Lâm Đồng, vùng đất cao nguyên thơ mộng với khí hậu dịu mát quanh năm, luôn là nguồn cảm hứng dạt dào cho thi ca. Những bài thơ về Lâm Đồng không chỉ ca ngợi thiên nhiên tươi đẹp mà còn gói ghém tình cảm, kỷ niệm và khát vọng yêu thương nhẹ nhàng.
Anh có về Bảo Lộc với em không:
Hương cà phê đắng nồng trên môi đỏ
Ngọt lịm, nồng nàn trắng núi rừng bồng bềnh trên vai em đó.
Chát, ngọt, thơm đọt ô long ngấm vào lưỡi đỏ
Uống hương rừng mãi chẳng cạn tình em!
Về Bảo Lộc thác ĐamB’ri trắng xóa
Áo anh bay giọt nước đọng tình em
Óng ánh tơ vàng sợi khăn quàng cổ
Em bắt chồng về buôn cho thỏa chờ mong
Ơi! Bảo Lộc quê em hiền hòa như lụa
Anh về rồi suối hát mãi tình ca
Em yêu anh như cây rừng quên lối
Như dây gai lấp ngõ anh về
Bảo Lộc quê em ngày bốn mùa trong xanh êm dịu
Câu à ơi khắp nẻo tìm về
Nong tằm vàng uôm, goí bàn tay son sắc
Yêu em, yêu em người con gái B’Lao
Anh có về Bảo Lộc với em không?
Để em đợi, em chờ suốt bốn mùa lưới giăng câu
Hồ Nam Phương vời vợi câu hò thương nhớ
Em hẹn thề hết biết mấy mùa ngâu
Câu thơ đọng vần trên lưng đèo Bảo Lộc
Vẫn chờ anh chung thủy, vẹn nguyên
Núi Đại Bình sừng sững bốn mùa
Em treo lơ lửng trời xanh chiếc khăn voan đầy sương khói
Đợi chờ anh chàng dũng sĩ của rừng xanh
B’Lao sương giăngHát vang bản tình ca Đam
B’ri hùng vĩ.Anh có về Bảo Lộc với em không?
Về Bảo Lộc ngắm trăng rằm nghe hát
Câu quan họ rằng: Người Bắc Ninh kết bạn mãi Cà Mau
Lộc trời đất kết tinh tình người trăm họ
Ơi mạch đất linh thiêng bên đường Thái Tổ
Em hát trọn bài ca đất nước
Dọc dài yêu thương gói trọn tình anh
Anh có về Bảo Lộc với em không?
Tác giả: Minh Nguyệt
Mang nhiều vẻ đẹp mộng mơ.
Dạt dào cảm xúc nên thơ hữu tình.
Quê hương Đà Lạt chúng mình.
Đẹp, xinh, sạch sẽ, điển hình Tây Nguyên.
Là nơi lãng mạn, ảo huyền.
Độc tôn sắc thái, hưởng quyền thiên nhiên.
Không gian đẹp đẽ như tiên.
Tạo nên âm hưởng cho miền non cao.
Đây Thung lũng Mai Anh Đào.
Kia là Thung lũng, ngọt ngào Tình Yêu.
Với bao nét đẹp mỹ miều.
Cùng nhau cộng hưởng mang nhiều nhớ thương.
Có Hồ: Than Thở, Xuân Hương.
Dâng trào lưu luyến, vấn vương thẩn thờ.
Và cảnh đẹp – Đồi Mộng Mơ.
Công trình nghệ thuật, đợi chờ thiết tha.
Cùng đi đến Datanla.
Ngắm nhìn ngọn thác, mặn mà bao la.
Nâng tầm sức mạnh vườn hoa.
Những loài hoa quý, chan hòa bên nhau.
Tác giả: Hoàng Yên Lynh
Tôi gởi em cả khung trời Bảo Lộc
Những con đường phố núi dốc quanh co
Tôi gởi em chút tình sầu bạc tóc
Đến cuối đời vẫn chưa trọn tình thơ
Tôi muốn gởi sương chiều mềm vai nhỏ
Dáng ai nghiêng sương núi chập chùng bay
Ở nơi đó em có gì để nhớ
Con đường nào sương phủ kín đôi vai .
Ở nơi đó chắc chẳng sầu quan tái
Trời Cali nắng gió lắm không em
Em ra đi để tình tôi ở lại
Sương vẫn đầy theo những bước chân đêm .
Nơi xa lắm có khi nào gặp lại
Nắng nhạt nhòa và một chút sương rơi
Dẫu là thế vẫn không là Bảo Lộc
Trời B’Lao thôi cũng đã xa rồi …
Tôi gởi em chút tình người phố núi
Tiếc một điều sương chẳng gởi được em
Mai mốt rồi dấu chân em trở lại
Có tình tôi , sương trắng phủ vai mềm
Mai anh về Bảo Lộc với em không?
Nơi chứa cả tuổi thơ em trong đó
Nơi yêu lắm dù từng con phố nhỏ
Dẫu đi xa em chỉ muốn quay về
Anh biết không, cái cảm giác thích mê
Vùi thật sâu giấu mình trong chiếc áo
Đêm phố thị sương giăng mờ hư ảo
Cốc đậu nành chầm chậm ấm đôi tay
Hay mình cùng ngồi lặng dưới hàng cây
Nghe gió gọi nghe Bờ hồ nghiêng sóng
Có cậu bé khua đôi chèo lóng ngóng
Cá không nhiều …liệu đủ bữa hôm nay….?
Về để nghe hương khói mắt cay cay
Sao yên tĩnh chiều cầu an Phước Huệ
Nhà thờ bên đang vào giờ thánh lễ
Vẳng đâu đây nghe một khúc kinh cầu
Về đi anh, mình cùng đến Đam’bri
Nghe thác đổ giữa đại ngàn xanh thẳm
Nghe chuyện tình dẫu ngàn năm còn thắm
Một tiếng “thủy chung” anh có nguyện trong lòng?
Về để nghe ta hát khúc thong dong
Chiều nghiêng nắng Nam Phương ngồi thơ thẩn
Thoáng xa xa hoa Quỳ còn ngơ ngẩn
Sắc vàng ươm thức dậy đón Đông về
Về để em tìm lại chút ngô nghê
Sau ngày tháng quăng mình nơi ồn ã
Xuôi Cầu trắng, phố mù sương thật lạ
Ngược dốc lên, Đỗ Hữu thoảng hương trà.
Về nha anh, nơi em gọi là nhà
Có khoảng sân là Quảng trường sôi động
Có đường lên là Đèo cao gió lộng
Dưới mái hiên trầm mặc – đỉnh Đại Bình
Về đi anh bởi em nói linh tinh
Chẳng nói hết cả khung trời Bảo Lộc
Nên chỉ biết nói yêu thương…. thật mộc
“Mai anh về Bảo Lộc với em không?”
Tác giả: Bách Tùng Vũ
Đường lên phố núi quanh co
Dốc cao khúc khuỷu, vòng vo ngoằn ngoèo
Sương mù phủ trắng lưng đèo
Phất phơ trong gió đưa vèo ngọn thông
Rẻo cao luôn có mùa đông
Là đây Đà Lạt – Lâm Đồng…Quê ta
Từ thời người Pháp lập ra
Tạo nên thành phố ngàn hoa tuyệt trần
Đổi thay biến động bao lần
Vẹn nguyên Đà Lạt trong ngần tinh khôi
Khách du hay đến quê tôi
Cùng nhau nghỉ mát sóng đôi nhân tình…
Đây Hồ Than Thở thanh bình
Sầu bi ai oán mối tình Mai Nương
Đồi Thông Hai Mộ, cảm thương
Tình yêu chung thủy uyên ương thề nguyền.
Chuyện xưa còn mãi lưu truyền
Làm nên cổ tích giữa miền mù sương
Và đây mặt nước Xuân Hương
Êm đềm Thủy Tạ vấn vương tơ lòng
Đồi Cù xanh mát uốn vòng
Rừng thông gọi gió ru dòng yêu thương
Đẹp thay tọa giữa phố phường
Trái tim Đà Lạt, Quảng Trường Lâm Viên
Cao Đài Thánh Thất bình yên
Hằng Nga Biệt Thự chiều nghiêng nao lòng
Cam Ly thác nước đổ ròng
Suối trong Cẩm Lệ xuôi dòng nên thơ
Hòa Bình xinh đẹp ngẩn ngơ
Ma Rừng Lữ Quán, giấc mơ thiên đường
Cao Đẳng Sư Phạm…Ngôi trường
Cổ xưa, kiến trúc đẹp dường phương Tây
Chợ đêm Âm Phủ qua đây
Bán buôn, ăn uống lâu nay rộn ràng
3 Dinh Bảo Đại son vàng
Dấu xưa còn đó cung hoàng, điện vua
Đây chợ Đà Lạt đi chưa?
Áo len xinh đẹp ta mua làm quà
Nhà thờ lộng lẫy Con Gà
Vút cao trong ánh chiều tà chuông ngân
Nhà Ga hoài niệm bước chân
Liên Khương hạ cánh lâng lâng dạt dào
Thiên Vương Cổ Sát ta vào
Mái chùa thanh tịnh ngạt ngào khói nhang
Vườn dâu ta lại ghé sang
Đỏ au ngọt lịm mùa đang trái nhiều
Ta về Thung Lũng Tình Yêu
Thời gian đôi lứa bao nhiêu cho vừa
Linh Phước ta lại đi chùa
Trên khu Trại Mát gió lùa đồi cây
Langbiang, vút trời mây
Làng Cù Lần nhỏ bao vây quanh triền
Tuyền Lâm khung cảnh say nghiền
Trúc Lâm Thiền Viện tọa liền cùng phương
Mộng Mơ đồi nhỏ dễ thương
Bình An mộc mạc, vấn vương ngôi làng
Đức Bà Lãnh Địa huy hoàng
…Lệ Xuân Biệt Điện ngập tràn cỏ xanh
Ngôi Làng Đất Sét bình thanh
Ngã Ba Tình đến có anh với nàng
Robin…Gió thổi nhẹ nhàng
Ra-da cao vút với ngàn thước lên
Mê Linh xin hãy nhớ tên
Ta leo Pinhatt đứng trên ngắm nhìn
Dã Quỳ vàng óng bên triền
Mai Anh Đào nở dịu hiền đưa hương
Dambri thác đổ chiều vương
Hoang sơ rừng rậm khói sương phủ dày
Dalanta mạo hiểm một ngày
Đèo Prenn uốn lượn giăng đầy lá hoa
Suối Vàng hồ rộng bao la
Nhà máy thủy điện ai qua ghé vào
Cỏ Hồng lãng mạn ngọt ngào
Trên đồi lộng gió đón chào tình nhân
Vạn Thành ta trải bước chân
Làng hoa khoe sắc bâng khuâng gọi mời
Pongour thác đổ đỉnh trời
Bảy tầng xinh đẹp từ thời khai thiên
Đồi trà Cầu Đất chiều nghiêng
Bình minh lên ngắm cảnh tiên giữa trời
Tuyệt Tình Cốc, đẹp tuyệt vời
Đến rồi chẳng nỡ mà rời nơi đây
Thung Lũng Vàng đẹp mê say
Rừng thông gió mát khẽ lay hững hờ
Lên Đồi Cỏ Tuyết sương mờ
Sớm mai ngắm cảnh mà chờ nắng lên
Cát Tiên rộng lớn mông mênh
Vườn Quốc Gia nối kế bên sông dài
Thiên nhiên Bàu Sấu tranh cài
Vẽ chi mà đẹp hình hài hoang sơ
Bảo Lâm hồ đẹp nên thơ
Một vùng mây nước ngẩn ngơ chiều tà
Phi Liêng thác đổ trắng ngà
Đam Rông bao phủ la đà rừng cây
Linh Quy Pháp Ấn lưng mây
Từ lâu tên gọi nơi đây Cổng Trời
Madagui hoang dã gọi mời
Di Linh xanh ngát tuyệt vời Cao Nguyên
Lâm Hà nắng đổ chiều nghiêng
Thác Voi sừng sững hùng thiêng đại ngàn
Tà Ngào ngoạn mục tiếp đàng
Đồng Tam Giác Mạch nắng tràn Tu Tra
Tà Năng gối mỏi đường xa
Rừng sâu thăm thẳm đi qua thác ghềnh
Đại Ninh mặt nước dập dềnh
Thuyền trôi tiên cảnh bồng bềnh trời mây
Đa Mê ai có qua đây
Suối sâu bắt cá, cầu cây lên rừng
Masara cỏ trọc nắng bừng
Đèo cao Bảo Lộc lưng chừng núi non
Cỏ Lau chim hót véo von
Làng Gà trải bước chân thon trên đàng
Jraiblian thác đổ nước tràn
Tà Nung trải nắng, hoa vàng múa reo…
Ai lên nương rẫy ta theo
Tiếng cô sơn nữ trong veo nói cười
Cao nguyên đất đỏ gọi mời
Cà phê bát ngát vùng trời nơi đây
Nhà rông ấm áp lắm thay
Đêm vui lửa trại khói bay bập bùng
Đồng bào dân tộc một vùng
Hiền hòa mến khách mời dùng bữa cơm
Thịt rừng nức mũi nướng thơm
Rượu Cần trong ché luôn đơm cho đầy
Điệu khèn tiếng hát vui vầy
Khách du từng đến nơi này khó quên…
Đây quà phố núi kể tên
Rau xanh, hoa, quả mông mênh bạt ngàn
Áo len, thổ cẩm ,rượu vang…
Này tranh khắc gỗ ta mang về nhà
Atiso ngọt mát đậm đà
Nào rau củ sấy, nào trà, cà phê…
Từ thành phố đến chợ quê
Món ăn Đà Lạt say mê khách hàng
Kem dâu phố núi dịu dàng
Lòng gà bánh ướt trên đàng sớm mai
Bánh căn, xắp xắp lai rai
Cháo gà, gỏi chuối khiến ai chẳng rời
Bánh tráng nướng, ngon tuyệt vời
Bánh mì xíu mại gọi mời khách xa
Bánh đúc nóng hổi quê ta
Xiên que thịt nướng, lê la ăn hàng
Khoai lang, bắp nướng trên đàng
Kem bơ, chè Hé rộn ràng dậy hương…
Rừng xanh đỉnh núi mù sương
Cao nguyên dải đất quê hương thanh bình
Bốn phương du khách hành trình
Nhớ về phố núi quê mình ghé thăm
Đường lên dẫu có xa xăm
Lâm Đồng – Đà Lạt…Trăm năm…Đợi chờ !!!
>>> Xem thêm tại: Tuyển chọn thơ ngọt ngào viết về Tây Ninh xứ đạo
Tác giả: Hoàng Yên Lynh
Bâng khuâng gỡ tờ lịch cuối
Nhớ ra điều em đã xa tôi
Dẫu em đi rồi
Bảo Lộc vẫn mù sương
Tôi vẫn thế – sương giăng đầy Bảo Lộc
Gió vẫn lang thang cợt đùa mái tóc
Sương vẫn ngút ngàn
Tình sao cứ vương mang …
Những liếp nhà sàn quyện khói chiều bảng lãng
Giăng lối về mai thắm đồi nương
Quán cà phê xưa nép mình ngái ngủ
Cô chủ quán đâu rồi … bèo dạt huê trôi .
Ly cà phê đen nhỏ giọt ngậm ngùi
Với ngày xưa bên chiều phố núi
Tôi đã già … cà phê ngát hương tuổi trẻ
Vẫn chạnh lòng … chiều Bảo Lộc lê thê .
Bảo Lộc của tôi hay của người xa lạ
Những con đường in dấu chân xưa
Nhớ một chút gì Bảo Lộc với cơn mưa
Em quá vội mà lòng tôi trăm nỗi .
Tôi không hiểu hay cứ như không hiểu
Để tình tôi còn ray rứt về em
Dẫu bao năm dẫu xa cách đôi bờ
Còn giữ lại một điều gì tiếc nhớ .
Em có bao giờ nhớ về Bảo Lộc
Nhớ dốc mù sương hay nhớ chuyện một người
Chỉ nhớ thôi
Tôi cũng không là người bỏ cuộc
Có một ngày …
Em về còn nhớ chuyện tình tôi .
Bảo Lộc mù sương
Trăng nghiêng bóng lưng đồi
Xuân đã về mai vàng giăng lối
Em cũng đã xa rồi
Tóc tôi cũng trắng mây chiều Bảo Lộc
Cứ hẹn đời nhau dẫu chẳng bao giờ giữ hẹn
Để tôi một mình với Bảo Lộc ngóng trăng lên
Vãng thăm miền đất ngỡ thiên đường
Biệt thự huy hoàng phủ trắng sương
Đỉnh núi thông xanh lồng nắng sớm
Lòng thùng điện sáng tỏa đêm trường
Cam ly ngọn thác hòa mây nước
Thiền viện mái chùa quện khói hương
Đà Lạt niềm mơ người viễn xứ
Cảnh quan thơ mộng ngỡ thiên đường.
Tác giả Trần Thiên
Đời anh đi mỏi, có ghé chơi
Nơi xưa anh đến, bến trời thơ
Một thoáng hương xưa, nét phố trà
Không về Sài Gòn, anh có qua
Màu sương trắng xoá, đại ngàn xanh
Tìm em áo lụa mắt long lanh
Đi ngang phố ấy, chạm tim anh
Trời đất mây núi, hoà vào nhau
Cầu vồng bảy sắc có thêm màu?
Nghe thác rơi xuống, ngỡ tim mình
Chạm mảnh tình, vụn vỡ, ngỡ vô biên
Hoà nhịp đập, cõi thần tiên
Sự sống an nhiên đến muôn nơi
Tinh túy cội nguồn núi lên trời
Đambri nhớ, có em chờ!
Tác giả: Ngọc KTS
Đã bao ngày em mong tới nơi đây
Được nắm tay anh dạo quanh Đà Lạt
Ngắm thành phố mộng mơ tiết trời trong mát
Nghe rì rào rừng thông hát mê say.
Em chỉ ước gặp anh ở nơi đây
Cùng trải nghiệm thác bay theo tàu lượn
Thăm hồ Xuân (Hương) bốn mùa xanh mướt
Tỏa hương hoa trong suốt tự bao giờ.
Thành phố ngàn hoa đẹp tựa tranh thơ
Du khách ngẩn ngơ bên hoa đua sắc
Đồi mộng mơ mang vẻ ngoài trầm mặc
Mà muôn người tâm đắc bấy lâu nay.
Thung lũng tình yêu vẻ đẹp ngất ngây
Làm đắm say bao tâm hồn lữ khách
Giữa mê cung nghe lòng mình quặn thắt
Em đến Xứ Hoa Đào mà chẳng thể gặp anh.
Thơ: Mạc Phương
Ta lại về cao nguyên xứ mộng mơ
Để nhặt lại vần thơ bên dốc đá
Hồ Than Thở chèo thuyền quen thuộc quá
Ta về rồi mang cả mối tình xưa
Tím bằng lăng theo ngọn gió đong đưa
Như mời gọi ai kia vừa chợt đến
Đây đồi thông đôi tình nhân đan quện
Níu chân người yêu mến xứ mù sương
Ta về rồi sao lòng quá vấn vương
Bao năm ấy vẫn thường chung nhịp bước
Hạt mưa bay đếm thời gian trôi ngược
Mộng mơ ơi ta ước được sánh đôi
Nay trở về Đà Lạt thấy đơn côi
Chiều sương lam chẳng mồ hôi muối mặn
Tím hoàng hôn rủ nhau giờ đã lặn
Nhường lại đây dằn dặt gió se lòng
Tháng năm trôi ta vẫn cứ thầm mong
Được trở về trong vòng ôm xiết chặt
Mỗi giấc mơ thì thầm như thầm nhắc
Người thương ơi đừng bỏ mặc em chờ
Nay ta về lưu luyến ngập bến bờ
Quen thuộc quá những vần thơ dang dở
Dạ bồi hồi trong ta lòng cứ ngỡ
Em kề bên mừng rỡ nở nụ cười
Ngắm bước chân nhộn nhịp của bao người
Bên Hồ Điệp vàng tươi như mời gọi
Em hỡi em con tim đang thầm nói
Đà Lạt ơi!!! hãy gói nhớ… vào thơ…
Thơ: Bảo Châu
Đà Lạt ơi thành phố của mộng mơ
Hồ Than Thở mây bay mờ sương mỏng
Thác Cam Ly ru mối tình thơ mộng
Để hồn ai mong ngóng đợi chờ trông.
Đồi Thông reo Hai Mộ sắt se lòng
Bao Lữ khách viếng thăm thầm thương nhớ
Xót xa cho mối tình đầu dang dở
Trời không se duyên nợ cứ làm ngơ.
Đây Xuân Hương phong cảnh đẹp nên thơ
Soi Đà Lạt mặt hồ lung linh nước
Thành phố ngàn hoa nào ai quên được
Đã đến rồi không muốn bước rời xa.
Thông vẫn reo hoàng hôn rớt la đà
Màu lam tím phủ lòng ta se lạnh
Nghe đâu vang tiếng chuông nhà thờ đánh
Rung động lòng người viễn cảnh mộng mơ.
Nay xa rồi sao bỗng cứ ngẩn ngơ
Gói kỷ niệm thẫn thờ không quên ấy
Xứ Hoa Đào thầm ước ao là vậy
Đà Lạt buồn chỉ lại thấy trong mơ.
Tác giả: Huy Hạnh
Nắng Thu vàng như rót mật muôn nơi
Qua vườn cúc rực ngời khoe sắc thắm.
Thu đã tới bầu trời cao xanh thẳm
Nắng tươi vàng trải thảm phía đồi xa
Hoàng hôn buông những tia nắng nhạt nhòa
Gió se lạnh la đà vùng sơn cước
Bao kỷ niệm mà chúng ta có được
Lại hiện về thầm ước ở bên nhau
Tiết Thu sang hoa rực rỡ sắc màu
Trời ban tặng bốn mùa trong một nhật
Hè,Thu tới tiết trời phù hợp nhất
Đông , Xuân về lạnh ngắt lắm mù sương
Ngắm bồn hoa rực rỡ những cung đường
Men theo dốc hay phủ tường biệt thự
Làm say đắm bao tâm hồn thiếu nữ
Lúc hoàng hôn những tia nắng nghiêng vàng
Em đứng nhìn cảnh đẹp vẻ cao sang
Trên đỉnh núi Lang pi ang sung sướng
Phóng tầm mắt ta xoay nhìn bốn hướng
Đà Lạt Thiên đường tưởng tượng trước mắt ta.
Tác giả: Đặng Giá
Đà Lạt ơi! Thành phố lạnh trong tôi
Rực sắc hoa nao lòng người lữ khách
Vương trong gió tiếng chuông chùa khoan nhặt
Thông đưa tay vẫy gọi giữa mây trời.
Đà Lạt ơi! Ta đã đến bên người
Nén nhung nhớ bấy lâu ta chờ đợi
Trải lòng ta bao đêm thâu vời vợi
Nỗi yêu thương ta trao cả vào thơ.
Đà Lạt ơi! Thành phố mộng phố mơ
Là muối mặn ướp vần thơ chan chứa
Là vị ngọt của nụ hôn đôi lứa
Là men say chếnh choáng giấc mơ nồng.
Đà Lạt ơi! Ta yêu người biết không?
Bằng những rung động đầu đời tha thiết
Có lẽ trong ta tình yêu ấy bất diệt
Hơi thở còn! Ta yêu mãi không thôi!
Tác giả: Lục Bình
Tác giả: Thanh Hùng
Em thấy không Đà Lạt đón thu này
Nơi phố núi nhìn mây bay lãng đãng
Này hoa cỏ ngậm sương vào buổi sáng
Gió giao hòa làm lai láng tâm tư
Đà Lạt thu trời mát dịu hiền từ
Hạt mưa bụi vương tóc như sợi nhớ
Đưa ta đến bên cầu hồ Than Thở
Nước gợn buồn nhắc nhở một tình yêu
Em có nghe hơi lạnh đến từng chiều
Người đi dạo trong hiu hiu gió thổi
Cà phê quán nơi ta ngồi mỗi tối
Hồ Xuân Hương bao niềm nỗi đợi chờ
Em hãy về Đà Lạt xứ mộng mơ
Hàng thông đứng mập mờ quanh lối nhỏ
Lá vàng rụng dưới chân người đứng đó
Bâng khuâng chiều nghe gió lộng từ xa
Đà Lạt thu nghe trời đất giao hòa
Nơi phố núi ngắm ngàn hoa đua nở
Một lần đến để rồi vương nỗi nhớ
Đà Lạt ơi muôn thuở vẫn thanh bình.
Tác giả: Bùi Chí Vinh
Nghe nói hồi xưa toàn tướng tá
Chọn cao nguyên làm chỗ cắm dù
Ta gốc dân thường nên thấy lạ
Vén sương mù cổ tích coi chơi.
Y rằng Đà Lạt như con gái
Trinh nữ hồn nhiên mọc dọc đường
Hoa nào lúc nở đều e lệ
Hèn gì vua chúa chẳng du dương.
Có điều thiên hạ như bông cải
Ra chợ lềnh khênh xếp đợi thời
Ta muốn kiếm một ông Lý Bạch
Ai ngờ Thủy tạ thiếu trăng soi.
Đất đai cũng thể như gươm giáo
Dàn trận xông lên tím mặt mày
Một hôm ta xách tiền mua núi
Thấy vàng trong đá tựa tro bay.
Tác giả: Hồng Dương
Con nắng nhạt vàng ong trời Đà Lạt
Vần thơ ai bát ngát một cung tình
Hoàng hôn buông ánh điện sáng lung linh
Bao kể khát rùng mình tâm lơi lả.
Đêm Đà Lạt tỏa hương thơm khôn tả
Anh tới đây uống cả giọt hồn em
Đắm say rồi! Ngắm mãi cánh hoa mềm
Tưởng chừng đã say thêm lời thơ vọng.
Gió Đà Lạt nhẹ nhàng hương lay động
Dìu dịu ơi! như sống ở cung tiên
Mây bồng bềnh lượn khắp các lũng – triền
Hoa ngũ sắc cánh hiền dâng sương phủ.
Lời thơ rót biết bao giờ cho đủ
Nét đậm đà buông rũ cả chân mây
Một lần thôi anh đã đến nơi đây
Tình em đó đong đầy hồn cát sỹ.
Trời Đà Lạt của những ngày mộng mị
Gieo lòng người thi vị đậm thiết tha
Mưa bui giăng trên lối vắng mù xa
Thiên đường cõi bao la trời Đà Lạt!
>>> Xem thêm tại: Những vần thơ mộc mạc viết về Long An đất lành chim đậu
Tác giả: Tạ Thăng Hùng
Đà Lạt ơi tôi đã trở về đây
Chào con phố, hàng cây chiều gọi gió
Lòng thổn thức như buổi đầu gặp gỡ
Nửa muốn đi, nửa muốn đứng lại nhìn.
Phố núi xôn xao nắng ấm thanh bình
Hồ xanh mát dịu dàng trời Đà Lạt
Du khách đến ngẩn ngơ chiều muốn hát
Thung lũng mây bay lấp lánh nắng vàng.
Cơn gió chiều ru mái phố dọc ngang
Lên dốc xuống đèo xôn xao hoa nở
Hoàng hôn rớt êm đềm hồ Than Thở
Đồi thông reo ai đó đợi nhau về.
Tháp Cam Ly du khách đến mải mê
Đồi Hai Mộ kể chuyện tình vời vợi
Tôi muốn đến Hồ Xuân Hương đứng mãi
Ngắm hoàng hôn rơi xuống níu chân người.
Đà Lạt mộng mơ, Đà Lạt yêu ơi
Ai chưa tới hãy về thăm ngay nhé
Đà Lạt đó dễ thương như đứa trẻ
Hé môi cười ta chỉ muốn thơm thôi.
Tác giả: Mạc Phương
Mời anh về thăm phố núi bình yên
Đón bình minh cánh chim chuyền ríu rít
Sương long lanh rơi đầu cành chi chít
Mây bồng bềnh phủ kín khắp nơi nơi.
Người phố núi cũng mộc mạc anh ơi
Ít khéo léo nói những lời đường mật
Chân lấm tay bùn cuộc đời chân chất.
Nên vô tư sống rất thật ở đời.
Anh hãy đến hòa chung những nụ cười
Bên bếp lửa cùng khơi tình bạn hữu
Vít rượu cần trong men say dìu dịu
Mà đất Mường gửi trong tỉu ngô khoai
Anh cứ về phố núi buổi sớm mai
Sẽ thích thú với đường dài hoa dại
Kém sắc hương nhưng ngọt ngào nếm trải
Chia tay rồi còn nhớ mãi không quên.
Tác giả: Bảo Châu
Bao năm rồi ta chẳng ghé thăm em
Hình bóng xưa đan xen vào giấc ngủ
Lòng thổn thức cứ theo nhau vần vũ
Mờ sương giăng cũng đủ nhớ nhau hoài
Thả tâm tư bình minh sáng sớm mai
Những tia nắng nối hai đầu thương nhớ
Như dòng sông bên cứ bồi, bên lở
Tình chúng mình mãi mãi ở trong tim
Nay ta về bàn chân bước kiếm tìm
Hình bóng cũ như còn in đâu đó
Chẳng đồi thông, không còn trên đồng cỏ
Như hồi nào ai đó ngóng trông nhau
Sương giăng giăng huyền ảo toả muôn màu
Ta đã đi như con tàu rời bến
Để hôm nay trở về bàn chân đếm
Ngược thời gian, người yêu mến đâu rồi
Đà Lạt ơi, lòng ta quá bồi hồi
Chênh chao lắm, giờ ngồi ôm kỷ niệm
Nay trở về, nâng vần thơ ta viết
Gởi cho em, biết nỗi nhớ đang về
Ta yêu em… Yêu lắm… đến tràn trề…
Giữa những đồi thông lộng gió, sương sớm bảng lảng và sắc hoa khoe thắm, thơ về Lâm Đồng như bản tình ca dịu êm đưa ta lạc vào miền ký ức đầy mộng mơ. Một lần đọc thơ, là một lần yêu thêm vùng đất cao nguyên lặng lẽ nhưng nồng nàn.
Address: Số 68 Thanh Bình, Phường Lộc Hòa, Thành Phố Nam Định, Nam Định
Phone: 0349150552
E-Mail: contact@hocsinhgioi.vn