Những bài thơ hay nhất viết về Hà Nội ngàn năm văn hiến
Hà Nội – thủ đô ngàn năm văn hiến, luôn là nguồn cảm hứng bất tận trong thơ ca. Những bài thơ viết về Hà Nội mang theo nỗi nhớ, tình yêu và sự gắn bó sâu đậm với từng góc phố, hàng cây và nhịp sống dịu dàng.
Chiều Hồ Tây
Tác giả: Lan Dạ Hương
Một chiều dạo bước Hồ Tây
Mênh mang dịu nhẹ đắm say lòng người
Gió ru những nụ hồng tươi
Trên môi em cười hút cả hồn anh
Trời xanh mặt đất hiền lành
Giữa nơi nhộn nhịp vẫn dành một bên
Nên thơ chút cảnh êm đềm
Buông lời đối họa cho mềm câu thơ
Dệt thêm những sợi ước mơ
Mong một bến bờ mình vẫn bên nhau.

Hà Nội và nỗi nhớ
Anh nhớ lắm em ơi Hà Nội phố́
Nhớ hàng cây nghiêng nắng đổ bên đường
Nhớ hồ Gươm lăn tăn con sóng nhẹ
Quyến rủ mơ màng ẩn hiện chiều sương
Nhớ người em đang mỏi mắt mong chờ
Một người đi vắng xa Hà Nội phố
Chưa về cùng nhau nghe thu lá đổ
Ngất ngây mùi hương hoa sữa nồng nàn
Nhớ con phố chiều nao chân lang thang
Màu hoàng hôn nhuộm vàng trên lối sỏi
Nhớ nhớ lắm nhớ mùa thu Hà Nội
Nỗi nhớ tột cùng… nỗi nhớ đầy vơi!
Một chiều Hà Nội
Tác giả: Mạc Phương
Hà Nội chiều đông em trở về chỗ hẹn.
Hàng xà cừ lạ lẫm đến không ngờ.
Gió nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngẩn ngơ.
Lệ ngân ngấn đứng hàng giờ chờ đợi.
Hoa nở đỏ quanh đồng hồ rất mới.
Hồ Gươm nay ấm áp bởi có anh.
Gió lồng lộng trên mặt nước trong xanh.
Hình như là giấu bao điều muốn ngỏ.
Nét tự tin đàng hoàng như thuở đó.
Đưa em về cõi nhung nhớ ngày xưa.
Cái thuở ngây ngô hai buổi đón đưa.
Thương cái rét thẫn thờ con ngõ nhỏ.
Hà Nội hôm nay tiết trời trở gió.
Có anh bên ấm áp đến khôn cùng.
Sóng lăn tăn trên nét ngọc vui mừng.
Người tri kỉ biết khi nào gặp lại.
Đường đâu xa nhưng muôn vàn trở ngại.
Bến cuộc đời chẳng thể được bên nhau.
Cái nắm tay vội vã cũng qua mau.
Để nuối tiếc ngàn ngày sau vẫn nhớ.

<<< Khám phá thêm: Tuyển chọn bài thơ về Huế mang đậm nét cổ kính trữ tình
Hà Nội ngày mưa
Trời lại mưa rồi, Hà Nội ơi
Trên vòm sấu, mùa thu không còn nữa
Phố trơn nắng, nắng tàn nơi bậc cửa
Chẳng có ai đầu trần, và ngốc nghếch như em….
Trời lại mưa rồi, câu hát cũ ai quên
Dòng tóc ướt, chẳng ai còn xa xót
Trên dốc cao, em dỗ mình đừng khóc
Giọt mưa hiền mà quất đến thật đau
Trời lại mưa rồi, mà sao nỡ quên nhau
Hà Nội vắng một tiếng cười góc phố
Chỉ tại mưa thôi, lại thấy mình đang nhớ
Bánh xe vòng quanh quẩn chỉ đường quen…
Trời lại mưa rồi, Hà Nội ướt như em
Quạnh vắng quá, gánh hàng hoa sũng nước
Giá mà quên một lời nguyện ước
Chẳng bao giờ thành của tuổi hai mươi
Trời lại mưa rồi, Hà Nội của em ơi…
Thu Hà Nội
Thu về đón gió heo may
Hương thơm hoa sữa thoảng bay phố phường
Thu về dạo gót bên đường
Vòng tay dìu dặt vấn vương tình nồng
Thu về người vẫn ngóng trông
Giữa mùa Sấu chín..má hồng khoác vai
Cúc vàng nở rộ ban mai
Thu về Cốm mới thương ai hẹn hò
Mùa thu như những chuyến đò
Trao tình đôi lứa bến bờ thương yêu
Mùa thu Hà Nội mĩ miều
Nhẹ rung hàng liễu gió chiều se se
Bên nhau trai gái sắc khoe
Tim hồng rạo rực lặng nghe ngỡ ngàng
Duyên tình thu đến mơ màng
Mùa thu Hà Nội nắng vàng khó quên.

Một thoáng mùa đông Hà Nội
Tác giả: Mỹ Hạnh
Hà Nội mùa đông sông Hồng nghiêng vào phố
Sương chưa tan chân ướt cỏ triền đê
Cầu Long Biên em lỡ nhịp quên về
Lang thang với vạt cúc vàng chớm nụ.
Chiều cuối đông đóa hồng quên khép cánh
Em gái quê chân chất gánh hàng hoa
Sông lững lờ đỏ ửng sắc phù sa
Đây làng lúa ngát xanh màu cổ tích.
Em chợt mong một góc vắng cô tịch
Giữa ồn ào giữa náo nhiệt thành đô
Hà Nội xưa còn nét vẽ mơ hồ
Làng trong phố thanh tao và e lệ.
Bức chân dung qua trầm luân dâu bể
Liệu có còn những nề nếp đoan trang?
Phố âu lo đêm thức trắng chong đèn
Trăng đông lạnh co ro trong ngõ tối.
Người quên chi mà rảo chân bước vội
Mảng thời gian loang lổ những hoài nghi
Phố trong mơ thấp thoáng bóng voi quỳ
Người quân tử bỏ gươm xây hạnh phúc!
Hà Nội 36 phố phường
Tác giả: Nguyễn Bính
Chân bước khoan khoan, lòng hỏi lòng:
Có nên qua đấy nữa hay không?
Không nên qua đấy, nên qua đấy,
Không: Nhớ làm sao! Qua mất công.
Có một chiều kia anh chàng si
Đến đầu phố ấy bỗng ngừng đi:
Hai bên hàng phố hình như họ…
Đi mãi đi hoài có ích chi?
Đem bao hy vọng lúc ra đi,
Chuốc lấy buồn thương lúc trở về.
Lòng mỗi lần đi lần bão táp,
Mỗi lần là một cuộc phân ly.
Chàng đau đớn lắm, môi cắn môi;
Răng cắn vào răng, lời nghẹn lời:
Hờ hững làm sao! Mê đắm quá!
Trời ơi! Cứu vớt lấy tôi! Trời!
Chao ơi! Yêu có ông Trời cứu!
Yêu có ông Trời khóa được chân!
Chàng lại đi về qua phố ấy,
Mấy mươi lần nữa và vân vân…
Chàng đi mãi, đi đi mãi,
Đến một chiều kia, đến một chiều
Phố ấy đỏ bừng lên: Xác Pháo,
Yêu là như thế? Thế là yêu?
Hà Nội ba mươi sáu phố phường,
Lòng chàng đã dứt một tơ vương.
Chàng qua chiều ấy qua chiều khác…
Ô! Một người đi giữa đám tang.

Nỗi nhớ xa xôi
Tác giả: Cỏ Hồng
Hà Nội ơi! Hàng sữa xác xơ gầy
Bao năm tháng vẫn đong đầy nỗi nhớ
Khung cửa nhỏ, tiếng thở dài trăn trở
Biết bao giờ em mới trở về thăm
Hà Nội ơi! Vẫn lặng lẽ tháng năm
Chiều phố Cổ nét thăng trầm huyền bí
Chiều Hồ Tây…đông dịu dàng thi vị
Liễu mơ màng rủ mộng mị hồn tôi
Hà Nội ơi! Một nỗi nhớ xa xôi
Đông dịu ngọt trên bờ môi nồng thắm
Ánh mắt ai đốt cháy chiều thăm thẳm
Đông lạnh về…nhớ lắm…một vòng tay.
Hà Nội trái tim thủ đô
Hà Nội mùa này lạnh lắm phải không em .
Cái rét mùa đông hưu hưu gió thổi.
Phủ Tây Hồ mưa phùn bay gió nổi .
Càng lạnh thêm khi bóng xế tà.
Cầu Thê Húc thấp thoáng ở đằng xa .
Cũng vắng đi bóng người qua lại .
Hồ gươm ơi bao giờ trở lại .
Giáng uy nghi phong thái mùa hè .
Lá vàng rơi tê tái đông về .
Chiều Hà Nội lang thang hè phố.

Dù thời gian có trôi, Hà Nội trong thơ vẫn giữ nguyên vẻ đẹp cổ kính và bình yên. Những vần thơ về Hà Nội như gói trọn tâm hồn của bao thế hệ, khiến mỗi người thêm yêu và trân quý mảnh đất ngàn năm lịch sử.