Một đời người – một dòng sông…
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
“Muốn qua sông phải lụy đò”
Đường đời muốn bước cậy nhờ người đưa
Tháng năm dầu dãi nắng mưa
Con đò tri thức thầy đưa bao người
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.
Con đò mộc – mái đầu sương,
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày.
Khúc sông ấy vẫn còn đây,
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông.
Tác giả: Sở Lưu Hương
Bao năm học dưới mái trường
Thầy cô tiếp bước con đường tương lai
Dù em có bướng có sai
Thầy cô vẫn bảo không ai tự tài
Quyết tâm rèn dũa miệt mài
Rồi sau mới sướng mới oai với đời
Sinh ra ai chẳng muốn cười
Nhưng ai cũng khóc chào đời đấy thôi
Học sinh thích phá thích chơi
Đó là quy lụât muôn đời đã qua..
Nói thì nhất quỷ nhì ma
Nhưng ai chẳng sợ thứ ba học trò
Thầy cô trọn kiếp đưa đò
Dù mưa dù gió phận cò cũng đi
Mỗi khi sắp đến mùa thi
Tóc thầy thêm bạc mắt cô thêm ngần
Nào ai than khó khổ gần
Vì nghề nhà giáo phải cần hy sinh
Bao người giỏi tiếng thông minh
Rồi đâu có sướng bởi khinh chữ thầy
Một chữ chẳng thể đong đầy
Nhưng dù nửa chữ gọi thầy vẫn nên
Dưới thì phải kính bề trên
Nợ thì phải trả chớ nên vong tình
Học tài học trí Trạng Quỳnh
Vang danh sử sách bóng hình quê hương..
Lời thầy vẫn mãi thân thương
Tình cô vẫn mãi trên đường em đi
Lệ nhòa mắt đã tràn mi
Tiếc thời cắp sách qua đi vội vàng
20 – 11 đương sang
Em vì sự nghiệp nên đang xứ người
Nhưng dù đến khắp mọi nơi
Ơn thầy cô mãi muôn đời không quên.
Xin trời, thượng đế ơn trên
Cho thầy cô khỏe vui bên gia đình
Để mỗi buổi sáng bình minh
Thầy cô tiếp bước công trình tương lai
Hai từ “Cao Quý” chẳng sai
Bởi nghiệp nhà giáo không ai sánh bằng.
Con dừng lại phía hàng cây
Bồi hồi khi gặp dáng thầy hôm nao
Trường xưa vẫn nét ngày nào
Và đây vẫn dáng thấy cao cao gầy
Vẫn bao la một vòng tay
Đón con như thể chưa ngày cách xa
Kiềm lòng để lệ khỏi nhoà
Giọng thầy trầm ấm “thật thà phải con?”
Cái tên thấy gọi riêng con
Đến giờ con thấy vẫn còn mới nguyên
Ước mong con mãi không quên
“thật lòng vững trí đừng phiền nghe con”
Lợi danh – danh lợi sẽ mòn
Những điều thấy dạy còn hoài khắc tâm
Nhớ tóc thấy điểm hoa râm
Cùng lời chỉ dạy âm thầm con mang
Ai quên đi chuyến đò ngang
Quên sao người lái thuyền sang bến đời.
>>> Khám phá thêm: Những áng thơ bất hủ ca ngợi tấm lòng vĩ đại của Bác
Tác giả: Tâm Hòa
Em ươm mơ ước cho đời
Ươm từng lời hát, nụ cười trẻ thơ
Ươm vào trong những giấc mơ
Cô như người Mẹ vô bờ yêu thương !
Em ươm hàng vạn tình thương
Đôi chân chập chững bước đường đầu tiên
Em ươm lời nói dịu hiền
Nàng tiên, cô tấm cả miền ca dao
Em ươm câu hát ngọt ngào
Có bầu trời rộng, trăng, sao, nắng hồng
Em ươm bài học cánh đồng
Quê hương, đất nước, dòng sông thanh bình
Em ươm trên nét môi xinh
Biết câu lễ giáo, và tình yêu thương
Những điều giản dị bình thường
Mà em ươm cả một vườn hoa xinh
Em ươm cho cả chính mình
Thơ, ca, nhạc, họa tầm nhìn bao la
Bàn tay năm tháng… đơm hoa
Em nâng niu bước tuổi thơ … diệu kỳ …!
Ai từng đến lớp mầm non
Hãy dạy thử 1 ngày tròn xem sao
Ô kê, cứ thử xem nào
Một ngày vất vả, lao đao 1 ngày
Đầu giờ đón trẻ đầu tay
Đứa khóc đứa mếu,đứa gây đứa hờn
Ổn định và ăn sáng luôn
Lại ho sặc sụa, lại nôn ào ào
Một cô dọn dẹp quét lau
Một cô dỗ cháu “ăn mau, ngoan nào ”
Đứa nuốt, đứa ngậm, đứa lè……
Thôi thì quần quật cũng ê ẩm lòng
Sau khi ăn sáng đã xong
Cô cho sinh hoạt ngồi vòng đọc thơ
Lưng tròng nước mắt chực chờ
Chỉ 1 đứa khóc, lớp òa khóc theo
Mầm non lắm cảnh trớ trêu
Tối về nghe điện thoại reo…..giật mình
Mầm non nếu gọi ôsin
Âu là cũng đúng, thật tình không ngoa
Biết âm nhạc, giỏi hát ca
Tạo hình, thiết kế, cắt hoa, vẽ vời
Tần tật các thứ trên đời
Mầm non phải biết đầy vơi ít nhiều
Mỗi ngày từ sáng đến chiều
Trở về phách lạc, hồn siêu rã rời
Về nhà nào được nghỉ ngơi
Giáo án, phổ cập, khổ đời mầm non
Giờ đâu chăm sóc chồng con
Đôi khi ngấn lệ, chảy tròn bờ mi
Ngày qua tháng lại lắm khi
Lòng ta lãnh cảm, chai lì chẳng hay
Vợ chồng lục đục từ đây
Ngồi buồn nghĩ cũng thương thay sự tình
Xin thưa các bậc phụ huynh
Xin thưa các đấng quân minh làm chồng
Chỉ xin hai chữ “cảm thông”
Mầm non ta phải hết lòng yêu thương.
Tác giả: Thanh Trang
Em xao lòng khi nghe tiếng trống vang
Lại háo hức đổ hai hàng lệ đắng
Chân nhẹ bước tìm một miền thầm lặng
Tiếng ngày nào, cô ơi! Chẳng hề phai
Người lái đò đưa em tới tương lai
Mặc sóng nước cứ miệt mài cuồng vẫy
Tâm ngời sáng đánh thức người đứng dậy
Gieo hạt mầm, tay cấy những ước mơ…
Ba năm ròng, hơn cả những vần thơ
Lời giảng ấy chưa bao giờ nằm ngủ
Trang giáo án sáng ngời lên từng chữ
Vẫn một đời người giữ trọn thiên lương
Nay xa rồi chợt thấy dạ vấn vương
Trách mùa cũ lạ thường, sao nhanh quá
Thời áo trắng với em là tất cả
Bởi lòng vàng, em thắm mãi tình cô.
Có một miền đất rất xa
Nơi bàn tay cô để lại
Bàn tay ngọt ngào hoa trái
Thành phố trên trang sách em
Cô ngồi soạn bài đêm đêm
Lung linh ánh đèn tỏa sáng
Mỗi ngày đứng trên bục giảng
Dắt em từng bước vào đời
Xôn xao âm thanh đất trời
Trên bàn tay cô đã dắt
Bàn tay lặng thầm dìu dắt
Cho em cả một bầu trời.
Tác giả: Phan Thị Tuyết Vân
Xa mái trường thân yêu
Đã bao lâu rồi nhỉ
Những lời cô thủ thỉ
Em nhớ đến bây giờ.
Ngày ấy tuổi mộng mơ
Hay thẫn thờ thổn thức
Trái tim non rạo rực
Mùa phượng thắm sân trường.
Những bài giảng thân thương
Thấm vương đầy bụi phấn
Cô như vầng trăng sáng
Dẫn lối đường em đi.
Nghe tiếng gió thầm thì
Mà lòng xao xuyến mãi
Suốt đường đời bươn chải
Luôn khắc nhớ ân tình….!!!
Cô ơi!
Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô
Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã
Cô không lời từ giã
Xa trường tự lúc nào
Em ngỡ như chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời tha thiết
Từ giọng cô dịu hiền
Thời gian bước triền miên
Cô chưa lần quay lại
Chúng em nhớ cô mãi
Mong thấy cô trở về
Lúc xưa cô vỗ về
Nay chúng em khôn lớn
Ngày rời trường gần đến
Bao giờ gặp lại cô?
>>> Khám phá thêm: Các bài thơ về Bác Hồ giản dị mà thấm đượm yêu thương
Tác giả: Lê Long Hiền
Mỗi khi giở sách học bài
Em tưởng như thấy có ai bên mình
Động viên, an ủi, tâm tình
Thân thương, ấm áp dáng hình bóng cô
Cô như là nước ven hồ
Lòng em thư thái bên cô dịu dàng
Cô là kho sách kho vàng
Cho em kiến thức mở mang từng ngày
Cô là gương sáng đẹp thay
Em soi vào đó mỗi ngày lớn lên
Cô ơi! Em nhớ không quên
Yêu cô như thể mẹ hiền của em.
Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô
Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã...
Cô không lời từ giã
Xa trường tự lúc nào
Em ngỡ như chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời tha thiết
Từ giọng cô dịu hiền
Thời gian bước triền miên
Cô chưa lần quay lại
Chúng em nhớ cô mãi
Mong thấy cô trở về
Lúc xưa cô vỗ về...
Nay chúng em khôn lớn
Ngày rời trường gần đến
Bao giờ gặp lại cô.
Hôm nay xúc động bồi hồi
Nhớ về kỷ niệm từ thời cấp hai
Trường em ngày đó sơ sài
Mái trường cấp bốn nằm ngoài ven đê
Nhớ hôm mưa bão tràn về
Thấy cô chủ nhiệm bộn bề lo toan
Lo sao cho các trò ngoan
Mưa không bị ướt an toàn được đây
Ngoài trời gió lớn đổ cây
Trong lớp mưa dột tràn đầy lòng cô
Làm sao che chở các trò
Bình an vô sự…học cho thành tài
Ngày ngày cứ mỗi sớm mai
Cô lên bục giảng dạy bài đức nhân
Giọng cô êm ả ân cần
Dạy em đạo đức… lấy nhân làm đầu
Từng dòng từng chữ từng câu
Lời cô giảng dạy thấm sâu lòng trò
Em luôn ghi nhớ lời cô
Bấy giờ gắng học… học cho thành người.
Mừng cô giữa tuổi sáu mươi
Chúc cho cô mãi vui tươi dồi dào
Ơn cô sánh tựa non cao
Tình cô sâu rộng khác nào biển đông
Cô ơi e mãi ghi lòng
Những ngày sum hợp ở trong mái trường
Công cô là người chỉ đường
Dành cho em trẻ tình thương đậm đà
Mỗi năm mỗi lớp đi qua
Rồi đây em sẽ đi xa mái trường
Lòng cô e mãi mến thương
Nhưng rồi phải chịu đôi đường chia tay
Em luôn nhớ mãi những ngày
Lời cô dạy dỗ công dày biết bao
Ơn này quý tựa non cao
Như vầng trăn sáng như sao trên trời
Hôm nay em có đôi lời
Chúc cho cô mãi sống đời bình an
Như trời trên mãi thế gian
Luôn đem ánh sáng để ban cho người.
Cô là hào quang tỏa sáng
Thời trung học , trong ngôi trường đơn giản
Hàng cỏ tươi , hoa bươm bướm khoe màu
Lũ chúng tôi học hành thì lơ đãng
Nghĩ đến hàng quà bên cổng sân sau
Chợt cô đến , tà áo dài xanh biếc
Như trời xanh , như sóng biển càng xanh
Ánh mắt cô thật dịu dàng tha thiết
Và nụ cười như tố nữ trong tranh
Từ hôm ấy chúng tôi thành chăm chỉ
Quên trái me chua , quên trái xoài vàng
Trong sách bài biết bao điều thú vị
Lòng say sưa như gió lộng mùa sang
Một năm học là mấy tuần mấy tháng
Là mấy ngày mấy giờ phút thần tiên
Cô mãi mãi tỏa hào quang tỏa sáng
Cho học trò thơm ngát tuổi hồn nhiên.
Tình thầy trò là sợi dây gắn kết thiêng liêng, không bao giờ phai mờ. Hy vọng qua những bài thơ giản dị này, tình cảm với giáo viên chủ nhiệm sẽ luôn được trân trọng và gìn giữ theo năm tháng.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.