Tây Ninh, mảnh đất thấm đẫm hồn quê, không chỉ nổi tiếng với núi Bà Đen và thánh thất Cao Đài mà còn là nguồn cảm hứng cho những vần thơ đầy xúc cảm. Mỗi câu thơ là lời thì thầm của thiên nhiên, con người và ký ức tuổi thơ yên bình.
Sông Vàm Cỏ...quê hương ta đó
Hoàng hôn về...sắc đỏ trên sông
Thuyền ai rẽ nước xuôi dòng
Ngân nga điệu hát...cho lòng vấn vương
Đây Đồng Khởi...kiên cường trung dũng
Đất oằn mình...rồi cũng hồi sinh
Qua hai cuộc chiến điêu linh
Châu Thành từng bước, chuyển mình vươn xa
Kìa cao ngất...Núi Bà sừng sững
Điện Linh Sơn lơ lửng sườn non
Lưu truyền hậu thế mãi còn
Thiên Hương Thánh Mẫu...sắc son vẹn tình
Hồ Dầu Tiếng bình minh in bóng
Nước mặt hồ...gợn sóng lăn tăn
Suối Mơ-suối Trúc như rằng
Bức tranh thủy mặc...cầm bằng non tiên
Đây Tòa Thánh vùng miền đất đạo
Gặp duyên lành...tôn giáo khai sinh
Tam Kỳ Phổ Độ...hữu hình
Cao Đài Đại Đạo...hiển linh độ đời
Thành phố trẻ...rạng ngời sức sống
Vượt thời gian...chuyển động vươn lên
Hạ tầng cơ sở vững bền
Bao nhà nhân ái...xây trên nghĩa tình
Các bạn ơi! Quê mình đẹp lắm
Rất chân thành...mời bạn ghé thăm
Nhắn người lữ khách xa xăm
Quê Cha đất Mẹ âm thầm...chờ mong!
Tác giả: Hồng Cẩm
Tây Ninh có núi Bà Đen
Có chùa Tòa Thánh bông sen cửa vàng
Có hồ Dầu Tiếng thênh thang
Có sông Vàm Cỏ trăng vàng soi gương!.
Trời xanh đỉnh núi mây vương
Kênh đồng tưới mát con đường chiều quê
Bạt ngàn mì, mía ven đê
Cao su thẳng cánh cò về xa xa!.
Ai về nhớ ghé… Điện Bà
Cáp treo êm ả đi qua nơi này
Chùa Bà khói quyện hương bay
Bồng bềnh mây trắng đắm say lòng người!.
Ai về nhớ ghé… vui chơi
Rồng Nhang rực sáng, rạng ngời Cộ Tiên
Đêm rằm Hội Yến hoa viên
Tứ linh quả phẩm thết truyền nhân gian!.
Ai về nhớ ghé… Trảng Bàng
Bánh canh, muối ớt thương mang làm quà
Ôi yêu sao… chốn quê nhà!
Tình tôi trao cả… như là quê hương!.
Tác giả: Phan Công Phúc
Anh về lại với Tây Ninh
Lắng nghe muôn khúc chuyện tình đôi ta
Bà Đen ngọn núi hiền hòa
Đi vào huyền thoại gần xa, xa gần
Tây Ninh Tòa Thánh, vị thần…
Nguy nga tráng lệ đôi chân về nguồn
Những khu căn cứ trung ương
Rừng xanh chim hót du dương, một thời
Lò Gò, Xa Mát…ai ơi!
Điền Sơn sinh thái nụ cười tin yêu
Lòng Hồ Dầu Tiếng về chiều
Ai còn giăng lưới, cá nhiều ai hay?
Đến đây anh ở lại đây
Cho em thổ lộ điều này được chăng?
Cầm tay thề thốt nhau rằng:
Thương em, mưa nắng tảo tần, thương em
Tây Ninh nắng cháy chung riêng
Mãng cầu kết trái bén duyên mộng thường
Mời anh bánh tráng phơi sương
Rau rừng, thịt luộc …quên đường về đâu?
Bánh canh ngon miệng tình sâu
Trảng Bàng anh ghé bắc cầu tim em
Món chay nổi tiếng một miền
Tây Ninh muối ớt anh ghiền cho coi
Mắm chua, ốc núi…rạch ròi
Thằn lằn núi, anh thiệt thòi nữa không?
Ngày mai duyên nợ tơ hồng
Tây Ninh mảnh đất miền Đông, yêu thầm.
Tác giả: Thiên Ân
Chiều nay ghé thăm Tây Ninh,
Thăm luôn Tu Viên Chơn Như.
Trên đường qua lại Củ Chi,
Tình cờ chợt thấy khoai lan khoai mì,
Khoai mì nổi tiếng Củ Chi,
Cộng thêm nước mía sầu riêng,
Mía – mì dẻo ngọt thơm ngon.
Chợt tâm lắng động bóng hình người em,
Tây Ninh em đã sinh thành,
Mượn trang Face Book nói về quê em,
Tây Ninh quê em nổi tiếng một thời,
Công chào Tây Ninh đón chào gần xa.
Gợi nhớ người em gái xứ núi Bà Đen,
Chiều vàng anh ngắm Tây Ninh đẹp ngời.
Tuyệt lắm quê hương rất hữu tình
Lòng người rạng rỡ tợ bình minh
Nam thanh đức trọng tròn câu hiếu
Nữ tú tam tòng vẹn chữ trinh
Thuở trước tiền nhân cùng giữ nước
Ngày nay hậu thế hưởng thanh bình
Vần thơ cạn bút lời chưa thỏa
Viết mãi sao vừa cảnh đẹp xinh!
Tác giả: Hồng Cẩm
Mời bạn về với Tây Ninh
Biên cương Tổ quốc yên bình nở hoa.
Mây vờn trên đỉnh Núi Bà
Lòng Hồ sắc nắng như là mặt gương.
Muối tôm cay mặn vấn vương
Ấm lòng bánh tráng phơi sương ân tình!
“Kiên cường, Trung dũng” Tây Ninh
Nhân dân bất khuất, nghĩa tình thủy chung.
Nơi đây lưu dấu Anh hùng
Mở mang bờ cõi Tiên Rồng Việt Nam!!
Nội ô gió thổi hiu hiu
Tỉnh say, say tỉnh giữa chiều ngộ mê
Rung rinh sắc lá Bồ Đề
Từ tâm quẳng gánh bộn bề trong ta.
Đại Đồng Xã... thoáng xa xa
Nguy nga Toà Thánh hiện ra diệu huyền
Tổ đình thập nhị khai thiên
Cửu thiên khai hoá toạ điền sen thơm.
Tháng giêng vía Đức Chí Tôn
Hành hương lữ khách dập dồn bước chân
Nguyệt viên tháng tám đêm rằm
Rạng ngời Hội Yến, hoạ cầm tứ linh.
Tam kỳ phổ độ chúng sanh
Từ bi bác ái lòng thành khổ vơi
Lạc viên giữa chốn đất trời
Hồn nghe thanh thản, nhẹ phơi phới lòng.
Cõi trần sắc sắc, không không
Tu chơn dưỡng tánh giữa dòng phù sinh
Ai về với đất Tây Ninh
Nhớ thăm Toà Thánh hữu tình quê tôi!.
Tác giả: Phan Công Phúc
Anh về Tây Ninh một chiều hạ nhớ
Đất anh hùng muôn thuở mãi còn vang
Sông Sài Gòn lăn tăn sóng mênh mang
Đồng lúa xanh ngút ngàn trong nắng mới
Gò Dầu mến thương nơi anh tìm tới
Thạnh Đức mừng như đợi đã từ lâu
Đất chân thành người nghĩa nặng tình sâu
Nhà máy mới vươn cao tầm châu lục
Mộc mạc Tân Biên, hàng tre khóm trúc
Bến Cầu chiều ai hát khúc tình ca
Dương Minh Châu vùng đất đượm phù sa
Cánh đồng khóm bao la miền Truông Mít
Tân Châu, Ninh Điền đi vòng xa tít
Một dải sơn hà khăng khít tình dân
Dầu Tiếng nên thơ mặt nước trong ngần
Xa Tây Ninh thấy lòng bâng khuâng nhớ
Đôi dòng thơ ai viết vào trang vở
Như hẹn hò anh trở lại ngày sau
Nhớ Gò Dầu như mình đã nhớ nhau
Như cây đã xanh màu trên đất mới.
Tác giả: Nguyễn An Đệ
>>> Xem thêm tại: Tuyển tập thơ về Lai Châu ngập tràn sắc núi tình người
Tây Ninh đường đêm trăng dòm nghiêng,
Dừa vương mùi nhang trong vườn êm.
Đều đều vó ngựa đi chầm chậm,
Hương mía hình như ai bỏ quên?
Toà thánh thâm nghiêm cửa mấy từng,
Lễ tan, áo trắng toả vào trăng.
Một hồi chuông vọng không gian tím,
Như mối tâm tình chưa dễ an.
Tôi đến Tây Ninh lạ buổi đầu,
Không dừng lại nhớ đất Cà Mau.
Phải chăng đất nước không ngừng mở,
Xui chút hương rừng gợi biển dâu?
Tiếng súng miền trên bỗng dội về,
Bà Đen yên tĩnh lắng tai nghe.
Bâng khuâng sương trắng choàng khăn sáng,
Trong suốt vừng trăng toả bốn bề...
Tác giả: Xuân Hoàng
Nơi ngỡ hấp dẫn tôi bằng ngọn núi Bà Đen,
Cô tu sĩ làm thơ chỉ đường cho Giải phóng,
Toà thánh thất vàng son, thâm u và bí ẩn,
Hay rừng cao su trùng điệp tới chân trời…
Biên giới một màu xanh, như dấu nối không lời
Dải đất ba mươi năm, bao lối mòn trùng điệp,
Đầu não chiến khu, khiến kẻ thù kinh khiếp,
Nơi khai sinh lá cờ Mặt trận đính vàng sao…
Những trảng cỏ miên man. Những đồn điền đất đỏ.
Vườn hồ tiêu và cây trái ngọt ngào.
Cô dân quân áo đen, cài dao và mắt xếch,
Chiếc xe ngựa buổi chiều lọc cọc giữa đồi cao…
Nhưng đấy là Tây Ninh trong lòng tôi tưởng tượng
Dãy phố thực lúc này tôi gặp dịu dàng hơn:
Con sông chảy xanh trong, chiếc cầu vòm cũ kỹ,
Mái nhà ngói nhỏ nhoi dưới bóng lá xanh rờn!
Có gì thật thiết tha trong nụ cười bình dị
Trong dáng bước tảo tần bà mẹ áo gầy vai,
Dáng em gái đi học về, buổi chiều đang cuốc đất
Một chút nắng dịu dàng trên tóc, mãi không phai!
Và thương cảm xiết bao những vạt hầm trú ẩn
Y như những năm còn bom đạn quân thù,
Vừa hậu phương, vừa chiến trường, hạt gạo đem sẻ nửa,
Biên giới sát tầm tay, đâu có dễ làm ngơ?
Tôi quên đi mọi dấu tích vàng son, mọi cảnh trí lạ kỳ,
Chỉ còn thực lòng mình, với gian khổ, buồn vui, phẫn nộ,
Đến gắn cùng các anh – những người kề cửa ngõ,
Làm mũi khiên che cuộc đời đầy ưu ái sau lưng.
Vườn hồ tiêu đang lên, nồng cay đến rưng rưng,
Mía đọng mật ngọt ngào, màu tươi dâng mát mắt…
Đơn giản quá, Tây Ninh! Đất này đâu thể khác,
Tôi trở lại những gì mộc nhất của hồn tôi!
Tác giả: Bằng Việt
Tác giả: Nguyễn Minh Quang
Lạ sao lại nhớ Tây Ninh
Hình như kiếp trước lá tình rơi nghiêng
Phải chăng cô gái đồng chiêm
Chắt chiu ngày tháng đi tìm mùa xa
Gửi em chút nhớ làm quà
Miền Trung mưa lũ nhạt nhòa bóng quê
Dòng đời xuôi ngược sơn khê
Thương em thương những lối về trống trơn
Xa rồi những lúc giỗi hờn
Cũng đành xếp những nỗi buồn sớm trưa
Đời em bươn chải nắng mưa
Mà nghe thân phận cũng vừa trôi qua
Khát thèm những mảnh trời xa
Làm sao biết hết phù hoa cuộc đời
Đêm qua nằm mộng em cười
Để anh mắc nợ một người Tây Ninh!
Tác giả: Nguyễn Minh Quang
Bỗng dưng lại nhớ Tây Ninh
Núi Bà Đen cũng chưa lần đến đây
Gởi hồn theo gió heo may
Thương từ biển nhớ nối dây hẹn hò
Rừng Tây Ninh thẳng cánh cò
Giang tay ôm hết nỗi lo về mình
Lỡ làng câu chuyện trăm năm
Dặm trường bươn chải giữ phần bình yên
Nói sao cho tỏ cội nguồn
Để em thấu hiểu nỗi buồn trong anh
Trải qua năm tháng nhọc nhằn
Giật mình bối rối nửa chừng xuân xanh
Em ơi... thôi nhé cũng đành
Gập ghềnh chi chiếc cầu tình sang sông
Vẫn là em đó xa trông
Một ngàn cây số nỗi lòng buồn thiu
Ai làm cho dạ em xiêu
Để xa xăm ấy những chiều ngẩn ngơ
Đêm qua em có nằm mơ
Thương mình tỉnh giấc não nề Tây Ninh…
Tác giả: Nguyễn Lãm Thắng
Nhân thế còn ai? Ai tỉnh thức?
Bên trời hiu hắt bóng trăng lu
Hồn khuya uất uất Ma Thiên Lãnh
Gió động non xa, rợn cõi mù
Sương rát vai trần, xương Chót Mạt
Tiếng trùng xé nát mộng Phù Nam
Ngàn năm lơ lửng chòm sao lạc
Đất chết đơ và nước đục câm
Suối cũ còn thơm hồn Lý thị
Lá rừng thao thức mộng Lê lang
Chữ duyên khắc hận còn vương luỵ
Núi chẳng đen mà Giấc Mộng Đen
Rượu rót ngang cằm nghe đá lăn
Rít khói mà hồn chưa bớt lạnh
Mộc Bài, Chàng Riệc buốt sao băng.
Tác giả: Trần Hoàng Vy
Cứ nhẹ vờn xoay nghiêng cọng cỏ
Lá cao su nghe cái lạnh nao lòng
Ở phía núi, mù sương mưa nhỏ
Chiếc khăn mây nghe nặng… mấy vòng?
Chưa kịp nắng, gió hiu hiu nẻo gió
Cái lạnh vô tình vương bóng cây
Em ủ ấm trong khăn len áo gió
Tờ lịch cuối năm mỏng mảnh hao gầy!
Gió cuối mùa se sắt nước trên sông
Hoa tím sim mua ớn lạnh giữa đồng
Lục bình trôi, giấc giang hồ nho nhỏ
Có nhạt phai gió lạnh phiêu bồng?
Gió cuối năm, chung chiêng mắt con gái
Đi ngược đường chưa kịp nhận ra nhau
Cái lạnh se se, thoáng nụ cười thật nhẹ
Nắng ươm vàng thủng thẳng đến sau!
Gió cuối năm, phía nào cũng nhớ
Để mùa chưa kịp trẩy lá hoàng mai
Cây chớm lộc chờ xuân dâng nhựa
Nắng chờ duyên ấm hết hình hài…
Tác giả: Đan Thụy
Tôi yêu Phố Núi hai mùa mưa – nắng
Dầu Tiếng mông mênh xanh thắm ruộng đồng
Vàm Cỏ Đông ghi chiến công chói rạng
Ngọt phù sa thơm hương lúa xuôi dòng
Long Hoa chan đầy lòng ai nỗi nhớ!
Tình Trăm Năm thơm giọt đắng môi hoa
Toà Thánh uy nghi đêm rằm trẩy hội
Soi bóng Cộ Tiên lộng lẫy trăng ngà
Đường 30-4 rụng tràn hoa nắng
Tấp nập người xe nhịp sống dâng đời
Cầu Quan duyên dáng bóng chiều rơi
Thành phố đêm, hoa đèn giăng rực rỡ
Long Điền Sơn xôn xao chiều thanh lịch!
Hồ reo vui cùng hoa lá khúc thương ca
Bóng nước long lanh đan thành vũ điệu
Vang tiếng ai cười, khóm liễu lay hoa
Về Biên Trấn nghe lời rừng ru nắng
Lá trút theo mùa sợi gió mong manh
Cao su bạt ngàn đẹp dòng nhựa trắng
Xanh thắm mưa về đan ước mơ xanh
Mời anh về thăm Tây Ninh yêu thương!
Miền quê trung dũng mảnh đất thành đồng
Xưa hiên ngang chung lòng giữ nước
Nay vững vàng cùng xây dựng quê hương.
Tác giả: Tôn Công Thành
Anh trở về thăm vùng quê hương nắng cháy
Mùa tháng giêng lúa gặt hái không còn
Cánh đồng chiều mơn mởn những chồi non
Trỗi búp xanh bắp xếp hàng thẳng tắp
Những rặng mía lau vươn mình sau mùa ngập
Cao su đâm chồi xanh ngát khắp vùng xa
Sắc tím lục bình theo con nước lớn đơm hoa
Tô nét thắm Vàm Cỏ Đông… lững lờ yên ả…
Ghé lại Tha La vùng quê xưa giặc tàn phá
Sau những chiến dịch càn hoa lá xác xơ
Xóm đạo trở mình… nay cảnh đẹp nên thơ
Chuông gác vọng ngân nhà thờ chiều tan lễ
Mộc Bài biên cương mãi rạng danh bờ cõi
Sa Mát, Bời Lời, Bến Sỏi… đến Kà Tum
Bao chiến tích lẫy lừng kháng chiến diệt hung
Lưu dấu sử xanh anh hùng vinh danh liệt sỹ
Xóa dấu vết xưa… thời chiến tranh chống Mỹ
Chồi biếc vươn xanh cánh đồng mì bát ngát
Vườn mãng cầu xiêm theo sườn đồi rợp mát
Mây trắng lưng trời giăng chốp đỉnh Bà Đen…
Tòa thánh Cao Đài đêm trẩy hội đông ken
Thấp thoáng tháp cao, trống kèn thôi giục giã
Bóng dáng em tôi duyên thầm e ấp lạ
Tan thánh lễ về… áo trắng đóa tinh khôi.
>>> Xem thêm tại: Tuyển tập thơ về Tiền Giang - Miền sông nước ngọt ngào
Tác giả: Nguyễn Hưng
Như không thể giấu trong lòng bí mật
Gió Miền Đông thổi bật lá tre ngà
Mùi thương nhớ hóa thân thành quả thị
Cứ thơm lừng trên lối ngõ chiều qua
Một thoáng thu thôi rồi gió vỡ òa
Mùa đông đến trước hiên nhà tạ lỗi
Quê mình đó những mái tranh già cỗi
Vẫn giữ bên trong một bếp lửa hồng
Vay trả một đời gió mãi hư không
Thương bến nước con đò trưa không ngủ
Vắt kiệt sức cho cánh đồng ba vụ
Đất bạc màu trăn trở giục mùa lên
Có những nỗi niềm không thể gọi tên
Mà ám ảnh suốt đời như gió lạ
Trốn vào đâu cái nắng vàng chân rạ
Con cóc khô tặc lưỡi tợp bóng mình
Dân Tây Ninh nói và sống thiệt tình
Nắng bụi mưa bùn vẫn ăm ắp gió
Như ngày xưa… cha cầu hôn mẹ đó
Như bây giờ… anh ngỏ tiếng yêu em.
Tác giả: Lý Quang Tú
Từ miền sông nước đến Tây Ninh,
Xứ Đạo nên dân lắm nghĩa tình.
Tòa Thánh uy nghi và đẹp đẽ,
Núi Bà huyền bí với chùa xinh.
Long Hoa, Cao Xá nhiều nhung nhớ,
Bến Kéo, Hiệp Ninh với mái đình.
Hải ngoại dù hơn nơi xứ sở,
Nhưng lòng mãi nhớ đến quê mình.
Tác giả: Thuyên Huy
Lâu lắm mới về thăm Tây Ninh
Lối xưa chốn cũ biết bao tình
Cầu Quan mấy nhịp người qua phố
Tan trường bước chậm dáng em xinh
Giáo đường rộn rã hồi chuông thánh
Hoàng hôn thương nắng muộn Bến Đình
Tha phương biền biệt đời ly khách
Xin giữ ngàn sau chuyện chúng mình.
Tác giả: Kim Long Nguyễn
Tây Ninh tôi có hai mùa mưa nắng
Mưa thì mịt mù nắng cháy sạm da
Nhắc nơi đây nhớ đến ngọn núi Bà
Cao chót vót nhất vùng Đông Nam Bộ.
Xưa quê tôi đường gập ghềnh loang lổ
Giờ thế vào trải nhựa rộng thênh thang
Có cây xanh nghiêng bóng đứng thẳng hàng
Đem dịu mát những trưa hè nắng đổ.
Khu Tòa Thánh giờ được lên thành phố
Đèn sáng ngời nhộn nhịp lúc về đêm
Đến quê tôi ai cũng bảo êm đềm
Đã lưu luyến vướng chân bao người đấy.
Hồ Dầu Tiếng li ti con sóng dậy
Nặng mái chèo đầy ắp cá đồng sâu
Dân nơi đây vơi bớt nỗi lo âu
Nhờ cuộc sống vươn lên từ đất mẹ.
Bạn bè tôi rỉ tai nhau khe khẽ
Quê hương mình giàu đẹp quá bạn ơi
Làm chúng ta thêm cảm thấy yêu đời
Không nuối tiếc dù nước da nắng cháy.
Khách viếng thăm luôn hẹn ngày gặp lại
Đất khô cằn nhưng tươi tắn ở lòng son
Đến nơi đây khi xa sẽ nhớ mỏi mòn
Sẽ say nắng.. Vì thắm tình em trong gió!
Qua từng vần thơ về Tây Ninh, ta cảm nhận được vẻ đẹp dung dị của quê hương, nơi có núi non hùng vĩ, đồng ruộng xanh rì và tình người chân chất. Những vần thơ ấy sẽ mãi neo lại trong tim, như sợi dây gắn bó với cội nguồn thân thương.