Mắt xanh mơ mộng, hòa bình xa thềm
Dạo bước, nhạc vàng hòa bướm quyến rũ
Màu tình ngẩn ngơ, hương sắc tràn làn.
Chợt lòng nhấc nhở quá thắm thiết
Duyên thắm, môi ửng hồng đánh thức
Ước hẹn lứa đôi, tình nồng dại ngời
Mơ say, mơ bồng, giấc mộng thời xuân.
Thích quá, lòng đẹp, nhân quả đẹp…
Tâm hồn hiền hòa, niềm tin thấu hiểu
Anh hãy nhìn về phía kia con đường
Nắng vẫn hồng, chờ đón tình yêu tươi.
Tác giả: Hương Lan
Trưa nay, gió hồn nhẹ nhàng, làm lay động cánh võng mơ mộng
Bóng mành tre nhấp nhô, tia sáng lung linh hòa quyện
Hôn lên má em, nắng nhẹ ru êm đềm bên cạnh
Làn da óng ánh, thân thể ôm lấy tình non nước.
Khi hoàng hôn buông xuống, tóc em trở nên mượt mà
Nắng lặng lẽ tìm gió, lướt nhẹ qua hàng mi
Những kí ức yêu thương làm thức tỉnh trái tim?
Giấc ngủ ru vẫn hòa quyện trong bản thơ kiều diễm.
Tác giả: Mai Anh
Bước đi trong nắng chiều thu ấy
Lá me buồn đưa tiễn gió bay
Ân tình nhẹ nhàng như sóng dậy
Trái tim hồng ngất ngây mãi mãi…
Em quay trở lại nẻo phố xưa
Nắng vàng xuyên lá, đu đưa nhẹ nhàng
Gửi bỏ sau lưng bao kỷ niệm
Ký ức ngọt ngào những ngày xưa…
Tác giả: Đoàn Phiên
Nắng muôn thủa vẫn nồng nàn như thế
Vẫn tia vàng như để dỗ dành hoa
Vẫn hong khô giọt lệ tủi hoen nhòa
Vẫn kiên định tháng năm qua nào đổi
Dù đôi bận cơn giông cuồng phủ lối
Ngăn cách đường nên lỗi hẹn hoa yêu
Nhưng tâm tư nắng vẫn nhớ thương nhiều
Vẫn nung nấu biết bao nhiêu hẹn hứa
Vẫn mơ ước duyên ngày kia ghép nửa
Đem bờ vai để dựa lúc hoa buồn
Vẫn mong chờ ve vuốt cánh hoa suôn
Mơ kề cạnh ấm áp nguồn hạnh phúc.
Tác giả: Đỗ Ngọc Khanh
Vừa mới sang hè nắng biết bao
Không gian oi bức nóng hun cao
Trời xanh thăm thẳm trời xanh biếc
Nắng gắt chang chang nắng gắt gao
Đàn sẻ ẩn mình không ríu rít
Hàng cây đứng lặng chẳng lao xao
Mây cùng với gió đi đâu nhỉ?
Mong đợi mưa rào nỗi khát khao.
Biết rằng lỡ một lời yêu
Mà anh đã hẹn trong chiều lá rơi
Thu nay đã nhạt sắc trời
Không còn ong bướm lả lơi ngoài vườn
Biết rằng lỡ nhịp yêu thương
Định mệnh ngang trái trên đường em qua
Anh đi em biết là xa
Mứa sầu lên một kiếp hoa phong trân
Biết rằng tình yêu hiến dâng
Sẽ là vô nghĩa cho lần trót yêu
Biết rằng lá đổ trong chiều
Nắng hồng tắt lịm mây phiêu… bồng bềnh…
Xa nhau thôi nhé cố quên
Thu nhòa nước mắt gió lên tình buôn…
Nắng xuân đã chiếu tỏa rồi...
Cành khô lại sắp nảy chồi đơm bông
Thân căng chờ đón nắng hồng
Nhựa lên cho búp căng phồng nõn non
Tác giả: Huyền Mến
Gọi nắng về hong mái tóc em bay
Gọi nắng mai xua những ngày giông bão
Gọi nắng lên cho trắng ngần hạt gạo
Gọi nắng chiều cho cơm cháo nên thơm.
Gọi nắng về tỏa xuống khắp làng thôn
Những bông ngô thả hồn trên núi thẳm
Đồng lúa xanh hạt cho màu vàng óng
Cuối lưng đồi ai đứng ngóng trông ai.
Nắng mai về không còn những thiên tai
Chẳng còn lo những ngày dài mưa lũ
Nắng xua đi những âu lo,ủ rũ
Của bao người đã mất ngủ triền miên.
Gọi nắng lên cho Nam Bắc hai miền
Chẳng phân chia… để nối liền ruột thịt
Gửi trao nhau một tình yêu tha thiết
Dưới nắng hồng thêm mãnh liệt yêu thương.
Gọi nắng chiều cho bao nỗi vấn vương
Hòa trong những khói rơm chiều loang tím
Khói dạ quê cay nồng bao trìu mến
Bữa cơm chiều…ai cập bến thương yêu.
Gọi nắng lên…gió nâng những cánh diều
Nữ thi nhân gửi bao điều ấp ủ
Thả hồn thơ về một miền đất hứa
Sóng dập dồn những nỗi nhớ chiều buông
Nắng vẫn hồng trước ngõ đợi tình sang
Để mắt ngọc mơ màng trong xa vắng
Nhớ điệu nhớ chiều nao đàn gảy tặng
Thương vẫn thương bữa nọ phú qua mời.
Bỗng nghe lòng xao xuyến quá người ơi!
Duyên thắm đỏ trên bờ môi con gái
Ước lại ước trao niềm yêu tuổi dại
Mơ vẫn mơ thỏa giấc mộng xuân thì.
Thích ghê nà, nhân nghĩa đẹp từng khi…
Tâm hãnh diện điều chi mình đã có
Anh hãy thử nhìn trông về chốn nọ
Nắng vẫn hồng trước ngõ đợi tình sang.
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Phương ấy bây chừ rét phải không?
Nơi anh vẫn phủ màu nắng hồng
Xót xa xin gởi về thương nhớ
Mong em ấm lại tháng ngày đông
Sáng nghe đài báo nơi ấy gió
Giá rét phong sương ngập trắng trời
Đêm về song cửa lưa thưa tuyết
Vắng rồi, em có thấy chơi vơi?
Anh nhớ tháng ngày mình bên nhau
Ngồi nghe em kể chuyện mai sau
Đi qua mùa đông đầy sương giá
Bây giờ buốt lạnh một niềm đau
Chiều nay nắng rơi đầy trước ngõ
Nhờ gió gởi về nơi phương xa
Dẫu biết em đang bên ai đó
Quên rồi cái thuở cuộc tình ta…
Nụ em đã nhú no tròn
Sương mai hôn nhẹ mép son tươi hồng
Lên cao rộng mắt ngó trông
Trời thanh gió mát mênh mông bạt ngàn
Nắng xuân đã chiếu tràn lan
Mọi nơi trắng xóa nay tan hết rồi
Chỉ còn gió ấm quanh tôi
Trời xanh thoáng mát trên đồi thương yêu
Người đi thưởng thú hơi nhiều
Ôm nắng ôm gió ôm chiều nắng xuân...
Tác giả: Nguyễn Thảo Nguyên
Em hay nghịch đùa hoa nắng rơi
Trời xuân hoa rộ sắc bên đồi
Bướm vờn trêu ghẹo nhành hoa thắm
Đẹp cả tình yêu em với tôi.
Em hay lặng nhìn hoa nắng rơi
Trưa hè rền rĩ tiếng ve trôi
Trôi theo cánh phượng buồn rời rã
Em khóc bảo rằng “thương quá thôi!”
Em bảo tôi tìm hoa nắng rơi
Mùa thu chỉ có lá vàng thôi
Heo may đùa bước ta trên phố
Mây xám ngang trời lơ lửng trôi.
Rồi đến đông về không nắng rơi
Gió tê buốt lạnh trái tim tôi
Người ta đem nắng tôi đi mãi
Theo chồng, em bỏ tôi bên đời.
Hoa nắng ngày nào em bên tôi
Có em tôi có cả trời vui
Nay cứ mỗi lần nhìn hoa nắng
Lòng tái tê buồn ai hiểu tôi?
Xin ai đừng nhặt hoa nắng rơi
Còn bao lại nhặt hết đi rồi
Đến mai độc bước buồn trên phố
Tôi biết lấy gì níu cuộc vui?
<<< Khám phá thêm: Những bài thơ về ông bà hay và cảm động nhất hiện nay
Một lời yêu đã lỡ trôi trong gió
Anh hẹn chiều lá rơi, nhưng đã phai mờ
Thu nay, trời nhạt sắc, vườn trôi
Ong bướm lả lơi, gió thoảng đến hồi.
Nhịp yêu thương lỡ rồi, định mệnh ngang trái
Anh đi xa, em biết, hạt sầu nở hoa
Tình yêu hiến dâng, vô nghĩa và khắc khoải
Chiều đổ lá úa, nắng hồng tắt liệm.
Tình yêu hiến dâng nhưng vô nghĩa
Là lời chia tay, lá đổ như bi ai
Chiều buông, nắng phai, mây phiêu bồng
Mối tình đã tan, gió thoảng, mộng mơ…
Xa nhau thôi, hỡi nắng, cố quên đi
Thu nhòa nước mắt, gió len lỏi vào tình buồn.
Tác giả: Ngọc My
Chút nắng hỏi xem, có nhớ nụ hồng xinh?
Hồng nghiêng mình đêm trải, chàng nắng lang thang mãi
Hồng buồn trong hoang dại, chờ đợi ai?
Đừng để nụ hồng phai, hãy về đây, nắng ơi!
Nắng ơi, hãy về, đừng để nụ hồng phai
Đêm nức nở lệ lăn dài, buồn thảm
Bờ mi ướt, má hồng ảm đạm
Nếu còn tình, đừng ghé, để cỏ xanh thảm.
Bờ môi ngoan vẫn đợi mãi, chờ nắng
Quyện ươm mầm xanh hạnh phúc ngọt ngào
Trái tim nhỏ luôn thúc giục, đợi nắng
Hun đúc tình yêu, khắc sâu hồn đau.
Tác giả: Đoàn Phiên
Nắng trải thảm vàng, hồn hương như xưa
Tia vàng nhẹ nhàng, dành riêng cho hoa
Khô giọt lệ tủi, vẫn hồn nặng nhòa
Kiên định qua tháng năm, không đổi thay.
Dù giông lớn cuồng nhiệt che kín lối
Ngăn cách đường, lỗi hẹn hoa yêu
Tâm tư nắng nhớ thương không ít lần
Nung nấu hẹn hò, biết bao lời hứa.
Mơ ước ngày khia ghép đôi mình
Bờ vai để dựa lúc hoa buồn
Mong chờ vè vuốt cánh hoa suôn
Mơ kề cạnh, nguồn hạnh phúc ấm áp.
Giọt nắng rơi, lung linh cuối chiều
Rơi lên mái tóc nhẹ bồng bềnh
Gió nhẹ nhàng nép một bên
Nhường cho sợi tóc nặng vương trên vai gầy.
Ánh mắt em hướng về đây
Nụ cười duyên ngất ngây, tim hồng
Thổi khúc nhạc lòng, vi vu
Hòa âm cung điệu, gió bay ngàn trùng.
Tình gió say, lâng lâng trôi
Đẩy đưa trêu áng phù vân mơ màng
Một vùng trời rộng thênh thang
Đủ cho vạt nắng mơn man cùng nàng.
Nắng hôn làn tóc nhè nhẹ
Gió nghe hờn dỗi, vội sang bên này
Thì thầm to nhỏ bên tai
Với chùm hoa dại, tàn phai cuối ngày.
Chàng nắng vô tư, say mê
Vuốt nhẹ đôi má khiến lòng thổn thức
Gió buồn hướng về cõi mơ mộng
Cuối trời vẫn vệt nắng cùng bên người.
Tác giả: Phan Quỳnh Như
Nắng xưa ấm áp, ngày thơ dại cỏ rợp
Gió reo vui vẻ gót chân nhỏ tung tăng
Đất bùn sâu, dấu vết chân in hằn
Thầm hạnh phúc ta vẫn nhớ tháng Giêng.
Trưa nắng vẫn vẹn mơ nghiêng cánh mây
Nép mành tre, tia sáng óng ánh lung linh
Hôn nhẹ má em ru bên mình
Da vàng óng ả, ôm tình non nước.
Hoàng hôn buông lơi, soi gương tóc mềm mại
Nắng đi tìm cơn gió ẩm bờ mi
Bao yêu thương xao xuyến, nhớ nhung điều gì?
Giấc ngủ ru, vần thi kiều diễm.
Xa lạ, mộng tha phương, trời mây tím
Lá rơi, sương làm điểm tóc bồng bềnh
Dư âm hòa mình trong trời đông
Làng quê xưa... nắng vẫn giữ hồn màu?
Hỏi nắng chút
Hỏi nắng này có thấu nụ hồng xinh
Mà hồng vẫn cúi mình từng đêm trôi
Chàng Nắng lang thang, mãi không về
Hồng buồn trong hoang dại, nhớ mãi.
Nắng ơi, đừng về để nụ hồng phai màu
Đêm buồn rơi lệ, đau thương thảm thương
Mái tóc hồng xanh bờ mi ướt lạnh lùng
Nắng à, đứng ghé thăm thảm cỏ biếc.
Bờ môi ngoan, giữ mãi hình bóng chờ đợi
Nắng quyện, ươm mầm xanh hạnh phúc
Trái tim nhỏ luôn thúc giục mỗi đêm
Đời về, nắng hun đúc tình yêu trọn vẹn.
Tác giả: Huyền Mến
Gọi nắng về, mái tóc em bay phất lên
Gọi nắng mai, xua đi ngày giông bão
Gọi nắng lên, hạt gạo trắng ngần
Gọi nắng chiều, cơm cháo nồng thơm ngon.
Gọi nắng trở lại, rải ánh sáng khắp làng xóm
Bông ngô thả hồn trên đỉnh núi thăm thẳm
Đồng lúa mơ màng cho màu vàng óng
Cuối đồi, ai đứng ngóng trông ai, lòng nao nao.
Nắng mai về, hết lo âu thiên tai
Chẳng còn những ngày mưa dài lụt lội
Nắng xua đi những lo lắng, ủ rũ
Cho bao người giấc mộng êm đềm.
Gọi nắng lên, hòa mình Nam Bắc hai miền
Không phân biệt để nối liền ruột thịt
Gửi trao nhau tình yêu tha thiết
Dưới ánh nắng hồng, yêu thương trở nên mãnh liệt.
Từ những tia nắng đầu ngày đến ánh nắng chiều tà, thơ ca về nắng luôn là lời thì thầm sâu lắng trong tâm hồn mỗi người. Những vần thơ ấy không chỉ tỏa sáng ánh nắng mà còn sưởi ấm trái tim người thưởng thức.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.