Tác giả: Xuyến Trần
Mùa thu năm ấy em gặp anh
Ngỡ ngàng đón nhận tình yêu nhanh
Năm ấy em tròn mười sáu tuổi
Bước vào cấp ba ước mộng xanh
Ngày ấy em còn ngây thơ quá
Chút tình cho em chỉ thoáng qua
Em yêu bằng cả trái tim khờ
Để rồi hụt hẩng bóng người xa
Em sợ mùa thu nắng nhạt nhoà
Gió hiu hiu lạnh giọt mưa sa
Một lần bên anh em run rẩy
Nhận nụ hôn đầu – Bóng mây qua
Để rồi thu đi không về nữa
Ôm mộng học trò nhớ dấu xưa
Anh xa trường rồi anh vẫn đợi
Lắng nghe điệp khúc khóc trong mưa
Em vấn một mình qua lối củ
Mỗi buổi sớm mai dưới sương mù
Cặp sách đeo nghiêng chân em bước
Nghe hồn lảng vảng nhớ mùa thu.
Tác giả: Nguyễn Thái Dương
Ơ hay mới chỉ gặp đôi lần
Mà sáng nay lòng đã bâng khuâng
Hiên nhà, không hẹn, mình vẫn đợi
Mặc dù người ấy chỉ đi ngang !
Có lần mình đứng ngắm trước gương
Mái tóc chải hoài vẫn rối tung
Tóc mình đang rối vì cơn gió ?
Không! Bởi mình đang rối . . .cả lòng!
Gặp nhau người ấy bình thản lạ
Còn mình, mình cảm thấy nôn nao
Vừa giận vừa thương, vừa mắc cỡ
Tại mình chứ phải tại ai đâu !
Người ấy chỉ là người ấy thôi
Coi mình như con bé trong đời
Cớ gì mình mới sang mười bảy
Lòng cứ . . .làm sao lúc gặp người !
Tác giả: Đỗ Quảng Hàn
Nhớ hôm chia biệt sân trường,
tìm ai không thấy tủi thương áo dài.
Chợt như thấp thoáng bóng ai,
tay trong tay với nụ cười đang đôi.
Thế rồi hoa phượng chợt rơi,
thế rồi đang nắng chợt trời mưa tuôn.
Hôm nay ép cánh phượng buồn,
lên trang vở với cô đơn tim mình.
Gửi ai cánh thẳm mong manh,
gửi cho ai cả mối tình đơn phương.
>>> Khám phá thêm: Trọn bộ thơ quê ngắn gọn dễ nhớ cho trẻ mẫu giáo
Tác giả: Trần Mạnh Hảo
Áo trắng đâu rồi, áo trắng ơi?
Còn mây răng sún ở bên trời
Còn trăng cong cớn me chua ấy
Còn tối tan trường ai bám đuôi.
Áo trắng đâu rồi, áo trắng đây
Gió kia mười bẩy có khi gầy
Ngôi sao trứng cá còn e ấp
Nắng dậy thì ai mắt chớm ngây.
Áo trắng nhìn gương ngỡ nhỏ nào
Trời xanh đẹp quá chợt làm cao
Bạn trai ngồi cạnh thành cây sậy
Chạm mặt vờ quay chẳng dám chào.
Ngoảnh lại còn mây áo trắng bay
Thời gian tình bạn vẽ lông mày
Trái tim đừng bẻ ô mai sớm
Sợ dấu môi hồng phai gió may.
Tác giả: Nguyễn Lãm Thắng
Em có biết hồn tôi - con bướm nhỏ
Những sớm mai ngơ ngẩn dọc sân trường
Tóc em vờn cho gió trộm mùi hương
Tôi bối rối, vụng về nghiêng cánh mỏng
Em có biết con trai thường xúc động
Trước cái nhìn con gái vẻ chua ngoa
Nón làm duyên, áo trắng mộng đôi tà
Như hồn lụa ẩn mình trong tuổi ngọc
Em có biết những buổi chiều tan học
Bước ngu ngơ như vướng phải lòng ai
Em vô tâm trên suốt quãng đường dài
Như lá rụng vô tình bên thềm vắng
Tôi đâu biết lòng em mưa hay nắng
Môi xuân chưa? sao chín mọng màu son?
Mắt thu chưa? mà sóng biếc ru hồn
Gót đã hạ, nên chân mùa nóng nảy
Tôi vẫn biết tình em là thế đấy
Một mùa đông ngắt lạnh phía sau lưng
Tội cánh thư năm tháng cứ ngập ngừng
Thơ mực tím thuỷ chung như mực tím...
Có một chiều bước vào trang kỷ niệm
Cánh phượng hồng ngơ ngác chạm mùa thi
Em có nghe xon xót phía viền mi
Con ve báo một mùa hè chia biệt...
Từ dạo đó, tôi khổ nhiều, em có biết
Em vô tâm, tôi vẫn cứ đa mang
Tuổi học trò còn mãi những dư vang
Lòng giấy trắng nên tình như lá nõn...
Tác giả: Mạc Phương
“Mở từng trang sách tuổi hồng”
Bâng khuâng một thuở trắng trong bên người.
Đâu đây khúc khích tiếng cười
Bóng hình thấp thoáng trên đồi hoa sim.
Đung đưa bím tóc trốn tìm
Khuôn trăng nét ngọc tuổi tin rộn ràng.
Thời gian đậm nhạt từng trang
Một dòng ký ức mơ màng vẹn nguyên.
Trái tim khe khẽ gọi tên
Giấu trong tâm khảm êm đềm nhịp rung.
Sắn lùi ngô nướng mắt nhung
Bàn tay khẽ chạm đỏ bừng nét hoa.
Tình chung chưa kịp đã xa
Mỗi nơi mỗi đứa hai ta hai miền.
Bắc Nam ngăn cách tình riêng
Tóc pha sương trắng nghiêng nghiêng dịu dàng.
Bỗng nhiên một giấc mơ hoang
Nụ hôn ngọt lịm mơ màng chơi vơi.
Tự dưng môi tủm tỉm cười
Tuổi hồng còn nợ một lời yêu thương.
Tác giả: Đỗ Trung Quân
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng – mối tình đầu.
Mối tình đầu của tôi có gì?
Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp
Là áo người trắng cả giấc ngủ mê
Là bài thơ cứ còn hoài trong cặp
Giữa giờ chơi mang đến lại . . .mang về.
Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp
Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây
Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay.
Mối tình đầu của tôi có gì?
Chỉ một cây đàn nhỏ
Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm
Ai cũng hiểu – chỉ một người không hiểu
Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi. . . thành câm.
Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng
Em hái mùa hè trên cây
Chở kỷ niệm về nhà
Em chở mùa hè đi qua, còn tôi đứng lại
Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa. . .
>>> Khám phá thêm: Sơn La trong thơ - Tiếng gọi tha thiết từ miền ký ức
Tác giả: Nguyễn Duy
Học trò con trai ma quỉ
học trò con gái thần tiên
thầy bắt thần tiên ngồi kèm ma quỉ
Bén hơi ma quỉ ghẹo thần tiên
lập lòe đom đóm vĩnh cửu
ô mai đổi kẹo bạc hà
Lấm láp trang đời mỗi dày mỗi kịch
tuổi học trò đồng nghĩa với trang thơ
thời gian không mất trắng bao giờ
Câu chuyện học trò không đầu không cuối
tình ý học trò quả me chua loét
lưu bút mùa hoa phượng cháy không nguôi
Lá thư học trò vu vơ dấm dúi
nỗi nhớ học trò chấp chới suốt đời nhau
đẹp như là không đâu vào đâu.
Tác giả: Vũ Hoàng Chương
Mòn con mắt đợi cổng trường
Người ta về . . .các ngả đường xôn xao
Bóng ai nào thấy đâu nào?
Mây càng thấp, gió càng cao. . .
Một mình
Không gian ngoảnh mặt làm thinh
Giọt mưa xuân cũng vô tình trêu ai.
Mưa đầy tóc, gió đầy tai
Sầu theo bốn hướng trôi dài tâm tư.
Mong càng thêm. . .nhớ càng như. . .
Lẽ đâu tới phút này ư chưa về ?
Một mình gieo bước nặng nề
Gió tung xác lá bên hè tả tơi
Hồn chênh vênh bóng chơi vơi
Đất cong mặt giận, chân trời lảng xa.
Bởi yêu em sầu khổ dịu dàng
Em ơi dĩ vãng nhạt nhòa
Sao anh cứ ngỡ chiều qua tình sầu
Yêu em mãi mãi dài lâu
Mặc em vẫn phụ tình đầu trái ngang
Hạ về Phượng nở hàng hàng
Vẫn che lối cũ tung tăng đi về
Trường xưa in bóng bên lề
Anh buồn nhìn lớp não nề nhớ nhau
Nhớ em nét chữ hồn đau
Dáng em tinh nghịch bên nhau sân trường
Nhớ em tành tập cải luơng
Em vờ hờn giỗi, yêu thuơng ngàn tuồng
Nhớ em những lúc chiều buông
Anh chờ cửa lớp ngóng trông tan giờ
Nhớ em dáng dấp mong chờ
Gặp anh đứng đợi hững hờ làm thinh
Nhớ em dệt khúc ân tình
Mỗi khi hạnh phúc chúng mình bên nhau
Nhớ em môi thắm son màu
Như màu Phượng vĩ nỗi đau chia lìa
Em ơi dĩ vãng nhạt nhoà
Sao anh cứ ngỡ chiều qua tình sầu
Yêu em mải mãi dài lâu
Mặc em vẫn phụ tình đầu trái ngang
Hạ về Phượng nở hàng hàng..
Ngậm ngùi em nhớ thời đi học
Ngày ấy anh gọi em con nhóc
Anh lớn hơn em độ vài tuổi
học chung cứ ghẹo làm em khóc
Một sáng tụ trường anh ngẩn ngơ
Nhìn em xinh tươi như hoa nở
Từ đó anh say đắm yêu thầm
Học hành thì dỡ chỉ thích mơ…
Nhà không cạnh nhau nhưng chung trường
Chẳng dám nói thương cứ theo sau
Quay lai… Anh nhìn , Em mắc cỡ…
Mắt anh ngời sáng như ánh sao
Kỷ niệm thoáng qua sẽ tan mau
Tình yêu học trò là hư ảo
Anh đi trong một chiều Phượng nở
Ánh mắt đượm buồn lời yêu trao
Từ mùa hè ấy ta mất nhau…
Anh đã phiêu bạc ở phương nào
Một lần giở lại trang lưu bút
Lòng em vấn vương chút ngọt ngào.
Đã qua rồi thời thơ ngây vụng dại
Tuổi học trò chẳng đượm chút ưu tư
Nhặt phượng hồng ép vào những trang thư
Trao tập vở chép nhau dòng lưu bút
Đã qua rồi những xuyến xao từng phút
Đợi một người mà trong dạ thầm thương
Rồi theo sau trên suốt cả quãng đường
Chỉ có thế mà thấy sao đẹp quá !
Đã qua rồi những ánh đèn phố xá
Của một thời mà hai đứa yêu nhau
Ngước nhìn trời mơ mộng với ngàn sao
Đời đẹp quá , tình yêu là mãi mãi
Đã qua rồi cuộc tình đầy dấu ái
Những ngày yêu hai đứa quyện bên nhau
Có còn chăng là những nỗi đớn đau
Ôi chua xót , sao dòng đời nghiệt ngã
Đã qua rồi không còn gì nửa cả
Khi hai người đã hai ngã chia ly
Có tiếc thương cũng chẳng biết nói gì
Nén cay đắng , mà cõi lòng băng giá
Đã qua rồi hãy xem như xa lạ
Chỉ tình cờ mình gặp gỡ thoáng qua
Đã qua rồi những mộng ước bay xa
Trong tiếc nuối – tìm thương về kỷ niệm !
Tác giả: Nguyễn Ngọc Hùng
Còn đâu cái thuở ngày xưa
theo em qua mấy buổi trưa tan trường
còn đâu những sáng mờ sương
đếm bao lá rụng bên đường em qua
Còn đâu áo thả đôi tà
thẹn thùng gió cuốn mây và tóc bay
ôm nghiêng tập vở trong tay
bờ vai em nhỏ cho ngày mộng mơ
Còn đâu nỗi nhớ thành thơ
tôi ngồi thả cái ngu ngơ vào chiều
từ tôi ấp úng lời yêu
chuyện tình cũng đã thành điều vu vơ
Còn đâu những tối mong chờ
cùng cây thông đứng bơ vơ một mình
bên em phố bỗng lặng thinh
chỉ bàn tay nắm cái tình ngây thơ
Còn đâu, đâu nữa giấc mơ
chỉ còn kỷ niệm ơ hờ ngày xưa…
Người ta tan học có đôi
Sao bé tan học lẻ loi một mình?
Chung đôi một quãng đường sình
Mà sao mắt bé hay nhìn đâu đâu
Hỏi tên bé cứ lắc đầu
Hỏi nhà bé chỉ mây cao trên trời
Xe ta bé hổng chịu ngồi
Làm ta lẽo đẽo đơn côi… hai mình
Chưa yêu, Ta đã thất tình
Chưa quen ta đã sợ mình xa nhau
Lời thương chưa nói đã sầu
Chưa mơ đã sợ mộng đầu chia hai
Thói đời dù có đổi thay
Tình yêu áo trắng kô phai sắc hồng
Ve sầu khóc, phượng trổ bông
Mai này xa cách buồn ko những ngày
Nỗi nhớ ai rót cho đầy
Niềm riêng ai hĩu tiếc hoài bàn tay…
Tôi vẫn biết thời gian là nỗi nhớ
Nên làm sao tôi có thể quên người
Quên đôi mi,quên giọng nói,tiếng cười
Và những lúc em nhìn tôi hờn trách
Xa em rồi chắc lòng tôi hiu quạnh
Và ngẩn ngơ nghe nhịp đập con tin
Bấy lâu nay vì em mà lạc nhịp
Qua thật rồi những giây phút gần nhau
Mùa hạ về khi nỗi nhớ vào sâu
Trong thâm tâm những nỗi niềm trở lại
Bay ngang qua những tiếng cười vụng dại
Ngỡ tôi còn đôi tiếng hát của em
Thì là xa nên tôi sẽ đi tìm
Một chút nhớ,chút thương và chút giận
Khi bằng lăng nở tím cả đường gần
Khi hoa phượng thắm nồng thêm sắc đỏ
Ta xa rồi xa mãi rồi hạ mơ
Thương rất nhiều nhung nhớ biết bao nhiêu
Xin trả em những gì em chưa hiểu,
Để một ngày em còn nhận ra tôi.
Tác giả: Dinh Nguyen
Xa em phượng đã bao mùa
Mà lòng còn ngỡ như vừa hôm qua
Nay mùa phượng vỹ đơm hoa
Ve sầu gọi nắng vọng hoài cố hương.
Thương mơ ký ức tháng năm
Tan trường chung bước nắm tay ngại ngùng
Đường về đón đợi em qua
Bên hàng phượng nở say xưa từng ngày.
Dẫu nay xa cách nghìn trùng
Lòng còn mộng giấc mình cùng đan tay
Chờ anh - hạ đến ngày về !
Ngập đường phượng nở lối thề chung đôi.
Tác giả: Lê Thị Kim Oanh
Chiều hè trong nắng nhạt phai
Mây trời gió thoảng u hoài biểt bao
Phượng hồng rực thắm một màu
Gió lay hoa rụng nghiêng chao sân trường
Ve sầu vang khúc thê lương
Cổng trường khép kín vấn vương nỗi lòng
Hè về trong dạ nhớ mong
Nhớ thời áo trắng,nhớ vần thơ tay
Đường về tan lớp chiều nay
Đôi ta chung bóng,chia tay cuối đường
Em trao cánh phượng ngát hương
Ép vào trang sách thân thương, đôi dòng
“Anh ơi,hoa phượng màu hồng
Xin anh hãy giữ tấm lòng như hoa”
Duyên tình ta hãy còn xa
Đường về rẽ khúc,”đôi ta đôi đường
Gió chiều man mác du dương
Nắng chiều ngã bóng,“đôi đường đôi ta ”
Xa rồi mấy độ hè qua
Phượng về, ve gọi sao mà vấn vương!
Chiều nay đứng dưới cổng trường
Ve rền ,phượng thắm, nhớ thương một người.
Màu thủy chung, khắc đượm những ước mơ
Thích được yêu và luôn cả mong chờ”
Cho dù biết “người ta” hờ hững lắm !!!
Màu tím đó, vẫn khắc sâu in đậm
Chắc tại vì tình cảm đã trót trao
Lá thư kia, mực tím của ngày nào
Viết xong rồi, ngại trao nên vẫn giữ
Thời gian trôi, nay đã là quá khứ
Nhưng bóng hình còn mãi ngự trong tim
Chuyện tình yêu tựa như trốn với tìm
Khi chạm mặt, ôi con tim thổn thức
Đã bao lần, thư kia nhòa nét mực
Cũng tại vì những lúc ghét “người ta”
Chữ “bạn thân” sao quá dỗi thật thà
Rồi hối hận trách ta khờ si dại
Mộng ban đầu, khắc ghi sâu mãi mãi
Giấy học trò mực tím trãi vạn thơ
Áo trắng xưa nay xa khuất mịt mờ
Vẫn nhớ hoài tím bài thơ năm cũ
Tác giả: Nguyên Sa
Trang sức bằng nụ cười phì nhiêu
Nhẩy bằng chân chim trên giòng suối cạn
Ấy là em trên đường đi buổi sáng
Trăng ở trên môi và gió ở trong hồn
Mái tóc mười lăm trên lá tung tăng
Em ném vào phố phường niềm vui rừng núi
Vẽ lên chiếc xe sơn xanh dáng thuyền trẩy hội
Cho những vườn hoa cần đôi mắt bình yên
Gửi những cung đàn tiếng guốc khua vang
Hẹn đám mây xanh vịn cánh tay tuổi trẻ
Khoác giọng nói tin yêu vào hồn anh đóng cửa
Với biển là tay và sóng cũng là tay
Để anh trở thành hải đảo bị bao vây
Để đáy mắt san hô thèm nước ngọt
Như con dế mèn cánh đau vào buổi sáng
Nhìn theo em uống từng giọt sương hoa
Anh chợt nghe mạch đất đưới chân đi
Anh chợt nhớ trong hồn đôi cánh trắng.
Tác giả: Đức Lộc Vũ
Tuổi học trò, chúng mình đi chân đất
Áo sờn vai, quần vá gối đến trường
Chiếc cặp sách, khâu bằng bao tải cũ
Vẫn chứa đầy kỷ niệm, mãi tơ vương
Đường đi học, mưa phùn trơn tuồn tuột
Bấm chặt chân, kẻo lại ngã mất thôi
Vừa nói dứt, em lăn quay ra đất
Kéo em lên, hai đứa khúc khích cười
Ngồi trên lớp, đâu có nghe bài giảng
Vẽ hình em, viết tặng mấy vần thơ
Nhờ cô bạn, ngồi bàn trên chuyển giúp
Em đọc rồi, cứ giả bộ làm ngơ
Giờ ra chơi, lũ bạn hùa nhau chế
Em thẹn thùng, đỏ lựng cả mang tai
Từ hôm ấy, anh bỗng thành ngơ ngẩn
Suốt cả ngày, vương vấn bóng hình ai?
Dẫu đã yêu, chưa một lần dám ngỏ
Mối tình câm, thơ dại tuổi học trò
Thời gian trôi, mỗi người đi một ngả
Nhớ về em, anh chỉ biết làm thơ!
Chiều mưa xuân, giống chiều mưa năm ấy
Tuổi học trò, bỗng về lại trong tôi
Hàng phượng vĩ, sân trường, cô bạn học…
Nhớ về em, lòng vẫn thấy bồi hồi!
Tác giả: Trần Mạnh Hảo
Ngoảnh lại sân trường xin bé dại
Mây trắng còn đi học dưới hồ thu
Hoa phượng chợt bừng bừng niềm bạn gái
Tán bàng theo về tận ngõ che dù
Tiếng ve gáy nôn nao hồn bút mực
Tôi hoá thành chiếc cặp hoá phong thơ
Gió nỡ phất vạt áo dài thổn thức
Vô tình ơi, vô tình đến bây giờ...
Bảng đen lặng mài mòn tình phấn trắng
Hờn giận vu vơ còn giấu hộc bàn
Mắt ai sắc hợp cả hồn mưa nắng
Gốc cây già chứng kiến nỗi trường tan
Áo dài xưa giờ hoá thành mây trắng
Gió bum bê bay hết tóc nhau rồi
Em còn nấp sau sương mù bụi phấn
Sao nụ cười răng khểnh vẫn chờ tôi
Vẫn níu kéo tình cỏ may vụng dại
Đứng chờ nhau còn giả bộ đến bây giờ
Pha mực tím cho hoa bìm trẻ mãi
Muốn ngỏ lời... nhút nhát mới làm thơ.
Dẫu thời gian trôi qua, tình yêu tuổi học trò vẫn đọng lại như một kỷ niệm ngọt ngào. Những vần thơ chính là nơi cất giữ cảm xúc chân thành, giúp ta nhớ mãi một thời yêu thương nhẹ nhàng mà sâu sắc.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.