Tuyển chọn những bài thơ hay nhất về thiên nhiên tươi đẹp
Thiên nhiên luôn là nguồn cảm hứng bất tận trong thơ ca Việt Nam. Từ dòng sông, cánh đồng, đến những ngọn núi và bầu trời, mỗi bài thơ đều là lời ngợi ca vẻ đẹp bình dị, sâu lắng và trong trẻo của đất trời quê hương.
Thơ về vẻ đẹp thiên nhiên
Cảnh đồng quê
Tác giả: Đặng Xuân Linh
Bầu không gió mát nên thơ
Màu xanh trong trẻo sương mơ nhẹ nhàng
Cánh đồng cỏ mạ thênh thang
Thiên nhiên là cả tim vàng miền quê
Trải qua một thuở trăng thề
Lúa thơm ngậm phấn tràn trề tinh hoa
Tiếng ru thanh thót ngân nga
Nhớ người mẹ hát bài ca của vùng
Nguồn sông uốn khúc tận cùng
Lững lờ bèo dạt trên dòng thênh thang
Màu hoa tim tím dịu dàng
Hàng cây trải nắng nhuộm tràn quê hương
Lối mòn dẩn đến tình thương
Vài nhà tranh nhỏ bên đường bóng che
Muông chim réo gọi bạn bè
Rỉ tai điệp khúc lời ve lộng mùa
Vài cô gánh lúa vui đùa
Giữa đồng mục tử lòng chưa vẩn đời
Sau đồi một dãy mây trôi
Tư bề cảnh sắc nhớ thời miệt quê
Xuân xanh mơ mộng tràn trề
Cảnh vườn tươi mát nên thơ chiều tà
Cạnh bên bụi trúc mái nhà
Khói lam quyện gió, la ngà khách thơ.
Bốn mùa thiên nhiên
Tác giả: Nguyễn Thanh Thanh
Thiên nhiên như thể có bốn mùa
Từng mùa thay đổi chẳng phải mua
Quy luật tạo hóa là như vậy
Một số con người muốn được - thua
Mùa xuân như báo hiệu một năm
Làm người trong cuộc thống kê thầm
Đã làm được gì trong năm nhỉ ?
Để mùa xuân tới có người chăm
Mùa hè như cây lá xum xuê
Dịu bớt nắng trưa lối đưa về
Dợn chút gió hiu, mây che phủ
Chút ít cơn mưa mát vùng quê
Mùa thu cây lá phải đổi thay
Cây đâu trơ trẽn để người cay
Thiên nhiên có mới đương nhiên đổi
Nhưng vẫn đi theo những luống cày
Mùa đông cây tích tụ tinh khôi
Đã có qua năm trưởng thành rồi
Hiện giờ chịu đựng nhưng tích lũy
Kịp mùa xuân tới búp, hoa khôi
Thôi chẳng hơn - thua chỉ theo mùa
Sống cho phù hợp chẳng cần mua
Qua mùa dành dụm là nhiều đấy
Xuân hạ thu đông hợp mới mùa.

Ngắm cảnh thiên nhiên
Tác giả: Trần Thị Thủy
Ngắm nhìn biển rộng bao la
Một màu xanh biếc cho ta say lòng
Lặng nghe sóng vỗ rì rầm
Như lời ru thuở ta nằm trong nôi .
Ngắm nhìn mây lượn lờ trôi
Bồng bềnh lả lướt như thời đôi mươi
Nắng vàng như miệng ai cười
Cho hoa đua nở cho người thêm xuân .
Ngắm màu xanh thẫm núi ngàn
Trùng trùng điệp điệp như hàng bao quanh
Núi kia ôm trọn biển xanh
Ta như hạt cát mỏng manh giữa đời .
Thiên nhiên Việt Nam
Tác giả: Phan Thị Mộng Thường
Thiên nhiên kỳ lạ lắm thay!
Mênh mông cát trắng cỏ may giữa đồng
Thoáng trông tuyệt đẹp kỳ công
Tưởng như hoạ khắc ngọa long tàng hình
Gốc cây người ẩn nguyên hình
Ru hồn suy nghĩ gợi tình thế gian
Biển xanh núi biếc non ngàn
Bao nhiêu cảnh đẹp ngỡ ngàng chiêm bao
Việt Nam ta đẹp làm sao!
Quê hương đất nước tự hào Năm Châu
Việt Nam bản sắc đa màu
Quê hương đất nước đẹp giàu ngàn năm.
Thơ về thiên nhiên ngày Xuân
Nguyên tiêu
Tác giả: Chủ tịch Hồ Chí Minh
Kim dạ nguyên tiêu nguyệt chính viên
Xuân giang xuân thủy tiếp xuân thiên
Yên ba thâm xứ đàm quân sự
Dạ bán quy lai nguyệt mãn thuyền…
Xuân
Tác giả: Xuân Diệu
Lá bàng non ngon lành như ăn được.
Trời tạnh mà lá mới ướt như mưa.
Nhựa bàng đỏ còn thắm đầu lá biếc;
Gió rào rào tốc áo lá còn thưa.
Một dãy cây bàng tuổi còn trẻ lắm
Biết gió đùa nên cây lại đùa hơn.
Những chồi nhọn vui tươi châm khoảng thắm,
Cành lao xao chuyền ánh lá xanh rờn.
Tôi đi giữa buổi đầu ngày, đi giữa
Buổi đầu xuân – đi giữa buổi đầu tiên
Như sáng nay cuộc đời vừa mới mở.
Và ban đầu cây với gió cười duyên.

Xuân lòng
Tác giả: Tố Hữu
Nắng xuân tưới trên thân dừa xanh dịu
Tàu cau non lấp loáng muôn gươm xanh
Ánh nhởn nhơ đùa quả non trắng phếu
Và chảy tan qua kẽ lá vườn chanh.
Gió nhè nhẹ, hương cỏ cây nhè nhẹ
Thoảng bay lên, hương mạ dưới đồng xa
Tự đâu đó, hương muôn hoa mới hé
Như khói trầm từ đỉnh rộng bao la.
Hơi xuân ấm trả cho trời đất lặng
Tiếng reo ca nhí nhảnh và ngây thơ
Của đàn sáo say phơi mình dưới nắng
Chim nghệ vàng rỉa cánh trên nhành tơ…
Xuân trong sáng, xuân thơm, xuân ríu rít
Nhưng xuân đâu tươi đẹp, không xuân lòng?
Ôi xuân nay chỉ là xuân lạnh chết
Trong buồn đau phẫn uất của công nông!
Xuân nay chỉ một mùa tang đẫm máu
Lòng người đang thét nỗi bi ai
Đứng phắt dậy! Hỡi muôn hồn phấn đấu
Phá bất bình, mưu sống cho ngày mai…
Rồi xuân ấy, cả nhân quần vui vẻ
Nắm tay nhau, tuy khác tiếng, màu da
Dẫm chân lên những núi sông chia rẽ
Và ôm nhau thân ái, cùng vang ca.
Xuân về
Tác giả: Chu Minh Khôi
Trời mới ửng lên nắng trạng nguyên
Tiếng chim thả chữ xuống vòm hiên
Tháng giêng khép mắt cười e ấp
Lộc biếc mọc răng khểnh nõn duyên.
Chợ Tết gặp phiên đông thật đông
Đào phai chúm chím khoé môi hồng
Dăm ba thôn nữ về qua ngõ
Cười vỡ khoảng trời ngọc bích trong.
Đã thấy hơi xuân trong gió may
Vương trên mái lá tiễn đông gầy
Nhà ai vừa quét tường vôi trắng
Thỏ thẻ bên thềm hoa cúc lay.
Mòn đợi mưa xuân phơi phới bay
Dáng mơ thôn nữ ngấm men say
Văn nghệ chi đoàn Xuân đã hẹn
Em có sang tìm ta tối nay?
<<< Khám phá thêm: Bài thơ ngợi ca người lính giản dị nhưng đầy lòng dũng cảm
Thơ về thiên nhiên ngày Hạ
Cảnh ngày hè
Tác giả: Nguyễn Trãi
Rồi hóng mát thuở ngày trường,
Hoè lục đùn đùn tán rợp giương.
Thạch lựu hiên còn phun thức đỏ,
Hồng liên trì đã tiễn mùi hương.
Lao xao chợ cá làng ngư phủ,
Dắng dỏi cầm ve lầu tịch dương.
Dẽ có Ngu cầm đàn một tiếng,
Dân giàu đủ khắp đòi phương.
Nắng hạ
Tác giả: Thủy Cúc
Mới chớm đầu mùa hạ
Mà đã nắng cháy da
Ve râm ran các ngả
Hè sang ôi, oi nồng.
Nhành hoa hồng héo rũ
Tàn úa giữa trưa hè
Trời như đổ lửa về
Bao chùm lên khắp nẻo.
Hà Nội ơi, mây kéo
Phiêu du tận nơi nào
Để nắng cứ xôn xao
Em nhìn vào hoa mắt.
Trưa hè đường vắng ngắt
Hàng cây đứng im lìm
Bằng lăng chẳng rung rinh
Phượng hồng như đỏ thẫm.
Mồ hôi ai ướt đẫm
Mệt mỏi đứng bên đường
Khao khát ước mưa tuôn
Cho dịu dàng đôi chút!

Bài ca Côn Sơn
Tác giả: Nguyễn Trãi
Côn Sơn suối chảy rì rầm
Ta nghe như tiếng đàn cầm bên tai
Côn Sơn có đá rêu phơi
Ta ngồi trên đá như ngồi đệm êm
Trong ghềnh thông mọc như nêm
Tìm nơi bóng mát ta lên ta nằm
Trong rừng có bóng trúc râm
Dưới màu xanh mát ta ngâm thơ nhàn.
Gửi mùa hè xa
Tác giả: Hoàng Trọng Lợi
Phượng về cháy cả phố qua
Tô thêm giọt nắng đưa ta vào hè
Đỏ hồng đôi má em che
Nỗi niềm vang vọng tiếng ve đợi chờ.
Nhớ nhung hồn bỗng dại khờ
Mong sao có được từng giờ bên nhau
Bằng tình duyên khắc đậm sâu
Lăng xăng gửi bé một câu thương hoài.
Tím màu suốt kiếp chẳng phai
Cả năm tháng vẫn miệt mài thủy chung
Những ao ước được tương phùng
Dòng sông hò hẹn vui cùng đôi ta.
Thơ này gửi đến phương xa
Yêu người con gái mặn mà trắng trong
Phượng tô đỏ nỗi nhớ mong
Bằng lăng tím cả những dòng thơ yêu.
Thơ về thiên nhiên ngày Thu
Chiều thu
Tác giả: Nguyễn Bính
Thăm thẳm trời xanh lộng đáy hồ,
Mùi hoa thiên lý thoảng chiều thu.
Con cò bay lả trong câu hát,
Giấc trẻ say dài nhịp võng ru.
Lá thấp cành cao gió đuổi nhau,
Góc vườn rụng vội chiếc mo cau.
Trái na mở mắt, nhìn ngơ ngác,
Đàn kiến trường chinh tự thuở nào.
Lúa trổ đòng tơ, ngậm cốm non,
Lá dài vươn sắc lưỡi gươm con.
Tiếng chim mách lẻo cây hồng chín,
Điểm nhạt da trời những chấm son.
Hai cánh chia quân chiếm mặt gò,
Bê con đùa mẹ bú chưa no.
Cờ lau súng sậy giam chân địch,
Trận Điện Biên này lại thắng to.
Sông đỏ phù sa, nước lớn rồi,
Nhà bè khói bếp lững lờ trôi.
Đường mòn rộn bước chân về chợ,
Vú sữa đầy căng mặt yếm sồi.
Thong thả trăng non rựng cuối làng,
Giữa nhà cây lá bóng xiên ngang.
Chiều con, cặm cụi đôi ngày phép,
Ngồi bẻ đèn sao, phất giấy vàng.
Tiếng thu
Tác giả: Lưu Trọng Lư
Em không nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức?
Em không nghe rạo rực
Hình ảnh kẻ chinh phu
Trong lòng người cô phụ?
Em không nghe rừng thu
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô?

Cuối thu
Tác giả: Hàn Mặc Tử
Lụa trời ai dệt với ai căng,
Ai thả chim bay đến Quảng Hàn,
Và ai gánh máu đi trên tuyết,
Mảnh áo da cừu ngắm nở nang.
Mây vẽ hằng hà sa số lệ,
Là nguồn ly biệt giữa cô đơn.
Sao không tô điểm nên sương khói,
Trong cõi lòng tôi buổi chập chờn.
Đây bãi cô liêu lạnh hững hờ,
Với buồn phơn phớt, vắng trơ vơ.
Cây gì mảnh khảnh run cầm cập,
Điềm báo thu vàng gầy xác xơ.
Thu héo nấc thành những tiếng khô.
Một vì sao lạ mọc phương mô?
Người thơ chưa thấy ra đời nhỉ?
Trinh bạch ai chôn tận đáy mồ?
Thu điếu
Tác giả: Nguyễn Khuyến
Ao thu lạnh lẽo nước trong veo,
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.
Sóng biếc theo làn hơi gợn tí,
Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo.
Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt,
Ngõ trúc quanh co khách vắng teo.
Tựa gối, buông cần lâu chẳng được,
Cá đâu đớp động dưới chân bèo.
Câu cá mùa thu
Tác giả: Nguyễn Khuyến
Ao thu lạnh lẽo nước trong veo,
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.
Sóng biếc theo làn hơi gợn tí,
Lá vàng trước gió khẽ đưa vèo.
Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt.
Ngõ trúc quanh co khách vắng teo.
Tựa gối, ôm cần lâu chẳng được,
Cá đâu đớp động dưới chân bèo.
Đây mùa thu tới
Tác giả: Xuân Diệu
Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang,
Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng;
Đây mùa thu tới - mùa thu tới
Với áo mơ phai dệt lá vàng.
Hơn một loài hoa đã rụng cành
Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh;
Những luồng run rẩy rung rinh lá...
Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.
Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ...
Non xa khởi sự nhạt sương mờ...
Đã nghe rét mướt luồn trong gió...
Đã vắng người sang những chuyến đò...
Mây vẩn từng không, chim bay đi,
Khí trời u uất hận chia ly.
Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
Tựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì.
Thơ về thiên nhiên ngày Đông
Gió lạnh chiều đông
Tác giả: Huy Cận
Gió lạnh chiều đông nhớ tuổi thơ
Bầy chim chèo bẻo nấp bên bờ
Mênh mông nước bạc đồng sau gặt
Một nỗi buồn xa như sóng xô.
Chim ở đâu về sà chớp mắt
Chim vương nhựa chết hết bay rồi
Bắt chim nghe lạnh hai đầu cánh
Tưởng mặt trời se rụng đến nơi.
Tuổi nhỏ hắt hiu giữa cánh đồng
Nửa tràn sương núi, nửa hơi sông
Có gì ẩm ướt trong hồi tưởng
Như áo ngày mưa bặn bếp hong.
Gió lạnh chiều đông xui nhớ thuở
Bầy chim chèo bẻo nấp bên bờ
Hôm ta nấp, thơ giăng lưới
Bẫy tháng năm về, bắt tuổi thơ.
Nhàn
Tác giả: Nguyễn Bỉnh Khiêm
Một mai, một cuốc, một cần câu
Thơ thẩn dầu ai, vui thú nào
Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ
Người khôn, người đến chốn lao xao.
Thu ăn măng trúc, đông ăn giá,
Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao.
Rượu đến cội cây, ta sẽ uống,
Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao.

Khói sương
Tác giả: Khách Lãng Du
Sớm mai thức dậy ảo mờ
Sương giăng mái bếp đợi chờ bình minh
Đông về khói tỏa bản mình
Khói kia tiếc nuối thân mình chẳng bay
Hàng cây mái lá ken dầy
Khói kia lan tỏa ngát đầy vị hương
Ấy mùi khói khét rạ rơm
Quyện nồng mái lá sương rơi ngát mùi
Thoảng qua tưởng thịt nướng thui
Hít hà thưởng thức ấy mùi khói quê
Bữa cơm buổi sáng đông về
Xua tan đói rét tái tê cõi lòng
Mây mù che kín trời trong
Gió đông bắc thổi qua song cửa lùa
Sương rơi giá buốt vụ mùa
Mái nhà ướt thẫm sương lùa lá khô
Khắp vùng đồi núi nhấp nhô
Lan tỏa sương khói làm khô tiết trời
Mùi hương nồng khét khắp nơi
Xua tan giá lạnh để đời ấm no
Thơm thơm mùi cháy của tro
Nương theo gió nhẹ mùi lò lửa than
Bản làng khói tỏa sương tan
Ấy mùi nồng ấm dân gia Việt mình.
Những bài thơ về thiên nhiên không chỉ giúp người đọc cảm nhận vẻ đẹp của cảnh vật mà còn khơi gợi tình yêu quê hương, đất nước. Thiên nhiên đi vào thơ ca như một phần hồn cốt gắn bó, trong trẻo và đầy cảm xúc của tâm hồn Việt.