Làng Khoa bảng tiếng đồn vang,
Rành rành lời ngọc vua ban năm nào.
Cùng về Thanh Miện đi nào,
Đảo cò Thanh Miện lao xao nắng chiều.
Cò về trắng bến cô liêu,
Nỗi lòng du khách ít nhiều vấn vương.
Hải Dương trăm mến nghìn thương,
Bao nhiêu cảnh sắc bước đường lãng du.
Nao nao giây phút tạ từ,
Trào dâng cảm xúc luyến lưu không rời.
Tác giả: Vũ Trọng Khu
Về Hải Dương về với miền quê hương
Về nơi sinh ra khắc khoải trong lòng
Đứa con xa xôi vẫn thường ước vọng
Bước chân trần đi trên đất thân thương
Về bên Mẹ ngồi nghe chuyện ngày thường
Mà xa xứ ta thèm như cổ tích
Canh cua rau đay mướp nhà Mẹ hái
Mà sao ta cứ tưởng ở thiên đường
Về Hải Dương nhìn những đồng lúa vàng
Vải Thanh Hà mùa chín thơm dịu ngọt
Những trưa hè ta về qua Gia Lộc
Mát dưa thơm đỏ thắm nhớ người thương
Dù quê mình nơi đất cằn sương gió
Nhớ sao quên mưa nắng bạc áo ai
Nơi Cha Mẹ sống qua thời gian khó
Ta giữ trong tim mãi mãi suốt đời
Những đứa con xa ở khắp muôn phương
Trái tim vẫn đi về quê hương ta đó
Dẫu quê còn nghèo nhưng là muôn thuở
Ai yêu thương quê, nhớ nhé, hãy trở về.
Tác giả: Nguyễn Nhật
Một thuở rời xa giờ luyến tiếc
Ngàn năm Văn Hiến đất quê mình
Anh tài chật kín miền nhân kiệt
Lịch sử gom đầy chốn địa linh…
Mấy bận làm quân thù phải kính
Nhiều phen khiến lũ giặc kinh hoàng
Sơn hà Nam Quốc thiên thư định
Xã tắc Vua Trần tiếng hịch vang
Mạc Đĩnh Chi tài thân Lưỡng Trạng
Văn chương khuấy động bốn phương trời
Công thần hộ quốc danh lưu bảng
Lão tướng an bang tiếng để đời
Nguyễn Trãi vi thần… công hoá tội
Ai người thấu hiểu dạ kiên trung
Oan khiên trói buộc mang lầm lỗi
Nhục nhã tru di khổ tận cùng
“Thất Trãm” mong Vua hành thị chúng
Chu An bậc trí giả dâng trình
Từ quan bỏ lại nhiều ân sủng
Cáo lão lui về ngọn Chí Linh
Khỏe mạnh nhờ danh y Tuệ Tĩnh
Cây rau, ngọn cỏ mọc ven rào
Cho dù nắng dãi không mang bệnh
Nếu phải mưa dầm chẳng ốm đau…
Bỗng ước cùng em ăn Bánh Đậu
Ngồi xem Rối Nước giữa đêm trường
Nghe Chèo trỗi khúc tương tư Bậu
Tỉnh giấc lưng chừng… nhớ Hải Dương!
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Em có về thăm quê với anh không
Hải Dương thân yêu xứ đông nổi tiếng
Thăm Đảo Cò nên thơ bên Thanh Miện
Miền quê thân thương xao xuyến hữu tình.
Hay cùng anh về thăm đất Chí Linh
Núi Côn Sơn hai đứa mình dạo bước
Nơi ở ẩn bậc tiền nhân ngày trước
Nơi sinh nhân tài đất nước Việt Nam.
Ghé Nam Sách có sông nước bình an
Gốm Chu Đậu màu men lam như ngọc
Ngược đường về thăm Tứ Kỳ, Gia Lộc
Quê hương mình như gấm vóc mến yêu.
Về Thanh Hà thăm mảnh đất vải thiều
Bến sông quê ngắm cánh diều no gió
Tháng năm đến thơm ngon mùa vải đỏ
Thăm đất Kinh Môn nơi đó yên bình..
Ghé Mao Điền nơi nhân kiệt địa linh
Bao tiến sĩ xưa đăng trình sử sách
Đã làm nên những vinh quang hiển hách
Thật tự hào về miền đất xứ đông.
Tác giả: Hoa Đồng Nội
Hải Dương đẹp tình người đằm thắm
Mai em về cùng ngắm Côn Sơn
Thông reo vi vút rập rờn
Suối róc rách chảy còn hơn tiếng đàn
Đến Kiếp Bạc với ngàn di tích
Về Hải Dương thật thích biết bao
Hồng Phong múa rối đón chào
Em về nơi đó với bao ân tình
Em nhớ mãi chúng mình vai sánh
Về Ninh Giang vị bánh ngọt ngào
Gói tình chiếc bánh người trao
Hương vị thơm sánh thuở nao nhớ hoài
Quê anh đẹp thiên thai tình nhớ
Hẹn kết duyên cùng chở yêu thương
Hải Dương đẹp mối tơ hường
Anh đón em nhé chung đường sánh đôi.
Tác giả: Nguyễn Ngọc
Hải Dương lạnh về gió thổi mây bay
Bên đường xưa ngày nào mùi hoa sữa
Nhành lá khô rụng rơi bên khung cửa
Lối đi về khắc khoải giữa yêu thương
Hồ Bạch Đằng vẫn đó những con đường
Em vẫn về trong vấn vương nỗi nhớ
Lòng chênh chao dạt dào từng nhịp thở
Rét cuối mùa đón gió giữa mênh mang
Hồ Bạch Đằng vương vấn chờ anh sang
Nước trong xanh vừa mơ màng dậy sóng
Em đứng đây thấy lòng đầy thơ mộng
Cuối đông rồi đừng để lỡ xuân em
Hải Dương lạnh về phố vẫn bon chen
Hồ nước chiều đông e thẹn nhung nhớ
Hương hoa sữa vẫn thơm nồng nhắc nhở
Vẫn còn đây... ôi nức nở không quên.
Tác giả: Nguyễn Ngọc
Hải Dương ơi một chiều đông thơ mộng
Ngắm bầu trời mây đỏng đảnh bay bay
Và dòng sông cứ sóng sánh vơi đầy
Phía xa xa nhấp nhô đồng lúa chín
Tháng mười về gió heo may bịn rin
Mang mưa về lấm tấm hạt mưa rơi
Nhìn mưa bay lòng cảm thấy bồi hồi
Buồn hoang hoải người xa ơi có biết
Kỷ niệm xưa nay vẫn còn tha thiết
Mãi trong em da diết đến ngẩn ngơ
Nhớ hình ai theo nắng đổ ven bờ
Giờ nhớ lại chiều mộng mơ ngày ấy
Vùng đất vải hôm nay vừa thức dậy,
Nhà máy xi măng Hoàng Thạch lẫy lừng
Sông Thái Bình hiền dịu thật linh lung
Sóng lăn tăn vỗ về con thuyền mộng
Đứng trên đê nhìn gió thổi lồng lộng
Nghe rì rào con sóng vỗ chân cầu
Bên kia sông một vùng đất nhuộm màu
Cầu Phú Lương gọi nhau bao mong ngóng
Xuôi bến Hàn một khúc sông trải rộng
Tiếng leng keng còi tàu vừa đi ngang
Chiều thanh bình nhìn gió thoảng lang thang
Chợt mênh mang ru hồn ta nhớ mãi.
>>> Xem thêm tại: Thơ về Hà Tĩnh - Chan chứa tình quê hương sâu đậm
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Mời em về thăm miền đất Hải Dương
Xứ đông hiền hoà quê hương anh đó
Sông Thái Bình suốt bốn mùa lộng gió
Sông Luộc, sông Thương nặng đỏ phù sa
Sông Văn Úc nơi xứ vải Thanh Hà
Con sông Kinh Thầy chảy qua Nam Sách
Lục Đầu Giang có chiến công hiển hách
Kiếp Bạc hào hùng quét sạch quân Nguyên
Cầu Lai Vu trên sông Rạng bình yên
Cô du kích đường năm hiền như lá
Bốn mùa vui bên ngọn rơm gốc rạ
Gặp quân thù hoá sắt đá tấn công
Cầu Phú Lương sừng sững bắc qua sông
Nối đôi bờ những cánh đồng lúa tốt
Bãi ven sông cho những mùa vải ngọt
Chim trên cành đua nhau hót vui tươi
Sông quê anh còn có ruốc có rươi
Cua, cáy, cà ra bao người đều thích
Về nhé em anh đưa đi du lịch
Thăm miệt vườn có bưởi quýt cam chanh
Về đi em hãy về với quê anh
Người Xứ đông luôn chân thành mến khách
Chất phác hiền lành chẳng hề xa cách
Hãy một lần về miền đất thân thương.
Tác giả: Phùng Khắc Khoan
Quán cũ gốc đa ngói tốc sạch
Khóm tre trong xóm cụt lơ thơ
Non sông cảnh sắc đà riêng ngắm
Nhân vật phong lưu chẳng khác xưa.
Tác giả: Phùng Khắc Khoan
Khói mây dấu cũ đổi thay nhiều,
Đồng nội lân đêm lửa lập loè.
Vài túp lều tranh đà mục nát,
Đau lòng bạn cũ chốn quê nghèo.
Tác giả: Phạm Phú Thứ
Vần thơ thù tạc rượu vui,
Danh lam chợt bạn ghé chơi vào nhà.
Khói hoa đất lạ khách là?
Trăng chung thuyền gió, trước qua mấy người?
Muôn trùng nhuộm biếc núi đồi,
Dồn sông chín khúc suối trôi dài dài.
Gió tin bao hẹn ngọn trào,
Lục Đầu giang tiễn giờ trao bạn lời.
Tác giả: Ngọc Thạch
Sân ga tàu đợi suốt đêm trường
Phố nhạt màu son phấn - yêu thương
Người đi gió cuốn - thu hiu quạnh
Kẻ về ôm lạnh đợi tin sương.
Tác giả: Thượng Tân Thị
Tuổi thơ từ trải bước sang hèn
Qua lại Hồng Châu biết mấy phen
Bờ cõi non sông dầu có lạ
Cỏ huê chim chóc cũng từng quen
Trót thương cuộc thế dông mưa tạt
Chi kể thân người gió bụi chen
Lần lựa thử coi chừng khí số
Hoạ là máy tạo nới long then.
Tác giả: Nguyễn Quang Long
Bạn hữu xin mời đến Hải Dương
Cùng vui hội mở nét xuân hường
Ân nồng trải đượm ly trà ấm
Đẹp tiếng thơ ngời nghĩa đỏ vương
Ngữ trải tròn câu dòng tứ tuyệt
Vần gieo đậm nét bản thi đường
Ba miền xướng họa hương đời trỗi
Gặp gỡ tâm tình bởi mến thương.
Tác giả: Nguyễn Quang Long
Rạng rỡ quê mình đất Hải Dương
Cờ hoa lộng lẫy trải muôn đường
Con người vạn thuở khơi mầm sống
Đặc sản bao đời giữ sắc hương
Ấy cảnh chùa Cao giờ đã thịnh
Kìa non Kiếp Bạc cũng tươi hường
Bên dòng lịch sử âm thầm trỗi
Rộn rã trong hồn bởi luyến thương.
Tác giả: Nguyễn Quang Long
Đất Hải Dương nay đẹp tuyệt vời
Yên bình lữ khách thả hồn lơi
Quê cha nghĩa đượm luôn nồng thắm
Đất mẹ tình sâu mãi rạng ngời
Bạn đến vui mừng tim lắng gợi
Người sang cảm mến dạ thầm khơi
Lưu truyền Kiếp Bạc vào tâm trí
Thắng cảnh Côn Sơn tỏa ngất trời.
Tác giả: Nguyễn Lam Điền
Nắng Sài Gòn rực rỡ lắm phải không?
Nên con gái Sài Gòn thắm hương nồng nhiệt lắm.
Trời Hà Nội về thu càng sâu thẳm
Cho những dáng kiều thanh nhã đáng yêu hơn.
Em chỉ là con gái Hải Dương thôi
Chẳng rực rỡ như màu hoa phượng đỏ
Chẳng tình tứ như như lời người quan họ
Chẳng dịu dàng trầm mặc nét cố đô
Hải Dương mùa thu xanh xanh mặt nước hồ
Chiều quán Gió nghiêng một vành nón trắng
Hải Dương mùa xuân xanh nõn bàng trong nắng
Với chút xôn xao thành phố lúc tan tầm
Em chẳng dám so với óng ả tơ tằm
Của con gái Hà Đông tài hoa dệt lụa
Cũng chẳng dám nói cười như Quảng Bình nắng gió
Bởi thiếu cái mặn mà,mạnh mẽ của biển khơi
Em chỉ là con gái Hải Dương thôi
Mộc mạc lắm màu bánh gai, bánh đậu
Vải Thanh Hà với vỏ ngoài chẳng xấu
Tuy xù xì ram ráp giữa bàn tay
Chút dịu dàng trong buổi trưa nay
Cũng chẳng dám mong dịu tiết trời tháng sáu
Cũng chẳng dám để lòng đau đáu
Bởi phương trời thầm lặng của xứ Đông
Anh có về thăm Hải Dương không?
Xoàng xĩnh lắm những màu cây sắc cỏ
Và tất cả những gì mà ta có
Chẳng thể níu chân người vừa mới đi qua!
Tác giả: Tạ Thăng Hùng
Anh chưa cùng em về với Hải Dương
Dù đã hẹn mấy lần rồi em nhỉ
Đâu xa lắm miền quê thanh bình ấy
Anh ngại ngùng nên chưa dám về thôi.
Anh sẽ về thăm thắng cảnh em ơi
Ăn bánh đậu xanh thênh thang đường phố
Hà Nội, Hải Phòng ai qua cũng nhớ
Dừng chân mua một ít bánh làm quà.
Anh sẽ về thăm đồng ruộng bao la
Rừng phong đỏ mùa thu vàng lộng gió
Đẹp biết mấy đồng hướng dương nở rộ
Cứ nghiêng nghiêng về một phía mặt trời .
Nổi tiếng quê em từ bấy lâu rồi
Đền Nguyễn Trãi, Côn Sơn, đền Kiếp Bạc…
Đồi thông gió vi vu ngày đêm hát
Đảo cò Chi Lăng trắng xóa đất trời.
Hồ Bạch Đằng xanh mát nước mây trôi
Như gom cả bầu trời trăng sao sáng
Anh sẽ đến Đông Giao làng chạm khắc
Ghé qua thăm làng rối nước thanh bình.
Chắc chắn năm này anh sẽ về thăm
Thành phố Hải Dương quê em đẹp quá
Đến lễ hội ngày đầu xuân vui vẻ
Sông Kinh Thầy mái ngói đỏ xôn xao.
Qua cánh đồng cà rốt đỏ năm nào
Màu áo trắng em về trong nắng mới
Ôi Hải Dương quê hương em vời vợi
Anh muốn về ở lại đó cùng em.
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Em chỉ là người con gái Hải Dương
Bên đường năm cầu Phú Lương huyền thoại
Miền đất xứ đông quê hương của vải
Vị ngọt ngào tiếng vang mãi năm châu
Giản dị đơn sơ nón lá áo nâu
Trên đồng quê em trồng bầu trồng bí
Nụ cười xinh tươi tính tình thuỳ mị
Như dân làng em thuần tuý làm nông
Suốt cả ngày làm bạn với dòng sông
Chăm chỉ siêng năng trên đồng cấy hái
Quê hương em suốt bốn mùa hoa trái
Có bưởi đào có ổi vải chanh cam
Con gái Hải Dương xinh xắn hay làm
Duyên dáng thuỷ chung đảm đang tháo vát
Luôn yêu đời sống vui tươi ca hát
Trên quê hương nhà dào dạt tình thương
Biết em là người con gái Hải Dương
Mới gặp em anh vấn vương rồi đấy
Con gái quê mình đáng yêu biết mấy
Gặp em rồi anh bỗng thấy bâng khuâng.
Tác giả: Tứ Phong
Tôi ở miền Nam nhớ về Hải Dương
Có em thiếu nữ thanh đồng kiều son
Hải Dương xa lắm phút giây ưu hoài
Dáng ấy vấn trong mắt lụa dung huyền.
Mơ hồ ru tình có đâu bao giờ
Từ khi si luyến thơ thời chơi vơi
Ngả nghiêng giữa đời đưa hồn gửi nhắn
Mây trời thổi trôi theo lối gió về
Xin trao đến người bịn rịn mối mê
Phương đó biệt bóng cánh chim kêu gọi
Khôn nỗi sao dứt tơ vương rối bời
Hỏi đau không tình xa mờ Hải Dương.
>>> Xem thêm tại: Tuyển chọn thơ hay về Hà Tĩnh - Đong đầy tình quê mộc mạc
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Em chỉ là người con gái Hải Dương
Gốc bánh chưng anh có thương thì nói
Nếu anh thích em đưa về Quán Gỏi
Cho một lần thôi quên lối đi về
Tới Thanh Hà anh sẽ phải say mê
Con gái vải thiều nhà quê duyên dáng
Về Việt Hồng nhớ ghé dòng sông Rạng
Gặp cô lái đò thấp thoáng như tiên
Chân đất đầu trần nhưng vẫn có duyên
Như các cô gái sông Tiền Sông Hậu
Anh có về quê bánh gai bánh đậu
Xứ đông ngọt ngào chẳng giấu được ai
Đã khi nào anh đi tới cầu Lai
Họ Mạc anh hùng mảnh mai cô gái
Còn nếu vui anh hãy về Phú Thái
Con gái ngoan hiền chẳng ngại chi đâu
Không sánh Bắc Ninh cô gái sông Cầu
Cởi áo trao duyên cho nhau quan họ
Về Hải Dương một lần anh sẽ nhớ
Con gái dịu dàng muôn thuở đoan trang.
Tác giả: Hoàng Đài
Mời em đến Hải Dương một chuyến
Ngắm quê anh uyển chuyển ru mình
Hoa ngàn đùa gió rung rinh
Lòng người hiếu khách nghĩa tình đậm sâu
Kia dải lụa hoa màu rực rỡ
Dòng sông xinh bên lở bên bồi
Thuyền bè xuôi ngược đầy vơi
Chở bao sức sống cho đời sáng tươi
Em muốn thấy rạng ngời trang sử
Đến Côn Sơn muôn thuở còn ghi
Nơi đây phong cảnh diệu kỳ
Ngàn năm Nguyễn Trãi khắc ghi bia vàng
Cùng anh ghé Bình Giang mua sắm
Quà cầu hôn nhiều lắm em ơi
Thanh Hà cau cưới tuyệt vời
Cẩm Giàng, Nam Sách… Muôn nơi đẹp giàu
Quê anh đó tình sau nghĩa trước
Lòng yêu thương mãi được nhân đôi
Em về sẽ chẳng muốn rời
Hải Dương giữ trọn ngàn lời yêu thương
Về em nhé con đường anh chọn
Để cùng nhau vuôn bón niềm yêu
Cùng anh sớm sớm chiều chiều
Bên nhau hạnh phúc đời phiêu mộng tình !
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Anh là con mẹ con cha
Sinh ra ở đất Thanh Hà xứ đông
Làng Cổ Chẩm xã Việt Hồng
Quê hương anh có con sông hiền hoà.
Bốn mùa chở nặng phù sa
Sông Văn Úc đất Thanh Hà thân yêu
Quê hương anh có vải thiều
Ngọt ngon thơm ngát những chiều hạ sang.
Quê anh có cánh đồng vàng
Lúa đang trĩu hạt mênh mang trời chiều
Vi vu nghe tiếng sáo diều
Tuổi thơ anh đó thương yêu thuở nào.
Quê hương hai tiếng ngọt ngào
Tiếng chim ríu rít hàng cau bên đường
Con đò nhỏ vẫn thân thương
Ngày xưa hai buổi tới trường đón đưa.
Em có trở lại ngày xưa
Cùng anh phơi nắng tắm mưa trên đồng
Bên nhau thoả thích bơi sông
Về quê em nhé quê chồng đó em
Hãy cùng lắng nghe những vần thơ về Hải Dương để thêm yêu mến mảnh đất bình dị, hiểu rõ hơn vẻ đẹp quê hương và trân trọng tình người chan chứa. Đó sẽ là món quà tinh thần quý giá dành cho những ai yêu quê hương.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.