Bác Hồ – vị Cha già kính yêu của dân tộc, luôn sống mãi trong trái tim bao thế hệ Việt Nam. Những bài thơ về Bác không chỉ là lời tri ân sâu sắc mà còn khắc họa hình ảnh cao cả, giản dị và đầy cảm hứng của Người.
Tác giả: Thân Cao
Bao năm xa cách quê nhà.
Tìm đường cứu nước, bôn ba xứ người.
Ra đi từ tuổi đôi mươi.
Gạch hồng sưởi ấm, lòng người trời Âu.
Lênh đênh trên một con tàu.
Vượt ngàn sóng gió, biển sâu sứ người.
Gian nan Bác vẫn mỉm cười.
Phương Đông có biết, lòng người hay không.
Tình yêu Tổ Quốc mênh mông.
Trời Tây, Âu, Á, một vòng Bác đi.
Hy sinh cả tuổi xuân thì.
Bôn ba đất khách, cũng vì muôn dân.
Bỏ lại xứ nghệ người thân.
Nước bị áp bức, Bác cần niềm tin.
Gặp chủ nghĩa MAC LÊ NIN.
Về nước đánh đuổi, bù nhìn thực dân.
Tuyển ngôn độc lập ân cần.
Cả nước náo nức, từ gần đến xa.
Việt Nam dân chủ cộng hoà.
Ba Đình lịch sử, cờ hoa tưng bừng.
Toàn dân phấn khởi ăn mừng.
Thành thị biển giới, núi rừng biển xa.
Việt Nam Tổ Quốc Quê nhà.
Tình yêu của Bác, bao la muôn đời.
Tác giả: Nguyễn Văn Hòe
Một trăm ba mốt niên kỷ người
Như vầng dương sáng chiếu khắp nơi
Sống trọn một đời vì dân nước
Chết lưu tên tuổi mãi muôn đời
Xin nguyện học tập theo gương Bác
Khắc ghi lời nói quá tuyệt vời
Độc lập tự do cháu con nhận
Hạnh phúc muôn năm Bác vui cười
Tác giả: Thiện Tâm
Nếu ai đó truóc lúc làm một việc gì
Cần ngắm ảnh BÁC HỒ thì tui tin chắc rằng
Bạn sẽ thật có ích cho Đảng cho dân
Mênh mông vầng trán Bác
Vầng dương tỏa ngát gương Hồ Chí Minh
Ai? Đầy tớ dân
Chưa thật trung với nước
Ai? đầy tớ dân
Chưa thật hiếu với dân
Ai? Làm dân chưa tin yêu Đảng
Hãy chỉnh chu mình trước hào quang gương sáng Bác Hồ
Tác giả: Nguyễn Xuân Dậu
Ôi Bác Hồ ơi! Xế bóng chiều
Gạt giọt lệ rơi tiễn Bác đi
Danh nhân văn hóa của nhân loại
Thế giới nghiêng mình chào tiễn đưa.
Bác đã đi rồi sao Bác ơi!
Chúng con ghi nhớ công ơn người
Nhớ lời Bác dạy thề non nước
Nước nước non non nhớ lời cha.
Giữ vững giang sơn quyền độc lập
Chúng con xây dựng lại sơn hà
Non sông đất nước luôn bền vững
Đất nước hùng cường sánh năm châu.
Bác vẫn ung dung đẹp tuyệt vời
Miệng cười tay vẫy dáng xinh tươi
Như chòm bắc đẩu soi đêm tối
Như ánh bình minh chiếu rạng ngời
Vĩ nhân tìm đường nuôi chí đợi
Vĩ đại cứu nước chẳng hề ngơi
Một trăm ba hai ngày sinh tới
Cháu con nhớ Bác mãi muôn đời
>>> Khám phá thêm: Thơ Tết ngọt ngào mang hương vị đoàn viên sum họp
Tác giả: Phan Thị Thanh Nhàn
Làng con nghèo, ở ngoại ô
Một chiều vui được Bác Hồ tới thǎm
Bác xem chỗ ở chỗ ǎn
Đến bên giếng đất, ân cần Bác khuyên:
Làng ta rồi phải sạch hơn
Giữ cho đôi mắt như gương trong ngần
Bác về, gửi gạch tặng dân
Giếng đầu tiên ấy ở sân đình làng
Tròn xoe dưới một tán bàng
Ôi gàu nước mát đầy tràn thương yêu
Lòng Cha chia khắp xóm nghèo
Thẳm sâu mạch nước trong veo giếng này…
Cả làng đau mắt xưa nay
Bác về, như có bàn tay diệu kỳ
Tình thương lòng Bác chở che
Giếng sâu trong vắt bốn bề khơi lên
Bác cho con gái mắt huyền
Cụ già mắt sáng trẻ em mắt tròn
Tin đâu sét đánh làng con
Bác không còn? Bác không còn! Bác ơi!
Cả làng không hẹn không mời
Bước chân tụ lại một nơi – giếng đình
Cúi đầu, tay nắm vòng quanh
Đỏ hoe bờ giếng ân tình, Bác ơi!
Giếng đầy còn có khi vơi
Lòng dân nhớ Bác chẳng nguôi bao giờ.
Tác giả: Nguyễn Trọng Oánh
Thuyền xuôi xuôi mãi dòng sông
Dòng sông quê Bác nước trong đôi bờ
Xôn xao sóng đục con đò
Đã nghe âm ấm câu hò Nghệ An:
“Quê ta ngọt mía Nam Đàn
“Ngon khoai chợ Rộ, thơm cam Xã Đoài…”
Đường sang quê Bác đây rồi
Con nông giang nhỏ chạy dài đầu thôn
Nhà xưa Bác ở vẫn còn
Mái tranh nho nhỏ, nếp vườn thân yêu
Bác ơi, nhà Bác cũng nghèo
Quê hương Bác cũng như nhiều quê hương
Chỉ vì Bác rộng tình thương
Cho nên nắng đẹp mười phương tràn về.
Để người cuộn chỉ ngừng xe
Khǎn vuông yếm trắng lên đê giữ làng
Để người tắm nước quê hương
Thấy sông thêm rộng thấy đường thêm xinh
Tôi như chim nhỏ giữa rừng
Bác như nắng đẹp sưởi hồng ban mai
Lời đâu mà nói hết lời
Mái tranh còn mãi dấu Người thân yêu
Ra về bãi mía nhìn theo
Thuyền ai lên Rộ nước triều dâng dâng
Đất vui đất có anh hùng
Ta vui ta sống giữa lòng quê hương.
Tác giả: Xuân Diệu
Nước từ gốc đá chảy tuôn
Suối xanh ngǎn ngắt một nguồn vô biên.
Xuôi xa rồi lại trào lên
Cây thài lài tía mọc bên đá ghềnh.
Một vùng thuần khiết non xanh
Như mang ánh mắt tinh anh Bác Hồ.
Hãy còn bàn đá nhấp nhô
Bác ngồi dịch sử, nghĩ cho muôn đời.
Rau mǎng cháo bẹ dâng Người,
Ngày ra bờ suối, tối thời vào hang.
Nơi đây Bác vạch đường quang
Mở ra sông núi, gồm sang biển trời.
Cải xoong dưới suối đâm tươi
Xuống làng mái ngói điểm vui các nhà.
Thǎm hang trước, nhớ ngày xa
Bác trồng khóm trúc nay đà xanh um.
Tác giả: Lưu Quang Thuận
Ai về bóng mát đường trưa
Xoan lên tám thước nhãn vừa tới vai.
Trồng chen lấy ngắn nuôi dài:
Dứa quây với nhãn, chuối cài với xoan.
Vườn ươm mấy luống song hàng
Mới lên trám nhỏ mịn màng lá tơ.
Gặt mùa phơi thóc vừa khô
Lại nghe Bác Hồ nhắc nhở trồng cây.
Bác lo áo ấm cơm đầy
Chăm nom giấy bút cho bầy cháu thơ…
Biển sông lòng Bác bây giờ
Lại chăm đến gỗ làm kho, dựng trường.
Bác lo đến tủ đến giường,
Chuôi dao trước mắt, con đường mai sau.
Bác đi, tóc bạc điểm màu
Ngẩng trông tứ phía – đếm đầu cây xanh.
Bác khuyên gái giỏi trai lành
Chăm sao vàng gốc tươi nhành mỗi cây.
Mai kia đẵn xuống gỗ này
Song song cánh cửa đẹp tày lứa đôi;
Nhà cao cột sánh vai người
Thơm hương thớ gỗ tạc lời Bác khuyên.
Tác giả: Trương văn Điền
Đêm nay ngồn ngộn ánh trăng.
Tháng năm nhớ Bác càng hăng công đồn.
Mỹ thua ngụy cố đường cùng.
Chiến trường Quảng Trị bão bùng lửa thiêu.
Ta quyết thắng. Địch cố liều.
Sông tràn máu chảy. Đất nhiều thây ma.
Hy sinh giữ nước non nhà.
Có đâu thương tổn hơn là ở đây.
Cuộc đời tính phút tính giây.
Lòng đầy khí phách. Tim đầy yêu thương.
Quên mình nào tiếc máu xương.
Miễn sao tổ quốc vinh quang muôn đời.
Tiếng hô vang vọng đất trời.
Xung phong diệt hết lũ loài sói lang.
Cồn Tiên, Dốc Miếu, khe sanh.
Gio Linh, Cam Lộ xứng danh anh hùng.
Từ trường sơn. Đến Cửa Tùng.
Gió rừng sóng biển cuốn tung bốt đồn.
Hoa Kỳ ép Thiệu Sài Gòn.
Để mất Quảng Trị là con hết đời.
Thiệu cùn kiệt lực tàn hơi.
Ngọn đèn trước gió chơi vơi sắp tàn.
Điều quân kêu viện khắp miền.
Pháo xe, tướng lĩnh nhỡn tiền xung xăng.
Quân ta càng đánh càng hăng.
Địch thua ta thiệt. Phải chăng cũng là.
Một đêm trên đất Đông Hà.
Chúng tôi nhận lệnh tiến ra Chiến hào.
Bất ngờ tia chớp tầng cao.
Người tôi chạng vạng tuôn trào máu tươi.
Bên tai văng vẳng tiếng người
Xa xăm vọng lại. Tỉnh rồi phải không.
>>> Khám phá thêm: Thơ về trẻ em chan chứa cảm xúc và tình yêu thương
Tác giả: Thy Ngọc
Em vẽ Bác Hồ
Trên tờ giấy trắng
Em vẽ vầng trán
Trán Bác Hồ cao
Em vẽ tóc râu
Chì vờn nhè nhẹ
Em vẽ Bác bế
Hai cháu hai tay
Cháu Bắc bên này
Cháu Nam bên ấy
Vẽ hết trang giấy
Toàn những thiếu nhi
Theo bước Bác đi
Khăn quàng đỏ thắm
Em vẽ chim trắng
Bay trên trời xanh
Em để dưới tranh:
"Đời đời ơn Bác".
Tác giả: Phan Thị Thanh Nhàn
Khi em ra đời
Đã không còn Bác
Chỉ còn tiếng hát
Chỉ còn lời ca
Chỉ còn câu chuyện
Chỉ còn bài thơ
Mà em vẫn thấy
Bác sao rất gần
Năm điều Bác dạy
Mãi còn vang ngân.
Tác giả: Thanh Hải
Đêm nay bên bến Ô Lâu
Cháu ngồi cháu nhớ chòm râu Bác Hồ
Nhớ hình Bác giữa bóng cờ
Hồng hào đôi má, bạc phơ mái đầu
Mắt hiền sáng tựa vì sao
Bác nhìn đến tận Cà Mau cuối trời
Nhớ khi trăng sáng đầy trời
Trung thu Bác gửi những lời vào thăm
Đêm đêm cháu những bâng khuâng
Giở xem ảnh Bác cất thầm bấy lâu
Nhìn mắt sáng, nhìn chòm râu
Nhìn vầng trán rộng, nhìn đầu bạc phơ
Càng nhìn càng lại ngẩn ngơ
Ôm hôn ảnh Bác mà ngờ Bác hôn.
Tác giả: Nguyễn Bao
Hoa ban xòe cánh trắng
Lan tươi màu nắng vàng
Cánh hồng khoe nụ trắng
Bay làn hương dịu dàng
Mùa đông đẹp hoa mai
Cúc mùa thu thơm mát
Xuân tươi sắc hoa đào
Hè về sen tỏa ngát
Như bao người đứng gác
Thay phiên nhau đêm ngày
Hoa nở quanh Lăng Bác
Suốt bốn mùa hương bay.
Tác giả: Trần Văn Huân
Vì sao lấp lánh tỏa muôn nơi
Mười chín tháng năm…vọng đất trời
Lãnh tụ kính yêu người vĩ đại
Anh hùng hào kiệt đã ra đời
Song toàn văn võ cứu non nước
Thoát cảnh lầm than giọt lệ rơi
Thế giới năm châu đều ngưỡng mộ
Muôn nơi thành kính nhớ ơn người
Tác giả: Trần Ninh Hồ
Trong sổ vàng Trung đoàn chúng con
Năm một chín năm mươi ghi một lần Bác đến.
Sao chỉ ghi ngày giờ, không ghi gì nữa cả?
Con bồn chồn hỏi chính ủy của con.
Chính ủy mỉm cười: Thật, có thế thôi
Bác đến giữa đêm, chiến sĩ mình đang ngủ
Bác bảo: “Đừng làm ồn!”, Bác lặng nhìn suốt lượt
Và ngày đêm, Bác lại lên đường.
Từ buổi Bác lên đường bao nhiêu nhớ thương
Bao người đã như con lặng nhìn trong sổ?
Bao năm tháng giữa bồi hồi thức, ngủ
Đến suốt đời con thấy Bác nhìn con!
Tác giả: Nguyễn Đức Mậu
Về thăm nhà Bác, làng Sen
Có hàng râm bụt thắp lên lửa hồng
Có con bướm trắng lượn vòng
Có chùm ổi chín vàng ong sắc trời.
Ngôi nhà thuở Bác thiếu thời
Nghiêng nghiêng mái lợp bao đời nắng mưa
Chiếc giường tre quá đơn sơ
Võng gai ru mát những trưa nắng hè.
Làng Sen như mọi làng quê
Ngôi nhà lẫn với hàng tre bóng tròn.
Kìa hàng hoa đỏ màu son,
Kìa con bướm trắng chập chờn như mơ.
Qua những vần thơ tha thiết và giàu cảm xúc, Bác Hồ hiện lên không chỉ là một vị lãnh tụ mà còn là tấm gương đạo đức, mẫu mực và lòng nhân ái. Những bài thơ ấy sẽ còn sống mãi trong lòng dân tộc.
Address: Số 68 Thanh Bình, Phường Lộc Hòa, Thành Phố Nam Định, Nam Định
Phone: 0349150552
E-Mail: contact@hocsinhgioi.vn