Ngoại tôi nay đã chín mươi,
Nhưng trông ngoại vẫn vô tư không già.
Nhìn ngoại ai dễ đoán ra,
Ngoại mà nghịch ngợm “Xì Tin” không bằng.
Ngoại ăn nói cũng rất hăng,
Đứa nào láu cá, gãy răng bây giờ…
Càng già càng giống trẻ thơ,
Không lo, không nghĩ đến giờ là chơi.
Cả đời ngoại đã khổ rồi,
Bây giờ ngoại mới thảnh thơi chơi đùa.
Ngoại chơi cho bớt già nua,
Quên đi những chuyện hơn thua ở đời…
Quên bao cực khổ ngoại ơi,
Bao năm vất vả, cả đời vì con,
Bây giờ xuân sắc không còn,
Mong sao ngoại mãi sống đời “Xì Tin".
Hôm nay tôi viết đôi lời,
Nói về bà ngoại với đời gian nan,
Tuổi già ngoại vẫn nặng mang,
Lo cho con cháu chứa chan từng giờ.
Tình thương trong ngoại ngất ngời,
Tựa như là thể biển trời bao la,
Ngoại ơi có biết nơi xa,
Cháu luôn nhớ đến bài ca hôm nào.
Kèm lời ru ngủ ngọt ngào,
Từng câu từng chữ con nào có quên,
Bây giờ cuộc sống lênh đênh,
Nghĩ về bà ngoại mình ên quê nhà,
Cô đơn sống với tuổi già,
Không người chăm sóc thật là bi ai.
Giận đời sao quá nhạt phai,
Trách cho số phận kém may khó ngờ,
Ngoại luôn tựa bếp mong chờ,
Nơi xa con cháu nghe lời ngoại mong.
Quê nhà ngoại vẫn đợi trông,
Mà sao con cháu vẫn không quay về,
Hôm nay đặt bút con thề,
Mai này gia đạo yên bề nơi đây,
Con cùng đàn trẻ thơ ngây,
Về quê rước ngoại lên đây sống cùng.
Cháu con sum họp trùng phùng,
Con đây xin mở tiệc tùng mừng vui,
Xoá đi cảnh sống lui thui,
Từ nay con sẽ chăm nuôi ngoại hiền.
Bà mình vẫn đẹp làm sao,
Duyên dáng như lúc má đào đương xuân,
Bàn tay khéo léo cuốn vần,
Mái tóc một thưở vấn trần làm duyên.
Ngày ấy bà đẹp như tiên,
Nay còn phảng phất trên miền nếp nhăn,
Nụ cười tươi tắn in hằn,
Thời gian không thể xoá băng nét từ,
Bà là Phật Mẫu tâm như,
Trong lòng con cháu suy tư tình bà.
Yêu bà lắm lắm đó nha,
Bà là gốc rễ cây đa cây đề,
Bà là tùng bách sơn khê,
Bà đã xây dựng đề huề tư gia.
Đời con cố gắng giữ nhà,
Nuôi dạy con cháu thành ra người hiền.
Học nhẫn, học đức, học siêng,
Trị gia đúng mức …con hiền, chăm, ngoan.
Công dung ngôn hạnh vẹn toàn,
Đây quà con cháu ngoãn ngoan trao bà.
Những buổi chiều mùa đông, trên sân nhỏ,
Lũ chúng tôi háo hức cả một đoàn,
Nhởn nhơ trên tuyết, trên đồi nhỏ,
Hướng về nhà rảo bước lang thang.
Khi xe trượt tuyết chúng tôi đã chán,
Chúng tôi ngồi vào ngay ngắn hai hàng,
Cùng lắng nghe bà ngoại tôi kể chuyện,
Câu chuyện kể về chàng ngốc Ivan.
Chúng tôi ngồi nghe, dường như nín thở,
Còn thời gian cũng gần quá nửa đêm,
Chúng tôi giả vờ không nghe gì cả,
Nếu mẹ kêu đã đến lúc đi nằm.
Chuyện đã hết rồi. Đến lúc đi ngủ…
Nhưng làm sao còn ngủ được bây giờ?
Chúng tôi nhìn khắp xung quanh, bốn phía,
Rồi lại bắt đầu nằng nặc đòi bà.
Còn bà nói e dè, không dứt khoát
“Chẳng lẽ ngồi nghe đến sáng hay sao?”
Vâng, chúng cháu xin bà cứ mặc,
Bà kể đi, bà cứ kể đi nào.
Tác giả: Dũng Bùi
Nhớ về Ông Nội ngày xưa,
Lưng còng, tóc bới, tuổi vừa bảy mươi
Cháu Ông chưa đến tuổi mười
Nhớ cây gậy chống, Ông cười gõ con
Nhớ hoài ngày tháng vẫn còn
Đầu con Ông gõ, làm con nhớ hoài
Ông cười tay nắm bàn tay
Hôn trên chỗ gõ, mắt cay Nội nè
Thương cho cháu Nội Ông ghê
Ba con vất vả mọi bề nghe không
Đi làm nuôi cháu cả Ông
Làm tròn hiếu đạo nặng lòng Ba con.
Bây giờ Ông mất đâu con
Ba con cũng bỏ cả con đi rồi
Một mình như đứa mồ côi
Nhớ về năm tháng Nội Tôi một thời
Nhớ hoài, nhớ mãi Nội ơi!
Nhớ cây gậy gỗ, nhớ đời con đây
Tóc sương muối bạc giờ này
Đầu con Nội gõ, còn đây nhớ hoài!
Cháu chạy tung tăng trong nắng hanh
Gió xuân ru mầm lá hiền lành
Ông ngồi trông cháu trông trời đất
Xáo xuyến ngần xanh trên mạ xanh
Cháu biến ông thành con ngựa cưỡi
Ông thành tên lửa cháu giang bay
Túm tóc ông reo bừng cả má
Lại bắt ông làm ông rượu say
Ông giả làm say lăn xuống đất
Ngừng chơi, cháu chạy đến nâng ông
Ông hé mắt nhìn, không muốn dậy
Tình cháu làm say quá rượu nồng.
Nay con về nơi ấy ngày xưa,
Bịn rịn tiễn đưa chiều mưa quê ngoại,
Gió ướt lạnh lòng con tê tái,
Xa ngoại rồi mãi mãi tới trăm năm.
Bao năm rồi con lại về thăm…
Ngoại không còn lòng con trăn trở mãi,
Ngoại đi xa rồi chỉ còn để lại,
Trong lòng con nỗi nhớ mãi không nguôi.
Nhớ ngày xưa âu yếm ngoại mỉm cười,
Thương yêu con mỗi lần về thăm ngoại,
Phần con bắp ngô ngoại trồng ngoài bãi,
Ngô ngọt ngào như tình ngoại, ngoại ơi…
Thương yêu cháu con suốt cả cuộc đời,
Lòng con mãi khắc ghi những lời ngoại dặn,
Xa ngoại rồi con tìm về hơi ấm,
Di ảnh người vẫn đằm thắm nhìn con.
<<< Khám phá thêm: Cảm động với những vần thơ sâu sắc về ông bà kính yêu
Tác giả: Donna Mai Hồng Thu
Thôi thế từ đây đã mất rồi
Ông bà yêu kính của lòng tôi
Từ đây tất cả là dĩ vãng
Số kiếp lạc loài tôi vẫn mang
Thôi nhé từ đây còn đâu nữa
Tình thân mái ấm thở còn thơ
Đời trôi sao nỡ mang đi mất
Tình thân quý nhất của đời tôi
Thôi nhé từ đây hết dịp mong
Về thăm cùng ngoại hóng xuân sau
Lòng tôi như nghẹn bao buồn tủi
Ngoại ở suối vàng ngoại có vui
Thôi thế từ đây đã chôn vùi
Hình hài yêu dấu ngoại của tôi
Tình thân như đã vào cát bụi
Chẳng khóc mà sao vẫn ngậm ngùi.
Tôi muốn gào to, khóc thật to
Mong sao Chúa thấu nỗi lòng lo
Mong sao ngoại được yên giấc ngủ
Quên cõi trần ai rũ bụi trần.
Một ngày con chợt nhớ
Thấy nụ cười của ông
Ở nơi ấy mênh mông
Liệu ông buồn không nhỉ…
Ngày nào gian nhà nhỏ
Có bóng ông vào ra
Cây đào chưa nở hoa
Cũng chẳng ai tuốt lá.
Chuồng chim câu im ắng
Gian bếp vắng lạnh tanh
Đàn ong bay thật nhanh
Chắc còn chờ ông đó.
Ông ơi trời nổi gió
Giữa cánh đồng bao la
Con đường ông đi qua
Giờ đã nhiều đổi khác.
Ông còn nhớ những đêm
Nằm nghe đài kể chuyện
Ông có nhớ đàn gà
Suốt ngày ông la mắng.
Ông còn nhớ đàn cún
Nhớ áo cá xanh trong
Nhớ vườn cây ươm nắng
Nhớ cơm trắng muối vừng…
Ông ơi ông có thấy
Con đã lớn thế này
Có điều ông vội quá
Chẳng đợi con lớn thêm…
Ngoại ơi, mỗi sớm khi chiều
Cuộc đời con nhớ thương yêu ngoại nhiều
Nhạt nhòa bóng ngoại liêu xiêu
Tháng năm vất vả sớm chiều nắng mưa…
Thương con xót mấy con vừa
Một đàn cháu nhỏ còn chưa nên người
Đói no, ấm lạnh, ngoại ơi!
Miếng cơm nhường cháu, mặn mòi cá dưa…
Thân cò lặn lội sớm trưa
Ngược xuôi bóng ngoại, nắng trưa mưa dầm…
Tảo tần, khuya sớm âm thầm
Cháo rau nuôi cháu lớn dần yêu thương…
Dẫu con đi suốt chặng đường
Mảnh mai bóng ngoại, trùng dương xa mờ
Tiếng bà ru cháu ầu ơ
Yêu thương còn đến bây giờ ngoại ơi…
Tâm hương thành kính dâng Người
Một đàn cháu nhỏ nên người hôm nay!
Ngoại ơi xin hãy về đây…
Vui cùng con cháu hôm nay ơn Người!
Bâng khuâng thoáng bóng ngoại cười
Yêu thương cùng mẹ trên trời tiêu dao?
Ngỡ trong mơ tưởng ngày nào
Ngoại cùng con cháu vui sao một nhà?
Tác giả: Trúc Lâm
Tiếng kinh lặng rớt bên thềm
Một ngày tóc trắng không mềm nắng rơi
Bà nay như áng mây trời
Bay sang ngã rẽ cuộc đời trầm luân
Từ đây rũ hết bụi trần
Và buông xuôi hết nợ nần bể dâu
Miệng không còn thắm miếng trầu
Nếp nhăn rồi hóa đất nâu trên đồng
Đường dài bà xuống gặp ông
Để buồn nhánh lá trầu không úa vàng
Rồi mai lúa chín mùa sang
Tìm đâu tiếng gạo trên sàn rơi nghiêng
Hương chanh còn tỏa ngoài hiên
Bóng cau vẫn gối đầu lên bức tường
Hồng xiêm đã chín đầy vườn
Ngõ quen vẫn đợi chiều sương bà về
Vẫn đây bụi chuối, bờ tre
Con mương chảy khắp ngày hè đợi mưa
Bà không ra nữa xúc cua
Bơ vơ cả chiếc rổ thưa góc nhà
Đơn sơ tấm áo nâu bà
Chiếc kim băng nhỏ cài qua vui buồn
Nắng mưa cổ bạc, vai sờn
Bà không mặc nữa cô đơn một chiều
Cuộc đời đã đủ chắt chiu
Một lần nhắm mắt hôn theo gió ngàn
Trong đêm giấc mộng vừa sang
Thấy bà về giữa nhân gian mỉm cười
Quạt mo và tiếng à ơi
Lời ru có ngọt buồn rơi âm thầm
Lưng còng gánh mỏi trăm năm
Buông xuôi mặc khói hương trầm lặng bay
Bóng bà khuất cuối chân mây
Mà hương bồ kết vẫn ngay hiên nhà.
Tác giả: Nguyễn Duy
Thuở nhỏ tôi ra cống Na câu cá
Níu váy bà đi chợ Bình Lâm
Bắt chim sẻ ở vành tai tượng Phật
Và đôi khi ăn trộm nhãn chùa Trần.
Thuở nhỏ tôi lên chơi đền Cây Thị
Chân đất đi đêm xem lễ đền Sòng
Mùi huệ trắng quyện khói trầm thơm lắm
Điệu hát văn lảo đảo bóng cô đồng.
Tôi đâu biết bà tôi cơ cực thế
Bà mò cua, xúc tép ở đồng Quan
Bà đi gánh chè xanh Ba Trại
Quán Cháo, Đồng Giao thập những đêm hàn
Tôi trong suốt giữa hai bờ hư – thực
Giữa bà tôi và tiên phật thánh thần
Cái năm đói, củ dong riềng luộc sượng
Cứ nghe thơm mùi huệ trắng, hương trầm.
Bom Mỹ giội, nhà bà tôi bay mất
Đền Sòng bay, bay tuốt cả chùa chiền
Thánh với Phật rủ nhau đi đâu hết
Bà tôi đi bán trứng ở gà Lèn!
Tôi đi lính, lâu không về quê ngoại
Dòng sông xưa vẫn bên lở, bên bồi
Khi tôi biết thương bà thì đã muộn
Bà chỉ còn là một nắm cỏ thôi!
Tôi nhớ mãi bóng hình của ngoại!
Người dưỡng nuôi, khuyên dạy đời tôi
Tôi là đứa trẻ mồ côi
Mẹ tôi “vắng số”, khi tôi chào đời
Chà buồn quá! Xa rời thôn xóm!
Để lại tôi, hôm sớm bên Bà
Đời tôi mất mẹ, lìa cha
Chỉ còn Bà Ngoại, mặn mà thương yêu
Dù cuộc sống, hẩm hiu gian khổ
Ngoại vẫn luôn, dạy dỗ đủ điều
Lòng tôi không thấy quạnh hiu
Nhớ vòng tay ấm, nâng niu của Bà
Tôi khôn lớn, Ngoại già đã “mất”
Khiên lòng tôi, se sắt quặn đau
Dây trầu cùng với hàng cau
Gục đầu đưa tiễn, vẫy chào Ngoại “đi”
Tôi luôn nhớ! Khắc ghi lời Ngoại!
Sống làm sao, khỏi phải thẹn lòng
“Cái vòng danh lợi cong cong
Kẻ hòng ra khỏi, người mong bước vào.”
Ngày thành đạt! Tôi mau trở lại!
Viếng Ngoại tôi, cùng mái nhà tranh
Ngồi bên nấm mộ cỏ xanh
Lòng luôn hồi tưởng, lẫn quanh đời mình
Ngoại có biết! Ân tình của ngoại!
Suốt đời con, mãi mãi không quên
Nguyện cầu khấn vái ơn trên
Đưa hồn của Ngoại, được lên Thiên Đàng.
Qua những vần thơ mộc mạc, ta thấy được tình ông bà sâu nặng, chan chứa yêu thương. Hãy gìn giữ và lan tỏa những tình cảm ấy bằng những bài thơ ý nghĩa, để lòng hiếu thảo luôn sống mãi trong trái tim mỗi chúng ta.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.