Mấy năm một bận con xa về làng
Gốc cây, hòn đá cũ càng,
Trâu bò đủng đỉnh như ngàn năm nay
Cha ta cầm cuốc trên tay,
Nhà ta xơ xác hơn ngày xa xưa
Lưng trần bạc nắng thâm mưa
Bụng nhăn lép kẹp như chưa có gì
Không răng! cha vẫn cười khì
Rượu tăm vẫn để dành khi con về
Ngọt ngào một chút men quê
Cay tê cả lưỡi, đắng tê cả lòng
Gian ngoài thông thống gian trong
Một đời làm lụng sao không có gì
Không răng! cha vẫn cười khì
Người còn là quí kể chi bạc vàng
Chiến tranh như trận cháy làng
Bà con ta trắng khăn tang trên đầu
Vẫn đồng cạn, vẫn đồng sâu
Chồng cày vợ cấy con trâu đi bừa
Đường làng cây cỏ lưa thưa
Thanh bình từ ấy sao chưa có gì
Không răng! cha lại cười khì
Đời là thế, kể làm chi cho buồn
Mẹ ta vo gạo thổi cơm
Ba ông táo sứt lửa rơm khói mù
Nhà bên xay lúa ù ù
Vẫn chày cối thậm thịch như thuở nào
Các em ta vác cuốc cào,
Rủ nhau bước thấp bước cao ra đồng
Mồ hôi đã chảy ròng ròng
Máu và nước mắt sao không có gì
Không răng! cha vẫn cười khì
Đời là thế, kể làm chi cho rầu
Cha con xa cách bấy lâu
Mấy năm mới uống với nhau một lần
Bụng ta thắt, mặt ta nhăn
Cha ta thì vẫn không răng cười cười
Ta đi mơ mộng trên đời
Để cha cuốc đất một đời chưa xong
Tác giả: Nguyễn Cao Cầm
Chiều về làng quê, gió nhẹ nhàng thổi
Lòng người thư thái, nhẹ nhàng yên ả
Mặt nước long lanh dưới ánh trời
Non xanh mướt, rạng ngời hồn quê.
Chiều dần buông, tiếng con nước vỗ
Vỗ về bờ xanh mướt ngô khoai
Lưới quăng đều đặn, thuyền chài đầy ắp
Cá tươi rói, miệt mài suốt ngày.
Diều no gió, mục tử say sưa
Chăn trâu vui thú trong chiều tà
Tiếng sáo vi vu, cánh diều bay
Ru hồn trẻ nhỏ, chiều trên đê.
Làn khói quyện quanh gốc tre rạ
Tiếng chuông chùa ngân nga thanh thản
Thôn quê không khí trong lành
Đồng vàng lúa tốt, xanh mướt vườn đồi.
Chiều chậm rãi buông xuống nhẹ nhàng
Tán lá dừa khe khẽ đung đưa
Gió lùa mưa rơi lất phất
Hàng cau xanh tươi, quả tròn lưa thưa.
Đường vào làng giờ đã rải nhựa
Láng phẳng phiu, như tấm lụa êm
Cổng làng nâng cấp, đẹp như mới
Gỗ thơm mùi mới, như cung điện.
Nắng chiều nhạt dần, quạnh quẽ
Mùi bưởi thơm nhẹ, quả đung đưa
Cây đa, giếng nước, hàng dừa
Bức tranh quê đẹp, đắm đuối lòng người.
Trâu thong thả gặm cỏ chiều
Én bay lượn trên bầu trời
Xóm làng xanh tươi, trù phú
Hồn quê phơi phới, mê say cuộc đời.
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Tháng năm này ta sẽ về thăm u
Thăm tuổi thơ nghe lời ru của mẹ
Lời ru ngày xưa khi ta còn bé
Ngọt ngào dịu dàng khe khẽ thân thương.
Như hoa bưởi sau vườn ngát đưa hương
Như hoa xoan quê ta đời thường dân dã
Ra bờ đê ta ngắm đàn cò lả
Chiều chiều bay về yên ả miền quê.
Một đàn trâu đang lững thững đi về
Con nghé con vẫn mải mê gặm cỏ
Ta giang tay muốn ôm mây ôm gió
Ôm tuổi thơ ta ngày đó thân yêu.
Trên không trung chợt nghe tiếng sáo diều
Ta lại nhớ về buổi chiều ngày ấy
Chạy khắp cánh đồng với con diều giấy
Bay lên trời cao, bỏng cháy ước mơ.
Ta ra đi mang theo cả tuổi thơ
Và mang theo những ước mơ cháy bỏng
Ta còn mang trong lòng mình con sóng
Dòng sông quê nhà rợp bóng tre xanh.
Quê hương mình có gió mát trăng thanh
Có những người dân chân thành, bình dị
Và những bạn bè tuổi thơ yêu quý
Có mẹ già có anh chị chờ mong.
Tác giả: Dương Quốc Lam
Nhờ Đảng và Bác dẫn lối đổi mới,
Dân chúng hăng hái, đồng lòng vui vẻ.
Canh tân với quyết tâm vững chắc,
Quê hương nay đã biến chuyển rõ rệt.
Nhà cũ kỹ giờ chỉ là ký ức,
Hiện tại cao tầng nhộn nhịp khắp làng.
Dân chúng giờ nghĩa tình, say mê,
Ngọt bùi, cay đắng không còn phân biệt.
Đường làng giờ rộng rãi, thông thoáng,
Thành quả từ truyền thống quê ta.
Ngõ xóm, đường làng đều nở hoa,
Cuộc sống người dân đang ngày càng phát triển.
Trẻ em đến trường với niềm vui,
Học hành chăm chỉ, phấn khởi bao la,
Quê hương giờ đẹp như mơ,
Đổi mới quê mình, tự hào Đảng ta.
Tác giả: Hoa Nắng
Hè về gió thổi lao xao
Cánh đồng lúa hát ngọt ngào tình quê
Ai còn nhớ lối đi về
Cùng câu hát đúm Sơn Khê đu điềng.
Nhớ vành nón lá che nghiêng
Cho mùa sim tím nét riêng lẫy lừng
Ai ơi! Chua ngọt đã từng
Ăn ngọn măng đắng rau rừng tàu bay.
Quê hương giàu đẹp từng ngày
Nhờ ơn Đảng, Bác đổi thay dân mình
Cách đồng bát ngát hồi sinh
Và nền văn hóa hành trình vào dân.
Bàn tay lao động chuyên cần
Chờ ngày thu hoạch đầy sân thóc vàng
Mùa về lòng thấy xốn xang
Vui cùng với lũy trelàng làm thơ.
Con diều thả những ước mơ
Cơm đồ nhà gác đợi chờ người dưng
Về đây ăn ngọn măng rừng
Và canh rau sắng ai từng biết chưa!
Yêu sao, yêu mấy cho vừa
Quê hương năm nắng mười mưa hòa bình.
Tác giả: Phạm Hùng
Đàn gà nhỏ ngẩn ngơ tìm bóng Mẹ
Cụm dong giềng xơ xác lá chiều qua!
Bãi đất trống nơi đầu làng rộn rã
Khi giọt sương vẫn còn đọng trên cành
Quê tôi đấy mỗi ngày phiên tháng chạp
Rất ồn ào đẩy nhịp sống thêm nhanh.
Tiếng cười nói rộn ràng gây náo nhiệt
Người hỏi mua, kẻ mời bán không ngừng
Quả bưởi lớn còn nguyên cành vàng ruộm
Buồng chuối kìa cao phải đến ngang lưng.
Mớ cải bẹ nom mỡ màng xanh mướt
Củ su hào nguyên phấn trắng tròn xoe
Cà chua đỏ nhìn mịn màng căng mọng
Những mớ hành đâu kém nõn nà khoe.
Cành ly trắng đang vươn mình kiêu hãnh
Gốc đào phai trổ lộc biếc mượt mà
Những bông cúc luôn nhẹ nhàng êm dịu
Những đóa hồng lại đài các kiêu sa.
Mấy đứa trẻ mon men ngồi xem chữ
Cụ đồ già mài mực hạ tứ thơ
Cô bán vải luôn mồm rằng lụa tốt
Mấy chàng trai thấy gái đẹp... lượn lờ.
Non thúng nếp Mẹ đong về gói bánh
Bán đôi gà, mua thịt lợn làm nhân
Vài ký đỗ, cân miến cùng hoa quả
Ồ thì ra... Tết Nguyên Đán đã gần.
Những ký ức của một thời con trẻ
Chờ bánh chưng, mong áo mới... ùa về
Vẫn xuôi ngược giữa dòng đời hối hả
Nay đắm chìm trong một góc chợ quê.
Tác giả: Phan Huy Hùng
Làng quê Việt Nam đổi bằng xương máu
Máu chảy thành sông
Xương chất cao thành núi
Hơn bốn nghìn năm không hề đòi hỏi
Tấm huân chương ...
Chỉ có những tâm hồn
Vì dân vì nước
Từ làng quê mà ra
Yêu thương nhau như một nhà
Xây dựng xóm thôn đổi mới ...
Ai bảo họ là nhà quê không biết ăn nói
Bảy mươi lăm phần trăm đồng ruộng quê mùa
Còn lại hai nhăm phần trăm a dua
Nếu dàn trận đánh
Ai sẽ thắng ?
Và ai sẽ thua ?
<<< Khám phá thêm: Những bài thơ về làng quê yên bình mang đậm hồn Việt
Tác giả: Hồ Viết Bình
Làng quê thay đổi nhiều rồi
Mái tranh nếp rạ một thời còn đâu
Nhà xây lợp ngói đỏ au
Vẫn còn thoang thoảng hương cau, mùi trầu.
Xa xa nghe tiếng chân trâu
Chiều chiều chẳng thấy nhuộm màu khói lam
Ngoài đồng lúa đã chín vàng
Ngồi trên máy gặt mơ màng ngắm mây.
Đường làng rợp mát bóng cây
Hoa xoan hoa bưởi rụng đầy khoảng sân
Giọng hò níu lại bước chân
Râm ran lớp học trong ngần tiếng thơ.
Làng tôi giờ đẹp như mơ
Ruộng đồng nay chẳng còn bờ nữa đâu
Mênh mông mỏi cánh chim câu
Nam thanh nữ tú làm giàu đất quê.
Đi xa ai cũng muốn về
Miền quê đáng sống tràn trề sức xuân
Người người phấn khởi góp phần
Quê hương yêu dấu ngàn lần đẹp hơn.
Tác giả: Khánh An
Đem thương nhớ đến Long Châu
Tìm em - người đã cùng nhau hẹn hò.
Quen em ở bến Đò Lo
Níu tôi em dặn đầy đò chớ sang.
Đi đâu mà phải vội vàng
Hôm nay em đón sang làng em chơi
Theo em từng bước bồi hồi
Quê em cũng giống quê tôi hiền hòa.
Lời ăn, tiếng nói mặn mà
Mới quen đã thấy khó xa em rồi
Khó dứt nổi tiếng em cười
Tôi như lạc giữa những lời vu vơ.
Tiễn chân tôi ở chợ Chờ
Dùng dằng trời đã mờ mờ sương giăng
Thẹn thùng em khẽ nói rằng:
Gái quê em vụng, đâu bằng quê anh.
Tác giả: Thiện Diệp
Chiều về bóng mát hàng tre
Tiếng chim ríu rít đồi chè vọng ra
Làng quê đầm ấm chan hòa
Xóm thôn rạng rỡ muôn hoa thắm nồng.
Ngoài đồng cây lúa trổ bông
Có hoa gạo nở nụ hồng đến rồi
Thôn làng như một chiếc nôi
Tiếng ru người mẹ từng hồi à ơi.
Quê hương ấm áp tuyệt vời
Bản mình như một góc trời mộng mơ
Tháng năm ta vẫn mong chờ
Ngày xưa còn bé tuổi thơ mỹ miều.
Chăn trâu cắt cỏ thả diều
Ô kìa vọng tiếng sáo diều vi vu
Tít xa những áng mây mù
Mênh mông trời đất lãng ru thanh bình.
Người quê mộc mạc chân tình
Cùng nhau đùm bọc lòng mình ấm no
Dòng sông câu hát điệu hò
Bồng bềnh sóng vỗ con đò dịu êm.
Nắng ấm ngoài đồng cây lúa trổ bông
Có hoa gạo nở nụ hồng đang tươi
Thôn làng như một chiếc nôi
Tiếng ru người mẹ từng hồi à ơi.
Tác giả: Bách Tùng Vũ
Ta về thăm lại quê ta
Thăm đồng lúa trổ bao la ngút ngàn
Ta về chân bước đường làng
Lâng lâng cảm xúc, rộn ràng lòng ta
Ta về thăm lại mẹ cha
Thăm đàn em nhỏ đã xa mấy mùa.
Vui nghe tiếng trẻ trêu đùa
Chạy trên đồng cỏ, đang lùa đàn trâu
Bên sông còn mấy nương dâu
Người em đi hái hát câu ơi hò
Bến thương hờ đậu con đò
Đồng xa xa thẳm, cánh cò lả bay.
Ngọt ngào hương lúa mê say
Đòng đòng ngậm sữa gió lay xanh rờn
Cốm non lượn cánh chập chờn
Chuồn chuồn trong nắng đang vờn gió thu
Vẳng nghe tiếng hót chim cu
Gọi nhau tiếng gáy, mù u đậu nhiều.
Vút cao trong gió cánh diều
Vi vu tiếng sáo ru chiều vọng xa
Khói rơm bếp lửa nhà ta
Dịu dàng từng sợi tỏa ra đường làng
Gà con chíp chíp từng đàn
Nhà ai thóc lúa phơi vàng trên sân.
Chùa xa vọng tiếng chuông ngân
Đàn bò thong thả bước chân xuống đồi
Tù Và ai thổi từng hồi
Bóng chiều rơi xuống về thôi, ới ời
Chòm mây xanh ngắt lưng trời
Chiều quê êm ả vọng lời gió đưa.
Đàn chim về tổ dần thưa
Hoàng hôn khuất núi đêm chưa xuống tràn
Chân quê những bước đường làng
Đồng xa góp nhặt chiều tàn, về mau
Rộn ràng í ới gọi nhau
Bức tranh tuyệt mĩ đẹp màu chiều quê!
Tác giả: Trúc Lâm
Ơ này cơn gió đi đâu?
Từ từ ta gửi vài câu hỏi trời
Rằng mai: liệu nắng còn tươi?
Để miền đất mẹ rạng ngời hay không?
Trăng còn lặn xuống đáy sông?
Và con chuồn ớt có vòng vèo bay?
Quê hương ta uống rồi say
Tiếng ve tiếng dế từ ngày ấu thơ.
Mẹ ngồi bắt nhịp giấc mơ
À ơi đến tận bây giờ chưa quên
Sông quê nước chảy êm đềm
Hanh hao giọt nắng ướt mềm giọt sương.
Luỹ tre ngả bóng trên đường
Ngồi nghe gió lộng mà thương cánh diều
Thế là từ đó đã yêu
Trần gian với những áng chiều đầy mây.
Thế là đã hết thơ ngây
Gió sương ta khoác vai gầy lang thang
Hôm nay muốn trở về làng
Gió ơi! Hãy nhắn đò ngang ta về.
Tác giả: Chu Long
Cổng làng quê đã bao đời
Dầm mưa dãi nắng vẫn ngời nét xưa
Bên sông một chiếc đò đưa
Cây đa tỏa bóng mát trưa vẫn còn.
Mái chùa cổ ngói nâu non
Lời kinh tiếng mõ ru hồn nao nao
Bầu trời cao gió rì rào
Đồng quê hương lúa ngạt ngào tỏa hương.
Bóng tre xanh mát bên đường
Cánh đồng uống nước con mương chảy về
Tiếng ve gọi nắng trưa hè
Tiếng con cu gáy chích chòe chim sâu.
Tiếng chào mào hót gọi nhau
Tiếng chim chèo bẻo sẻ nâu dịu dàng
Ngắm hoàng hôn nhớ nắng vàng
Nhìn bình minh nhớ xóm làng quê thôn.
Từ những mái tranh, lũy tre đến dòng sông, bến nước, thơ về làng làm sống dậy hình ảnh quê hương mộc mạc. Đó là nguồn cội của yêu thương, của tâm hồn Việt mãi trường tồn.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.