Tác giả: Hoa Du Kha
Đêm dừng chân lại bên đồi thông
Nghe khúc hát ru của tuổi hồng
Cây lá nghiêng mình trên sóng cỏ
Thầm thì ngày đó em sang sông.
Đêm dừng chân lại trên đồi cao
Tôi với trăng kia thoáng nghẹn ngào
Giọt máu sao trời rơi lãi rãi
Tình ai đáy nước đã xanh xao.
Đêm dừng chân lại trên đồi hoa
Ngày đó bây giờ xa thật xa
Còn chỉ riêng tôi và nỗi nhớ
Ngậm ngùi tôi hát bài tình ca.
Oải hương tim tím trên đồi hoang
Ánh mắt băn khoăn sực nhớ nàng
Người ấy bây giờ có hạnh phúc?
Bên tình duyên mới với cao sang.
Tác giả: Nguyễn Thị Thanh Dương
Tìm em trên cánh đồng Oải Hương,
Đất trời bát ngát một mùi thơm,
Anh ơi những cánh hoa màu tím,
Đã rủ em về từ tháng Năm.
Màu tím dịu êm đến nao lòng,
Em như say rượu giữa hư không,
Chếnh choáng vì sắc màu hoang dã,
Hoa Oải Hương nở khắp cánh đồng.
Nắng tháng Sáu cho hoa xinh đẹp,
Mùi Oải Hương ngây ngất gợi tình,
Làm ơn tháng Bảy đừng qua vội,
Hoa sẽ phai hương, sắc sẽ tàn.
Em bước đi bên những bụi hoa,
Chạy dài thẳng tắp cõi trời xa,
Trên cánh đồng em là cơn gió,
Chẳng biết mỏi chân, chẳng nhớ nhà.
Hái những cành hoa để tặng người,
Cỏ khô buộc lại bó hoa tươi,
Chỉ là một món quà đơn giản,
Của tình em và của đất trời.
Em sẽ ngủ trên cánh đồng này,
Khi hoàng hôn khép lại đâu đây,
Mùi Oải Hương vẫn còn thao thức,
Theo em vào trong giấc ngủ say.
Tìm em trên cánh đồng Oải Hương,
Em như trong câu chuyện hoang đường,
Chìm trong hoa, mùi thơm kỳ ảo…
Anh chẳng thể nào nhìn thấy em.
>>> Khám phá thêm: Tuyển tập thơ về hoa sim tím gợi nhớ miền ký ức xưa
Trên đời này mọi điều đều có thể.
Dưới ánh mặt trời băng giá không tan,
Đông đón ta với hơi ấm nồng nàn –
Tháng mười hai mà vẫn mưa ào ạt.
Yêu hay không – chúng ta đâu biết được,
Bởi đôi khi ta đùa với tình yêu,
Để đến khi đánh rơi mất trong đời,
“Không phải số” – ta ngậm ngùi tiếc nuối.
Oải hương ơi, loài hoa miền rừng núi –
Biếc xanh những lần gặp gỡ ngày xưa
Oải hương ơi, loài hoa miền rừng núi…
Ta nhớ hoài dù nhiều tháng năm qua…
Hào phóng, hạ tặng đôi ta hơi ấm,
Hải âu bay trên sóng biển mênh mông,
Riêng cho ta trăng âu yếm sáng trong
Thế gian này chỉ đôi ta tồn tại
Tím rịm mùa oải hương lộng sắc trời,
Chiều tà nắng nhẹ rủ mây chơi.
Buông câu nhắn nhủ cây thầm đợi,
Khảy khúc tâm tư đất đáp lời.
Bắt ảnh lung linh huyền ảo gợi,
Thu hình rực rỡ thực hư mời.
Mơ màng ngắm cảnh quên người tới,
Gió thổi hương nồng phả lả lơi.
Tác giả: Ngọc Thạch
Tím cả trời đông sắc oải hương,
Chân mây tuyết đã gửi mơ hường.
Hoa đào năm ngoái còn trông gió…
Xuân đến bây chừ…mỏi nhớ thương…
“Nhành oải hương trên tay em nắm chặt
Như tình yêu ngày ấy quá mong manh
Em vẫn cười khi ngắm khung trời xanh
Dù trong tim vẫn buông nhiều khờ dại”
Tác giả: Hồng Dương
Áo em..tím cả ngọn chiều rơi
Tím cả lòng ta tím cả trời
Một cánh chim bay màu tím rịm
Đêm buồn khép lại gió trăng ơi ! …
Thu đi trong buổi lá vàng bay
Gió cợt đùa trêu hoa cỏ may
Vạt tím khung đồi hoa oải hương
Áo mềm em mặc lạnh đôi vai
Tìm trong vạt tím ánh hờn thương
Kỷ niệm thu hòa sắc oải hương
Để tím cả lòng hoàng hôn đợi
Tím lạnh dòng thơ giữa gió sương
Tác giả: Nguyễn Uyên Thu
Cái duyên dáng đằng sau màu tím
Hoa oải hương thơm ngát dặm dài
Mùa hạ đến hoa tràn khắp chốn
Tím chiều hoang lan tận chân trời
Vùng Florence tít tắp xa xôi
Tasmania Hokkaido…tĩnh lặng
Rộ ngàn hoa ngát tím đất trời
Ôi hoa tím- tím hoà sắc tím
Sonoma buồn tím cả Cali
Dẫu hạ về nơi đây có muộn
Để ta còn gặp lại dáng ai
Trong tinh túy sắc màu tim tím
Em cho đời hương tỏa ngất ngây
Em có cả triệu người chiêm ngưỡng
Nhưng tình yêu chỉ có một người…
Tác giả: Hoa Du Kha
Chuyện ngày xưa,
Về một nàng trinh nữ
Tuổi tròn đôi tám, vẫn thường mộng mơ
Nàng mơ tình duyên
Yêu hoa màu tím
Một loài hoa nhỏ
Tim tím đợi chờ.
Ở nhà bên
Có một chàng thi sĩ
Chỉ biết làm thơ, ca tụng trăng vàng
Rồi tình nàng
cũng đã trót trao chàng.
Nhưng cuộc đời
sao lắm trái ngang
Nàng bước theo chồng, để sầu dở dang.
Như chim lẻ bạn
Chàng ôm cây đàn
Ngõ hồn buốt giá
Ru khúc tình tan.
Chàng ra đi
Về miền xa đất lạnh
Bên đồi thông, trồng sắc hoa màu tím
Rồi từng ngày
Trên đồi thông hiu quạnh
Gọi tên nàng một chữ Mộng mà thương.
Thời gian qua
Không xóa hết nỗi buồn
Đau đớn trong lòng nguồn thơ sầu hơn
Vẫn là trăng
Nhưng hồn thơ điên cuồng
Đời ai hay,
Chàng cô đơn nức nở.
Vào Một đêm
Mưa rơi miền đất lạnh
Chàng chết rồi bên cánh hoa màu tím
Cùng trăng sao
Thơ sầu không nên tuổi
Và người đời
Gọi hoa tím oải hương.
Kể từ đấy
Loài oải hương màu tím
Ngát hương thơm dâng tất cả cho đời
Rồi từ ấy
khi trăng lên mỗi tối
Màu tím oải hương
Vẫn đẹp rạng ngời.
Ai xót thương
Người thi sĩ năm nào
Vẫn tình chung, hẹn nàng Mộng kiếp sau
Cành oải hương
Xin gửi lại cho người
Hồn điên cuồng
Sắc tím oải hương trao.
>>> Khám phá thêm: Hoa anh đào trong thơ - Vẻ đẹp mong manh và thuần khiết
Tác giả: Trần Đức Phổ
Nàng hay kể chuyện Oải Hương
Bông hoa màu tím lạ thường thơm tho
Dặn rằng: đời chẳng như mơ
Xa nhau xin nhớ kẻ chờ chốn quê
Trăm năm giữ một lời thề
Còn yêu thì hãy quay về với nhau
Vườn xưa hoa chẳng úa nhàu
Trái tim nàng chẳng đổi màu sắt son
Con đường thiên lý mỏi mòn
Mười lăm năm ấy chàng còn nhớ chăng?
Phương trời gió lạnh, tuyết băng
Bóng hình người cũ như trăng cuối trời
Ngày về tái ngộ mừng vui
Cầm tay, mắt lệ ngậm ngùi như mưa
Oải Hương ngào ngạt đương mùa
Tình nay cùng với tình xưa dạt dào
Một vùng đất rộng trời cao
Thênh thang lối mộng dẫn vào Thiên thai.
Tác giả: Hồng Dương
Hoàng hôn tím nhuộm cánh chiều mỏng mảnh
Khuôn trời mây ảo ảnh dáng ai về
Mùi oải hương thoang thoảng động cơn mê
Lòng bỗng nhớ tái tê mùa thu ấy
Này em hỡi !... em ơi em có thấy
Cánh lá vàng run rẩy ở trong sương
Động lòng anh nên cảm thấy xót thương
Chân lặng bước trên đường về ngõ vắng
Trăng vừa ló ánh nghiêng chao thầm lặng
Cành oải hương mang nặng bóng hao gầy
Cơn gió buồn thả cánh lá tới đây
Rây sắc tím mắc đầy bên cành liễu
Em có nhớ những lần ta chưa hiểu
Mắt em sầu trăng chiếu tận bờ mi
Cánh oải hương mượn gió nhẹ thầm thì
Lòng hoa gửi những gì theo sắc tím....
Tác giả: Tam Muội
Vang đồng vọng tiếng đàn Lang vừa khảy
Bật cung xề quyện dãy núi Trường Sơn
Như oán trách, giận hờn, khâu tận đáy
Mà ngậm ngùi, lệ chảy, xiết hồn đơn
Phu Quân hỡi! Chập chờn trong giấc ngủ
Dưới đèn mờ vũ trụ bỗng mông lung
Trên mái sảnh tương phùng đôi chim cú
Đang gù gù, nhẹ giũ cánh tình chung
Còn ở Thiếp, bão bùng xuyên tâm khảm
Nỗi nhớ thương chặt bám trái tim hồng
Ôm chiếc bóng, phòng không, trùm ảm đạm
Khát khao đành, kìm hãm, những gì trông
Nợ gồng gánh, gánh gồng bao niên kỷ
Nay dương trần hoán vị tái ngộ đây
Vẫn ngang trái canh chầy vương khổ lụy
Há duyên thời là ý Lão Nguyệt gây?
Thôi thì hãy! Cưỡi mây, về cùng gió
Hoa Oải Hương ngoài ngõ nở rộ chồi
Hái hoà mực, phết bôi vào bút cọ
Điểm tô màu thắm đỏ đẹp vành môi
Xua tan hết lở bồi chia khoảng cách
Mượn nguồn thơ, viết lách, khoả khuây sầu
Vơi lạc lõng, ngăn châu, rầu huyết mạch
Xoá sóng cuồng, phủi sạch cảnh bể dâu
Dẫu phù thế đục ngầu con nước lớn
Đẩy thuyền Rồng gờn gợn chuỗi bấp bênh
Khiến ngày tháng lênh đênh vòng đau đớn
Sẽ chóng tàn, rồi phởn chí thang thênh.
Cánh đồng hoa xa mãi
Trải rộng đến chân trời
Mênh mông hóa chơi vơi
Sắc tím buồn lặng lẽ…
Loài hoa đó mang nét sầu rất nhẹ
Của sự đợi chờ, của nỗi nhớ xa xăm…
Thời gian trôi in từng dấu vĩnh hằng
Hoa vẫn nguyện giữ trọn lòng chung thủy!
Hoa không khóc cho chuyện tình thế kỷ,
Không khóc cho lời thề bên bến sông Seine
Hoa vẫn ở đây ca khúc hát êm đềm
Ru theo gió mơ bóng hình hạnh phúc…
Hoa vẫn tin vào một ngày có thực
Thế gian này tan biến những chia ly
Để hồn yêu chắp cánh những diệu kỳ
Và như thế, hết nỗi niềm dang dở…
Cũng bởi lẽ, đời vốn nhiều duyên nợ
Muôn vạn chuyện tình – một sắc tím mơ phai!
Cánh đồng hoa sao cứ mãi trải dài
Ở xa lắm nơi chân trời chợt lạ
Màu hoa tím chan hòa lên tất cả
Không gian buồn, lãng mạn, hóa mê say…
Tác giả: Tam Muội
Cứ ngỡ thuyền yêu cập bến lành
Thưởng bầu êm ả quyện trăng thanh
Ngắm mây lững thững soi dòng biếc
Lá lẫn chen hoa cạnh thác gành
Nhưng đó chỉ toàn chuỗi mộng du
Pha lê được điểm lớp sương mù
Ngụy trang lộng lẫy, đầy tinh tế
Khờ khạo mơ màng…đuổi bóng đu
Đường tình sỏi đá nhặt lao đao
Đem trái trinh nguyên đổi nghẹn ngào
Róc rách tháng ngày treo vất vưởng
Để miền sa mạc mãi hanh hao
Đính chặt bên rèm nhánh oải hương
Dẫu thơm ngan ngát dỗ canh trường
Chẳng làm Lãng Tử say nồng giấc
Vẫn xoải chim Bằng, giục vó cương
Ngoài kia ong bướm dặt dìu đưa
Chờ đợi chở che trước gió bừa
Bão giật, tuyết đùn, oi bức phủ
Vậy mà lơ đễnh…chạnh lưa thưa
Giữ tím thủy chung hay xót thầm
Tơ đồng nhạt nhẽo, sững sờ tâm
Duyên thề kim cải nay loang lổ
Hư thực cảnh xưa, hoặc đã nhầm!…
“Tôi biết yêu anh…tình tôi lỡ làng
Tôi biết yêu anh tình tôi dở dang
Cũng đành chấp nhận hợp tan…Bèo mây
trọn kiếp lang thang…Cho cung buồn rơi vào đêm đen”…
Giọng Người trầm lắng khiến chơi vơi
Nức nở mang mang ngập biển trời
Như quặn thắt đau, ngàn thống khổ
Mảnh hồn lạc lõng giữa trùng khơi
Một phút đỗ tim trả vạn sầu
Lênh đênh nửa chặng…sẽ về đâu?.
Thơ về hoa oải hương không chỉ đơn thuần là những câu chữ lãng mạn mà còn là không gian gợi nhớ, gợi thương. Sắc tím ấy sẽ mãi len lỏi trong tim người, để mỗi lần nhớ đến là một lần tim dịu lại bởi hương thơm của ký ức.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.