Giữa núi rừng Tây Bắc hùng vĩ, Sơn La hiện lên trong thơ với vẻ đẹp mộc mạc và trữ tình. Từng vần thơ là lời kể dịu dàng về cảnh sắc, con người và những hoài niệm không thể nào quên của quê hương yêu dấu.
Tác giả: Bùi Thị Ngọc Điệp
Sơn La tươi đẹp một miền,
Bao nhiêu cảnh sắc thiên nhiên diệu kỳ.
Ngỡ ngàng mỗi bước chân đi,
Hương rừng gió núi nói gì cùng nhau?
Chè xanh nức tiếng Mộc Châu,
Lâm Viên Tây Tiến nhuốm màu sử thi.
Thác Dải Yếm bước chân đi,
Bao nhiêu cảnh sắc diệu kỳ thăng hoa.
Vân Hồ quyến rũ lòng ta,
Chiềng Yên nét hoạ bao la đất trời.
Phù Yên mây trắng cứ trôi,
Bắc Yên nối tiếp bao lời non sông.
“Rừng Ông Giáp” giữa mênh mông,
Tà Xùa ngồn ngộn mây bồng bềnh trôi.
Về Yên Châu ghé Chiềng Khoi,
Thèn Luông thổ cẩm tặng đời chút duyên.
Mai Sơn một nét trời riêng,
Mường Bon đón khách mọi miền xa xăm.
Bài thơ vách đá thâm trầm,
Ta về thành phố ghé thăm Bản Mòng.
Mường La thấp thoáng bên sông,
Công trình thuỷ điện bao lòng xuyến xao.
Quỳnh Nhai cùng đến ngay nào,
Cầu Pá Uôn nét tự hào nơi đây.
Thuận Châu lắm bạn mê say,
Đèo Pha Đin vượt dặm dài phiêu lưu.
Mường Hung say bước viễn du,
Bức tranh Sông Mã như ru lòng người.
Mùa về Sốp Cộp xinh tươi,
Ruộng bậc thang vẽ bên trời nét thơ.
Mùa hoa ban lắm mộng mơ,
Món ngon miền núi đợi chờ khách xa.
Xoài Chiềng Hặc, mận Nà Ka,
Cá sông Đà nướng thử qua mê liền.
Sữa Mộc Châu, tỏi Phù Yên,
Nộm da trâu món ăn riêng xứ này.
Cá hồi mời bạn dùng ngay,
Canh măng chua nóng đong đầy vị quê.
Thịt gác bếp ai cũng mê,
Bê chao mời bạn cùng về Sơn La.
Em là con gái Sơn La
Môi hồng da trắng nõn nà duyên xuân
Cánh rừng nở trắng hoa ban
Soi dòng sông Mã tần ngần bóng em
Lễ “Tằng cẩu” đến êm đềm
Mắc khén thơm dịu nhắc em việc nhà
Giỏi giang con gái Sơn La
Em là hoa núi sắc hòa với hương.
Tác giả: Lê Gia Hoài
Về Sơn La chiều nay
Hương lau bay đầy phố
Đỉnh Pha Luông nghiêng đổ
Soi bóng xuống lòng anh.
Câu hát then chòng chành
Em ngân bên dòng suối
Sắc ban chiều biên giới
Sao thương quá người ơi..?
Nỗi lòng anh chơi vơi
Theo sương chiều đọng lại
Nụ cười em gái Thái
Đánh cắp hồn anh rồi.
Chỉ một thoáng vậy thôi
Mà chân anh lạc bước
Làm sao anh tìm được
Đường về dưới xuôi đây.
Xin gửi lại trời mây
Chiều Sơn La huyền thoại
Lời nhớ thương mê mải
Theo anh suốt một đời..!
Tác giả: Vũ Xuân
Em về Châu Mộc mến thương
Sắc thông bản Áng vấn vương mặt hồ
Thác reo… dải yếm hững hờ*
Tóc anh đốm bạc còn ngờ ngợ xanh
Ngàn năm thiên tạo mà thành
Hay người ăn ở hiền lành mà nên?
Trời một bên, thác một bên
Ngỡ ngàng em được về miền …. chơi vơi
Trở về với cỏ em ơi
Thảo Nguyên lộng gió là nơi quê nhà
Một miền xanh thẳm bao la
Chè thơm sữa đậm làm quà tặng em.
Tác giả: Nguyễn Thị Khánh Hà
Chỉ nghe Thung Nhuối, Thung Khe
Xe băng sườn núi, Mây che dưới đồi
Lại nghe Mộc Châu gọi mời
Trà thơm một ấm, sữa tươi một bình
Hẳn là pi noọng rất xinh
Khăn piêu đón gió, suối xanh gọi mời
Nên đi chẳng thấy xa xôi
Rượu cần chếch choáng, giọng cười đổ xiêu
Quỳnh Nhai sương khói loang chiều
Pí vang đầu núi, khèn reo cuối mường
Cơm lam, thịt sấy, măng rừng
Gặp nhau để nhớ để mừng để thương
Hẹn nhau về lại bản mường
Để làm từ thiện, để cùng chung vui.
>>> Khám phá thêm: Thơ về Sơn La - Nơi tình đất tình người gắn bó
Tác giả: Thiên Ân
Ngày anh về với Sơn La
Mộc Châu trải lụa mượt mà đưa duyên
Đồi chè, đồng cỏ một miền
Mùa xuân mảnh đất cao nguyên ấm lòng
Dáng hoa tĩnh lặng đồi thông
Sương mù trắng núi mùa đông thật hiền
Mộc Hương hang động thần tiên
Cấu vồng bảy sắc viết tên đôi mình
Lắng nghe thác chảy tâm tình
Trăng tròn cô gái đẹp xinh mặn mà
Trông theo Dải Yếm kiêu sa
Thác reo muôn tiếng nôm na quê mùa
Tiên Phong hồ nước sớm trưa
Ai còn kể chuyện ngày xưa thiệt buồn?
Mắt em một thuở gieo thương
Cháy tia hạnh phúc bên đường ngày qua
Thác ghềnh ru khúc Sông Đà
Ai còn ẩn hiện mái nhà ,say men?
Hoa Ban ca hát, thổi khèn
Đêm trăng hát khúc giao duyên gieo tình
Nghề rèn, nghề gốm... tay xinh
Thời gian là mộng cho mình với ta
Ở đây tình rất đậm đà
Chè, dơi, cá, sữa... hồn ta bời bời
Xoài Yên Châu ,nói thay lời
Rêu sông suối, ai vội mời với ai?
Sơn La thăm thẳm đường dài
Chồn chân gối mỏi đời trai phong trần.
Có một Mộc Châu tuổi thơ tôi
Là những chiều ngẩn ngơ giữa đồng xanh lộng gió
Trốn sau thân bạch đàn ngó mặt trời lấp ló
Nâng niu cọng rơm khô đếm những giọt sương đêm
Có một Mộc Châu trong tôi thật dịu êm
Là những ngày cùng anh đi chăn bò, hái nấm
Những ngày ấu thơ bước chân xinh lẫm chẫm
Trên con đường ngập hoa dại mẹ âu yếm dắt chơi
Có một Mộc Châu mưa dầm mặc áo tơi
Là dáng bà lưng gập còng cắt cỏ
Trầm ấm giọng ông chầm chậm câu chuyện cổ
Bên vựa sắn ngô lũ cháu nhỏ vây quanh
Có một Mộc Châu trong tôi thật biếc xanh
Thoăn thoắt tay đưa nghiêng chao vành nón trắng
Mơn mởn búp chè, giọng cười tan trong nắng
Tiếng hát em tôi lan theo gió mênh mang
Có một Mộc Châu mây giỡn núi lang thang
Bên đụn rơm tiếng gà cục tác trưa oi ả
Chiếc áo công nhân sờn vai gầy vất vả
Trồng cỏ, vắt sữa bò … Ôi, dì, bác của tôi!
Có một Mộc Châu trù phú chẳng xa xôi
Này nông trường, này tiểu khu, này đội
Có Vườn Đào nhà ông bà tôi, thơm mùi gỗ Đinh Hương, nao nao nơi nguồn cội
Đào, mận, mơ tinh khiết đẫm sương mờ
Có một Mộc Châu đang vẫy gọi mong chờ
Dã Quỳ, Mâm Xôi, tím hoa Găng, vàng Cải …
Cô gái nông trường ngực tròn căng, mê mải
trên những cánh đồng, mồ hôi bết tóc mai …
Có một Mộc Châu tuổi thơ tôi không bao giờ nhạt phai …
Tác giả: Tạ Hữu Yên
Rớt xuống trang thơ tôi
Cánh hoa đào phớt đỏ
Chiều Sơn La lặng gió
Tôi nghe hoa thì thầm
Tôi nghe nụ nảy nầm
Từ kẽ tường nhà ngục
Trở trăn và khó nhọc
Trong giá lạnh mùa đông
Cái hạt non Anh trồng
Nở mùa đào Cộng sản
Nụ hoa chúm chím hồng
Khoảng trời bừng nắng rạng
Trái tim người Cách mạng
Sẽ không héo bao giờ
Gieo ý nhạc vần thơ
Cho mai sau hát mãi
Trang thơ tôi đằm lại
Giữa nhà tù Sơn La
Tô Hiệu ơi! Có phải
Anh về cùng mùa hoa??
Tác giả: Lò Xuân Thương
Ào ào bãi xoáy
Đá lăn, cây đổ
Thân sâng, gốc sở ngổn ngang
Một cây Ban đứng điềm nhiên
Cạnh lối lên nương làm cỏ
Hỏi giông, hỏi gió
Sao Ban kia vẫn bình yên phận thường?
Cây ban rằng: “hòa tình yêu”
Trắng trong tuổi trẻ
Chung thủy tận già
Lửa mường đất gốc, chưa thành than
(thì không thể chết
Gió dập thân, cành, chưa tan tành em vẫn tươi xanh)
Một cây Ban
Đứng trên nương.
Tác giả: Tế Hanh
Hôm qua đánh giặc
Hôm nay tăng gia
Nông trường Châu Mộc như hoa nở
Giữa núi rừng Tây Bắc hát ca
Thảo nguyên trông ngút tầm con mắt
Ngang dọc nhô lên những máy cày
Đất mở lòng tươi như ngực trẻ
Mầm non hạt mới ấm bàn tay
Doanh trại gió lồng phơi ánh sáng
Có câu lạc bộ, có căng tin
Đôi hàng đào mận vây sân biếc
Đón gió mùa xuân thổi Điện Biên
Mộc Châu hướng thẳng đường Tây Bắc
Chờ ai vẫy vẫy cánh hoa ban?
Đêm nay sẽ có văn công múa
Trời rộng chiều xanh sắp mở màn...
Tác giả: Vương Trung
Thấy em lượm bông vạt nương chân núi
Như đứng giữa dải ngân hà
Anh vứt bó cây, chạy ngay tới
Chẳng đợi em ưng ý
Anh cứ mà lượm theo.
Mới đầu anh lượm cây này, em lượm cây kia
Rồi lượm chung cây
Lượm chung cành
Lượm cả tay nhau.
Mặt trời bảo về, ta chưa muốn
Ta trốn mặt trời dưới rặng vừng bên nương
Tắm trong hương hoa vừng thơm ngát
Gió ngàn ru nghiêng ngả vừng xanh
Tia trời chiều vuốt ve áo hoa em lay động
Hàng cúc bạc long lanh
Ngực em mười đôi cúc bướm
Có mười đôi bóng anh lẫn mười đôi bóng hoa vừng
Ngực rực hồng tia nắng
Ngực ngấn đầy hương hoa.
>>> Khám phá thêm: Tuyển tập thơ về hoa hồng lãng mạn, sâu sắc nhất
Tác giả: Hà Trường Giang
Mặt trời đi qua sàn nhà người thương
Hạt nắng còn vương bên thềm cửa sổ
Hoàng hôn đi mặt trời không rủ
Để anh buồn trong nỗi nhớ hoàng hôn.
Anh mượn gió gửi lời câu thương nhớ
Mộc mạc thôi, tiếng hát tự bao giờ
Mười sẽ quên và chín sẽ quên
“Sông Mã cạn bằng đĩa mới quên”
Chín lần quên để ngàn lần thương nhớ!
Anh là con thuyền trôi trong dòng sông đôi mắt
Để đôi bờ bên nhớ bên thương.
Tác giả: Hoàng Đức Duy
Em là con gái Thái Sơn La
Da trắng hồng môi đẹp điệu đà
Lướt thướt mê lòng trai đất Nghệ
Nhẹ nhàng đắm đuối kẻ phương xa.
Tác giả: Lê Gia Hoài
Hương lau bay đầy phố
Đỉnh Pha Luông nghiêng đổ
Soi bóng xuống lòng anh.
Câu hát then chòng chành
Em ngân bên dòng suối
Sắc ban chiều biên giới
Sao thương quá người ơi..?
Nỗi lòng anh chơi vơi
Theo sương chiều đọng lại
Nụ cười em gái Thái
Đánh cắp hồn anh rồi.
Chỉ một thoáng vậy thôi
Mà chân anh lạc bước
Làm sao anh tìm được
Đường về dưới xuôi đây.
Xin gửi lại trời mây
Chiều Sơn La huyền thoại
Lời nhớ thương mê mải
Theo anh suốt một đời..!
Tác giả: Đinh Tân
Chúng tôi dân tứ xứ
Gặp nhau ở nơi đây
Dựng nên một Phố nhỏ
Phố Vạn Yên, Vạn Yên
Anh Phúc Kiến, Quảng Đông
Tôi Mường Bi, Mường Động
Còn chị hay mơ mộng
Theo chồng lên nơi đây
Là dân Nam Định đó
Một dãy phố nhỏ thôi
Bao dòng đời đã chảy
Tụ về Phố nhỏ này
Nhớ bến Vạn thuở ấy
Thuyền đuôi én ngược xuôi
Ai đi xuống chợ Bờ
Ai ngược dòng Đà Giang
Lên Mường Chiên, Mường Ét
Dòng sông vẫn êm trôi
Nối phố nhỏ của tôi
Với bao bờ thương nhớ
Ơi bến Vạn, phố Vạn
Phố của chúng tôi đó
Mùa đông heo hút gió
Tết về câu đối đỏ
Tiếng pháo lại rộ vang
Tiếng chuông điểm đình Ang
Tiếng trống vang đình Hán
Hồn thiên cổ bay về
Bản làng trong khói hương
Mùa hè nóng rát bỏng
Những cây phượng trước ngõ
Lại cháy đỏ màu hoa…
Nay phố đã đi xa
Chìm đáy nước sông Đà
Ôi phố núi nho nhỏ
Phố của chúng tôi đó
Vẫn cháy màu phượng đỏ
Trong lòng mỗi chúng tôi
Rồi một ngày không xa
Hoa phượng lại rực đỏ
Trên phố mới nguy nga
Tôi lại viết bài ca
Về bến Vạn, phố Vạn
Phố của hoa phượng đỏ
Thắm mãi bên sông Đà.
Xa thành phố em tìm về với núi
Bỏ váy xinh cùng mây trắng nô đùa
Như đứa trẻ em đắm mình trong cỏ
Ngửa mặt trời xanh gió hát, mây cười
Về với em, anh ạ, vẫn kịp mùa
Hoa mận trắng cả một trời tình tự
Cải chớm đâm ngồng, lê kia vừa nụ
Anh có kịp về hái quả cùng em?
Để treo cành khách qua lại khát thèm
Quả chín mọng đến kỳ sao chẳng hái?
Biết giờ này liệu ai còn mê mải?
Về đi anh ... mình yêu trọn mùa xanh
Hồng tròn căng quả chín trĩu đầu cành
Em muốn chín ngả vòng tay anh hái
Mộc Châu nồng nàn sương giăng kín lối
Về đi anh, mình ôm trọn mùa yêu!
Tác giả: Lương Văn Tộ
Tiếng trống, tiếng cồng vang giục giã
Như chắp cánh niềm vui bay cao
Cả “Khuống” mường bỗng dưng nghiêng ngả
Với vòng xòe nhún nhẩy say sưa
Đôi chân thon thon quen theo lối nương.
Đôi chân bè đạp mòn lối ruộng
Quyện bên nhau rập rình
“Khắm xéo” quàng trên áo cóm
Tất cả rung lên, cả rừng hoa chao đảo
Cái dùi gỗ băm trên mặt trống
Rền như giông, như sấm
“Họa…họa…Huệ…Huệ…”
Cả vòng xòe cuồng lên
Theo nhịp trống, nhịp tim
Tung chân nhảy hết mình, hết sức
“Đàn bướm” cúc muốn bay khỏi ngực
Chiếc mũ nồi, cũng chực bay theo
Vòng xòe quay, quay mãi không ngừng.
Dù đi đâu xa, tiếng gọi của quê hương Sơn La luôn vọng về trong tâm trí. Những bài thơ chính là cầu nối yêu thương, lưu giữ hồn quê và khơi dậy bao niềm tự hào trong mỗi người con đất Sơn La.
Address: Số 68 Thanh Bình, Phường Lộc Hòa, Thành Phố Nam Định, Nam Định
Phone: 0349150552
E-Mail: contact@hocsinhgioi.vn