòn thơm chiếc bánh áp chao,
Chiếc bánh nhỏ cũng gợi bao thèm thuồng.
Rượu mía đặc sản thơm hương,
Trám đen, hạt dẻ yêu thương quê mình.
Cao Bằng nồng đậm ân tình,
Mỗi địa danh, một bóng hình quê hương.
Dẫu rằng xa cách dặm trường,
Bao trìu mến, bấy yêu thương gửi về.
Tác giả: Y Phương
Dưới ánh trăng
Tiếng đàn then
Vừa đủ nghe
Cỏ lấp lánh
Khe khẽ ướt
Tiếng đàn nép vào nhau
Ánh trăng nhợt trên đầu
Buồn vô cớ dềnh lên.
Tác giả: Mai Lâm
Non nước vui chơi mải hết ngày,
Cao Bằng đêm đến cảnh buồn thay!
Lưa thưa ngọn điện đường loe đóm,
Lụp xụp khu nhà mái khuất cây.
Sòng bạc bí bô vài chú khách,
Rạp tuồng nhí nhảnh mấy cô Tây.
Nên thơ chỉ có cầu sông Hiến,
Dưới ánh trăng vàng nước cuộn mây
Tác giả: Nguyễn Anh Nông
Tung tỏa chiều buông xõa tóc xanh
Cây cỏ man mác.Thác bên ghềnh
Thả hồn theo gió, mơ theo gió
Đâu dáng hình quen - em của anh?
Thiên nhiên tinh khiết hoang sơ quá
Mây núi đơn côi vắng bóng người
Giá như thêm có em nên nữa
Vạn vật cùng anh bớt lẻ loi.
Ước gì em ở bên anh nhỉ?
Tay nắm trong tay dạo khắp chiều
Cùng ngắm hoa rừng và có thể
Thầm thì môi nói những lời yêu.
Ước gì được ngắm em cười, khóc
Bên đá xanh rêu cát úa vàng?
Ước gì tóc được xòa trong tóc
Anh vén vầng mây - ngó bóng trăng?
Tác giả: Nguyễn Bùi Vợi
Cao Bằng mùa này đêm còn lạnh không con?
Mền chăn mỏng con mang sao đủ ấm
Nghe đài báo từng ngày tin mưa nắng
Hà Nội nôn nao lại nhớ Cao Bằng.
Bố nhớ chiều biên giới sương giăng
Mây huyền ảo như mây trong cổ tích
Đêm trăng bạc mơ hồ con suối hát
Đốm lửa xa ấm áp một làng Mèo
Từ dạo con lên, bố lại nhớ nhiều
Những kỷ niệm cứ bời bời sống dậy
Cái dốc vắng nắng chiều hiu hắt cháy
Tiếng chim kêu thao thức cả ngàn lau.
Giặc tràn sang đến ngọn cỏ cũng đau
Gió không thể vẩn vơ là gió nữa
Mùi tanh máu, mùi gắt gay của lửa
Gió thốc vào mặt em bé sơ sinh
Đêm bố nằm thương về một Bảo Lâm
Con thì đến với tấm lòng hăm hở
Tay con gái mười ngón mềm thon nhỏ
Thúc xà beng tóe lửa xẻ chiến hào.
Xa mẹ cha, xa Hà Nội lần đầu
Hai mươi tuổi, con còn thơ dại lắm
Đồng đội dắt díu con khốn lớn
Hiểu cuộc đời từ mỗi giọt mồ hôi.
Thư chưa về. Bố mẹ ít mong thôi
Con viết cũng khó mà gửi được
Cao Bằng chia nhớ thương cho cả nước
Để bao chiều bố mẹ nghĩ về con…
Tác giả: Bùi Thị Ngọc Điệp
Lá ngải rừng ướt hơi sương,
Dẻo mềm hạt nếp đồi nương Cao Bằng.
Bánh thơm từng ngón tay cầm,
Chút hương vị lạ thì thầm trên môi.
Thức bánh từ thuở xa xôi,
Ướp hương rừng núi, xanh lời cỏ cây.
Ngọt thơm chiếc bánh trên tay,
Tấm lòng mến khách người Tày gửi trao.
Những vần thơ về Cao Bằng không chỉ là ký ức, mà còn là bản giao hưởng của núi rừng, của quá khứ và hiện tại. Cao Bằng trong thơ vừa hùng tráng vừa dịu dàng, lưu giữ nét đẹp bất tận của một vùng đất thấm đẫm tình quê và tinh thần dân tộc.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.