Hàng cây cũng mới vừa vàng hết lá
Sầu nón nghiêng theo đà cơn gió đã
Bay xuống lên nên rách cả bên vành.
Mỗi chiều về canh cánh nhớ đợi anh
Rồi thờ thẩn dỗ dành đôi chân bước
Bèo cứ theo dòng nước trôi lần lượt
Buồn lệ tuôn mắt ướt đẫm nhạt nhòa.
Em đâu ngờ… mình đã quá thiết tha
Trao gởi nhớ đậm đà về phương ấy
Tình yêu em luôn đong đầy đến vậy
Chỉ đơn phương anh đâu thấy được nào.
Chiếc lá vàng đang đảo lộn trên cao
Con đò cũng cắm sào neo bến vắng
Phía trời xa vầng Trăng xưa sắp lặn
Còn mình em ngồi bẽn lẽn trông chờ.
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Tự thuở ấy mình không còn nhau nữa
Nên xuân sang thôi thấp thỏm đợi chờ
Đường tôi bước đã nhuốm màu cô quạnh
Những đêm dài… xuân gõ nhịp trong thơ
Tôi cứ tưởng tình yêu là nỗi nhớ
Sao đêm về cứ thế lại buồn tênh?
Không hò hẹn cũng quên rồi xao động
Chỉ vui hoài mớ kỷ niệm mông mênh…
Xa biền biệt tháng ngày chừ ngoảnh lại
Vắng người chờ cũng chẳng kẻ đợi mong
Mây kín lối, chiều buông không đổ bóng,
Vẫn xôn xao hoàng hôn tím trong lòng…
Khói rũ rượi ven trời thoai thoải gió
Tơ xuân xinh bạc trắng vóc giêng gầy
Nửa hồn tôi ngập tràn hình bóng cũ,
Ở nơi này, chắc thiếu một bàn tay…
Tác giả: Nguyễn Nguyễn
Em vẫn chờ anh nơi ấy xa xôi.
Có về không? Nói em còn hy vọng.
Đừng để em ngày ngày luôn trông ngóng.
Anh không về để em đợi hoài công.
Chiều dần buông em nhìn về phía biển.
Nơi xa mù anh có được bình yên?
Tình chúng mình sao cứ mãi ngủ yên
Không trở giấc cho ta thành duyên nợ?
Lạnh lắm rồi khi em vẫn bơ vơ.
Chiếc áo mỏng đâu làm em đủ ấm.
Anh vô tâm nên có nào hiểu thấu?
Có một người vẫn thầm lặng yêu anh.
Vẫn khắc khoải trong những ngày cô quạnh.
Khát khao nhiều vòng tay ấy anh trao.
Có thương nhau xin chớ để khổ sầu.
Đừng để em chờ lâu anh yêu dấu!
Thơ tình anh viết bao nhiêu
Mà sao không thấy nói điều yêu em
Lúc nào cũng bảo rằng quen
Vậy mà chẳng dám nhóm nhen lửa tình
Em đâu muốn sống một mình
Chẳng qua chưa thấy bóng hình nào ưng
Riêng anh sao cứ lưng chừng
Con trai mà lại ngập ngừng lời yêu
Em đâu cần phải nói nhiều
Một lời thôi cũng là điều em mong
Đò chiều chẳng cặp bến sông
Để em đứng mãi ngóng trông đợi chờ
Đã yêu đừng có hững hờ
Trải lòng bằng những câu thơ làm gì
Yêu thì mạnh bạo nói đi
Em là con gái nhắc thì vô duyên.
Tác giả: Huy Hùng
Yêu đơn phương là yêu thầm lặng lẽ
Yêu một mình và yêu thật say mê
Nhớ người ta quằn quại suốt đêm trường
Nhưng không dám ngỏ lời khi đối diện.
Yêu đơn phương là tình yêu không hò hẹn
Chưa một lần dìu nhẹ bước bên nhau
Chưa trao nhau dù một nụ hôn đầu
Chưa cùng nhau để một lần say đắm.
Trót gặp nhau chỉ biết nhìn và ngắm
Rồi ngỡ ngàng nhìn người đi khuất bóng
Yêu đơn phương là đan nhiều ước vọng
Dựng lầu mơ xây gác trọ tình yêu.
Nhưng mơ nhiều mà có nhận bao nhiêu
Nên trọn kiếp tôn thờ trên cõi mộng
Yêu đơn phương là tình yêu vô vọng
Tựa đường dài chỉ một lối đi thôi.
>>> Khám phá thêm: Chùm thơ về tình nghĩa vợ chồng chân thành, thủy chung
Tác giả: Bùi Tráng Sĩ
Yêu đơn phương có bao giờ hạnh phúc
Lòng khi nào cũng dục thúc buồn tênh
Biết bao giờ hình bóng ấy anh quên
Cùng giấc mộng mang tên em… nhỉ?
Ờ thì đêm anh một mình tự kỉ
Viết vần thơ với cảm nghĩ giờ đây
Ờ tâm hồn lúc nào cũng trên mây
Đếm nỗi nhớ từng phút giây tha thiết
Yêu đơn phương nhưng vô cùng da diết
Rất thật lòng mà chẳng biết ngày mai
Là ngày mai em sẽ ở bên ai
Anh lặng lẽ trong men say tình mãi
Em biết không đêm anh thầm sợ hãi
Rồi một ngày em sẽ phải bên ai
Cho phố buồn, con phố vắng, phôi phai
Cho anh mãi nhiều đắng cay, thương nhớ!
Tác giả: Thiên Xứ Bình Minh
Khi say ta mới biết ta nhớ ai
Biết trời đêm sao lại thêm dài hơn
Khi cô đơn cứ gọi người ta mãi
Dẫu ta biết hai ta chẳng được gì
Vậy mà còn lo lắng cái điều chi
Cảm xúc thật chắc mày hiểu rõ nhất
Nhưng tình cảm đành chôn vào đáy vực
Yêu đơn phương như rắc muối vào tim.
Tác giả: Tùng Trần
Có lúc gần cũng có lúc xa xôi
Bởi kề bên vẫn như người xa lạ
Nỗi nhớ nào khiến cho lòng buồn bã
Khi chẳng còn những thứ đã từng mong
Ai sổ lồng..tựa chim sáo sang sông
Ai đắng cay giấc mơ hồng tan vỡ
Trách ai đây khi đời duyên chẳng nợ
Để canh tàn không tròn giấc ngủ trơ
Ngày yêu nhau nào biết được chữ ngờ
Ở tương lai là bến bờ vô định
Ai biệt ly mà không lần bịn rịn
Không xót xa rồi nghèn nghẹn chạnh lòng
Mơ thật nhiều rồi tất cả bằng không
Thì sao khỏi chất chồng bao nỗi nhớ
Tình vỡ tan đâu hẳn đời đang dở
Nhưng giọt sầu nức nở tránh được sao?
Tác giả: Bùi Tráng Sĩ
Yêu đơn phương có bao giờ hạnh phúc
Lòng khi nào cũng dục thúc buồn tênh
Biết bao giờ hình bóng ấy anh quên
Cùng giấc mộng mang tên em… nhỉ?
Ờ thì đêm anh một mình tự kỉ
Viết vần thơ với cảm nghĩ giờ đây
Ờ tâm hồn lúc nào cũng trên mây
Đếm nỗi nhớ từng phút giây tha thiết
Yêu đơn phương nhưng vô cùng da diết
Rất thật lòng mà chẳng biết ngày mai
Là ngày mai em sẽ ở bên ai
Anh lặng lẽ trong men sai tình mãi
Em biết không đêm anh thầm sợ hãi
Rồi một ngày em sẽ phải bên ai
Cho phố buồn, con phố vắng, phôi phai
Cho anh mãi nhiều đắng cay, thương nhớ!
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Em báo tin vui, cớ sao buồn?
Miệng cười buốt giá lệ thầm tuôn
Đò đã sang ngang, em – người ấy
Tủi thân bến vắng gió nhẹ luồn
Đến những hoàng hôn nhạt nắng vàng
Mấy ngày tím ngắt bóng chiều loang
Tôi đợi người xưa, xa xăm quá!
Mây sầu trôi dạt cõi tình hoang
Chạnh lòng cô lẻ độ thu rơi
Tìm em ngơ ngẩn bốn phương trời
Người chắc hững hờ vui tình mới
Chẳng biết nơi này mưa mưa rơi
Tôi nhớ bụi tình vương ngày trước
Em ngồi tính chuyện của mai sau
Như cánh hồng phai bên dòng nước
Thấm thoắt thời gian đã vụt mau
Nhớ cả đêm đông trời buốt lạnh
Quạnh quẽ đêm rơi ánh nguyệt tà
Em ngồi lặng yên nghe tôi kể
Những chuyện trong đời đã trôi qua
Thôi hết rồi sao, lỡ thật sao?
Tôi đâu có ngờ chuyện hợp tan
Giờ nghe tin ấy tim đau nhói
Khói thuốc pha sương nhuộm lệ tràn
Tôi vẫn tìm em trong áng thơ
Viết về cái thuở đã mộng mơ
Dẫu em chung bước bên người ấy
Tôi vẫn nơi đây một kẻ khờ
Tôi vẫn tìm em, vẫn trông chờ
Vẫn tìm yêu dấu, vẫn ngu ngơ
Những tối trăng mờ nghe đêm rớt
Tôi biết tình em vẫn hững hờ…
Tác giả: Phụng Hải Đăng
Anh rất nhớ và yêu em nhiều lắm
Nhưng ngại mà đâu có dám nói ra
Sợ làm phiền ảnh hưởng đến người ta
Thôi lặng lẽ mình tự yêu thầm vậy
Ngày qua ngày mà lòng buồn thế đấy
Nhìn người ta rồi thầm nhớ trộm yêu
Một chút thôi đâu dám ước mơ nhiều
Yêu lặng lẽ một mối tình trong mộng
Mới gặp em mà trái tim rung động
Người yêu thầm hỏi có tội không em?
Mối tình câm đầy mộng mị khát thèm
Dù biết trước không thể thành khát vọng
Tôi yêu em nên suốt ngày mơ mộng
Mãi chung tình mà không muốn yêu ai !
Đời mịt mù đâu có thấy tương lai
Cứ như thế một mối tình dại dột
Ngọn lửa tình đang ngày đêm thiêu đốt
Trái tim tôi đã yêu quá mất rồi
Dẫu biết rằng tình chẳng thể chung đôi
Trót yêu em mối tình si tuyệt vọng!
Tác giả: Tùng Trần
Có lúc gần cũng có lúc xa xôi
Bởi kề bên vẫn như người xa lạ
Nỗi nhớ nào khiến cho lòng buồn bã
Khi chẳng còn những thứ đã từng mong
Ai sổ lồng..tựa chim sáo sang sông
Ai đắng cay giấc mơ hồng tan vỡ
Trách ai đây khi đời duyên chẳng nợ
Để canh tàn không tròn giấc ngủ trơ
Ngày yêu nhau nào biết được chữ ngờ
Ở tương lai là bến bờ vô định
Ai biệt ly mà không lần bịn rịn
Không xót xa rồi nghèn nghẹn chạnh lòng
Mơ thật nhiều rồi tất cả bằng không
Thì sao khỏi chất chồng bao nỗi nhớ
Tình vỡ tan đâu hẳn đời dang dở
Nhưng giọt sầu nức nở tránh được sao?
Một mình thì vẫn một mình
Đêm khuya vắng vẻ vẫn tình đơn côi
Hỏi rằng bạn có hiểu tôi
Giữ gìn năm tháng tình trôi giữa dòng
Đơn côi lẻ bóng cô phòng
Bạn còn đâu đó mà mong chưa về
Hay là bạn vẫn còn chê
Tình chưa thắm thiết lời thề đôi ta
Một mình mong đợi thiết tha
Khi bạn về nhà tỏ rõ yêu thương
Bao năm xa cách dặm trường
Giờ đây tình vẫn vấn vương đợi chờ
Đêm dài còn đó mộng mơ
Một mình đơn chiếc từng giờ nhớ ai
Mong rằng duyên thắm hương cài
Tình không lẻ bóng đêm dài cô đơn.
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Ta chợt nhớ một mùa yêu xa lắm!
Thuở ve kêu thấp thoáng nỗi đợi chờ
Phượng rực cháy những hồn thơ xanh thẳm
Ta yên bình chở mùa hạ vào mơ
Đâu ai biết phượng tàn theo sắc áo
Giọt lệ gầy rơi vỡ giấc thơ ngây
Đôi mươi đến tô hồng môi thiếu nữ
Đường ta đi nắng hóa những đọa đày
Mây hờ hững thả chiều hôn kỷ niệm
Em nhớ gì về những chuyến xe xưa?
Con nắng khóc vai trời thoi thóp lửa
Đã nhạt nhòa ký ức mấy lần mưa
Tình yêu hỡi! Chờ ai năm tháng cũ?
Thềm rêu xanh chếch choáng phủ sau hè
Em có phải chỉ là cơn gió nhẹ,
Để hạ về khắc khoải một loài ve?
Mùa vẫn rải kín hồn mây thoảng nhớ
Phố đông người sao thiếu bóng em qua?
Ta ngơ ngất ánh chiều phai nắng hạ
Viết thơ tình trộm gửi tháng ngày xa…
Tác giả: Chử Văn Hòa
Người con gái anh thương thầm năm ấy
Cho lòng anh biết mấy nhớ nhung nhiều
Anh muốn mình được gọi lấy từ yêu
Sao khó vậy bởi một điều anh nhát
Những chiều hè nghe tiếng ve ca hát
Cành phượng hồng phai nhạt nắng oi nồng
Lúc chia tay em còn nhớ hay không
Dòng lưu bút được lồng trong trang vở
Những năm tháng cách xa anh rất nhớ
Anh thương thầm một thuở áo dài ơi
Ước gì đây của ngày đó một thời
Anh sẽ nói những lời yêu em nhất
Bởi tình anh yêu em là chân thật
Thời gian dài thực chất chỉ lặng câm
Nhớ về em anh lặng lẽ âm thầm
Và em đã ra khỏi tầm tay với
Em đã có một tình yêu thương mới
Hạnh phúc trong em phơi phới tương lai
Để lại trong anh những tiếng thở hoài
Thương thầm nhé để đêm dài đơn lẻ.
>>> Khám phá thêm: Tuyển chọn bài thơ hay về tình yêu vợ chồng sâu sắc
Tác giả: Đức Lộc Vũ
Tuổi học trò, chúng mình đi chân đất
Áo sờn vai, quần vá gối đến trường
Chiếc cặp sách, khâu bằng bao tải cũ
Vẫn chứa đầy kỷ niệm, mãi tơ vương
Đường đi học, mưa phùn trơn tuồn tuột
Bấm chặt chân, kẻo lại ngã mất thôi
Vừa nói dứt, em lăn quay ra đất
Kéo em lên, hai đứa khúc khích cười
Ngồi trên lớp, đâu có nghe bài giảng
Vẽ hình em, viết tặng mấy vần thơ
Nhờ cô bạn, ngồi bàn trên chuyển giúp
Em đọc rồi, cứ giả bộ làm ngơ
Giờ ra chơi, lũ bạn hùa nhau chế
Em thẹn thùng, đỏ lựng cả mang tai
Từ hôm ấy, anh bỗng thành ngơ ngẩn
Suốt cả ngày, vương vấn bóng hình ai?
Dẫu đã yêu, chưa một lần dám ngỏ
Mối tình câm, thơ dại tuổi học trò
Thời gian trôi, mỗi người đi một ngả
Nhớ về em, anh chỉ biết làm thơ!
Chiều mưa xuân, giống chiều mưa năm ấy
Tuổi học trò, bỗng về lại trong tôi
Hàng phượng vĩ, sân trường cô bạn học
Nhớ về em, lòng em thất bồi hồi.
Tác giả: Đỗ Trung Quân
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu.
Mối tình đầu của tôi có gì?
Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp
Là áo người trắng cả giấc ngủ mê
Là bài thơ cứ còn hoài trong cặp.
Giữa giờ chơi mang đến lại mang về
Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp
Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây
Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay.
Mối tình đầu của tôi có gì?
Chỉ một cây đàn nhỏ
Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm
Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu
Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi thành câm.
Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng
Em hái mùa hè trên cây
Chở kỷ niệm về nhà
Em chở mùa hè đi qua, còn tôi đứng lại
Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa
Tác giả: Vậng Phạm
Ai cũng có tình dại khờ để nhớ
Tuổi học trò còn đó những ước mơ
Nhặt phượng hồng ghép vội mấy vần thơ
Ngơ ngẩn đợi sau những giờ tan lớp
Hàng phượng vĩ nghiêng mình che bóng rợp
Tiếng ve ngân bản hợp xướng tình đầu
Lời tỏ tình lưu trong vở từ lâu
Không dám trao ướt lem màu mực tím
Gói tâm tư ôm nỗi niềm phong kín
Nhớ thương thầm tà áo trắng thơ ngây
Mối tình đầu đành trôi theo gió mây
Dòng lưu bút còn đây em nào thấy
Bao năm qua theo dòng đời xô đẩy
Phút ban đầu đâu dễ mấy ai quên
Cây phượng già vẫn còn khắc hàng tên
Tuổi học trò êm đềm còn đâu nữa..!
Ngậm ngùi em nhớ thời đi học
Ngày ấy anh gọi em con nhóc
Anh lớn hơn em độ vài tuổi
Học chung cứ ghẹo làm em khóc…
Một sáng tụ trường anh ngẩn ngơ
Nhìn em xinh tươi như hoa nở
Từ đó anh say đắm yêu thầm
Học hành thì dỡ chỉ thích mơ…
Nhà không cạnh nhau nhưng chung trường
Chẳng dám nói thương cứ theo sau
Quay lại … Anh nhìn , Em mắc cở …
Mắt anh ngời sáng như ánh sao.
Kỷ niệm thoáng qua sẽ tan mau
Tình yêu học trò là hư ảo
Anh đi trong một chiều Phượng nở
Ánh mắt đượm buồn lời yêu trao.
Từ mùa hè ấy ta mất nhau…
Anh đã phiêu bạc ở phương nào
Một lần giở lại trang lưu bút
Lòng em vấn vương chút ngọt ngào.
Tác giả: Đức Lộc Vũ
Tặng nàng, tôi viết mấy vần thơ
Để nhớ tình xưa, tuổi học trò
Cái thủa đôi mình, vừa mới lớn
Hồn nhiên đùa giỡn, rất ngây ngô
Ngày ấy, tôi cùng lớp với em
Đọc chung quyển sách, lúc lên đèn
Thơ tình, nắn nót vào trang vở
Bối rối ta nhìn, lạ hóa quen
Hai bàn ngồi học, cách xa nhau
Thầy giảng, tôi hồn ở đẩu đâu
Mải viết lời yêu, trao ý đẹp
Tỉnh đi, thằng bạn gõ vào đầu
Cái lũ học trò, cũng rất tinh
Nhìn ta nhấp nháy, rõ duyên tình
Tên em, lưng áo tôi dày đặc
Thích quá biết thừa, cứ nín thinh
Đến năm cuối cấp, thử thi rồi
Liều lĩnh tìm em, nói chuyện đời
Ngúng nguẩy, nàng vờ như giận dỗi
Mơ màng ánh mắt, đỏ làn môi
Cứ nghĩ bên nhau, sống trọn đời
Ai ngờ, xa cách giết tình tôi
Mải mê phố thị, quên người cũ
Gặp lại chiều xưa, phận lỡ rồi
Nhiều mùa xuân đến, tuổi thêm trôi
Nhớ lại tình xưa, những ngậm ngùi
Tự trách là mình: người bội bạc?
Nhủ lòng duyên kiếp, thế mà thôi!
Tác giả: Miên Du
Mùa hạ về, mưa bất chợt
Mưa làn tóc ướt, sợi mềm rối ren
Em hong khô, trong gió tháng bảy
Buộc đuôi gà, thuở xưa mới quen
Có mùa si giật mình thổn thức
Lùa nắng ngâu, tạnh ngời mắt nai
Để dành dõi, dáng mềm cỏ lá
Hình tóc đuôi gà, hiện nơi nơi
Anh vẫn yêu, tóc ấy thời mới lớn
Thuở cô bạn học, đọc thơ Xuân Quỳnh
Giờ ra chơi, nụ cười duyên bạn gái
Tay bới tóc, buộc kiểu đuôi gà cao
Gió đưa tóc, lung lay như cọng cỏ
Mỏng manh bay, êm hương kín mũi chào
Những bạn trai, ngây ngất đến trêu ghẹo
Tay vuốt tóc, tinh nghịch mình yêu nhau
Cô bé ơi, tóc đuôi gà xinh thế
Nắng gió về, nũng nịu cái trâm duyên
Có người say, đi theo như bảo vệ
Chỉ muốn giữ, mái tóc làm của riêng
Ngắm không chớp, đôi mắt tự điều khiển
Chân quên mỏi, chiều tan trường lặng lẽ
Đi theo em, quen hết ngõ ngách đường
Bởi tóc em đuôi gà, nên em cũng có đuôi.
Dù không thể đi đến cuối con đường, tình yêu đơn phương vẫn là hồi ức đẹp trong trái tim mỗi người. Hy vọng qua những bài thơ trên, bạn tìm thấy sự đồng cảm và nhẹ nhàng hơn trong những cảm xúc chưa gọi thành tên.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.