Hoa dại – loài hoa không tên, chẳng cầu kỳ rực rỡ nhưng lại mang trong mình vẻ đẹp tinh khôi và dung dị. Những bài thơ viết về hoa dại là lời ngợi ca sự mộc mạc, gợi nhớ bao kỷ niệm thân thương nơi quê nhà.
Tác giả: Ngọc Vạn Nguyễn
Có một loài hoa dại
Mọc ở ngay bên đường
Quyến luyến người qua lại
Khép. Nép hiền dễ thương
Hoa không màng khoe sắc
Cũng không thèm bán hương
Biết phận mình trầm mặc
Lặng lẽ đứng bên đường
Cứ như người con gái
Chờ đợi hoài người thương
Nhìn người người qua lại
Thấy lòng mình vấn vương
Tủi mình không hương sắc
Sợ giải dầm gió sương
Cơn gió nồm xào xạc
Lay mình thật dễ thương
Tác giả: Chân Tre
Băn khoăn tìm mẫu hoa tươi
Đem về để chậu mà chơi xuân này
Hoa biểu tượng của con người
Dòng đời có cuốn chỉ trôi không chìm
Hoa màu son sắc trái tim
Tím hường chung thủy vẹn nguyên câu thề…
Đẹp thế mà vợ còn chê
Ối dời..ông dở..sao bê của này
Ông đem ông vứt đi ngay
Ở ngoài đầu phố xếp đầy đào mai
Ra mua một chậu hoặc hai
Loại nhiều hoa nụ cho vui cửa nhà….
..Em à ..cũng chỉ là hoa
Vài hôm lại vứt nó ra ngoài đường
Nhìn người hót rác mà thương
Tiền vừa nãy đã mua luôn thứ này…
Sữa rửa mặt của em đây
Nữa…kem chống nám cả ngày lẫn đêm
Anh chỉ thích ngắm mỗi em
Dịu dàng ..đậm những nét duyên HOA ĐỜI…
Tác giả: Sang Nguyen Duc
Ruộng nhà lúa đã xanh rờn
Bờ vùng,bờ thửa hãy còn đất không
Đem cây hoa đến để trồng
Cho hoa nở rộ cánh đồng đẹp thêm
Quê hương cuộc sống êm đềm
Lúa xanh hoa đẹp ấm êm lòng người
Nông thôn rồi sẽ đổi đời
Điện ,đường ,trường,trạm rạng ngời sắc quê
Xa quê nay lại quay về
Đồng xanh xanh thắm thêm nghề trồng hoa
Đồng quê thêm những bông hoa
Bao nhiêu kỷ niệm trong ta ùa về
Tác giả: Mạc Phương
Có những loài hoa dại…kém sắc hương
Mọc bên đường nhìn người qua kẻ lại
Ngẫm phận đời…không khỏi buồn tê tái
Chẳng ai người nhẹ hái để nâng niu.
Suốt cả ngày bụi với gió hắt hiu
Mòn mỏi mong…người ngắm nhìn trìu mến
Chỉ vài giây được yêu rồi lịm chết
Cũng thấy vui…quên hết mọi xót xa.
Loài hoa dại…tuy hương sắc nhạt nhòa
Nhưng tâm tưởng lại đậm đà trong sáng
Không nước sơn phủ bề ngoài bóng nhoáng
Nên người người chẳng nán lại nhìn hoa.
Chung bầu trời rọi sáng ánh trăng ngà
Sao mỗi loài lại khác xa đến thế
Biết trách ai đem cho đời dâu bể
Khiến hoa rừng không thể được ai yêu.
>>> Khám phá thêm: Những vần thơ viết về hoa cúc đầy chất trữ tình
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Răng anh đi mô chừ ta xa ngái
Cho Huế buồn mùa hoa dại rụng bông
Dòng Hương lững lờ nước chảy mênh mông
Áo dài tím em má hồng phai nhạt.
Về nhé anh lên đò nghe em hát
Điệu nam bằng ôi dào dạt nhớ thương
Bên ni bờ nhìn bên nớ vấn vương
Anh sẽ mê câu nghê thường xứ Huế.
Nón lá nghiêng che nụ cười thương thế
Qua Tràng Tiền anh nhớ ghé Văn Lâu
Bên ly cà phê ta ngắm đèn màu
Hắt bóng xuống dòng sông sâu lấp loáng.
Hương Giang chung tình qua bao ngày tháng
Chờ anh về ngắm bảng lảng mây bay
Mưa giăng giăng tay nắm lấy bàn tay
Chiều cố đô tim dâng đầy nỗi nhớ.
Anh không về cho tình ta dang dở
Con đò buồn nằm bến lở cô đơn
Vẫn đợi anh cho nỗi nhớ dài hơn
Về nghe anh em không hờn không trách.
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Em chỉ như bông hoa dại bên đường
Cánh mỏng manh nhạt sắc hương dân dã
Bên đường mòn dưới chân người sỏi đá
Không ai đoái hoài lạnh giá chiều đông
Đâu dám sánh ngang sắc thắm hoa hồng
Được nâng niu được bón trồng vun xới
Không khoe sắc như hoa vàng đồng nội
Có bao giờ được sánh với hoa lan
Không lộng lẫy tựa những cánh hoa lan
Như cô gái giữa đại ngàn phố núi
Hoa trinh nữ em bên đường buồn tủi
E ấp khiêm nhường những buổi chiều phai
Tự đón sương long lanh những ban mai
Cố vươn lên trong đêm dài gió bấc
Vượt lên chính mình qua bao đèo dốc
Chút sắc tím hồng thô mộc đơn sơ
Giữa dòng đời em vẫn cứ bơ vơ
Cũng khát khao một giấc mơ giản dị
Được yêu thương một tình yêu chung thủy
Suốt cuộc đời em yêu chỉ mình anh.
Em vẫn cứ mang tên loài hoa dại
Mặc cho đời dẫm phải những bước chân
Trót sinh ra kiếp bạc chịu cam phần
Nào mong được tình chân lời thương gửi
Gắng gượng mãi giữa phong sương gió bụi
Vương thân gầy lầm lũi trước bão giông
Nếm đắng cay phận số chẳng vun trồng
Đâu bất mãn dù không người chú ý
Cố mạnh mẽ chưa lần sầu bi lụy
Dẫu nắng mưa tâm trí vững như đồng
Rực ánh ngời khắp bốn bể non sông
Nào lặng khép để nồng duyên chết lịm
Oằn vai nhỏ mỏng manh thêm kiều diễm
Dáng xinh tươi tô điểm nét nhu mì
Mộc ven đường cũng lắm kẻ khinh khi
Nhưng tâm sáng có gì đâu e ngại.
Hoa dại đồng hoang đẹp đó thôi
Không ai chăm sóc vẫn rạng ngời
Bướm ong bay lượn chiều lơi lả
Người hái tự nhiên kiệm trao lời
Ằm thầm khoe sắc tặng cho đời
Hỡi kẻ qua đường chỉ ngắm chơi
Đừng đưa tay hái đau lòng đất
Hương sắc tàn nhanh phí của trời
Tình người lãng tử lúc đầy vơi
Nào dám trêu hoa đứng trông vời
Lặng im thưởng thức mê hồn quá
Gửi chút tình đơn chẳng vẽ vời
Chợt nàng thôn nữ bước gần nơi
Hợp cảnh mây xanh cỏ bời bời
Nhẹ nhàng trong vắt hồn quê ấy
Một thoáng in sâu khó lòng rời.
Tác giả: Ngọc Quang Hà
Bên kia chiều nắng nhạt.
Hoa nở rộ sau hè.
Em về thôi em nhé!
Kẻo chiều nhẹ mưa bay.
Em nào biết, có hay?!
Tay trong tay thuở nào.
Năm ngón gầy xanh xao.
Theo anh bao tháng ngày.
Áo em đẹp màu mây.
Màu cỏ cây hoang úa.
Nô đùa trong gió đưa,
Nửa đời chưa vội xóa.
Anh suốt đời tìm hoa.
Mùi hoa lạ bên đường.
Thoang thoảng ngát đưa hương.
Một đời thương trời cũ.
Bên kia dốc sương mù.
Giấc ngủ ai nồng say.
Trong gió chiều nhẹ lay.
Ngất ngây mùi hoa dại.
Tác giả: Nhut Nguyen Van
Hoa đào hoa huệ hoa mai
Những loài hoa bướm ong say hoa nào
Bướm ong khe khẽ thì thào
Các hoa điều thích nhụy nào dám chê
Đời ong bướm dĩ đam mê
Hoa nào cũng hút nhụy phê cuối đời
Sinh ra tạo hóa ông trời
Có ong có bướm bên đời có hoa
Đời ong bướm cứ la cà
Đời hoa cứ mãi đơm hoa sắc màu
Đời hoa cứ nở tay chào
Đời ong bướm cứ dạt dào bên hoa
Tác giả: Hanh Nguyen
Mầu hoa, tươi mát, nhẹ nhàng êm…
Tươi thắm, cùng nhau, khoe sắc hồng.
Hoa đẹp, ru hồn, tình rộn rã.
Niềm vui, tràn ngập, cả hồn tôi.
Tác giả: Hanh Nguyen
Nắng chiều, tỏa sáng, tím xinh tươi.
Hoa tím rộ, tình thêm, nhớ nhung.
Tím soãi dài, khoe hương, sắc thắm.
Để người yêu tím, mãi tương tư.
Tác giả: Chu Tuan Kiet
Ô kìa, thảm cỏ xanh rờn
Điểm tô vàng trắng bướm vờn cỏ hoa
Mỏng manh năm cách ngọc ngà
Nhụy như chiếc cúc đơm tà áo em
“Hoa đồng nội” anh gọi tên
Nâng niu như gập nét duyên quê nhà
Hoa cùng anh hành quân xa
Đường xa dặm vắng như là có em
Hiu hiu gió thổi sương đêm
Cùng anh thức gác trăng lên hoa cười
“Hoa đồng nội” đẹp xanh đời
Bao giờ hết cỏ, mới quên lời thương em…
>>> Khám phá thêm: Thơ về Hà Giang - Vẻ đẹp núi đá và tình người sâu nặng
Tác giả: Đặng Vương Hưng
Chờ nhau suốt cả mùa khô
Vượt qua hạn hán ao hồ hay chưa?
Còn lâu mới đến mùa mưa
Mà lòng đã thấy dư thừa bão giông
Đời còn sấm sét nữa không?
Yêu như lạc giữa cánh đồng cỏ xanh
Này em tình có mong manh
Cũng đừng vội vã hóa thành mùa xuân
Non tơ từ mỗi bước chân
Mà mơn mởn gấp mấy lần mùa hoa…
Tác giả: Lê Giáp
Những bông hoa dại không người hái
Lặng lẽ bốn mùa khắp mọi nơi
Không có người mong và kẻ đợi
Thời gian vô nghĩa tháng năm ơi
Hoa dại vẫn là hoa dại thôi
Từ thuở xa xưa chẳng có người
Đặt cho tên gọi loài hoa ấy
Hoa dại suốt đời chẳng có đôi
Miên man hoa nở tím sườn đồi
Những niềm hoang dã chốn xa xôi
Hoa chẳng có tên hoa có sắc
Hương vẫn gửi vào trong gió bay.
Tác giả: Nguyen Thanh Tung Nguyen
Hoa nở bên lề hứng giọt sương
Tên em Mắc Cỡ mọc trên đường
Nhẹ nhàng cánh mỏng ong không thích
Dịu ngọt đài mềm bướm chẳng thương
Tháng lạnh mưa rơi lòng trộm nhớ
Đêm dài gió thổi dạ hoài vương
Đem thân hiến trọn cho đời sống
Chữa bệnh yên lành khắp mọi phương..
Tác giả: Trần Minh Hiền
Chỉ là hoa cỏ dại
Mà làm anh nao lòng
Em có là bùa ngải
Làm mê hồn long đong
Chỉ là gió quay vòng
Mà làm anh gục ngã
Em có là hy vọng
Làm dại khờ người ta
Chỉ là cõi ta bà
Mà làm anh đắm đuối
Em có là kỳ lạ
Làm tan tành ngược xuôi
Chỉ là hòn đá cuội
Mà làm anh tơi bời
Em có là hạt bụi
Làm cay nồng mắt ai.
Tác giả: Nguyễn Nhật
Đông về gửi đến giọt mưa sa
Có thấu hồng nhan buổi xế tà
Dáng nhỏ đường chiều thơ thẩn bước
Thân gầy ngõ tối ngậm ngùi qua
Đèn hiu hắt bóng đời mù mịt
Gió dập vùi thân lệ nhạt nhoà
Quân tử có ai người rộng lượng
Xin đừng rẻ rúng một đời hoa !
Tác giả: Phạm Ngọc Vĩnh
Em bảo: Em chỉ là…
Một loài hoa cỏ dại
Lặng lẽ đứng bên đường
Sương sa và nắng trải.
Một loài hoa không tên
Không màu không hương vị
Không đua chen trần thế
Suốt đời chỉ vậy thôi…
Em cứ nói xa xôi
Những điều như không thể
Với anh đâu phải thế
Dù cỏ dại em ơi!
Anh đã từng lên núi
Cũng xuôi miền biển khơi
Ngàn vạn hoa đua nở
Dệt tranh mộng khung trời.
Từ đâu ai xui khiến
May thay gặp được em
Mới hiểu tình cỏ dại
Du chưa hề có tên.
Chưa bao giờ có tên
Nhưng nào ai đã biết
Diệu huyền và thanh khiết
Gieo nốt trầm trong đêm.
Hoa buông sắc êm đềm
Lá giang tay khơi nhạc
Cung ngân lời tha thiết
Rụng vạn chùm sao sa.
Hoa chỉ thơm màu nhớ
Hoa chỉ nồng hương yêu
Búp xòe bung cánh nở
Tặng nhau buổi trời chiều.
Em chưa hề nói quá
Anh chưa từng nghĩ sai
Chuyện tình như hoang dại
Mà rõ nhau hình hài.
Khi mặt trời đi ngủ
Em hiện hữu trang đài
Hương bay vào giấc ngủ
Một đời chẳng phôi phai.
Tác giả: Khải Nguyên
Anh thương lắm một loài hoa cỏ dại
Nhỏ nhoi một mình, heo hắt bụi đường xa
Sao em cứ dùng dằng, vương vấn bước người qua?
Chạm vào chân ai, níu vào ai... hôm ấy...
Để quân tử dằn lòng như vậy
Nhặt mảnh tình rơi, vùng vẫy khỏi tay mình
Sao em không lặng thầm, giả bộ làm thinh?
Đừng bươn bải và cả tin như thế
Để sau lưng ai, em sẽ là không thể
Bước theo cùng, day dứt lắm người ơi!
Bụi đường cứ bay và năm tháng cứ trôi
Khắc khoải đam mê, rơi rụng thời con gái
Anh - lữ khách qua đây, thầm ái ngại
Thương lắm một loài hoa cỏ dại... xót xa...
Thơ về hoa dại không chỉ tôn vinh vẻ đẹp đơn sơ của thiên nhiên mà còn là tiếng vọng từ ký ức tuổi thơ, là cảm xúc thuần khiết giữa cuộc sống hối hả. Hoa dại mãi là biểu tượng của tâm hồn bình dị và sâu sắc.
Address: Số 68 Thanh Bình, Phường Lộc Hòa, Thành Phố Nam Định, Nam Định
Phone: 0349150552
E-Mail: contact@hocsinhgioi.vn