Thơ về cựu chiến binh - Hồi ức một thời hoa lửa

Cựu chiến binh – những người lính từng hy sinh tuổi trẻ để bảo vệ Tổ quốc, luôn là hình ảnh thiêng liêng trong lòng dân tộc. Những vần thơ viết về họ là cách lưu giữ ký ức và tri ân sâu sắc tới thế hệ anh hùng năm xưa.

Thơ ca ngợi cựu chiến binh

Người lính già

Ngày ấy, anh khoác áo xanh,

Ra đi theo tiếng quân hành vang xa.

Lửa đạn mịt mù, phong ba,

Đất nước gọi, chẳng ngại ngần, anh bước.

Giờ đây, tóc đã bạc màu,

Hồn anh vẫn sáng, tựa sao đêm ngời.

Những câu chuyện cũ, anh kể,

Dạy cháu con lòng yêu nước, thương đời.

6/12, ngày vinh danh,

Cựu binh - những người viết trang sử hùng.

Cảm ơn anh, những anh hùng,

Cho thế hệ mai sau đời thanh bình.


Hào kí còn mãi cùng người lính già

Hào khí người cựu chiến binh

Ba lăm năm, một chặng đường,

Hội CCB sáng niềm thương, nghĩa tình.

Từ chiến trường khói đạn in,

Giờ đây góp sức xây hình non sông.

Áo lính bạc, dẫu phai màu,

Tim son vẫn cháy, tựa trăng trên đầu.

Ngày trước giữ nước, bền lâu,

Hôm nay dựng xóm, làm giàu quê hương.

Tấm gương sáng, thật phi thường,

Cựu binh ngời sáng trên đường dân sinh.

Kỷ niệm ngày Hội lung linh,

Tri ân công đức Cựu Chiến Binh Việt Nam.

Thơ tặng Bố

Tác giả: Đoàn Thị Kim Dung

Bố trở về trong rạng rỡ mừng vui

Khi đất nước đã hai miền sum họp

Nước mắt mẹ, nụ cười con chào đón

Những tấm huân chương trên ngực Bố tỏa ngời

Bố trở về chỉ có bấy nhiêu thôi

Chiếc ba lô, đôi dép mòn cũ kỹ

Bố bảo: Những thứ ấy đã từng là đồng chí

Trong khói bom, súng đạn chiến trường.

Bố trở về với công việc đời thường

Mà những vết thương khi trở trời còn nhức nhối

Con thương quá giọt mồ hôi nóng hổi

Rơi trên chiếc áo con, màu trắng tinh khôi

Bố - chỉ là một người lính giữa dòng đời đang trôi

Giản đơn như cây mọc lên từ đất

Nhưng con biết có một điều duy nhất

Bố lại là tất cả cuộc đời con.

Tri ân người lính xưa

Lặng thầm năm tháng đi qua,

Người lính xưa nay thành cha, thành ông.

Vẫn nguyên tình nghĩa mặn nồng,

Hội CCB ấm lòng đồng đội ta.

Kỷ niệm ba lăm năm qua,

Hào hùng truyền thống, ngọc ngà niềm tin.

Mỗi người như một bóng chim,

Vững vàng tung cánh giữa nghìn đổi thay.

Hội là mái ấm hôm nay,

Kết tình đồng đội, dựng xây quê nhà.

Cựu binh mãi sáng ngọc ngà,

Đất nước ghi nhớ, dân ta mãi còn.

Chắt chiu câu chữ tri ân người lính xưa
Chắt chiu câu chữ tri ân người lính xưa

>>> Khám phá thêm: Thơ về Cách mạng tháng Tám vang vọng khúc khải hoàn

Anh cựu chiến binh

Tác giả: Nguyễn Diên Hồng

Nhớ về đất mẹ nằm nôi

Núi sông vang vọng những lời mẹ ru

Cha còn đi lập chiến khu

Nay mai khôn lớn diệt thù cùng cha

Vua Hùng dựng nước ngàn xưa

Nay ta giữ nước Bác Hồ đã trao

Máu hồng nhuộm đỏ cờ đào

Bốn nghìn năm được lưu trao cho đời

Lớn như Phù Đổng một thời

Trên lưng ngựa sắt vung roi diệt thù

Văn Lang đất Việt ngàn xưa

Lạc Long Quân với Âu Cơ tạo hình

Cám ơn đất mẹ sinh thành

Con làm người lính chiến binh một thời

Chiến trường đạn nổ bom rơi

Hy sinh cao cả sáng ngời tấm gương

Hôm nay trở lại đời thường

Vẫn là người lính kiên cường năm xưa

Cuộc đời trải bao nắng mưa

Anh là lính cựu sớm trưa nghĩa tình.

Người lính hôm nay

Ngày xưa tay súng, áo xanh,

Hôm nay tay cuốc, xây thành, trồng hoa.

Đất quê hương, sáng bài ca,

Người lính năm ấy, vang xa nghĩa tình.

Đồng đội từng sát cánh mình,

Giờ chung mái Hội ân tình sẻ chia.

Ba lăm năm mãi không lìa,

Hội Cựu chiến binh – ngọn cờ thủy chung.

Anh là bức tượng anh hùng,

Sống vì Tổ quốc, vì chung giống nòi.

Bài ca lính cũ muôn đời,

Sáng trong lịch sử, rạng ngời Việt Nam.

Tri ân đồng đội

Chiến trường xưa, máu thấm sâu,

Đồng đội ngã xuống, xanh màu tự do.

Anh còn sống, dạ âu lo,

Khắc ghi nỗi nhớ đồng bào, đồng hương.

Giờ đây quê đã lên đường,

Hội Cựu chiến binh nối tình quê xa.

Nghĩa tình đồng đội đậm đà,

Thắm trong câu hát, đậm đà lòng son.

Ngẩng đầu nhớ nước, thương non,

Dáng người lính cũ mãi còn trong tim.

Tổ quốc xanh thắm cánh chim,

Hòa bình mãi mãi, trái tim rạng ngời.

Mỗi vần thơ là một tri ân đồng đội
Mỗi vần thơ là một tri ân đồng đội

Cựu chiến binh làng 

Tác giả: Nguyễn Trọng Luân

Chúng tôi trở về từ nhiều chiến trường

Lại tay cuốc tay cầy như thủa xưa ghi tên nhập ngũ

Chúng tôi lại ông tôi mày mày tớ tớ

Câu đồng chí thốt ra rất bất thình lình

Chúng tôi họp cựu chiến binh

Vợ con đun nồi nước vối

Chúng tôi ngồi bó gối

Tìm cách giúp nhau qua lúc đói nghèo

Chúng tôi ăn nói ồn ào

Hay hồi ức những điều cháu con không hiểu được

Nhưng người vợ chúng tôi thì ai cũng hiểu

Những đêm vết thương chồng trái gió trở giời

Chúng tôi kể cho nhau chuyện Quảng Trị năm bẩy hai

Bạn tôi kể ở Tây nam mùa khô kiệt nước

Có đứa ở xóm ngoài kể lũ miền tây lặn ngụp

Mấy đứa trẻ hơn đau đáu nhớ Vị xuyên

Làng tôi đỡ nghèo rồi con cháu sáng sủa hơn

Dù mẹ nó vẫn còng lưng hai vụ lúa

Dù Cha nó vẫn lên tàu ra thành phố

Kiếm thêm những buổi phu hồ

Chúng tôi về từ khắp chiến trường xưa

Chẳng có ai say xưa thèm thuồng cấp chức

Người lính sau chiến tranh sống bằng đời thực

Gọi nhau họp cựu chiến binh

Một cuộc đời chìm đắm nổi nênh

Người lính chỉ sợ lãng quên quá khứ

Hội cựu chiến binh làng tôi có bao nhiêu ngày để nhớ

Là bấy nhiêu ngày nhớ máu đổ bên nhau

Chúng tôi hiểu giản đơn kẻ thù là kẻ nào

Dám xâm phạm cõi bờ Tổ quốc

Dám động đến tự do độc lập

Ngang nhiên trút đạn bom xuống Tổ quốc mình

Cả những kẻ nhân danh đứng trên nhân dân

bòn hút máu xương mồ hôi nước mắt

Bòn rút tài nguyên đất nước

Bọn chúng là kẻ thù của nhân dân

Chúng tôi sống ở làng,

Chúng tôi chỉ là cựu chiến binh.

Thơ cảm động về cựu chiến binh

Tháng bảy về 

Tác giả: Nguyễn Văn Á

Tháng Bảy về đất nước của tôi ơi

Là cuộc hành hương về chiến trường khói lửa

Những Cựu chiến binh không còn trẻ nữa

Bước chân run, tóc điểm bạc, da mồi.

Từng đoàn người lặng lẽ bước theo nhau

Đến nghĩa trang suốt chiều dài đất nước

Đốt nén tâm hương tri ân đồng đội

Vì nhân dân dâng hiến cả đời mình.

Ở Nghĩa trang Quốc tế Việt - Lào

Chiều rực cháy một màu hoa đỏ

Bên ngọn nến tri ân màu lửa

Cứ bập bùng thắp sáng cả trời đêm.

Mẹ có về Bến Tắt với con không

Nghĩa trang Trường Sơn bạt ngàn bia mộ

Nơi quần tụ những linh hồn lính trẻ

Trên con đường mang tên Bác thân yêu.

Có nơi nào như Thành Cổ năm xưa

Những người lính đã đi vào huyền thoại

Tám mốt ngày đêm bom trần, đạn rải

Vẫn hiên ngang đánh giặc giữ Cổ Thành

Có ai ngờ Thạch Hãn một màu xanh

Trong phút chốc trở thành dòng sông máu

Bao người lính đã qua đây nằm lại

Làm mái chèo khuấy động mãi niềm đau.

Mấy mươi năm dù đất nước bình yên

Tháng Bảy về Thạch Hãn thành sông lửa

Đêm hoa đăng đồng đội tôi không ngủ

Người mẹ nào thầm khóc gọi tên con.

Nghĩa trang Vị Xuyên lưu dấu mười năm

Tang tóc đau thương đỏ rừng phương Bắc

Bên nấm mộ không tên đội mưa trầm mặc

Lòng mẹ buồn chẳng thể nói cùng ai.

Đất nước tôi Tháng Bảy lại ngân lên

Hai tiếng tri ân anh hùng liệt sĩ

Từ Bắc vào Nam vẫn đang yên nghỉ

Giữa đất trời lồng lộng gió quê hương

Nồng nàn cảm xúc khi tháng bảy về
Nồng nàn cảm xúc khi tháng bảy về

Đâu chỉ riêng mình

Tác giả: Nguyễn Mạnh Đẩu

Em đừng chúc anh nhân ngày Thương binh

Trong tim em, anh không hề khuyết tật

Giữa cuộc chiến biết bao người đã khuất

Với anh, vết thương này đâu có hề chi.

Bao đồng đội cùng trang lứa ra đi

Nằm lại chiến trường gốc cây bụi cỏ

Ngày chiến thắng, không ngày đoàn tụ

Cha mẹ già đau đáu ngóng... tin con.

Tiễn chân con lúc tóc mẹ còn xanh

Đợi con về tóc mẹ thành mây trắng

Bao đêm trăng mẹ sống trong đơn lặng

Tựa cửa hằng đêm mắt mẹ mỏi mòn trông.

Bao trẻ thơ tuổi cắp sách tới trường

Trang học bạ, dòng cha ghi liệt sĩ

Bao người vợ suốt một thời xuân trẻ

Chôn khát khao khắc khoải nỗi niềm riêng

Người chiến binh xông pha chốn trận tiền

Người hậu phương hy sinh thầm lặng

Thuở đất nước hành quân ra trận

Mất mát hy sinh đâu chỉ có... riêng mình!

Lời người đi tìm đồng đội

Tác giả: Nguyễn Mạnh Đẩu

Chúng tôi trở về những cánh rừng xưa

Nơi cháy bỏng một thời chinh chiến

Nơi chất chứa vui buồn kỷ niệm

Đồng đội ơi! Các anh nằm đâu?!

Các anh nằm đâu giữa rừng rậm núi cao

Khi đất nước từng ngày đổi mới

Khi xuân sang thắm sắc hoa đào.

Trụi lá rừng xưa nay đã xanh màu

Phía trước, phía sau

miệng hố bom thù đã khép

Vẹn nguyên tuổi xuân các anh

quyện hòa cùng đất nước

Bao đêm trường mẹ thức

Khói hương nguyện các anh về.

Mấy mươi năm từng hẻm phố đường quê

Những vành môi đợi chờ héo úa

Những ánh mắt võ vàng

khát khao ngày đoàn tụ

Mẹ già mái tóc bạc phơ...

Chúng tôi trở về những cánh rừng xưa

Thắp sáng niềm tin kiếm tìm đồng đội

Trong thăm thẳm có người không trở lại

Sốt rét, đạn bom, thác lũ, thú rừng

Giữa thanh bình hiến trọn tuổi thanh xuân.

Lại trở về với chiến trường xưa

Thắp sáng niềm tin kiếm tìm đồng đội

Vai áo bạc, dép mòn đá núi

Đồng đội ơi!

Các anh nằm đâu?

Viếng thăm đồng đội

Tác giả: Đinh Hữu Hoan

Trận công đồn năm ấy, bạn nhớ không?

Nửa tiểu đội mình đã không về được nữa

Nằm lại bìa rừng nơi chiến trường khói lửa

Và bây giờ mãi mãi tuổi hai mươi.

Tự hào thay bạn tôi đã một thời

Góp lửa làm nên lịch sử

Không ngại hiểm nguy, vào sinh ra tử

Vì dân tộc, vì non sông mà không tiếc cuộc đời...


Nén hương lặng lẽ viếng thăm đồng đội

>>> Khám phá thêm: Thơ về cách mạng - Bản anh hùng ca bất tử của dân tộc

Lời người bên sông

Tác giả: Lê Bá Dương

Đò lên Thạch Hãn ơi... chèo nhẹ

Đáy sông còn đó bạn tôi nằm

Có tuổi hai mươi thành sóng nước

Vỗ yên bờ mãi mãi ngàn năm.

Cựu chiến binh thôn mình

Tác giả: Đỗ Ngọc Công

Chúng mình là những chiến binh

Một thời chiến đấu quên mình vì dân.

Hoàn thành nhiệm vụ, ra quân

Về đời thường lại quây quần bên nhau.

Có người về trước,về sau

Vẫn luôn đoàn kết giúp nhau tận tình.

Nâng cao kinh tế gia đình

Dựng xây thôn xóm văn minh đẹp giầu.

Luôn luôn gương mẫu,đầu tầu

Xứng danh đơn vị tốp đầu thường xuyên.

Về chiến trường xưa

Tác giả: Lê Ba

Về lại Quân khu với chiến trường

Một thời trận mạc ấm tình thương

Anh em đồng đội lòng xao xuyến

Nhớ chuyện ngày xưa đổ máu xương

Hàn huyên hội ngộ thời hoa lửa

Tâm sự bên nhau thật tỏ tường

Ghi nhớ lời thề trong trận cuối

Vững tin theo Đảng thật kiên cường.

Có lẽ nào

Tác giả: Trần Ngọc Phượng

Kỷ niệm xưa như phù sa đọng lắng

Nước cứ trôi cỏ vẫn mọc xanh đồng

Anh vẫn là anh của bão giông

Mũ tai bèo băng qua lửa khói

Em vẫn là em tóc tỏa hương bồ kết

Lao mình trong chớp lửa bom rơi

Thời gian nhuộm trắng tóc ta rồi

Bao nhiêu điều để quên để nhớ

Anh với em một quãng đời cất giữ

Có lẽ nào ta lại quên nhau.

Thơ hay của các nhà thơ cựu chiến binh

Thơ về cựu chiến binh ngắn gọn

Lời người đi tìm đồng đội

Chúng tôi trở về những cánh rừng xưa

Nơi cháy bỏng một thời chinh chiến

Nơi chất chứa vui buồn kỷ niệm

Đồng đội ơi! Các anh nằm đâu?!

Các anh nằm đâu giữa rừng rậm núi cao

Khi đất nước từng ngày đổi mới

Khi xuân sang thắm sắc hoa đào.

Trụi lá rừng xưa nay đã xanh màu

Phía trước, phía sau

miệng hố bom thù đã khép

Vẹn nguyên tuổi xuân các anh

quyện hòa cùng đất nước

Bao đêm trường mẹ thức

Khói hương nguyện các anh về.

Mấy mươi năm từng hẻm phố đường quê

Những vành môi đợi chờ héo úa

Những ánh mắt võ vàng

khát khao ngày đoàn tụ

Mẹ già mái tóc bạc phơ...

Chúng tôi trở về những cánh rừng xưa

Thắp sáng niềm tin kiếm tìm đồng đội

Trong thăm thẳm có người không trở lại

Sốt rét, đạn bom, thác lũ, thú rừng

Giữa thanh bình hiến trọn tuổi thanh xuân.

Lại trở về với chiến trường xưa

Thắp sáng niềm tin kiếm tìm đồng đội

Vai áo bạc, dép mòn đá núi

Đồng đội ơi!

Các anh nằm đâu?

Nguyễn Mạnh Đẩu

Lắng nghe lời người đi tìm đồng đội
Lắng nghe lời người đi tìm đồng đội

Với các em tôi 

Tác giả: Phạm Quốc Ca

Sáng nay

Buổi đầu tiên lên lớp

Đường đời tôi đến bục giảng đi vòng.

Thơ có nói được bồi hồi xúc động

Trước lứa em mình gương mặt sáng trong?

Bằng tuổi các em tôi ở chiến trường

Sách hiếm chuyền tay dưới hầm chốt chặn.

Rừng hậu cứ chung tán cây mắc võng

Bạn kể giấc mơ áo trắng giảng đường.

Chẳng tính được đâu những trận giặc càn

Súng đói đạn

Người thì đói gạo.

Chưa hết tuổi học trò

Lên đường chiến đấu

Đồng đội còn đói sách ngẩn ngơ.

Đến chiến trường

Nghìn vạn núi xa

Ba lô nặng phải nhường mang gạo, đạn.

Dừng chân vội rừng mưa ướt sũng

Cuốn sách cuối cùng thổi chín gô cơm.

Xuyên những cánh rừng trơ trụi cành than

Đường đánh giặc nung về chân trời lửa.

Trăng đầu súng nhiều đêm sáng quá

Thầm lặng làm thơ cho trái tim mình.

Tôi ước làm sao truyền đến được các em

Rung cảm tươi nguyên dòng thơ báng súng.

Ngày ta sống nhiều băn khoăn, cay đắng

Hào sảng một thời say được các em không?

Cuộc đời riêng có thể đi vòng

Lịch sử vặn mình tìm đường đi thẳng.

Người phải có cuộc đời người xứng đáng

Các em nói được gì với lứa em sau

Như sáng nay tôi lên lớp buổi đầu?

Cô Tấm đời thường

Tác giả: Lê Văn Bá

Đời anh chinh chiến bạc màu áo xanh

Trở về chẳng được nguyên lành

Hậu phương đón đợi em giành yêu thương

Tấm lòng thơm thảo đời thường

Hiện thân cô Tấm đời thường của anh

Nghĩa tình như là phép lạ 

Tác giả: Phạm Đình Phú

Chúng mình chưa hẹn hò thân thiết

Chưa trải lòng nhau

Chưa một lần “dzô”… “dzô” – tưng bừng nơi bàn nhậu

Bén duyên khi nào – gieo sóng âm dương

Gấp trang sách cuối cùng “Cô y tá nhỏ”?

Chung một chiến hào chống xâm lược Mỹ?

Dọc đường hành quân?

Hay trên từng đường dao mũi kéo- cứu hạt hồng cầu chăm vết thương đau?

Chưa một lần gặp

Chưa một lần quen biết

Chưa có dịp ngỏ lời kết bạn tri ân

Ngỡ như trong nhau hẹn về đây giao ban – hội chẩn

Ngày giờ - giây phút - vài sải bước chân

Trời lưng xanh

Mây bồng bềnh lãng đãng vờn quanh

Nghĩa trang vọng lời ru xanh

- Bạn – đồng đội – đồng nghiệp của tôi ơi!

Mãi muôn sau bạn vẫn còn tươi trẻ!

-An nghỉ lâu rồi mình có suy tính gì đâu!

- Niềm tin và bình yên là tất cả!

Ánh mắt thân thương trìu mến

Nơi bạn nằm lấp lánh ánh vàng

Một ngôi sao…

Tình chiến hữu nghĩa tình như là phép lạ
Tình chiến hữu nghĩa tình như là phép lạ

Khúc tráng ca Trường Sơn 1968

Tác giả: Xuân Hòa

Năm tư năm đã đi qua

Vượt Trường Sơn cứ ngỡ là hôm nay

Mậu Thân sáu tám đêm ngày

Khúc quân hành hai trăm ngày gian nan

Đạn bom, thác lũ, mưa ngàn

Bạn tôi nằm lại bên hàng bằng lăng

Tuổi mười tám vừa tròn trăng

Thịt xương gửi lại vĩnh hằng ngàn năm

Bông hoa, cắm chỗ anh nằm

Ni lông gói xác, còn chăng bây giờ

Trăm năm anh mãi còn thơ

Tạc vào lịch sử không mờ nét son

Nắm xương không biết có còn

Nguyện hồn đồng đội nước non đáp đền

Khe sâu dốc đứng thác Lền

Tiếng gió ru niệm vọng bên ngàn trùng

Mãi ngàn mây trắng xây thành

Hình như thấp thoáng bóng anh chập chờn

Hình như vọng ảo tiếng đờn

Khúc quân hành vẫn dập dồn tháng năm

Tôi giờ nhớ về xa xăm

Bước chân đồng đội ngàn năm khải hoàn

Lời thơ gửi gió mây ngàn

Nén hương vái vọng hương hồn anh linh

Cán quân hành khúc tinh binh

Cỏ xanh, ngực đỏ tử sinh anh hùng!

Chiều Nghĩa trang Trường Sơn

Tác giả: Trần Ngọc Phượng

Chiều Trường Sơn

Lặng ngắt

Các anh nằm

ngay hàng thẳng tắp

nghe tắc kè kêu

khắc khoải

Sắp về

Về đây

Những đội hình

Xếp theo tỉnh, theo thành

theo làng, theo xã

Như buổi giao quân

Trống reo rộn rã

Mẹ và em đẫm lệ nhìn theo

Anh nằm đây

Giữa những núi đèo

Nhang viếng thăm

Chưa đủ ấm ngàn ngôi mộ

Mẹ cha ta đã thành thiên cổ

Em ta tất bật mưu sinh

Còn mấy lính già

Chống gậy ngồi bên

Đất nước hòa bình

Nhưng nào đã bình yên

Giặc ngoại xâm, nội xâm đe dọa

Biển trước mặt

Phơi đầy xác cá

Rừng sau lưng

Trơ trọi gốc cây

Trẻ đến trường

Phải lội suối, đu dây

Tầu ngư dân

Bị đâm từ ‘tàu lạ’

Anh nằm đây

Có lúc nào yên ả

Sóng Biển Đông

Rung chuyển chỗ anh nằm!

Hương khói bay

Lồng lộng gió ngàn

Đang bật dậy

Những linh hồn

Lặng người trước chiều Nghĩa trang Trường Sơn
Lặng người trước chiều Nghĩa trang Trường Sơn

Những bài thơ về cựu chiến binh không chỉ nhắc lại một thời lửa đạn hào hùng, mà còn là lời nhắn nhủ thế hệ hôm nay sống sao cho xứng đáng với những hy sinh lặng thầm của những người đi trước.



Bình Luận

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.