HẬN đời sẽ tủi xá gì đâu
HẬN biết đời ta mãi chỉ sầu
HẬN thỏa muôn đời cay não giấu
HẬN vùi tỷ kiếp nẫu đời sâu
HẬN luôn phủ nghĩa đời không thấu
HẬN cũng quanh đời ái chẳng bâu
HẬN lũ giàu tham đời ác cẩu
HẬN đời những kẻ xót dài lâu.
Em ơi chiều nay lặng gió
Ta đi ra phố một mình
Tìm quên bên ly rượu đắng
Cố vùi chôn một cuộc tình
Ta hận ngày xưa ta ngốc
Yêu em yêu chỉ mình em
Nhưng ta là thằng hèn nhát
Chẳng giữ được em kề bên
Em như một làn gió mát
Em như một đoá hoa thơm
Dịu dàng mùi hương quyến rũ
Mắt môi tươi thắm da hường
Ta như gã khờ vụng dại
Một chút ghen hờn vu vơ
Dày vò em điều phi lí
Tình yêu vụt mất không ngờ
Mất em ta thành hành khất
Bơ vơ suốt dọc đường đời
Cố tìm một tình yêu khác
Nhưng mà không thể... trời ơi!
Em ơi giá như tất cả
Vùi quên sau một cơn say
Ta thề đêm nay sẽ uống
Cạn sầu cạn cả đắng cay
Ta- thằng đàn ông ngu ngốc
Có em mà chẳng giữ gìn
Bây giờ ngàn ngày nhân thế
Sống để dày vò con tim...
Chán buồn buồn chán khổ gì đâu
Mong đợi đợi mong cũng thấy rầu
Nồng nghĩa nghĩa nồng trôi biệt mất
Thắm tình tình thắm bỏ vùi sâu
Hận đời đời hận chàng không thấu
Căm phận phận căm thiếp chẳng cầu
Lòng xót xót lòng do bởi bậu
Mộng gìn gìn mộng nén dòng ngâu.
Tác giả: Lệ Tình
Một mình độc ẩm đêm thâu
Rượu cay men đắng mộng sầu tàn canh
Đêm khuya ngắm ánh trăng thanh
Chạnh lòng nuối tiếc mong manh cuộc tình
Dẫu tim vương vấn khối tình
Lòng luôn khắc khoải mối tình đã xa
Hận đời đen bạc xa hoa
Tình em lưu lại xót xa nụ cười
Một lần lầm lỡ mà thôi
Mà duyên tan vỡ lệ rơi bẽ bàng
Bao năm lòng cứ võ vàng
Tim lưu chút nhớ muộn màng trong nhau
Tình ta sao lại nhạt màu
Để đôi ta mãi xót đau nghẹn ngào
Ngoài hiên gió thổi xạc xào
Tiếng sầu đêm vắng còn nào buồn hơn.
<<< Khám phá thêm: Hải Phòng trong thơ - Đẹp bình dị mà sâu lắng
Tác giả: Hoài Điệp Hạ Phương
Anh về quét lá bên đường
Hận tình, quét mộng giữa vườn rêu xanh *
Hận đời quét hết công danh
Anh về quét cả trăng thanh rạng ngời
Người ơi, có quét bão đời
Cũng chừa cho nhé ngang trời trăng kia
Tôi và trăng vẫn sớt chia
Nụ cười, nước mắt, lối khuya độc hành !
Chân đạp mặt đất
Tay chỉ trời cao
Miêng thì kêu gào
Ta hận đời này
Tình phải cần tiền
Tiền là tình chẳng ?
Tình người lanh ngắt
Lạnh giá hơn băng.
Làm sao sửi ấm
Một đống băng lạnh
Miệng thì bồ tát
Lòng đầy dao phay
Lòng ta đã mở
Ta có hy vọng
Để rồi băng đó
Lạnh lòng này đây
Giờ lòng ta đóng
Vì nó băng giá
Nó giá bút rồi
Vì lòng người chăng?
Tác giả: Thái San
Lửa tình xưa trong tim ta lạnh giá
Tiếng em nay nghe xao lãng xa xăm
Hận người xưa tình ta khéo vu vạ
Biến tình yêu thành nước mắt hờn căm
Trong đêm tối một chuỗi dài cô quạnh
Ân tình xưa đã tan tác ngàn thu
Ôm gối chiếc ta đắp mền căm giận
Lửa tình xưa đã trở thành lửa thù
Lòng nặng trĩu trong địa đàng oán hận
Ngậm cay đắng lau nước mắt đã khô
Trong đau đớn ta kêu gào ao ước
Biến tình yêu thành sức mạnh giết người
Lửa tình xưa đã trở thành lửa hận
Tình ngục thất trong đêm dài lạnh giá
Trong đau đớn ta dừng chân dạo bước
Ta gần chết nhưng mong người cũng chết
Dòng đời bạc bẽo nghĩa gì đâu
Cuộc sống hơn thua cảm thấy rầu
Chén rượu bao ngày ta đã nhậu
Hằng đêm điếu thuốc gặm tim nhàu
Còn đây những tháng buồn đau nẫu
Để lại nhiều năm tủi dạ sầu
Chán nản ân tình như hữu hảo
Lòng người hiểm độc lắm mưu sâu.
Lặng lẽ sầu thương biển ái tàn
Tâm hồn lạnh lẽo với trần gian
Chia dòng mộng hẩm thân buồn chán
Ghép mảnh duyên bèo phận tủi than
Hạnh phúc chia lìa chìm tiếng hát
Tình yêu rạn vỡ lạc phách đàn
Nhưng đời bạc bẽo mong nào đến
Muốn được bình an ước cũng tan.
Tác giả: Thái San
Hận tình đen, ném trăng ra cửa sổ
Trăng cứ về, nín lặng ánh đẩy đưa
Giận hình xen, buông màn chặn thêm nữa
Trăng xô cửa, khiếp một mặt đau khổ.
Vào làm gì, kiếp ê chề giông tố!
Trả tình si, tuổi xuân tàn môi tím
Chào làm chi, tim dập nát chẳng tìm
Đập bình đi, còn tin gì ái ố!
Hận tình đen, ném trăng ra cửa mộ
Trăng vẫn về, yên lặng đứng đẩy đưa
Giận tím đèn, gọi gió vòng tắt lửa
Trăng lần lữa, lấp ló bóng cây khô.
Tử thần ơi tha ta ra khỏi mồ!
Để ta về tát trăng giữa đêm khuya
Hận trăng về, để vết tình loang lổ
Hận trăm bề lề nghĩa địa sầu cô!
Trăng đừng về mà xương lạnh đáy hố
Tình chi nữa nợ thề thốt với trăng
Trăng tà già từng nét trăng nhạt trắng
Trăng bội bạc ôi bi đát trơ phô!
Trăng thầm thì, họa thi hồn trăng biết
Trăng gục chết, vần thơ chôn trăng viết
Tận bao giờ ta hóa người thiên cổ
Hết hận trăng khỏi hóa kiếp hồ đồ.
Tác giả: Võ Quang Hân & Trần Thanh Thảo
Giận cõi trần gian với đất trời
Con đường bất hạnh mãi hoài khơi
Tình chưa thắm đượm duyên trăn trở
Mộng chửa nồng say phận rã rời
Có phải men buồn không thể cạn
Hay vì mật đắng chẳng nào vơi
Mi nhoè đẫm lệ sầu giăng lối
Viễn cảnh tang thương khóc hận đời.
Tác giả: Dũng Lê Ngọc
Chìm trong chén tửu nguyện xa đời
Số mệnh phong trần mãi chửa vơi
Nợ trải buồng tim sầu rã tiếng
Hồn treo bọt nước tủi khan lời
Luôn hờ hững phận tâm nào nghỉ
Bởi xót xa lòng nghĩa lại chơi
Vẫn phải trầm kha cùng giấc mộng
Nghìn thu lạc lối dẫu cam thời.
Dẫu hận thù là bóng tối trong tim, những bài thơ về nó lại giúp con người đối diện và giải tỏa. Viết ra nỗi đau cũng là một cách để chữa lành, để yêu thương có cơ hội trở lại trong cuộc sống.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.