Miền quê nghèo chưa bao giờ anh tới
Dẫu một lần thôi, em vẫn luôn chờ đợi
Anh hãy về tắm nước dòng La.
Hà Tĩnh quê em chất phác, thật thà
Gió Lào thổi qua nên nghĩa tình ấm áp
Đi qua chiến tranh đạn bom khốc liệt
Nâng niu từng điệu hò từng khúc hát yêu thương.
Về cùng em xuôi ngược khắp nẻo đường
Để yêu hơn câu ca trù Cổ Đạm
Yêu tiếng thơ Nguyễn Du với bao nhiêu đồng cảm
Kiêu hãnh cùng cây thông Nguyễn Công Trứ thuở nào.
Đêm sông La giữa sóng nước xôn xao
Anh sẽ nhớ "Tràng Giang" xưa trong thơ Huy Cận
Nhớ Ngàn Phố, Ngàn Sâu, con sông quê "dợn dợn"
Vun đắp tâm hồn cho những thi nhân.
Xuôi về Can Lộc anh có thấy không?
Chàng Xuân Diệu ngày xưa con thầy đồ xứ Nghệ
Dẫu xa quê hương, cuộc đời bao dâu bể
Vẫn nhớ vô cùng mùi vị bánh đa quê.
Hà Tĩnh quê em, anh có muốn về?
Đến Đồng Lộc nghiêng mình nghe thì thầm hương đất
Bài ca về những người con gái đẹp nhất
Mãi mãi ra đi cho xanh sắc quê nhà!
Về Thiên Cầm nghe sóng nước hòa ca
Đàn trời ru anh - khúc ru của sóng
Để anh thấy yêu hơn một vùng quê anh dũng
Vẫn ngọt lành, như môi thắm em xinh.
Nếu yêu nhau anh hãy cùng em
Lên chùa Hương Tích quỳ dưới chân Diệu Thiện
Để lòng mình được thanh lọc sau bon chen, vướng bận
Tĩnh lặng một vùng sắc sắc - không không...
Anh có về Hà Tĩnh với em?
Quê hương từng ngày đi lên đổi mới
Đến Vũng Áng, công trường đang mời gọi
Kẻ Gỗ đón nước về tưới thắm một vùng quê.
Và yêu nhau, anh ơi hãy nhớ về
Bên mái tranh nghèo có mẹ già đứng đợi
Uống nước chè xanh, ăn cơm chín tới...
Canh hến quê mình ngọt vị tháng năm.
Hà Tĩnh quê mình giản dị thế thôi anh!
Người Hà Tĩnh cũng dịu dàng như đất
Em đã yêu anh, tình yêu chân chất
Mộc mạc vô cùng như Hà Tĩnh mình thương.
Anh hãy về Hà Tĩnh cùng em...
Tác giả: Lê Phan Uyển Vy
Em hãy về Đức Thọ quê anh!
Con Sông La luôn vỗ về em đó
Đê La Giang sẽ mở nhiều lối ngỏ
Núi Tùng nghiêng, như dáng gọi em về
Em hãy về Đức Thọ quê anh!
Vương chút nắng của người Hà Tĩnh
Đọng chút hương của núi Hồng Lĩnh
Rồi tự hào em, cô gái sông La.
Em hãy về Đức Thọ em nha!
Biết bao chàng trai ngày đêm hằng nhớ!
Tình quê anh sẽ thắm màu hoa nở
Có ngọt bùi, có cả chua cay!
Và em ơi! Đức Thọ sẽ đắm say!
Từ hương hoa tới bờ tre gốc rạ
Dù dòng La trôi về biển cả
Cá vẫn ngược dòng ở lại sông La.
Tác giả: Đoàn Xuân Bảo
Quê mình giờ nóng lắm phải không Cha
Tháng 6 về đang đúng vào vụ gặt
Lại thương Mẹ thêm quầng trên khóe mắt
Vai Cha gầy như gánh cả Miền Trung.
Tuổi thơ con dẫu sống giữa bao dung
Cũng từng trải cảnh chân bùn, tay lấm
Mà mãi đến bây giờ con mới thấm
Cái gian truân, vất vả ở quê nhà.
Bữa cơm đứng, ăn tạm mấy quả cà
Bát nước rau buổi trưa về uống vội
Sáng ra đồng, gà gáy, trời đang tối
Lúc trở về bóng đã ngã tròn xoe...
Hai ống quần nặng trĩu bởi bùn quê
Vẫn chợp mắt ngon lành trên phản gỗ,
Mây đen đến lại "vắt chân lên cổ"
Chạy quáng quàng như tắm cả mồ hôi.
Những trưa hè, rải lúa giữa nền vôi
Nắng đổ xuống nơi đỉnh đầu bỏng rát
Những cơn mưa tháng năm thường nặng hạt
Đến rồi đi, nhưng chẳng hẹn bao giờ.
Biết quê mình mọi thứ đã khác xưa
Cuộc sống đổi thay, chẳng như ngày trước
Nhưng Cha ạ! Làm sao con quên được
Hình ảnh năm nao...một thủa cơ hàn.
Người bé tẹo, cao chưa quá mặt bàn
Chân đạp máy, tay với lên chia lúa
Da sạm màu trong bộ đồ diêm dúa
Ngước nhìn Cha, con miệng mếu, mắt tròn
Qua ngày tháng rồi ai cũng lớn khôn
Cũng lựa chọn cho riêng mình cuộc sống
Nhưng mỗi lúc nhớ quê hương, đồng ruộng
Thương Cha mình, mặn chát giọt mồ hôi.
Có ai về xin nhắn nhủ giùm tôi
Rằng tôi nhớ mùi rơm khô ngai ngái
Nhớ cái nắng như "phát rồ, phát dại"
Nhớ quê nhà xứ Nghệ, nhớ Miền Trung.
Thơ: Phan Quang Phóng
>>> Xem thêm tại: Chùm thơ hay về Thanh Hóa mộc mạc đậm tình quê hương
Chẳng ai chọn được mẹ cha
Chẳng ai chọn được quê nhà ở đâu
Trải qua bao cuộc bể dâu
Tổ tiên dòng họ định cư chốn này
Quê hương Hà Tĩnh là đây
Sông Lam soi bóng mây bay núi Hồng
Địa linh nhân kiệt một vùng
Đi đâu cũng gặp anh hùng, danh nhân
Ngược lên Tùng Ảnh thăm Trần Phú
Xuôi xuống Xuân Thành viếng Nguyễn Du
Nếu người có hỏi: sao anh khóc?
Xin được thưa rằng: nhớ Tố Như
Tác giả: Phạm Khắc Lãm
Mời em về với dòng La
Nghe câu Ví Giặm ngân nga đất trời
Câu thương, câu giận, câu mời…
Câu trao, câu gữi ngọt lời đắm say
Con trai Hà tĩnh khéo tay
Cần cù chăm chỉ cấy cày giỏi giang
Yêu đương cũng rất đàng hoàng
Không vơ cả nắm không quàng cả đôi
Chi mang cái tội do trời
Giọng quê “trọ trẹ” nên người khó nghe
Nhưng thôi em hãy cứ về
Nghe quen rồi lại đâm mê đó giừ
Em về nghe tiếng hát ru
Lẫy Kiêu mà nhớ Nguyễn Du nao lòng
Về xem phong cảnh Núi Hồng
Xuân Thành bãi tắm Thiên Cầm đàn ngân
Về đi em nhé một lần
Quê anh Hà tĩnh đừng ngần ngại chi.
Thơ: Hồng Lĩnh
Anh sẽ đi về Hà Tĩnh mình thương
Nghe câu dân ca Ví Dầu Ví Dặm
Đi mô cũng thấy tình quê sâu đậm
Dòng nước sông La ngọt thấm ân tình
Chứ răng mà em đẹp, em xinh
Răng mà Ví Dặm nghĩa tình xao xuyến
Để khi chia xa anh càng quyến luyến
Đi mô rồi cũng nhớ đến quê em !
Dòng nước sông La cuộn chảy êm đềm
Có núi Hồng Lĩnh bình yên bao bọc
Đất trời xanh trong hiền hòa Can Lộc
Quanh năm gió Lào khô khốc rám da
Cái rét nàng Bân "chin rạn, tím mui”
Rứa mà yêu rồi thì làm sao quên được
Cái nghĩa cái tình có nhau sau trước
Mãi mãi đậm đà như dòng nước sông La
Anh sẽ đi về Hà Tĩnh quê ta
Cùng em song ca điệu hò Ví Dặm
Một mái tranh nghèo đơn sơ nồng ấm
Sống giữa bao tình nghĩa thắm hương quê.
Tác giả: Toàn Tâm Hòa
Mời anh về thăm Hà Tĩnh chiều nay
Tìm chút bình yên nơi miền quê êm ả
Xa phố thị bon chen, xa dòng đời hối hả
Tạm quên tháng ngày vất vả làm ăn
Quê mẹ tuy nghèo đang còn những khó khăn
Bởi, cuộc sống nhà nông thường nhọc nhằn lam lũ
Bộn bề Anh ơi..! Biết bao điều chưa đủ
Không như thị thành đầy quyến rũ xa hoa
Đây dòng La giang uốn lượn chảy hiền hòa
Chín mươi chín đỉnh núi Hồng hùng vĩ
Gió hát ru đồi thông xanh hoan hỉ
Chờ đón anh về dù chĩ một lần thôi
Ngã ba anh hùng thời kháng chiến sục sôi
Bom đạn Mỹ cày nát đồi anh ạ ..!
Các cô gái xung phong vẫn kiên cường vững dạ
Anh dũng quên mình cho tiền tuyến thông xe
Em hướng dẫn viên cho anh trong buổi chiều hè
Anh sẽ biết về quê hương Trần Phú
Người xa đã lâu, vẫn còn điều nhắn nhủ
Phải xây dựng nước nhà cho giàu đẹp nghe anh
Vốn dĩ ...Anh sinh ra nơi chốn thị thành
Nhưng Hà Tĩnh vẫn dành cho Anh đó
Biển Nghi Xuân mùa này trời lộng gió
Chắc anh chưa lần về để tường tỏ thi nhân
Nằm đáy lòng ta mẹ kể thuở học vần
Thúy Kiều truyện cùng anh hùng Từ Hải
Một tác phẩm tựa trường ca vĩ đại
Tên tuổi lẩy lừng danh tiếng khắp năm châu
Về nhé Anh ơi ..! Đừng để em chờ lâu
Hồ Kẻ Gỗ nhớ bạc đầu sóng vỗ
Con thuyền yêu bên bờ còn neo đỗ
Đợi chờ anh về dù chĩ một lần thôi
Đồng ý nhé enh chắc mẹ sẽ bồi hồi
Bữa cơm tối em nấu cùng ăn nhé
Anh sẽ thấy bình yên và vui vẻ
Bởi chân thật con người được cảm nhận trong anh
Tạm quên đô thành vồn vã những đua ghanh
Bao cạm bẩy lọc lừa và toan tính
Lời nói ngọt ngào bởi người ta xu nịnh
Gác bỏ bên lề ...Về Hà Tĩnh nghe anh.
Thơ: Dương Anh Vũ
Anh về Hà Tĩnh tìm ai?
Biển xanh, cát trắng đắm say lòng người
Xuân Thành gợn sóng mừng vui
Hoành Sơn chưa nói một lời yêu đương
Thăm chùa Hương Tích khói sương
Mây che bóng phủ ánh dương mờ mờ
Đây là Hồng lĩnh nên thơ
Sơn Kim sinh thái rừng hờ hững reo
Vũ Quang e ấp trong chiều
Đồi thông Trại Tiểu gieo neo một thời
Thăm lăng Trần Phú bên đồi
Nguyễn Du tài mệnh khóc cười đời đau
Nàng Kiều giọt lệ chảy mau
Trăm năm bia đá ôm nhau ngủ sầu
Ngã Ba Đồng Lộc in sâu
Ai ngồi viết lại những câu chuyện buồn?
Ôi mười cô gái dễ thương!
Tuổi xuân gởi lại cuối đường tình xa
Món ăn Hà Tĩnh hiền hòa
Bún bò cùng hến Sông La thơm lừng
Hồng, cam, bưởi…bánh đa vừng
Lòng ngay, dạ thẳng anh đừng phụ em!
Bánh bèo Hà Tĩnh rất duyên
Mực ngon Vũng Áng một miền tỉnh say
Kẹo cu đơ, ngon lắm thay!
Gỏi cá đục, anh ăn hoài nhớ nhau
Bóng chiều thấp thoáng nghiêng chao
Dòng sông, đò, bến, cây sào đợi mong
Ngày mai chung tấm thiệp hồng
Bướm hoa say mật, cua còng thèm yêu.
Tác giả: Thiên Ân
Bao năm ước mộng đến nơi này
Hà tĩnh bốn mùa cảnh đẹp thay
Hồng Lĩnh nghiêng mình soi bóng nước
Sông La ngửa mặt ngắm trời mây
Nghi Xuân dạo biển hồn say đắm
Hương Tích thăm chùa dạ ngất ngây
Thưởng bưởi quê em miền Phúc Trạch
Mai xa lưu luyến nhớ nơi này.
Cô gái sông La hát về sông Lam
Không ai nghĩ em là người Hà Tĩnh
Em có thể ở thành Vinh thương mến
Yêu sông Lam hoa cải nở mùa vàng.
Chẳng thể nào phân biệt được rõ ràng
Qua giọng nói mô tê qua nụ cười thân thiện
Qua làn da tránh gió Lào, mắt biếc
Qua nồng nàn, qua giọng hát mê li.
Anh ngắm nhìn em từ mái tóc, dáng đi
Nụ cười hiền lành như mùa thu nắng mới
Những lúc vui buồn ra sông ngóng đợi
Một chiếc buồm đỏ thắm mới đi qua.
Khi cô gái sông Lam hát về sông La
Ai cũng nghĩ em là người Hà Tĩnh
Yêu dòng La, dòng Lam và yêu Hồng Lĩnh
Núi ngàn đời mê mải nước sông Lam.
Cô gái sông La, sông Lam đều là gái quê hương
Lớn lên nghe câu hò ví Dặm
Đều uống nước hai dòng sông xanh thẳm
Xinh đẹp dịu hiền như cô tấm mùa thu.
Em hát ngọt ngào như thể lời ru
Anh mần răng biết được
Em ở nơi mô dạt dào sông nước
Chỉ biết em là gái cô gái của quê hương.
Tác giả: Tạ Thăng Hùng
Tác giả: Mai Hồng Niên
Em về Hà Tĩnh với anh
Trên con đường cũ loanh quanh một thời
Cầu sang cạn tiếng đò ơi
Những chiều tắt nắng sao trời ngẩn ngơ
Hơn trăm năm chuyện không ngờ
Lại bắt đầu tự bây giờ lạ chưa?
Ngai vàng còn mấy đời vua
Thời Minh Mạng sử ghi chưa hết lời
Giá còn cụ Nguyễn chắc vui
Thì Kiều hết ngược lại xuôi Tiền Đường
Thả mình dầu dãi gió sương
Cho bao chàng Thúc rẽ đường Quang Trung
Quê anh Hà Tĩnh một vùng
Bão chưa tan, nắng cháy lưng đến rồi
Em về lạ đất lạ người
Buồn vui thế cuộc tiếng cười không tan
Nhận phía mình nửa dòng Lam
Nguyễn Công Trứ vẫn dọc ngang với người
Tiếng đàn lại dạo khúc vui
Vầng trăng không thể chia đôi trang Kiều
Biết lầm lỗi và biết yêu
Đất quê anh mãi là điều tâm tư.
Tác giả: Nguyễn Sĩ Đại
Tết tết anh về qua Bến Thuỷ
Sông Lam rộn rịp chuyến phà xuân
Ơ kìa, có phải em năm cũ
Đã về Can Lộc với anh không?
Quê mình giọng nói thân thương quá
Hà Tĩnh - Đi mô cũng nhớ về
Anh lính ba lô đầy nặng thế
Bao quà đơn vị, mấy chồng thư?
Mời nhau điếu thuốc, tìm ra bạn
Bấy rồi xa ngái vẫn hồn quê
Tóc mình phai trẻ, thôn dần mới
Vườn xanh, cành tết mãi sum suê
Em gái, sao trường em nghỉ muộn
Chuyến tàu nhanh xuống, có đông không?
Chia tay hà nội bao lưu luyến
Chòng chành câu chuyện, sóng xao sông...
Anh lái ca-nô, đầu dính mỡ
Ghé cười bên cửa, rú thêm ga
Pháo đã nổ gần, ai cũng vội
Đưa những niềm xuân sớm kịp bờ.
>>> Xem thêm tại: Tuyển chọn thơ về Thanh Hóa - Ca ngợi quê hương xứ Thanh
Tác giả: Xuân Diệu
Cha đàng ngoài, mẹ ở đàng trong.
Ông đồ Nghệ đeo khăn gói đỏ
Vượt đèo Ngang, kiếm nơi cần chữ.
Cha đàng ngoài, mẹ ở đàng trong.
Hai phía đèo Ngang: một mối tơ hồng.
Quê cha Hà Tĩnh đất hẹp khô rang,
Đói bao thuở, cơm chia phần từng bát.
Quê mẹ gió nồm thổi lên tươi mát.
Bình Định lúa xanh ôm bóng tháp Chàm.
Cha đàng ngoài, mẹ ở đàng trong.
Ông đồ nho lấy cô làm nước mắm.
Làng xóm cười giọng ông đồ trọ trẹ,
Nhưng quý ông đồ văn vẻ giỏi giang.
Bà ngoại nói: tôi trọng người chữ nghĩa,
Dám gả con cho cách tỉnh, xa đàng.
Tiếng đàng trong, tiếng đàng ngoài quấn quýt
Vào giữa mái tranh, giường chõng, cột nhà.
Rứa, mô, chừ? cha hỏi điều muốn biết.
Ngạc nhiên gì, mẹ thốt: úi chui cha!
Con trong võng êm lành kêu kẽo kẹt
Ru tuổi thơ theo hai điệu bổng trầm.
Mẹ thảnh thót: qua nhớ thương em bậu;
Cha hát dặm bài “Phụ tử tình thâm”.
Cha đàng ngoài, mẹ ở đàng trong.
Muốn ăn nhút, thì về quê với bố.
Muốn ăn quýt, ăn hồng, theo cha mày mà về ngoài đó,
Muốn uống nước dừa, ăn xoài chín đỏ,
Muốn ăn bánh tét, bánh tổ,
Thì theo tao, ở mãi trong này.
Đội ơn Thầy, đội ơn Má sinh con.
Cảm ơn Thầy vượt đèo Ngang bất kể!
Cảm ơn Má biết yêu người xứ Nghệ;
Nên máu con chung hòa cả hai miền.
Tác giả: Mạnh Khoa
Ai lên chợ Phố?
Ai xuống chợ Gôi?
Nhớ qua Đò Lội quê tôi
Đừng bâng khuâng để nước trôi về Nầm...
Bến đà xây bậc khang trang
Ai không muốn lội thì sang cùng đò
Lượn quanh đồi núi nhấp nhô
Dòng xanh đẹp mái tóc cô gái làng
Nắng lên cho bãi cát vàng
Cho dâu xanh lá cho tằm nhả tơ
Rừng Tro in bóng đôi bờ
Làng xanh,xanh mãi tuổi thơ cuộc đời.
Sắn xanh, xanh biếc lưng đồi
Chè xanh “Nác mới” tình người thêm xanh
Quê tôi dẫu chẳng lộc nhung
Dẫu không nhà mít, cũng hồng vườn cam
Sông sâu cá lội vực Nầm
Gió dòng Ngàn Phố, râm ran trưa hè
Sáo diều dìu dặt canh khuya
Kịch vui Rú Cốt, trăng về Bàu Sen.
Mùa vui mía ngọt xuống thuyền
Lạc tươi rũ đất chất lên ắp nhà
Ơi chàng Kẻ Mỏ hay qua
Sơn Ninh giàu đẹp, có thông gia thì về!
Tác giả: Trần Mạnh Hảo
Gió Ngàn Hống thổi vênh trời Hà Tĩnh
Chín mươi chín cột kê làm núi đỡ trời
Sông Lam vẫn ú tim cùng Hồng Lĩnh
Bến Giang Đình cát bụi hú mù khơi
Hỡi miền Trung những cồn mây tích bão
Đất nằm nghe đá núi rúc tù và
Câu ví dặm hoá xương rồng níu áo
Nước đêm nào đau khản tiếng Sông La
Nhớ miền Trung tìm Nguyễn Du tôi khát
Sóng Nam Đài trằn trọc cát Thanh Hiên
Ngàn Hống thở hồng trần bay lục bát
Thuý Kiều ơi bầm nát gió Tiên Điền
Hồn Tố Như còn u u Ngàn Hống
Trăng tìm về Hà Tĩnh uống cuồng phong
Núi vẫn gõ lên trời trăm dùi trống
Đất âm âm mời cát ngủ yên lòng…
Anh hát em nghe câu hát quê mình
Mà rưng rưng giữa đất người xa lạ
Em với anh, dẫu hai người hai ngả
Mà thật gần như vốn ở đâu đây.
Anh hát em nghe câu hát "Giận mà thương"
Để em thấy mình thương anh đến lạ
Cũng có lúc giận hờn khôn tả
Nhưng giận rồi chỉ để thấy thương thêm.
Em muốn về Hà Tĩnh cùng anh
Để uống bát nước chè xanh đậm đà tình nghĩa
Để nghe lại câu hò xứ Nghệ
Mang yêu thương gửi trọn mảnh quê nghèo.
Về Hà Tĩnh đi anh bởi thấy nhớ nhiều:
Con đường nhỏ mỗi buổi chiều tan học
Cánh đồng lúachín vàng mùa gặt
Hàng phi lao vẫn hát khúc rì rào.
Về Hà Tĩnh đi anh, tìm lại những khát khao
Của những tháng năm bởi dại khờ mà lạc mất
Xa lánh hết những ồn ào, tấp nập
Chỉ còn chúng mình với Hà Tĩnh mà thôi.
Tác giả: Dương Anh Vũ
Mời anh về thăm Hà Tĩnh chiều nay
Tìm chút bình yên nơi miền quê êm ả
Xa phố thị bon chen, xa dòng đời hối hả
Tạm quên tháng ngày vất vả làm ăn
Quê mẹ tuy nghèo đang còn những khó khăn
Bởi, cuộc sống nhà nông thường nhọc nhằn lam lũ
Bộn bề anh ơi...! Biết bao điều chưa đủ
Không như thị thành đầy quyến rũ xa hoa
Đây dòng La giang uốn lượn chảy hiền hòa
Chín mươi chín đỉnh núi Hồng hùng vĩ
Gió hát ru đồi thông xanh hoan hỉ
Chờ đón anh về dù chỉ một lần thôi
Ngã ba anh hùng thời kháng chiến sục sôi
Bom đạn Mỹ cày nát đồi anh ạ...!
Các cô gái xung phong vẫn kiên cường vững dạ
Anh dũng quên mình cho tiền tuyến thông xe
Em hướng dẫn viên cho anh trong buổi chiều hè
Anh sẽ biết về quê hương Trần Phú
Người xa đã lâu, vẫn còn điều nhắn nhủ
Phải xây dựng nước nhà cho giàu đẹp nghe anh
Vốn dĩ... anh sinh ra nơi chốn thị thành
Nhưng Hà Tĩnh vẫn dành cho anh đó
Biển Nghi Xuân mùa này trời lộng gió
Chắc anh chưa lần về để tường tỏ thi nhân
Nằm đáy lòng ta mẹ kể thuở học vần
Thúy Kiều truyện cùng anh hùng Từ Hải
Một tác phẩm tựa trường ca vĩ đại
Tên tuổi lẩy lừng danh tiếng khắp năm châu
Về nhé anh ơi...! Đừng để em chờ lâu
Hồ Kẻ Gỗ nhớ bạc đầu sóng vỗ
Con thuyền yêu bên bờ còn neo đỗ
Đợi chờ anh về dù chĩ một lần thôi
Đồng ý nhé enh chắc mẹ sẽ bồi hồi
Bữa cơm tối em nấu cùng ăn nhé
Anh sẽ thấy bình yên và vui vẻ
Bởi chân thật con người được cảm nhận trong anh
Tạm quên đô thành vồn vã những đua ghanh
Bao cạm bẩy lọc lừa và toan tính
Lời nói ngọt ngào bởi người ta xu nịnh
Gác bỏ bên lề... Về Hà Tĩnh nghe anh.
Tác giả: Lê Phan Uyển Vy
Anh có về Hà Tĩnh cùng em không?
Miền quê nghèo chưa bao giờ anh tới
Dẫu một lần thôi, em vẫn luôn chờ đợi
Anh hãy về tắm nước dòng La.
Hà Tĩnh quê em chất phác, thật thà
Gió Lào thổi qua nên nghĩa tình ấm áp
Đi qua chiến tranh đạn bom khốc liệt
Nâng niu từng điệu hò từng khúc hát yêu thương
Về cùng em xuôi ngược khắp nẻo đường
Để yêu hơn câu ca trù Cổ Đạm
Yêu tiếng thơ Nguyễn Du với bao nhiêu đồng cảm
Kiêu hãnh cùng cây thông Nguyễn Công Trứ thuở nào.
Đêm sông La giữa sóng nước xôn xao
Anh sẽ nhớ "Tràng Giang" xưa trong thơ Huy Cận
Nhớ Ngàn Phố, Ngàn Sâu, con sông quê "dợn dợn"
Vun đắp tâm hồn cho những thi nhân.
Xuôi về Can Lộc anh có thấy không?
Chàng Xuân Diệu ngày xưa con thầy đồ xứ Nghệ
Dẫu xa quê hương, cuộc đời bao dâu bể
Vẫn nhớ vô cùng mùi vị bánh đa quê.
Hà Tĩnh quê em, anh có muốn về?
Đến Đồng Lộc nghiêng mình nghe thì thầm hương đất
Bài ca về những người con gái đẹp nhất
Mãi mãi ra đi cho xanh sắc quê nhà!
Về Thiên Cầm nghe sóng nước hòa ca
Đàn trời ru anh - khúc ru của sóng
Để anh thấy yêu hơn một vùng quê anh dũng
Vẫn ngọt lành, như môi thắm em xinh.
Nếu yêu nhau anh hãy cùng em
Lên chùa Hương Tích quỳ dưới chân Diệu Thiện
Để lòng mình được thanh lọc sau bon chen, vướng bận
Tĩnh lặng một vùng sắc sắc - không không...
Anh có về Hà Tĩnh với em?
Quê hương từng ngày đi lên đổi mới
Đến Vũng Áng, công trường đang mời gọi
Kẻ Gỗ đón nước về tưới thắm một vùng quê.
Và yêu nhau, anh ơi hãy nhớ về
Bên mái tranh nghèo có mẹ già đứng đợi
Uống nước chè xanh, ăn cơm chín tới...
Canh hến quê mình ngọt vị tháng năm.
Hà Tĩnh quê mình giản dị thế thôi anh!
Người Hà Tĩnh cũng dịu dàng như đất
Em đã yêu anh,tình yêu chân chất
Mộc mạc vô cùng như Hà Tĩnh mình thương.
Anh hãy về Hà Tĩnh cùng em…
Tác giả: Mai Hồng Niên
Hố bom còn lại đã già
Đồi cây xanh xoá ngã ba bụi tràn
Thời chinh chiến - bánh xe lăn
Qua ngã ba cứ “mưa dầm” bom rơi
Tuổi xanh hoà lẫn gió trời
Còn tình yêu mới thoáng cười - trao duyên
Mỗi bia mộ, mỗi đời riêng
Lại đứng chung thức với miền đất quê
Cái ngày mẹ tiễn con đi
Và ngày mẹ đến nhìn bia - gọi người
Tóc con xanh mãi đôi mươi
Để tóc mẹ bạc úa lời đò đưa
Ngẫm câu “chín đợi mười chờ”
Tình con với mẹ - bây giờ khoảng không
Nén hương cháy đến tận cùng
Ủ qua đêm những mùa đông gió lùa
Còn nhiều tiếng hát, bài thơ
Mai sau - con gái vẫn chưa có chồng
Những đồi xanh của rừng thông
Con đường xanh lại ấm nồng hương quê…
Hãy cùng lắng nghe những vần thơ về Hà Tĩnh để cảm nhận vẻ đẹp bình dị, tình người chân chất và tình yêu quê hương sâu nặng. Đó chính là món quà tinh thần quý giá cho những ai yêu mến mảnh đất miền Trung.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.